Chị đau xót tự hỏi: "Sao trên đời lại có người nhẫn tâm như vậy, lập kế 'ăn thịt' cả con cháu mình?".
Chị đau xót tự hỏi: "Sao trên đời lại có người nhẫn tâm như vậy, lập kế 'ăn thịt' cả con cháu mình?". Chị Lan và anh Hưởng đang ly thân. Nói cho tận cùng ngọn nguồn thì do 2 người không hợp nhau, mâu thuẫn cứ tích tụ và ngày một lớn dần, đến khi không thể cứu vẫn nổi nữa thì anh Hưởng đề nghị ly hôn.
Nhưng chị Lan không muốn con mất bố, gia đình tan vỡ nên không chấp nhận. Sau đó, anh Hưởng đề nghị ly thân để cả 2 có thời gian suy nghĩ. Anh ra ngoài thuê nhà ở, 2 mẹ con chị vẫn ở lại căn nhà chung.
Đúng lúc này, mẹ chồng - người trước đây vẫn lạnh nhạt và ghét bỏ chị tự dưng gọi điện hỏi han, quan tâm và động viên chị rất nhiều. Chị Lan mừng rơi nước mắt, cảm động vô cùng. Lúc này có thêm một đồng minh lớn như mẹ chồng đứng về phía mình thì còn gì bằng. Đúng là lúc khó khăn mới biết lòng nhau, hóa ra mẹ chồng là người tốt, luôn mong con cháu sống sum vầy, hòa thuận.
Từ bữa đó, mẹ chồng thường xuyên qua nhà chị chơi, rủ chị đi mua sắm. Theo bà nói thì nhờ chị đi ngắm đồ giúp bà nhưng lúc thanh toán, chị lại chủ động rút ví ra trả cho bà. Mấy khi có dịp đi mua đồ với mẹ chồng, để bà thanh toán chị cũng ngại.
Mẹ chồng chị rất vui vẻ nhận tấm lòng của con dâu. Sau đó, cứ hễ phải đi mua gì, từ quà cáp tặng sinh nhật bà bạn, quà mừng tân gia đứa cháu, đến đồ gia dụng... bà đều qua ới chị Lan đi cùng.
Ban đầu chị còn vui vì tình cảm mẹ con thắm thiết là điều bấy lâu chị cầu còn không được, nhưng sau chị thấy choáng váng, vì có khi bà muốn mua những món rất đắt tiền.
Thấy con dâu chần chừ thì bà "mát mẻ": " Con cho mẹ vay, tháng tới lĩnh lương hưu mẹ trả ngay tức khắc, không quỵt của con đâu mà lo!". Bà đã nói vậy mà chị Lan còn lấn cấn nữa thì đúng là chẳng ra sao.
Còn chuyện bà vay nóng, mượn tạm vài trăm ngàn là chuyện như cơm bữa. Số tiền không lớn, nhưng nhiều lần như vậy cũng thành một số tiền to. Gia đình đang trong thời điểm nhạy cảm, một lời bà nói tác động rất lớn đến anh Hưởng, nên chị Lan không muốn làm mất lòng bà. Vì vậy, những yêu cầu và đòi hỏi mẹ chồng đưa ra, chị đều đáp ứng hết.
Thế hóa ra, mẹ chồng đâu có ý làm cầu nối cho chị và anh Hưởng mà âm thầm vun vào cho anh và người phụ nữ giàu có khác (Ảnh minh họa).
Mẹ chồng luôn miệng ngọt nhạt:" Thằng Hưởng nó nghe mẹ nhất nhà, mẹ nói nó không nghe thì ai nghe nữa! Con yên tâm, mẹ chỉ có con là con dâu thôi, mẹ không cho phép nó bỏ vợ bỏ con, để cháu mẹ phải chịu cảnh gia đình ly tán đâu". Nghe được những lời đó của mẹ chồng, chị Lan chỉ còn biết cảm ơn trời phật đã cho chị một người mẹ chồng có tâm.
Nhưng mới tuần trước thôi, mẹ chồng buồn rầu đến tâm sự với chị, bà chơi lô đề bị mắc nợ số tiền lớn. Bà bắt chị thề phải giữ bí mật, nếu chuyện này vỡ lở bà sẽ tự tử vì không chịu được sự đàm tiếu.
Chị giật mình, vì trước giờ có nghe nói bà có máu cờ bạc, lô đề gì đâu. Nhưng nhìn bà khóc lóc thảm thương, chị Lan chẳng nghi ngờ gì nữa. Đến khi bà ngỏ ý nhờ chị giúp đỡ thì chị điếng người. Chị lấy đâu ra số tiền lớn như thế đây? Nhưng nếu không giúp bà thì bà sẽ ra sao?
Chị gom góp tiền tiết kiệm trong nhà, rồi chạy vạy đi vay mượn khắp nơi, không từ cả việc về vay mẹ đẻ mình để đưa tiền cho mẹ chồng trả nợ. Chỗ mẹ con với nhau, chị chẳng nghĩ đến chuyện viết giấy nợ.
Chị đâu có ngờ, sau khi cầm được tiền trong tay, mẹ chồng chị bỗng nhiên mất hút. Chị Lan đã nghĩ đến khả năng xấu, nhưng chị lại tự gạt đi: " Mẹ chồng có thế nào cũng không thể làm ra những chuyện như vậy được!".
Chẳng bao lâu sau, chị nhận được giấy gọi của tòa án về việc anh Hưởng đơn phương ly hôn. Chị gọi cho chồng nhưng anh không nghe, thể hiện quyết tâm có gì thì ra trước tòa đối chất.
Chị gọi cho mẹ chồng, bà thản nhiên: " Thôi con ạ, thằng Hưởng nó đã nhất quyết thế thì con cố níu kéo làm gì? Không thể sống tiếp thì giải thoát cho nhau là cách tốt nhất!".
" Mẹ ơi, nhưng con vẫn yêu anh ấy! Con trai cũng cần bố. Mẹ đã hứa hòa giải giúp bọn con..." - chị Lan cố kìm nén nước mắt.
" Cô này hay nhỉ. Tôi hứa nói giúp cô lúc nào? Vợ chồng là cái duyên cái số, hết duyên thì đành chịu, không thể cưỡng cầu được!". Nói rồi mẹ chồng chị cúp máy đánh "rụp".
Chị Lan không còn biết mình đang tỉnh hay mơ nữa. Mới hôm trước mẹ chồng còn ngọt nhạt, hứa hẹn với sẽ giúp chị, giờ đây lại có thể nói đổi trắng thay đen như vậy.
Sau mấy lần hòa giải không thành, mặc dù chị không muốn nhưng vẫn phải đối mặt với việc ly hôn. Con trai sẽ ở với chị. Chị vì muốn có chỗ ăn ở ổn định để con đỡ khổ nên đề nghị giữ lại căn nhà, chị sẽ đưa tiền bằng nửa giá trị căn nhà cho anh Hưởng.
Lúc này chị mới dè dặt hỏi đến món tiền mình cho mẹ chồng mượn trước kia. Nhưng ai ngờ, vừa nghe thấy chị nhắc đến chữ "tiền", mẹ chồng chị đã quắc mắt lên, mắng té tát: " Tiền nào? Ai mượn mõ gì của cô mà đòi?". Chị lí nhí: " Mẹ nói mẹ chơi lô đề thua, mẹ nhờ con vay...".
" Cô đừng có ngậm máu phun người, vu oan giá họa cho tôi nhé! Tôi là con người đàng hoàng, sao dính vào mấy trò đỏ đen đó được!" - mẹ chồng chị lật lọng trắng trợn.
Ngay hôm sau, mẹ chồng còn dẫn theo một người phụ nữ khác đến thị uy: " Con dâu tương lai đây, nó thiếu gì tiền, nếu cần thì tôi nhờ nó giúp chứ nhờ đến ngữ cô làm gì? Cô mà còn nhắc đến chuyện tiền nong với tôi là tôi không để yên đâu!".
Người phụ nữ đó chị biết, là một người đàn bà bỏ chồng, khá giỏi bươn chải làm ăn nên cũng có của ăn của để. Thế hóa ra, mẹ chồng đâu có ý làm cầu nối cho chị và anh Hưởng mà âm thầm vun vào cho anh và người phụ nữ giàu có khác. Thậm tệ hơn, bà còn âm mưu lập kế để lừa tiền của chị.
Tiền đã trao tay, chị lại chẳng có chứng cứ gì nên cũng không thể đòi được của mẹ chồng cũ. Chị không có tiền nên đành chấp nhận ra đi.
Số tiền chị được chia từ căn nhà chỉ đủ để chị trang trải khoản nợ vay cho mẹ chồng, chị và con trai thành tay trắng. Chị đau xót tự hỏi: " Sao trên đời lại có người nhẫn tâm như vậy, lập kế 'ăn thịt' cả con cháu mình?".
Comments[ 0 ]
Post a Comment