Sau hai lần đánh mất đứa con của mình,tôi chỉ là một người phụ nữ vô sinh, với tương lai mịt mù phía trước...
Người ta nói tình yêu là mù quáng nhưng tôi vẫn chấp nhận yêu anh, dù anh có đối xử với tôi đi thế nào chăng nữa. Anh là mối tình đầu của tôi là cũng là người tôi đã tin tưởng trao cho anh tất cả.
Anh yêu tôi, tình yêu của một anh chàng sinh viên vui vẻ, ấm áp. Còn tôi yêu anh từ năm 19 tuổi, đến 20 tuổi thì tôi phải phá thai vì anh. Vì tương lai của anh - lúc đó anh mới làm trưởng phòng cũng như tương lai mù mịt của một đứa sinh viên non nớt nên tôi đã không thể để đứa con có mặt trong cuộc sống này.
Lần thứ hai tôi lại bị sảy thai và khi đến bệnh viên khám thì bác sỹ bảo tôi bị vô sinh. Tôi nhớ lúc đó anh đã hỏi tôi: "
Liệu đứa bé kia có phải con anh không?". Vì anh đi làm xa, một tuần mới gặp nhau một lần thì làm sao dễ có thai như vậy? Trái tim tôi như tan nát khi nghe được những điều đó từ anh. Tôi yêu anh hơn bản thân mình mà tại sao anh lại nghi ngờ tôi như vậy? Từ khi yêu anh, tôi không hề gặp gỡ hay đi chơi với bất cứ người con trai nào, chứ nói gì đến chuyện ngủ với họ? Dù biết tính anh lăng nhăng nhưng không vì thế mà tôi cũng chấp nhận qua lại với những người con trai khác để trả thù anh.
Có một lần, anh đã hẹn hò người con gái khác và phản bội lại tình yêu của tôi. Tôi biết rất rõ người con gái ấy, cô ta là một người khá giả tạo và chỉ lợi dụng anh mà thôi... nhưng không vì thế mà tôi nói xấu cô ta trước mặt anh. Tôi chỉ yêu cầu anh ba mặt một lời để nói cho rõ ràng mọi chuyện...
Khi ba người gặp nhau, cô ấy đã khóc nức nở trước mặt anh... nhưng khi quay sang phía tôi, cô ta lại nhếch mép cười khẩy. Sau đó, cô ta hẹn gặp tôi và hỏi:
"Tại sao anh ấy làm ra 14 triệu một tháng mà chẳng thấy tiền ở đâu? Cô nên hỏi anh ấy xem số tiền anh ấy để làm gì?". Tôi thực sự đau lòng cho anh vì không ngờ anh làm tất cá vì cô ấy mà cuối cùng lại bị cô ta coi thường như vậy!
Tôi đau đớn khi anh giấu tôi qua lại với người phụ nữ khác (Ảnh minh họa)
Dù đã nhiều lần chúng tôi chia tay nhau vì bản tính lăng nhăng của anh nhưng tôi vẫn tha thứ và cho anh cơ hội quay về với mình. Nhưng nghĩ đến lúc tôi phải vào viện phá thai, đến những lúc anh phản bội tôi, tôi đã như một kẻ điên dại. Yêu anh, nỗi đau cứ nối tiếp nỗi đau mà anh đã gây ra cho tôi trong suốt thời gian đó.
Sau khi mất đứa con thứ hai của mình, suốt một thời gian dài tôi không ăn không uống, sống như một cái xác vô hồn. Tôi cảm giác như cuộc sống của mình sống không bằng chết. Và khi biết mình bị vô sinh, tôi hiểu đấy chính là hậu quả mà tôi phải chấp nhận.
Tương lai của tôi sẽ như thế nào đây khi tôi không còn khả năng làm mẹ? Nhưng may mắn thay, khoảng thời gian kinh hoàng đó cũng nhanh chóng trôi qua khi anh lại quay về, xin lỗi và quan tâm, chăm sóc cho tôi hết mực. Tại sao anh lại thay đổi như vậy thì tôi cũng không rõ lắm. Có thể vì anh cảm thấy có lỗi với tôi hay vì vẫn còn tình cảm dành cho tôi?
Vì những gì tôi đã phải trải qua trong suốt một năm đó, phải uống thuốc chữa bệnh stress trong một thời gian dài, tâm lý bất ổn nên nó vẫn còn ám ảnh tôi đến bây giờ. Tôi cần có tiền để điều trị bệnh nhưng chưa bao giờ tôi kêu anh hai từ "trách nhiệm", phải cưới tôi hay để tôi chạy theo người đàn ông khác có tiền hơn anh.
Khó khăn lắm tôi mới tìm được tình yêu của mình nên tôi không muốn đánh mất nó. Hàng ngày, cảm giác tội lỗi với mẹ, sự sợ hãi luôn chiếm giữ cảm xúc của tôi. Từ một cô gái hoạt bát, hay cười, tôi dần trở nên im lặng, ít nói, sống trầm cảm và chỉ biết chia sẻ cảm xúc bằng những con chữ.
Tôi đã muốn chết khi biết mình bị bệnh, muốn chết để thoát khỏi đau khổ, để có thể ngừng yêu anh... nhưng trớ trêu thay, tôi lại được cứu sống khi uống rất nhiều thuốc ngủ.
Tình yêu không phân biệt ai đúng ai sai, ai cho ai nhận. Tôi đã suy nghĩ rất kỹ và quyết định sẽ rời xa anh. Tôi biết nếu anh không lấy tôi thì sẽ không có ai chấp nhận được một người con gái hư hỏng như tôi nữa! Nhưng giờ đây, tôi chẳng còn gì nữa. Anh ở bên tôi rồi cũng sẽ khổ, sẽ sớm chán tôi mà thôi.
Tôi biết trong thời gian này, tôi rất cần anh bên cạnh nhưng tôi không làm được gì cả. Tương lai anh còn rộng mở, anh sẽ sớm trở thành trưởng phòng kế toán, còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một người phụ nữ vô sinh, với cuộc sống bấp bênh, không biết tương lai phía trước sẽ ra sao nữa...
Ngày anh đi, anh nói:
"Em hãy đợi anh về". Vậy mà đã hơn một năm rồi, tôi vẫn ở đây đợi anh như đá trông chồng. Tôi nợ mẹ tôi một đứa con ngoan, nợ hai đứa con một cuộc sống, nợ anh sự tự do đáng lẽ anh phải có....
Comments[ 0 ]
Post a Comment