Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 16

5:56 AM |

(Đọc truyện tiểu thuyết hay)- Chân ngắn sao phải xoắn - chương 16. Đọc truyện tiểu thuyết và cùng cảm nhận những hương vị ngọt ngào của tình yêu nhé `^^!

-----------------------------------------------------------------


Cục kẹo đến tìm tôi vào một ngày giao mùa nắng đẹp rực rỡ (Các bạn đừng vội chém cái sự sến sẩm của tôi, đôi khi, tôi thấy sến cũng hay mà). Cô ấy vẫn xinh đẹp như từ trước đến nay vẫn vậy, chỉ có điều đôi mắt buồn ủ dột ngày nào giờ đã sáng ngời, đầy tự tin và sức sống. Tôi ngạc nhiên vì sự thay đổi nhanh chóng đó của Cục Kẹo, không ngờ Hoành Tá Tràng giỏi thế, anh ta dường như đã mang đến cho cô ấy sinh khí mới, một sức mạnh mới để cứng rắn và mạnh mẽ hơn. 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 16

Cục Kẹo cười với tôi, cô ấy cảm ơn tôi. Ôi, chuyện nhỏ, tôi chỉ là người vun vén cho hai người xích lại gần nhau thôi, chứ có làm được gì to tát đâu. Cục Kẹo lắc đầu, cô ấy nói không phải là chuyện đó, cô ấy muốn cảm ơn tôi vì sự yêu đời và niềm tin phơi phới vào cuộc sống của tôi đã khiến cô ấy hiểu ra rằng cuộc đời này có đầy những niềm vui và nỗi buồn chẳng qua chỉ là một khúc rối rắm nhỏ thôi, chỉ cần kiên trì tháo gỡ thì mọi thứ lại trở về nguyên trạng thái. Cô ấy nói, cô ấy tự tin làm lại cuộc đời, tự tin để gạt phăng ý nghĩ sẽ tìm đến cái chết lởn vởn trong đầu bao lâu nay. Cô ấy sẽ đi du học, sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi mới. Cục Kẹo nói, cô đã gom đủ sự tự tin để thực hiện những gì cô muốn. Tôi lặng người, Cục Kẹo sẽ đi du học, còn Hoành Tá Tràng? Cô sẽ bỏ Hoành Tá Tràng ở lại đây ư? Cục Kẹo như hiểu ý tôi, cô ấy nói. 

“Thực ra, em và anh Hoành không giống chị nghĩ đâu, anh ấy coi em là em gái và đối xử rất tốt với em.” 

“Nhưng em yêu anh ta mà.” 
Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 16
Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 16

Cục Kẹo cười buồn với tôi, rồi uống một ngụm nước, giọng vui vẻ trở lại. 

“Tình yêu một phía thôi mà, anh ấy có người yêu rồi.” 

Trời! Cái gì đây, choáng quá! Hóa ra Hoành Tá Tràng không yêu Cục Kẹo, hóa ra anh ta đã có người yêu từ đời nào rồi. Vậy mà vẫn còn bỡn cợt với Cục Kẹo thế sao được? Đồ tồi, đồ đểu cáng, tôi phải cho anh ta một trận. Nghĩ thế, nhưng tôi vẫn ngồi trơ như hòn đá vừa bị hất văng ra bãi cát. Vậy, người yêu anh ta là ai? Là ai? Mà anh ta giấu nhẹm như thế? Cục Kẹo nhún vai, vẫn nụ cười đẹp mê hồn ấy trước mặt tôi. Tôi cũng ngạc nhiên vì Cục Kẹo không còn vật vã khóc lóc như trước nữa, cô ấy nói điều đó bằng sự bình thản không ngờ. Cục Kẹo nắm tay tôi. 

“Rồi chị sẽ biết người đó thôi.” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 16

Tôi lắc đầu, xua tay như muốn nói với Cục Kẹo rằng, tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi chuyển sang hỏi thăm Cục Kẹo về việc đi du học sắp tới của cô ấy. Chúng tôi vẫn nói chuyện vui vẻ cùng nhau, tôi thầm cầu mong cho cô ấy sẽ có một cuộc sống mới đầy áp niềm vui, cô ấy sẽ không còn cảm thấy cô đơn, bơ vơ như quãng thời gian trước đây nữa. 
Sau cuộc trò chuyện với Cục Kẹo, tôi bứt rứt không yên. Hoành Tá Tràng có người yêu ư? Sao anh ta chưa từng hé răng nói một lời về người đó nhỉ? Sao không nói sớm để Cục Kẹo đỡ phải chạy theo và đau khổ thế chứ. Nhiều suy nghĩ cứ chồng chéo, ngổn ngang trong tôi. Buồn, tức giận, thất vọng hay ghen tuông? Tôi không diễn tả được cảm xúc của mình lúc đó. Tôi có cảm giác như mình sắp nghẹt thở đến nơi rồi ấy. Thôi được rồi, đã thế thì tội gì phải chịu đựng thêm nữa. Tôi nhấc máy và gọi cho Hoành Tá Tràng. Không chờ anh ta nói gì, tôi vội hỏi. 

“Cục Kẹo nói anh ta đã có người yêu.” “Ừ!” 

“Vậy… vậy… sao anh còn lừa gạt cô ấy.” 

“Tôi đâu có lừa gạt, chúng tôi đã nói rõ với nhau từ trước mà, cô ấy muốn tôi làm bạn tốt của cô ấy.” 

“Vậy… cô… người… yêu của anh là ai? Tôi có biết không?\" 

Tôi hồi hộp áp chặt điện thoại vào tai, lồng ngực cứ như trống đánh ngày hội. Bên kia, Hoành Tá Tràng im lặng mất một lúc rồi nói. 

“Đó là việc riêng của tôi. Cô hỏi làm gì.” 

Anh ta cúp máy. Tôi giận run người, trời ơi, sao thế giới này lại có kẻ vô duyên như thế nhỉ? Vừa vô duyên, vừa mất lịch sự. Ô hô! Mà nghĩ lại, tôi mới là đứa vô duyên và lắm chuyện ấy, tôi có là gì đâu mà bắt anh ta khai cơ chứ. Anh ta nói đúng mà, đó là chuyện riêng của anh ta, tôi quan tâm làm quái gì chứ??? 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 16

Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Định gọi điện cho bố mẹ nhưng thấy muộn quá rồi nên thôi. Giờ ở một mình trong ngôi nhà này, mới thấm thía nỗi cô đơn của Cục Kẹo khi chỉ có một mình, giờ mới hiểu tại sao hồi đó cô ấy lại hay yếu lòng đến thế. Bất giác, tôi tự hỏi, giờ này, Lãng Tử ở bên kia có mảy may nhớ đến tôi? Và nếu có, anh ấy sẽ nhớ về điều gì? Mọi thứ đã trôi đi, trôi quá xa tầm với và xa cả tầm nhìn của tôi. Đó là quá khứ, có lẽ tôi nên để quá khứ ngủ yên. Còn Hoành Tá Tràng? Giờ này chắc anh ta đang đi chơi với người yêu bí mật của mình, vì hôm nay là ngày cuối tuần mà, chắc anh ta sẽ vui lắm. Nhưng, anh ta có nói với cô ấy như đã từng nói với tôi? Và anh ta có ôm cô ấy vỗ về, ấm áp như đã từng ôm tôi? Tôi thầm ghen tỵ với cô gái đó, vì dù sao, cô ta đã có thứ mà tôi nghĩ mình không bao giờ có được. Tôi chìm vào giấc ngủ, và trong mơ, mọi thứ dường như quá hỗn độn, rất nhiều khuôn mặt lướt qua, rất nhiều kỷ niệm lướt qua, rất nhiều nỗi buồn cũng lướt qua, duy chỉ có nụ cười của Hoành Tá Tràng cứ bay lượn mãi trong giấc mơ tôi… 

Sáng Chủ nhật, tôi khẽ khàng trở dậy, chắc những giấc mơ chồng chéo đêm qua đã khiến tôi cảm thấy đau đầu khủng khiếp. Tôi quyết định ra khỏi nhà, quyết định sẽ dành hẳn một ngày lang thang để mặc cho cảm xúc của mình bay lượn. Chỉ cần một ngày thôi, rồi mai tôi sẽ lại sắp xếp lại cuộc sống của mình thật tươm tất. Tôi dắt xe đi, vẫn vừa đi vừa hát, vừa đi vừa ngắm, dù lần này, tôi không che mặt bằng khẩu trang, không chùm lên người chiếc áo chống nắng lùm xùm nữa. Tôi phơi mặt ra đường và cảm thấy thật thoải mái. Có sao đâu, tôi muốn cả thế giới biết rằng tôi vẫn ổn, vẫn tự tin và yêu đời dù chân tôi có ngắn, mắt tôi có híp và tôi có vô duyên đến mức nào đi chăng nữa. 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 16

Loanh quanh một hồi, chẳng hiểu sao tôi lại đi vào con đường nơi có chốt trực quen thuộc của Hoành Tá Tràng. Đó dường như là thói quen, thói quen mà lâu nay tôi giả vờ như mình toàn vô tình đi đến đó. Vừa thấy bóng dáng Hoành Tá Tràng từ xa, tim tôi đã rộn ràng kỳ lạ. Hoành Tá Tràng dường như cũng đang sốt ruột việc gì đó, anh ta không đứng nghiêm như mọi lần mà cứ đi đi lại lại, vung tay nói gì đó với anh bạn đồng nghiệp, không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng. Tôi giả vờ nhìn đi chỗ khác, tại sao tôi lại quan tâm đến công việc của anh ta nhỉ, mặc kệ anh ta chứ. Hết đèn đỏ, tôi vừa phóng vụt đi, cố tình để đi nhanh qua chốt trực mà không bị Hoành Tá Tràng phát hiện. Nhưng ôi thôi, ở đời ai đoán được chữ ngờ… Một tiếng còi vang lên, Hoành Tá Tràng gần như lao ra ngoài đường khi nhìn thấy tôi. Ôi trời, lại oan nghiệt gì nữa đây, mũ áo đầy đủ, không vượt đèn đỏ… sao tôi lại bị bắt? Mà tôi biết thừa, một khi đã bị Hoành Tá Tràng tóm gọn thì dù thân đến mấy anh ta cũng phạt không chút nương tay. Thôi xong, chẳng biết hôm nay tôi bước chân gì ra đường mà xui đến thế nữa. 

Tôi xuống xe, dắt vào lề đường, liếc nhìn Hoành Tá Tràng. Mặt anh ta hớn hở thấy ghét, chắc từ sáng đến giờ chả tóm được ai ngoài tôi nên mới vui đến thế. Tôi khoanh tay, lạnh lùng hỏi. 

“Lại bị sao đây?” 

Hoành Tá Tràng nhìn tôi, mặt nghiêm nghị. 

“Không biết phạm lỗi gì à?” 

“Lỗi gì mà lỗi, tôi tư cách sáng ngời như sao Khuê thế này, lấy đâu ra lỗi mà phạm với chả vi.” 

Hoành Tá Tràng mím môi nhìn tôi, mặt vẫn rất nghiêm túc. Trờ ạ, phạt gì thì phạt đi lại còn vờ vịt. Tôi lườm hắn, rồi chả cần phải yêu cầu, tôi rút giấy tờ xe và đút luôn vào tay hắn. Hắn hơi ngỡ ngàng nhìn tôi. Tôi tỏ vẻ anh hùng. 

“Đây, giấy tờ đây, anh cứ thoải mái kiểm tra, nhưng trước khi bị phạt thì anh phải cho tôi biết là tôi vừa phạm tội gì chứ?” 

Hoành Tá Tràng mỉm cười. 

“Tội vượt đèn đỏ!” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 16

“Cái gì! Anh bị khùng à? Rõ ràng đen xanh tôi mới đi, cả phố này đều biết điều đó, không tin anh cứ thử hỏi những người đi cùng tôi xem, mà đấy là tôi còn cẩn thận, đèn xanh tới tận ba giây rồi mới đi đấy, anh đừng có mà vu oan giá họa cho người tốt nhá.” Tôi điên tiết bù lu bù loa lên, mà không điên sao được chứ. Rõ ràng tôi đi đúng đường mà. Những lần khác tôi có thể lầm, nhưng lần này tôi thề, tôi đúng là cái chắc. Hoành Tá Tràng vẫn cương nghị nhìn tôi. 

“Rõ ràng là cô vượt đèn đỏ mà còn chối à?” 

“Vượt là vượt thế nào? Tôi đi đúng đường, tất cả mọi người đều đi như thế, sao anh lại bắt mỗi mình tôi?” 

“Vì chỉ duy nhất cô vượt.” 

“Vô lý, vô lý đùng đùng. Này, tôi biết anh thù hằn tôi, anh ghét bỏ tôi nhưng điều đó không có nghĩa là anh lấy việc công trả thù như thế nhé!” 

Tôi khoa chân múa tay trước mặt Hoành Tá Tràng để chỉ cho anh ta thấy tôi không hề vi phạm luật giao thông. Hoành Tá Tràng khoanh tay lắng nghe, khuôn mặt anh ta không còn nghiêm khắc như trước nữa. Anh ta nhìn tôi cười tít mắt, nhưng mặt anh ta thì đỏ bừng. Hoành Tá Tràng bất chợt nắm lấy khuỷu tay tôi. 

“Vẫn chứng nào tật nấy, cô có biết là cô vượt đèn đỏ ở đâu không?” 

“Ở… ở… đâu?” 

Hoành Tá Tràng ghé sát vào mặt tôi và nói nhỏ. 

“Trong tim tôi… em đã vượt rào chắn an toàn trong tim tôi… làm tôi mất ăn mất ngủ nhiều tháng trời.” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 16

Tôi nhũn người như con chi chi nhưng lồng ngực thì như trống đánh báo hiệu giờ vào học ý. Hoành Tá Tràng vẫn không chịu buông tay tôi, anh ấy nhìn tôi trìu mến, tôi ngượng quá đành phải cúi mặt xuống. Hoành Tá Tràng lúc này mới bỏ tay tôi xuống, than nhiên lấy trong túi ra một mảnh giấy nhỏ. 

“Vì đã phạm luật, nên em phải ký vào giấy phạt này.” 

Cái gì đây trời, tôi còn chưa lấy lại hồn vía mà đã báo ký giấy phạt là sao? Là sao? Hoành Tá Tràng chìa mảnh giấy ra trên đó có chữ “Phải sống chung thân với Vương Lực Hoành!!!” Tôi bật cười, người đâu mà lắm trò thế chứ, yêu anh ấy chắc mình sẽ bị bệnh tim mất, có khi chết vì bất ngờ cũng nên. Hoành Tá Tràng nhìn tôi chờ đợi, tôi thấy trán anh ấy đang vã mồ hôi, nhưng đôi mắt anh nhìn tôi vẫn long lanh kỳ lạ. Tôi giật vội mảnh giấy trước sự sửng sốt của Hoành Tá Tràng, anh ấy hơi cúi xuống, vẻ như thất vọng. Tôi ghé sát vào tai anh ấy nói nhỏ. 

“Về bảo bố mẹ anh phá cái tường ấy đi nhé… Nhỡ anh leo lên đó mà bị ngã nữa thì em xót ruột lắm.” 

Hoành Tá Tràng cười phớ lớ, anh ấy quay lại hét toáng lên với cậu bạn đồng nghiệp. 

“Thành công rồi! Thành công rồi!” 

Anh bạn đồng nghiệp giơ ngón tay tỏ vẻ chúc mừng rồi nói lại. 

“Chúc mừng nhé! Về đi, cậu làm hỏng ca trực của tôi rồi đấy.” 

Hoành Tá Tràng gần như bế thốc tôi lên xe, rồi phóng vút đi trong nỗi hân hoan tột độ. Tôi cũng thấy mình như đang trôi lơ lửng trên mấy mây ấy, cảm giác không có trọng lượng, người nhẹ bẫng và trái tim thì rộn ràng, xôn xao. 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 16

Hôm đó, Hoành Tá Tràng đã ôm tôi vào lòng rất lâu, rất lâu… Và cũng hôm đó, Hoành Tá Tràng đã đặt lên môi tôi một nụ hôn bất tận… Và nó sẽ bất tận mãi nếu tôi không thét lên rằng. 

“Trời ơi, mỏi chân quá, anh cúi xuống chút đi, em nhón chân sắp gẫy rồi đây này.” 

Hoành Tá Tràng cũng hét lên. 

“Đồ lùn! Anh yêu em!” 

Đấy, lùn mà được như tôi thì ai chẳng muốn, nhỉ? 

- HẾT - 

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 15

5:51 AM |

(Đọc truyện tiểu thuyết hay)- Chân ngắn sao phải xoắn - chương 15. Đọc truyện tiểu thuyết và cùng cảm nhận những hương vị ngọt ngào của tình yêu nhé `^^!

-----------------------------------------------------------------


Tôi lại lang thang với chiếc xe nhỏ xinh của mình, tôi vẫn đeo khẩu trang và ngân nga hát mỗi lần ngồi vi vu trên đường. Có rất nhiều người nhìn tôi, có người tủm tỉm cười, có kẻ khó chịu ra mặt, nhưng mặc kệ, tôi thích thì tôi hát, tôi đã đeo khẩu trang rồi, ai biết tôi là ai đâu mà xấu hổ... 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 15

Tôi cố tình tránh gặp mặt Hoàng Tá Tràng, vì không hiểu sao tôi luôn mất tự nhiên khi nhìn thấy anh ta. Thế nên, tránh đi cho nó lành chứ nhỡ mà loằng ngoằng rồi có khi chết bất đắc kỳ tử thì phí của giời! Nói là tránh mặt chứ có tránh được anh ta đâu. Một buổi tối, khi tôi đang say sưa đọc truyện Thủy thủ mặt trăng thì chuông điện thoại đổ liên tục. Nhìn thấy tên Hoành Tá Tràng, tôi úp máy xuống chăn, coi như chưa từng nghe thấy. Đấy, đã nhất quyết né mặt thì phải kiên định chứ. Nhưng tôi kiên định làm sao được bằng anh ta. Tôi vừa yên tâm một chút khi tiếng chuông điện thoại ngừng reo bỗng nghe tiếng gọi từ đâu vọng tới. 

“Khỉ ơi! Phương Khỉ ơi!” 

Bố khỉ. Còn giọng ai vào đây nữa, anh ta không gọi được tôi nên muốn dìm hàng đây mà. Tôi lao ra ban công nhìn xuống đường, thấy có ma nào đâu. Tôi ngó nghiêng mãi, chẳng thấy gì cả, hay mình nghe nhầm nhỉ. Chưa kịp định thần, tôi đã nghe tiếng gọi. 

“Khỉ, Khỉ ơi! Đây cơ mà.” 
Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 15
Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 15
Ô hô, mình quên mất nhà anh ta quay lưng với nhà mình cơ mà. Tự nhiên, tôi thấy tim mình đập loạn xạ. Tôi vội vàng phi xuống tầng, mở cửa sắt cũ kỹ phía sau nhà mình và lao ra đó. Nhưng chẳng thấy ai cả, chỉ thấy cái bờ tường đầy rêu cao chót vót ngăn giữa hai nhà thôi. Tôi lẩm bẩm, hình như mình bị ảo giác hay sao đó. Định quay lại thì có tiếng cười, tôi ngẩng đầu lên. Hoàng Tá Tràng ngồi vắt vẻo trên bờ tường đó, y chang một đứa trẻ con nghịch ngợm. Tôi hoảng hốt. 

“Điên à, anh leo lên đó để làm gì? Xuống đi, ngã chết đó.” 

“Ai bảo cô không nghe điện thoại.” 

“Thôi được rồi, giờ anh xuống đi rồi tôi nghe.” 

“Dở hơi à, tôi ngồi đây rồi, tội gì phải gọi điện thoại cho cô nữa, tốn tiền.” 

Ôi trời cao đất rộng ơi, với một người xinh đẹp, dễ thương như tôi mà vài xu hắn cũng tiếc thì còn nên cơm cháo gì nữa. Tôi gằn giọng hỏi lại. 

“Thế gọi có việc gì?” 

“Chả có việc gì cả, nhớ thì gọi thôi.” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 15

Toàn thân tôi run nhẹ, hai má tự nhiên nóng rực, ngẩng đầu lên vẫn thấy Hoành Tá Tràng ngồi cười phớ lớ ở đó. Thật tức chết đi được, giờ này tôi ước gì mình trở về thủa xưa để lại tặng hắn một cục đá vào đầu cho chừa cái thói ngông nghênh đi. Nhưng bây giờ, dù có đặt trong tay tôi cục đá có nhỏ bằng cái tăm tôi cũng chẳng dám ném, chả phải vì nhát gan, nhưng tự nhiên lại thấy xót lòng. Tôi hỏi bâng quơ. 

“Anh không đi chơi với Cục Kẹo à?” 

“Vừa đi về mà!” 

Anh ta trả lời dửng dưng trước sự thất vọng tràn trề của tôi. Sao anh ta không trả lời khác đi nhỉ? Sao anh ta không nói rằng “Tôi chờ cô từ sáng tới giờ nhỉ?”. Ôi, nhưng mà rốt cuộc, tôi có liên quan gì đâu mà phải trả lời như thế chứ. Tôi vờ bình thản. 

“Anh với Cục Kẹo thế nào rồi?” 

“À, ừm, thì vẫn thế. Cục Kẹo là một người đặc biệt.” 

Tự nhiên, tôi thấy mình tức giận ra mặt, tôi lườm anh ta. 

“Thì ai chả biết, anh với cô ấy đặc biệt.” 

“Ô, cô nói chưa đúng lắm, phải nói là Cục Kẹo đối với tôi là một người vô cùng đặc biệt.” Tôi xì một tiếng rõ to. Gớm, ai thèm được cái đặc biệt hay không đặc biệt của anh. Chẳng qua, tôi chỉ hỏi cho có vẻ quan tâm nhau tí thôi, đừng có vịn vào đó mà ra vẻ với tôi. Hoành Tá Tràng vẫn vắt vẻo, còn tôi thì hậm hực giậm chân đuổi anh ta xuống. 

“Cô mất lịch sự quá, tôi biết cô ở nhà một mình buồn, định sang chơi với cô mà cứ đuổi xơi xơi thế à?” 

“Sang chơi thì sang cho đàng hoàng, nhà có cửa thì không đi anh leo tường làm gì. Leo thế mà bố mẹ anh phát hiện ra nhà tôi ở đây thì tôi chỉ còn nước đeo mo vào mặt.” 

Hoàng Tá Tràng lại ngửa cổ cười sằng sặc. 

“Cô lo xa quá, bố mẹ tôi biết từ đời tám hoánh rồi, từ cái hôm cô về nhà tôi ăn cơm ấy, tôi cố tình dụ cô về đấy chứ.” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 15

Ôi trời ơi, đồ mất nết, thảo nào hôm đó trông mặt anh ta gian thế mà tôi không nhận ra. Thế này thì lần khác mà gặp lại, tôi chắc phải đeo mặt nạ thôi, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Hoành Tá Tràng vẫn cười tí tởn trên kia, nhìn cái mặt rõ ghét. Tự nhiên, tôi tức máu, rút ngay chiếc dép dưới chân lên nhằm vào người anh ta mà phi. 

“Đồ đểu cáng, đã thế tôi không thèm thương tiếc gì nữa nhá!” 

Chiếc dép vừa rời tay tôi, đã nghe một tiếng “Á” rạch trời. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Hoành Tá Tràng đã biến mất. Trời ơi, không phải anh ta đã bị… ngã xuống rồi chứ? Ôi không? Sao lại oan gia thế này chứ! Hồi bé thì ném con nhà người ta chảy máu đầu, giờ thì ném con người ta ngã vật xuống đất. Tôi hoảng hốt nhảy choi choi nhìn lên bức tường, nhưng tường quá cao mà chân tôi lại ngắn, ôi chao chưa bao giờ tôi muốn nguyền rủa cặp chân ngắn của mình như lúc này. Tôi gào lên. 

“Anh Hoành! Anh Hoành, anh có sao không?” 

Một giây, hai giây, năm giây sau không có tiếng trả lời. Chân tôi như muốn khuỵu xuống, tôi áp tai vào bờ tường và nước mắt suýt trào ra. 

“Anh Hoành! Anh có làm sao không? Trả lời em đi… em xin lỗi…” 

Mãi một lúc sau, thấy bên kia tường có tiếng nói vọng lại. 

“Không sao, nhưng… Vừa nói gì đấy? Nói lại nghe xem nào?” 

“Nói gì, tôi chỉ hỏi xem anh có sao không thôi mà.” 

“Không, câu cuối ấy… nói lại đi.” 

“Tôi nói, tôi xin lỗi.” 

“Không đúng. Nói lại đi.” Ôi trời, thằng cha này quá là ngoan cố hết mức, người ta đã cố lảng đi thế rồi mà vẫn cố bắt khai ra được. Đúng là cảnh sát, ngã như thế mà tai vẫn thính như tai… chuột! Tôi ngần ngừ một lúc, mặt đỏ nhừ, may mà không có ai nhìn thấy tôi lúc đấy chứ nếu không chắc tôi chết vì xấu hổ mất. Hoành Tá Tràng vẫn giục tôi nhắc lại rất kiên trì. Tôi đàng buột mồm, nhưng tự lấy tay che mặt mình. 

“Nói là… em… xin lỗi…” 

Bên kia rộ lên một tràng cười, rồi giọng như dịu lại. 

“Tốt, từ sau nhớ ngoan thế nhé.” 

“Còn lâu, mỗi lần này thôi.” 

“Đồ ngoan cố, biết thế người ta ngã sang phía bên kia ăn vạ có phải dễ hơn không?” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 15

Tôi mỉm cười. Đúng là Hoành Tá Tràng, anh ta luôn gây ra đủ các thứ tùm lum trong cuộc đời tôi, nhưng chưa bao giờ mất đi vẻ dễ thương của nó. Tôi không muốn đôi co thêm, nên đành lấy cớ bị muỗi đốt nhiều nên chuồn lên phòng. Thực chất, nếu ở đó nếu thêm tí nữa, tôi sợ hai má mình cháy mất, nó đã nóng rực như lò luyện linh đan rồi. Không biết Hoành Tá Tràng có bị đau không, nhưng tôi nghĩ, chắc anh ta không sao đâu, anh ta là cảnh sát mà, ba cái trò nhảy tường này quá muỗi. Nói vậy thôi, chứ tôi vẫn thắc thỏm lo lắng không yên mất cả ngày hôm đó, nhưng lại ngại không dám gọi điện hỏi thăm. Lần đầu tiên, cái mặt dày như bánh bao nhúng nước của tôi mới biết ngại là gì đấy.

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 14

5:48 AM |

(Đọc truyện tiểu thuyết hay)- Chân ngắn sao phải xoắn - chương 14. Đọc truyện tiểu thuyết và cùng cảm nhận những hương vị ngọt ngào của tình yêu nhé `^^!

-----------------------------------------------------------------


Từ khi chính thức nhận bố, tôi vui đến nỗi mọi thứ xung quanh tôi bỗng nhiên dễ thương hết sức. Tôi ca hát, nhảy múa rồi “hẹn hò” đi chơi với bố suốt ngày… Mẹ tôi chắc cũng ghen tỵ với tôi nên mới cảnh báo tôi đừng vui quá hóa rồ con nhá. Rồ là rồ thế nào được, tôi luôn là người biết mình có gì và đang đứng ở vị trí nào chứ, mặc dù, thi thoảng tôi vẫn hơi… tự đề cao mình quá!!! Nhưng bố tôi nói, đó là nét dễ thương rất riêng của tôi, đấy, chỉ có bố mới nhận ra vè đẹp tiềm ẩn của tôi mà thôi. 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 14

Bố mẹ tôi tái hợp, mà thực ra, nói là tái hợp cũng không đúng. Họ bắt đầu tình yêu thì đúng hơn, non nửa cuộc đời, họ mới chính thức thừa nhận tình cảm dành cho nhau, dẫu có hơi muộn màng nhưng đó mới là thứ tình cảm đáng trân trọng. Vì thế, đừng bao giờ nhìn tuổi tác mà đánh giá tình yêu, bởi tình yêu không bao giờ có tuổi. Mẹ chăm sóc bố rất chu đáo, tôi thấy mẹ cười nhiều hơn, dáng đi nhẹ nhõm và mẹ dường như trẻ lại. Bố tôi cũng vậy, ông nói suốt ngày và chăm chỉ, tỉ mẩn sửa soạn những thứ bề bộn trong nhà, những thứ mà trước đây, vì nhà không có đàn ông nên mẹ và tôi bỏ mặc hoặc lắp ghép qua loa. Tôi ngồi giúp bố đóng lại cái giá sách, mẹ lăng xăng bên cạnh để chỉ đạo, bất chợt tôi nói. 
“Sao bố mẹ không cưới nhau nhỉ?” 
Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 14
Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 14

Bố nhìn sang mẹ mỉm cười, mẹ tôi lúng túng. 

“Già thế này rồi, cưới xin gì nữa, ở vậy cũng được rồi.” 

“Làm sao có chuyện đó được, con không thể ‘gả’ mẹ cho bố theo kiểu không kèn không trống như thế này được.” 

Bố tôi cười ngất, loạng choạng tụt xuống, mẹ tôi lại lườm tôi như thường lệ… Mẹ tôi phẩy tay. 

“Bố con anh thôi đi, có phải trẻ con đâu.” 

“Chính vì không phải trẻ con mới phải cưới, chứ chẳng lẽ em để mọi người nghĩ anh ở nhờ nhà em mãi à?” 

Tôi vỗ tay đôm đốp, mẹ tôi xoa xoa lá lắc đầu vẻ bất lực trước hai bố con. 

Thế là cuộc chạy đua bắt đầu, tôi hăng hái chọn váy cưới cho mẹ, may vest cho bố, xem tổ chức đám cưới ở đâu… Tôi chạy hồng hộc lo chu tất mọi thứ, bố mẹ có vẻ hãnh diện vì tôi, nhưng mẹ cứ liên mồm nhắc nhở: “Làm nho nhỏ thôi, đừng rùm beng quá”. Sao lại không rùm beng nhỉ? Cưới bố mẹ tôi cơ mà! Tôi còn muốn cho cả thế giới này biết là bố mẹ tôi cưới nhau cơ đấy, thế mà mẹ nói không rùm beng thì còn gì là hay ho gì nữa? Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của tôi, bố mẹ cũng đã tổ chức thành công một đám cưới ấm cúng và cảm động. Tôi hăng hái lên giật mic để kể kể về chuyện tình cảm của bố mẹ mình, đương nhiên là tôi đã thêm mắm, dặm muối cho nó thêm phần ly kỳ và sinh động hơn. Ai cũng nước mắt ngắn dài, mẹ tôi thì khỏi nói, bà đã khóc ngay khi vừa mặc vào người chiếc váy cưới. Bố Tam Mao của tôi, thi thoảng lại lén lau những giọt nước mắt khi nghe tôi nói, ông nhìn tôi đầy tự hào. Tôi cũng thế, vừa kể chuyện của bố mẹ, nhưng mắt tôi lại cay sè vì hạnh phúc. 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 14

Đám cưới bố mẹ tôi không có nhiều khách, một vài người bạn làm ăn của bố, vài đồng nghiệp thân thiết của mẹ, vài anh em họ hàng… ai cũng chúc phúc cho chúng tôi. Cây Sậy và Chuối Hột bế con đến dự, Cục Kẹo sánh đôi cùng Hoành Tá Tràng, Bi Ve sau bao nhiêu thăng trầm cuối cùng cũng tìm được Bẹ Cải của riêng mình, trông ánh mắt tròn xoe của nó cũng hạnh phúc không kém gì tôi. Thế là, sau tất cả mọi chuỵên, những người xung quanh tôi đã có đôi có cặp, còn lại mình tôi, tôi vẫn cô đơn như trước nay vẫn vậy. Dù có tí chạnh lòng, nhưng tôi chẳng tội gì mà… xoắn lên cả. Các bạn biết đấy, hoa thơm ắt sẽ có người hái, mà tôi thì vừa đẹp… vừa thơm… thế này thì lo gì không có ai đến hỏi cơ chứ. 

Khi đám cưới đã xong xuôi, bố mẹ tôi đã cùng nhau đi nghỉ tuần trăng mật luôn hôm đó (Cái này là do tôi mua vé và ép hai người đi). Tôi ở lại thu dọn mọi thứ, đột nhiên, một bó hoa hồng đỏ chìa ra trước mặt. Quá ngạc nhiên, tôi ngẩng đầu lên. Ồ! Hoá ra là Hăng-rô Nguyễn. Tôi mỉm cười nhìn anh ta, anh ta có cười lại hay không thì chỉ có trời mới biết được. Hăng-rô Nguyễn nói, anh ta biết đám cưới của bố mẹ tôi, nhưng không được mời nên ngại không dám đến. Tôi nhận bó hoa với sự cảm kích rất chân thành. Tình cảm của Hăng-rô Nguyễn dành cho tôi khiến tôi hiểu ra rằng, đừng bao giờ đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài, hãy đánh giá họ bằng những gì trái tim họ thể hiện. Hăng-rô luôn theo đuổi tôi, mặc dù chẳng nhận được gì ngoài sự xa lánh, nhưng anh ta vẫn yêu tôi theo cách riêng của mình và tôi trân quý điều đó… 
Lúc đó, tôi chợt nghĩ, có lẽ mình nên nói chuyện rõ ràng với Hăng-rô Nguyễn, mình không thể để anh ta đi theo mình một cách vô vọng như thế nữa, nếu càng kéo dài, Hăng-rô Nguyễn càng tổn thương hơn mà thôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt Hăng-rô. 
“Anh Nguyễn, thật lòng cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, nhưng tôi…” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 14

Hăng-rô ngạc nhiên nhìn tôi. 

“Vẫn còn nhớ đến anh ta sao?” 

Tôi cười lắc đầu. 

“Không, tôi thích một người khác, nhưng… tôi hơi chậm chân nên…” 

Hăng-rô lặng đi một lúc, anh ra chậm rãi nói. 

“Sao lại chậm chân? Nếu cô thích thì hãy bước tới, đừng bỏ cuộc.” 

“Tôi không có ý định sẽ bắt đầu, vì thế tôi không phải lăn tăn gì về việc bỏ cuộc hay không, tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, anh hay cô gái đó, hay bạn bè tôi, vì thế tôi quyết định dừng lại khi chứ bắt đầu, và tôi cũng muốn anh dừng lại.” 
Hăng-rô Nguyễn nhìn tôi vẻ như tiếc nuối và buồn bã. 

“Thật ra, tôi biết rằng cô sẽ chẳng bao giờ thích tôi, nhưng tôi vẫn muốn làm những gì mình thích. Nhưng có lẽ cô nói đúng, tôi nên dừng lại để khỏi làm cô khó xử và tránh tổn thương cho chính mình.” 

Trời ơi, bình thường Hăng-rô chẳng nói được gì hay ho, thế mà hôm nay những lời anh ta nói khiến tôi đứng tim như tượng. Mãi sau, Hăng-rô buồn bã chào về, tôi tiễn anh ta ra cổng, Hăng-rô ngoái lại, chìa tay bắt tay tôi “Làm bạn nhé!”. Tôi giơ tay nắm lấy và gật đầu. Thì cứ gật đại đi, chứ tôi nghĩ anh ta có biết chém gió là cái khỉ gì đâu mà đòi làm bạn với tôi? 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 14

Tối đó, Hoành Tá Tràng đến tìm tôi. Anh ta không vào nhà mà đứng dựa lưng vào cổng, vẫn cái mặt câng câng, khó chịu đó nhưng lần này lại lẩn quất nét dịu dàng khó tả. Hoành Tá Tràng cất lời. 

“Cô vui lắm nhỉ?” 

“Đương nhiên, giờ tôi mới có cảm giác là mình hạnh phúc.” 

Hoành Tá Tràng lại mỉm cười. 

“Cô làm như kiểu cô chưa bao giờ hạnh phúc ấy.” 

“Ờ, thì giờ hạnh phúc hơn.” 

Hoành Tá Tràng lại cười, trong bóng tối lờ mờ của ánh đèn đường soi vào, tôi thấy khuôn mặt ấy đẹp trai và có gì man mác, ảo mờ lắm. Hoành Tá Tràng hỏi. 

“Mà sao dạo này hay tránh mặt tôi thế?” 

“Tôi á? Vì bận quá thôi, với lại không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có.” 

Hoàng Tá Tràng đứng thẳng dậy, nhìn vào mặt tôi có vẻ ngạc nhiên. 

“Hiểu lầm gì cơ?” 

Tôi bối rối lảng đi. 

“Thôi, anh về đi, tôi buồn ngủ quá rồi.” 

Hoành Tá Tràng nhìn tôi trân trối một lúc rồi gật đầu, đi được một quãng, anh ta ngoái lại nói to. 

“À, bố mẹ tôi nhắc cô suốt, muốn mời cô đến ăn cơm.” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 14

Tôi lặng lẽ gật đầu mà trong lòng thấy chua xót đến thế. Tôi nhìn theo Hoành Tá Tràng cho đến khi chỉ còn lại một cái bóng mờ ảo trên ngõ nhỏ. Sao lại thế nhỉ? Sao giờ tôi và Hoành Tá Tràng lại nói chuyện với nhau một cách ngượng ngập và khách sáo thế nhỉ? Trời ơi, tôi muốn như ngày xưa, cứ nhìn thấy nhau là chửi bới, là bốp chát, là lườm nguýt cơ!!! Như thế sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều… 

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13.1

3:22 AM |

(Truyện tiểu thuyết)- Chân ngắn sao phải xoắn - chương 13.1. Đọc truyện tiểu thuyết và cùng cảm nhận những hương vị ngọt ngào của tình yêu nhé `^^!

-----------------------------------------------------------------


Tôi im lặng, mặc dù, lúc đó, tôi nhìn thấy trong anh mắt của Hoành Tá Tràng có gì đó rất lạ, nhưng suy nghĩ về người bố thất lạc đã choáng hết tâm trí của tôi nên tôi chẳng kịp nghĩ xem ánh mắt đó có ý nghĩa gì. Tôi kể cho Hoành Tá Tràng nghe câu chuyện của mẹ, tôi kể cho anh ta nghe niềm nhớ mong sâu kín mà cả tuổi thơ tôi dành cho bố. Tôi khóc, Hoành Tá Tràng ôm tôi vào lòng, tôi thấy tim mình ấm lại, thấy mình vững vàng hơn. Chúng tôi ôm nhau, rất lâu mà không ai nói với ai điều gì nữa. Khi buông nhau ra, tôi ngượng ngùng cúi mặt, còn Hoành Tá Tràng vội giục tôi về nhà. 

“Chúng ta về thôi, chắc mọi người lo lắm.” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13.1

Anh ta kéo tôi đứng dậy và nắm chặt tay tôi trở về. Tôi nhìn anh ta và băn khoăn không hiểu, đây có thực sự là Hoành Tá Tràng, một cảnh sát giao thông nghiêm chỉnh, khó ưa mà tôi từng biết hay không? Trong bóng tối, tôi thấy mặt Hoành Ta Tràng hơi đỏ, anh ấy không nhìn tôi, mà chỉ nhìn thẳng về phía trước. 

Tôi vừa bước chân vào nhà, mẹ tôi và sếp Tam Mao đã đứng đó từ lúc nào. Họ nhìn thấy tôi thì cả hai đều lao đến, mẹ ôm chầm lấy tôi và khóc. Sếp Tam Mao cũng gạt nước mắt. Mẹ tôi sờ nắn khắp người tôi. 

“Trời ơi, thế mà mẹ tưởng con bỏ đi đâu hay bị làm sao rồi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi...” 

Tôi gạt nước mắt, ôm lấy mẹ, Sếp Tam Mao nhìn tôi với ánh mắt rạng ngời, tôi quay sang nhìn ông, rồi nhìn mẹ. Dưới sự khích lệ của mẹ và Hoành Tá Tràng, tôi sà vào lòng ông và gọi “Bố”. Tiếng gọi đó không phải được thốt ra từ miệng, mà từ sâu thẳm trái tim, tiếng gọi mà hai mươi mấy năm nay tôi vẫn thầm gọi trong giấc mơ. Sếp Tam Mao, à không, bố Tam Mao của tôi cũng nức nở theo. 

“Bố đây, bố đây...” 

Thế là cuối cùng, tôi đã tìm thấy bố, một ông bố bằng da, bằng thịt hẳn hoi chứ không phải là ảo giác. Trời ơi! Hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời tôi. 
Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13.1
Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13.1
Đêm đó, tôi và bố Tam Mao đã ngồi suốt đêm trong phòng, tôi kể cho ông nghe hồi bé tôi sống thế nào, tôi học giỏi ra sao rồi tôi xinh đẹp như thế nào. Ông nghe tất cả điều đó với niềm sung sướng và hân hoan không hề giấu giếm. Thi thoảng, tôi thấy bố lau nước mắt, nhưng miệng vẫn cười rất tươi. Tôi không còn thấy ông xấu nữa, tôi thấy ông đẹp lắm, những đường nét trên khuôn mặt đều đẹp... giống tôi vậy... Trời ạ, vui quá nên trình “tự sướng” cũng tăng lên chóng mặt. Tôi bắt bố kể chuyện của ông, ông nói, thực ra ngày đó ông yêu mẹ tôi, yêu từ trước khi bà lấy chồng. Nhưng lúc đó, so với chồng của mẹ, ông chẳng có gì nhan sắc không, tiền bạc không, địa vị cũng không nốt nên không dám ngỏ lời. Ông chỉ âm thầm đi bên cạnh mẹ, làm bạn thân của mẹ cho đến cái đêm đó... khi mẹ gục ngã vì sự phản bội... ông đã ở bên. Tôi hỏi bố, tại sao sau đó lại đi biệt tích? Ông nói, sau đó ông đến tìm mẹ thì mẹ đã đi đâu mất rồi, ông mất cả năm trời để tìm nhưng không có manh mối gì. Đến lúc được cử đi học bên Nga, ông vẫn không ngừng tìm kiếm. Khi về nước, nhờ vào nhiều mối quan hệ, ông mới tìm được mẹ, mẹ nói rằng tôi là con của người đàn ông đã bỏ mẹ đi và ông cũng chẳng nghi ngời gì về điều đó. Khi mẹ kể rằng tôi không chịu đi xin việc, làm ở đâu cũng bị đuổi, tính tình ngổ ngáo khó bảo nên ông mới bảo mẹ tôi đưa tôi đến công công ty ông để ông dạy. Dù mẹ có ngần ngại từ chối, nhưng vì tôi thất bại quá nhiều lần, với lại ông cũng rất chân thành nên mẹ đồng ý. Từ đó, ông dần dần lờ mờ nhận ra điều đó, nhất là sự né tránh của mẹ tôi. Ông đã cố gắng hỏi mẹ nhưng mẹ luôn từ chối. 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13.1

Tôi ngả lòng vào bố, tôi “buôn” đủ thứ chuyện và cảm giác như mình trở về thời bé dại. Bố tôi cười suốt, ông vuốt tóc tôi y như mẹ đã làm, ông giục tôi đi ngủ, nhưng tôi không chịu. Mẹ tôi đưa hoa quả lên cho hai bố con, bà liếc nhìn khuôn mặt đầy hạnh phúc của tôi, tôi vội kéo tay mẹ. 

“Mẹ! Mẹ có yêu bố con không?” 

Mẹ tôi sững sờ trong giây lát rồi đập bốp vào tay tôi. 

“Hỏi gì mà thô thiển thế hả?” 

Bố Tam Mao của tôi cười vang, tôi thoáng thấy mặt mẹ ửng đỏ. 

“Nó giống em mà, rồi xưa chẳng phải em cũng rất kiêu hãnh nhưng lại hay bốp chát còn gì.” 

Mẹ tôi lườm bố, đã thế thì tôi sẽ không buông tha cho hai người đâu. Tôi kéo mẹ ngồi xuống cạnh bố. 

“Tóm lại, là mẹ còn chê bố con ở điểm gì? Bố con tuy có hơi lùn một tí, hơi xấu một tí nhưng mà giỏi.” 

Ôi trời ơi, khỏi phải nói, bố tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn mẹ tôi cũng không nhịn được cười. 

“Trời ơi, con gái con lứa, nói bố như thế mà nói được à?” 

“Ơ, con nói có hơi thô tí nhưng mà thật.” 

Bố tôi vừa lắc đầu vừa cười. 

“Này, em dạy con kiểu gì mà nó nói câu nào là giống anh câu đó vậy?” 

Mẹ tôi nhấm nhẳng. 

“Ai dạy, tự nó thế chứ.” 

Tôi chả cần nói nhiều, đẩy bố mẹ lại gần nhau rồi tuyên bố. 

“Xong, coi như nhận lời nhé, mai cưới luôn, con sẽ làm chủ hôn.” 

Mẹ tôi vọi vàng lớn tiếng. 

“Cái gì” Ai đời con cái đi làm chủ hôn cho bố mẹ bao giờ? Vớ vẩn.” 

“A, thế là mẹ đồng ý rồi nhá.” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13.1

Tôi chui vào giữa hai người rồi nháy mắt với bố tôi, bố cười mãn nguyện, còn mẹ che mặt vì ngượng ngùng. Ô hay, già rồi, sao lại còn ngượng nhỉ? Thật là lắm chuyện, tôi mà là mẹ á, tôi cười đến mỏi hàm thì thôi... Suốt hai mươi sáu năm qua, đây là đêm vui nhất trong cuộc đời tôi, đêm nay, tự nhiên tôi trở thành một đứa trè trong vòng tay của hai người đã sinh ra tôi. Và họ, cũng dường như trẻ lại .Những ngại ngần,những giận hờn, những rào cản hay định kiến đều đã bị bỏ lại ngoài kia....ngoài cánh cửa nhà tôi.... Đêm nay, tiếng cười trong nhà tôi vẫn rộn ràng cho đến sáng. 

Sáng hôm đó, tôi tự cho phép mình nghỉ làm một ngày. Ô, đương nhiên giờ tôi là “cô chủ nhỏ” của công ty rồi, thế nên việc tự ý nghỉ mà không cần xin phép là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi. Tôi vẫn ngất ngây trong niềm hạnh phúc nên cứ nằm trên giường cười như địa chủ được mùa, chốc chốc lại tự véo tay xem mình tỉnh hay mơ... Ô, mà bố tôi đâu rồi? Nhỡ ông không còn ở đây nữa thì sao? Tôi vội vàng phi nhanh xuống nhà, thấy mẹ tôi đang hì hụi đun đun nấu nấu, còn bố đang ăn mặc rất chỉnh tề. Vừa nhìn thấy tôi, bố đã nói. 

“Con ăn nhanh rồi còn đi làm nhé.” 
Cái gì? Rõ ràng là con tự cho phép mình nghỉ một ngày rồi mà? Bố đừng nói là bố bắt con đi làm trong khi đêm qua con không ngủ chút nào đâu đấy. Mặc kệ tôi phân trần, nhõng nhẽo, bố Tam Mao của tôi vẫn lắc đầu. 

“Hôm nay phải đi làm, công tư phải rạch ròi chứ, hôm nay có việc quan trọng, con là trợ lý mà không đến thì còn nói làm gì nữa.” 

Hây dà! Đấy, cứ tưởng có bố làm sếp mà đã sướng à?! Biết thế hồi xưa tôi chẳng nhận lời làm trợ lý làm gì cho mệt. Tôi còn chưa há miệng ra cãi được câu nào thì mẹ tôi đã hùa vào. 

“Đúng đấy, đi làm giúp bố một tay, chứ ở nhà toàn chơi với phá thôi.” 

Ôi mẹ! Rốt cuộc mẹ về phe ai hả mẹ? Con là con gái mẹ hai mươi sáu năm nay, còn bố con, ông ấy mới chỉ ở lại nhà mình có mỗi một đêm thôi mà. Thế là tôi rống lên. 

“Nhưng đêm qua con không nghỉ tí nào.” 

Bố tôi cười tủm tỉm. 

“Có phải mỗi con không ngủ đâu mà con kêu?” 

“Nhưng bố mẹ già rồi, thức nhiều xấu tí cũng ch¼ng sao chứ con còn trẻ mặt cứ như gấu trúc thì ế mất.” 
Đến nước này thì bố tôi lại ngửa cổ cười ha ha, mẹ tôi lườm tôi cháy mặt, bố khoác tay qua vai mẹ một cách rất tự nhiên. 

“Nó giống ai ấy nhỉ?!” 

Mẹ tôi ngại ngùng nhưng có phần nép nhẹ vào tay bố. 

“Nó giống anh chứ ai, đã xấu lại còn vô duyên.” 

Thế là, không ai bảo ai, cả tôi và bố đều hét lên. 

“Ai xấu cơ?” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13.1

Mẹ tôi cúi mặt xuống cười tủm tỉm. Nói chung, dù tôi có đấu tranh đến cỡ nào, bố vẫn xách cổ tôi đến công ty đúng giờ như thường lệ. Cứ tưởng là con của sếp là được ưu tiên, nào ngờ... còn bị thiết quân luật hơn gấp bội lần. Khổ quá đi mất thôi...
Mọi người ở công ty nhìn thấy khuôn mặt thiếu ngủ nhưng ánh mắt lại tràn ngập niềm vui của tôi và bố Tam Mao thì vô cùng ngạc nhiên. Một cuộc họp bất thường được triệu tập, bố tôi trịnh trọng đứng dậy với niềm hân hoan không thể giấu, “Hôm nay, tôi trân trọng giới thiệu với các bạn, con gái tôi, Đỗ Tiến Phương!”. Cả phòng họp lặng đi rồi lại xôn xao nhìn nau kinh ngạc, mà không kinh ngạc sao được, đến tôi còn chưa hết ngạc nhiên nữa là họ. Một lúc lâu sau, họ tiến đến bắt tay bố con tôi và chúc mừng lia lịa, tôi biết, những cái bắt tay đó, vẫn chất chứa nhiều băn khoăn. Nhưng có sao đâu, mọi hồ nghi rồi cũng dần được hé mở, cuộc sống vẫn luôn có rất nhiều bất ngờ mà. Cả ngày hôm đó, công ty tôi thực như một cái chợ vỡ, mọi người túm năm tụm ba bàn tán. Bố tôi khác với ngày thường, ông không cau mày khó chịu mà trái lại vô cùng thoải mái, chốc chốc lại nhìn sang phía bàn làm việc của tôi và cười mãn nguyện. 

Trưa hôm đó, tôi phải vận dụng đủ các chiêu thức từ ăn vạ, đến nịnh nọt rồi dạo nạt thì bố mới đồng ý cho tôi nghỉ buổi chiều. Việc đầu tiên sau khi bước ra khỏi công ty là tôi sẽ đi tìm Hoành Tá Tràng!!! Vì dù sao, tôi cũng nên cảm ơn anh ta đã ở bên tôi trong lúc tôi bấn loạn nhất chứ. 

Trên đường đến chỗ chốt anh ta trực, tôi ghé vào mua bánh mì kẹp thịt với dụng ý là sẽ ăn bữa trưa cùng Hoành Tá Tràng ở chốt trực. Cách mời ăn trưa này vừa tiện dụng lại đỡ tốn kém hơn vào hàng ăn nhiều, đấy nhé, bạn đừng nghĩ chân ngắn là không nghĩ được nhiều nhé. Chân tôi ngắn nhưng đầu tôi... dài... Tôi hân hoan đi đến chốt trực và lòng thâm nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai của anh ta sẽ như thế nào khi thấy tôi xuất hiện mà không hề báo trước nhỉ? Chắc h¼n anh ta sẽ giật phắt bánh mì trên tay tôi nhai ngấu nghiến mà không cần cảm ơn hay xin xỏ gì cho mà xem. Anh ta vẫn thường vô duyên như vậy mà. 

Khi vừa đến gần chốt trực, chân tôi đột nhiên khựng lại, hình ảnh từ xa tôi nhìn thấy là Hoành Tá Tràng đang ngồi bên vệ cỏ cùng ăn cơm hộp với Cục Kẹo, trong họ rất vui. Tôi im lặng nhìn họ, tự nhiên cảm thấy hai cái bánh mì cầm trên tay mình thật là thừa thãi. Tôi quay đi như trốn chạy, cảm giác lúc đó thật là kỳ lạ, vừa bẽ bàng, vừa ghen tị. Ơ, nhưng tôi có quyền gì mà ghen tị với họ, tôi cũng là cái gì đâu mà phải bẽ bàng? 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13.1

Tôi vứt bỏ túi bánh và đi thẳng vào một quán café gần đó. Tôi ngồi ở đó rất lâu và tự hỏi, “Đỗ Tiến Phương! Thực ra mày muốn gì? Thực ra mày đang nghĩ gì?”. Hỏi đi hỏi lại hàng ngàn lần tôi vẫn không tìm ra được đáp án chính xác . Mà nói cho đúng hơn, tôi thừa biết cảm giác đó của mình, nhưng tôi không dám thừa nhận mà thôi và cũng ch¼ng còn có cơ hội để thừa nhận nó nữa. Thôi, cứ dừng lại tại đây thôi, để mọi thứ nhẹ nhàng trôi đi, tôi yêu quý Cục Kẹo và thực lòng không muốn bất kỳ ai phải tổn thương nữa. 
Tối đó, không ngủ được, tôi ra ban công và nhìn lên trời. Tôi chả bao giờ có thói quen lãng xẹt đến thế. Nhưng giờ tôi thấy, trong lúc muộn phiền, chỉ cần ngước mắt nhìn lên, bạn sẽ thấy nỗi buồn của mình trở nên mênh mông hơn nhưng cũng nhẹ nhàng hơn. Tôi cầm điện thoại và nhắn tin cho Hoành Tá Tràng: “Xin loi vi hom truoc da lam phien anh nhe. Va cam on vi da o ben toi luc toi can nhat”. (Xin lỗi vì hôm trước đã làm phiền anh nhé. Và cảm ơn vì đã ở bên tôi lúc tôi cần nhất). Ngay lập tức, tôi có tin nhắn hồi đáp: “Do do hoi! Bat cu luc nao can hay goi cho toi, toi ghet nghe xin loi va cam on.” (Đồ dở hơi! Bất cứ lúc nào cần hãy gọi cho tôi, tôi ghét nghe xin lỗi và cảm ơn). Tôi mỉm cười, anh ta vẫn chứng nào tật nấy, nhưng lần này tôi chẳng thấy anh ta đáng ghét chút nào nhỉ??? Cục Kẹo thật may mắn đã có anh ta, Hoành Tá Tràng dù đành hanh vậy thôi, nhưng cũng có lúc rất dịu dàng và dễ chịu, giống như lần trước anh ta ở cùng tôi trong nhà nghỉ khi tôi thất tình, rồi cái hôm anh ta ôm tôi vào lòng khi tôi vừa tìm thấy bố. Nhưng lúc đó, anh ta hoàn toàn là một con người khác con người mà bất cứ cô gái nào cũng yên tâm mà dựa vào. Nhưng không phải ai cũng có diễm phúc đó, đúng không? Bờ vai đó có khi chỉ dành cho Cục Kẹo, tôi chỉ mượn một chút thôi rồi lại trả về đúng vị trí của nó. Vậy thì, ai? Bờ vai nào sẽ là của tôi? Lãng Tử giờ đã xa tít mù khơi rồi, hay là Hăng-rô Nguyễn? Ối trời, không phải vậy chứ? Đừng nhé, ông trời, làm gì thì làm, chứ đừng se duyên cho tôi với anh ta nhé! Đời tôi, tôi chỉ thích giai đẹp mà thôi!...

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13.1
-----------------------------------------------------------------
Read more…

Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13

3:20 AM |

(Truyện tiểu thuyết hay)- Chân ngắn sao phải xoắn - chương 13. Đọc truyện tiểu thuyết và cùng cảm nhận những hương vị ngọt ngào của tình yêu nhé `^^!

-----------------------------------------------------------------


Tôi lại tiếp tục cuộc sống phởn phơ với cặp chân ngắn và đôi mắt híp tịp của mình, dù có hơi cô đơn một tẹo nhưng tối vẫn không thấy thế là buồn. Từ bé, tôi đã học được cách tự hài lòng với những gì bản thân mình có, tôi chưa từng cảm thấy ghen tị với bất kỳ cô gái xinh đẹp nào. Đơn giản vì, tôi luôn nghĩ, tôi xinh đẹp không thua kém gì họ... Đấy, vũ khí lớn nhất của phụ nữ không phải là nhan sắc mà là sự tự tin, các bạn hãy luôn nhớ điều đó nhé. 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13

Mẹ tôi ngày càng trầm lặng, sếp Tam Mao cũng thế, chỉ có điều, thi thoảng tôi cũng bắt gặp ông ấy nhìn trộm mình. Nhưng, không sao, tôi nghĩ vì yêu mẹ tôi quá nên chú ấy mời lén nhìn ®Ó thăm dò thái độ của tôi mà thôi. Tôi thì mong họ thành đôi chết đi được, như thế, nghiễm nhiên tôi trở thành “cô chủ nhỏ” của công ty này, đến lúc đó tôi sẽ không phải vò đầu bứt tai mỗi khi phải bịa ra những lá thư lâm li bi đát đòi tăng lương nữa. Ôi, nếu điều đó xảy ra thật thì tôi quả là người may mắn nhất thế gian này. Nhưng, các bạn đừng vội tưởng tôi tham tiền đến mức “gả” mẹ cho sếp nhé, còn một lý do rất sâu xa khác là tôi muốn mẹ có một chỗ dựa đúng nghĩa sau bao nhiêu năm lăn lộn nuôi tôi. 
Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13
Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13

Và nếu nói rằng, tôi không khao khát có một người bố thì đó là nói dối, tôi vẫn mơ mình thấy bố hằng đêm. Tôi đã từng lén lục tung phòng mẹ tôi để cố tìm một chút gì còn sót lại về người bố bỏ rơi mình, nhưng tuyệt nhiên không hề có. Vì thế, tôi lại tưởng tượng ra khuôn mặt bố trong giấc mơ. Hồi đầu, khi cơn sốt hoạt hình Nhật Bản tràn sang, tôi thường nghĩ bố mình chắc phải đẹp trai như anh Tuxedo mặt nạ chuyên dùng hoa hồng cứu người đẹp. Còn khi lớn hơn chút nữa, làn sóng phim Hàn Quốc dậy lên, tôi nghĩ chắc bố mình phải đẹp trai cỡ anh Jang Dong Gun chứ chẳng vừa đâu. Dần dần, lớn lên, hình ảnh về người bố đã không còn mơ mộng như trước nữa, nó mờ dần với những lo toan thường nhật và tôi không cảm thấy phiền não gì về điều đó. Mẹ tôi, dường như có cảm giác nợ tôi một mái ấm đầy đủ, nhưng mẹ không hề biết rằng tôi luôn tự hào về mái ấm chỉ có một nửa của mình, tôi ngưỡng mộ mẹ, và đương nhiên, tôi cũng luôn ngượng mộ chính mình!!! 

Từ hồi chuyển sang tình trạng cô đơn, tôi càng được Hăng-rô Nguyễn “chăm sóc” tận tình hơn. Chỉ có điều, sự quan tâm của anh ta đôi khi vụng về quá khiến tôi không ít lần ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nói thật, xét về một khía cạnh nào đó, thì tôi thấy Hăng-rô là một chàng trai dễ thương và chân thành. Nhưng, xét về nhan sắc thì ...Trời ơi! Ch¼ng lẽ, giai đẹp xung quanh tôi đã... tuyệt chủng hết rồi? Chẳng nhẽ ông trời nhất định phải se duyên cho tôi và Hăng-rô Nguyễn sao? Nhiều khi, tôi nhíu mày đến rách cả trán mà vẫn không thể tìm ra nét đáng yêu nào trên khuôn mặt toàn răng đó! Nếu quả thật, toi phải lấy một người như thế này, chắc lá số của tôi đã bị ông trời bôi nhọ nồi lên rồi!!! 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13

Một lần, gặp Hăng-rô trong thang máy, tôi cố gắng nói với anh ta rằng, anh hãy đi tìm người khác đi, tôi thực sự không xứng đáng với anh, tôi xấu, tôi mắt híp, tôi khó tính và chân tôi lại ngắn nữa. Đấy, lần đầu tiên trong đời tôi tự dìm hàng mình đến thế rồi mà lão Hăng-rô vẫn chìa răng ra lạnh lùng lắc đầu. 

“Không, tôi không bỏ cuộc đâu.” 

Thế là hết, nói nát nước nát cái rồi mà không đâu vào đâu là sao? Không những thế, Hăng-rô còn an ủi tôi một câu, mà dù sau này có chết đi sống lại khoảng mười lần nữa thì tôi sẽ không bao giờ quên. Hăng-rô nói. 

“Thực ra, chân cô có ngắn lắm đâu, chỉ thua cặp chân một mét hai của siêu mẫu Thanh Hằng khoảng tầm hơn hai mươi phân chứ mấy.” 

Trời đất quỷ thần ơi, đấy là chân tôi còn tính cả phần eo nữa mới được 89 phân đấy, chớ mà đo nguyên chân như Thanh Hằng chắc tôi chỉ chưa tròn tám chục thôi đâu. Hăng-rô Nguyễn an ủi như thế thì khác nào sỉ nhục tôi??? Khỏi phải nói, nghe xong câu đấy, tôi hằm hằm lao đi, Hăng-rô Nguyễn vất vả chạy theo giải thích nhưng tôi không thèm nghe. Một khi, mặt tôi đã chuyển sang màu tím của khoai môn rồi thì anh có nói thêm điều gì cũng vô ích thôi. 

Buổi trưa, Cục Kẹo tự nhiên gọi điện mời tôi đi ăn. Dù có băn khoăn vì lý do gặp gỡ này, nhưng cứ thấy nhắc đến ăn là mắt tôi lại sáng rực như đèn ô tô. Ồ chắc ch¼ng có gì đâu, nàng ta chỉ cảm ơn mình đã đưa Hoành Tá Tràng đến cạnh nàng ấy thôi. Nghĩ thế, nên tôi rộn ràng phi đến. Cục Kẹo hỏi thăm tôi liên tiếp, cô ấy cứ làm như tôi vừa mới bay từ sao kim về ấy. Cục Kẹo nhìn tôi chăm chú rồi hỏi. 

“Chị đã hết buồn chưa?” 
Tôi hơi sững người vì sự quan tâm của Cục Kẹo, tôi nói. 

“Buồn gì nữa?” 

“Chẳng phải chị chia tay người yêu, rồi anh ấy đi Singapore mà không hề níu kéo còn gì.” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13

Tôi bật cười, Cục Kẹo ơi là Cục Kẹo, chẳng ai sống mãi trong nỗi buồn được, mới một tí ti thế thôi mà mất cả cuộc đời tươi đẹp phía trước để khóc than thì liệu có phí phạm quá không? Cục Kẹo nắm tay tôi, mắt Cục Kẹo lúc đó thật lạ, vừa buồn vừa vui. Nói thật, tôi mà là con trai, chắc chắn tôi sẽ tình nguyện ngã vào đó, dù có chết đuối ngàn lần cũng cam lòng. Cục Kẹo nhìn th¼ng vào mắt tôi. 

“Chị, chị thật là dũng cảm... không giống em...” 

Tôi vội vàng ngắt lời. 

“Chuyện qua rồi, em giờ cũng khác rồi, đừng nghĩ nhiều.” 

“Cám ơn chị vì đã giúp em hiểu ra nhiều điều, em sẽ mạnh mẽ, sẽ học cách yêu thương bản thân mình hơn.” 

Tôi mỉm cười, trời ơi, chưa bao giờ tôi thấy tâm trạng mình sến rện đến thế. Tôi lảng sang hỏi thăm Hoành Tá Tràng, Cục Kẹo mỉm cười, “Anh ấy rất tốt...”. 

Tôi cũng cười, nhưng có gì đó nhói lòng quá.... Cục Kẹo chào tôi về mà vẫn có gì đó thật lạ, cô bé định nói điều gì rồi lại thôi. Cục Kẹo đi rồi, tôi mới thở dài ngao ngán, trời ạ, sao mọi người xung quanh tôi, ai cũng tỏ ra bí hiểm đến thể nhỉ??? Sống mà phải gánh một bí mật nào đó, chắc hẳn họ sẽ cảm thấy nặng nề lắm. Còn tôi, sao đời tôi lại cứ... nhẹ tênh thế này nhỉ? 

Sau cuộc nói chuyện với Cục Kẹo, tôi vẫn còn nhăn hết cả trán để nghĩ xem thực ra, những biểu hiện đó là gì? Nhưng đành chịu. Ngay cả mẹ tôi, ở cạnh tôi bao nhiêu năm qua mà tôi còn không đoán nổi hành động của bà, thì Cục Kẹo đã là gì đâu. 

Nhưng rồi, chính mẹ tôi đã quyết định phá vỡ những bí mật mà từ lâu bà cất giấu trong lòng. Tôi biết, để có được ngày ngồi đối mặt với tôi, kể cho tôi nghe câu chuyện quá khứ đau buồn của mình, chắc hẳn bà đã suy nghĩ nhiều lắm. Sự thật dần được hé lộ và trái tim tươi vui của tôi tưởng chừng như gục xuống, một sự thật quá lớn lao, quá đỗi bàng hoàng trong cuộc đời tôi. 

Mẹ ngồi trước mặt tôi, mẹ nhìn tôi, vẻ lo lắng và đau khổ hằn lên trên mặt mẹ. Tôi cố gắng trấn an mẹ, nhưng thực chất, tôi cũng đang cố trấn an mình, bởi mẹ tôi chưa từng có biểu hiện như thế. Tôi vỗ vỗ vào bàn tay gầy xanh của mẹ để an ủi. 

“Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy? Mẹ nói với con đi, dù thế nào mẹ vẫn còn có con mà.” 

Lạy chúa! Thực sự lúc ấy tôi nghĩ đến tình huống xấu nhất là mẹ tôi mắc một căn bệnh nan y nào đó, vì sau rất nhiều lần sâu chuỗi lại câu chuyện của mẹ và sếp Tam Mao, tôi nghĩ chỉ có khả năng đó là cao nhất thôi. Vậy nên, dù thế nào, tôi vẫn phải tỏ ra mình can đảm để nếu thực sự có chuyện đó, mẹ sẽ tin tưởng rằng mẹ vẫn còn có tôi để dựa vào. Mẹ khóc, tôi cố ngăn nước mắt mình lại. 

“Mẹ, mẹ nói đi mẹ!” 
Mẹ nhìn xuống, tôi thấy tay mẹ hơi run. 

“Chuyện là... bố... bố... con tìm con...?” 

Hả? tôi đờ người! Trong thoáng chốc, tôi không thể gọi tên cảm xúc của mình, rất lâu sau tôi đã định thần lại, tôi dồn dập hỏi mẹ. 

“Thật hả mẹ? Ông ấy đang ở đâu?” 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13

Mẹ tôi òa khóc. Mẹ liên tục nói xin lỗi và lau nước mắt, mẹ như chìm vào ký ức khi kể lại với tôi bí mật mà bà đã giấu kín suốt hơn hai mươi năm qua. 

“Hồi đó, mẹ lấy chồng, một người chồng hào hoa và tài giỏi, ai cũng mừng cho mẹ...vậy mà!” 

Tôi ôm mẹ vào lòng, lần đầu tiên trong đời, tôi nghĩ rằng mình đã lớn, ba cái chuyện này có gì đâu mà sốc, mình đã đủ cứng cỏi để mẹ tin tưởng và bảo mẹ khi cần thiết (Gớm, cứ như ai đó định ăn thịt mẹ tôi vậy). Mẹ tôi nức nở. 

“Khi... ông ấy bỏ đi với người khác trước... Mẹ đã đau khổ quá... tuyệt vọng quá... nên mẹ gọi điện cho người đó, mẹ đã uống... say... người đó cũng say... và...mẹ... mẹ... đã có... con... sau đêm đó.” 

Tôi bàng hoàng buông mẹ ra, nghĩa là sao? Nghĩa là tôi không phải con người đàn ông mẹ thù hận? Tôi là đứa con được sinh ra từ lầm lỡ của mẹ? Tôi choáng đứng dậy, mẹ tôi nhìn theo tôi nước mắt chảy dài. Mẹ nói, thực sự, người đó không hề biết gì về sự tồn tại của con, sau đêm đó, mẹ đã lên vùng núi sinh sống cùng dì của mẹ, cũng ở đó, mẹ mới phát hiện ra mình đã mang thai. Mẹ cắt đứt cuộc sống bên ngoài cho đến khi sinh tôi và khi tôi tròn hai tuổi mẹ mới quay lại thành phố... Người đàn ông đó, sau rất nhiều lần đi tìm mẹ tôi nhưng thất bại rồi ông được cử đi Nga học. Ông khăn gói lên đường mà không hề biết về sự có mặt của tôi trên đời. Đúng rồi, ông ấy làm gì biết rằng mình có con mà đi tìm tôi? Vậy là tôi đã trách nhầm ông ấy rồi. Nhưng... ông ấy... ông ấy là..ai? Mẹ tôi thảng thốt nhìn tôi, nhìn vào ánh mắt mẹ, tôi đã kịp nhận ra điều đó, dù gì, tôi vẫn là một đứa thông minh mà... Tôi loạng choạng bước ra ngoài. Mẹ tôi hớt hải chạy theo hỏi. 
“Con đi đâu, mẹ xin lỗi, mẹ quá ích kỷ, đáng lẽ mẹ phải cho con biết sớm hơn.” 

Tôi đã không còn nghe thấy gì nữa, tôi vụt chạy đi. Trong lòng tôi là sự vui mừng hay thất vọng? Là nỗi buồn hay hạnh phúc? Chính tôi còn không thể phân định nổi. 

Tôi đờ đẫn bước vào văn phòng công ty và đứng im trước cửa phòng sếp Tam Mao, dù nhiều lúc định bước vào nhưng có gì đó níu chân tôi lại. Tôi thừa biết, giờ này ông ấy vẫn còn ở đây, điện vẫn sáng và tiếng điều hòa vẫn chạy. Bất giác, tôi giật mình vì tiếng chuông điện thoại trong phòng reo, sếp Tam Mao nghe điện thoại với giọng hốt hoảng rồi chỉ sau đó vài giây, tôi thấy sếp mở cửa lao nhanh ra ngoài. Nhưng... sếp khựng lại khi nhìn tôi... Mặt ông biến sắc, đôi mắt ông đầy nước, ông gọi tôi trìu mến “Phương!”. Tôi nhìn ông, người đàn ông này là bố tôi đấy, người mà tôi suốt ngày chê xấu, người mà tôi nhằng nhẵng đi theo đòi tăng lương, người mà tôi không ngần ngại chút mọi bức xúc trong lòng suốt thời gian qua, ông ấy là bố tôi. Sếp Tam Mao nhìn tôi như chờ đợi một cái ôm thật chặt, nhưng, sự thật này quá sức chịu đựng của tôi. Tôi không biết xử lý như thế nào cho phải. Vì thế, tôi lại một lần nữa vùng chạy, bỏ lại tiếng gọi hốt hoảng của ông ấy sau lưng mình. 

Tôi đi vô định trên đường, điện thoại trong túi không ngừng đổ chuông. Lần đầu tiên, nước mắt của nỗi buồn sâu kín và sự hân hoan bất ngờ hòa làm một. Tôi ngồi xuống gốc cây bên đường và gọi điện cho Hoành Tá Tràng. Thật sự, không hiểu tại sao vào giờ phút đó, tôi lại gọi cho anh ta, nhưng chẳng sao, giờ đây tôi cần một người thực sự tỉnh táo, mà Hoành Tá Tràng thì quá tỉnh táo còn gì. 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 13

Hoành Tá Tràng đến rất nhanh và cũng như lần trước, anh ta không hề hỏi tại sao tôi khóc, anh ta chỉ ngồi yên lặng cho đến khi tôi không thể khóc thêm được nữa. Tôi nói với anh ta là tôi có bố, tìm thấy bố rồi, nhưng tôi không dám nhận và không biết có nên nhận hay không. Hoành Tá Tràng lau nước mắt cho tôi, rồi nói. 

“Tại sao không? Chẳng phải cô vẫn khao khát có bố đó sao?” 

“Sao anh biết?” 

Tôi rất ngạc nhiên, còn Hoành Tá Tràng thì quá lúng túng. 

“Những gì thuộc về cô, tôi đều biết và muốn biết.”

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.2

3:18 AM |

(Truyện tiểu thuyết)- Chân ngắn sao phải xoắn - chương 12.2. Đọc truyện tiểu thuyết và cùng cảm nhận những hương vị ngọt ngào của tình yêu nhé `^^!

-----------------------------------------------------------------


Tôi chở Hoành Tá Tràng về nhà, trái với dự đoán của tôi, bố mẹ Hoành Tá Tràng tiếp đón tôi rất niềm nở. Vốn định thả anh ta trước cửa rồi chuồn về, nhưng hai ông bà quá nhiệt tình mời vào uống nước nên không còn cách nào khác tôi phải ngồi nán lại. Trời ạ, mà đã ngồi uống nước thì lại phải ở lại ăn cơm, tôi chưa kịp há mồm ra phản đối thì một mâm cơm đã được đặt bộp lên bàn, thế là phải ăn. Mà khổ, tính tôi thì háu ăn, tia ngay vào mâm, thấy toàn món ngon nên không nỡ từ chối. Với lại, bố mẹ anh ta có biết tôi là đứa nào đâu mà phải ngại. Trong lúc ăn cơm, bố anh ta hỏi. 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.2

“Nhà cháu ở xa đây không?” 

Tôi luống cuống đặt đũa xuống định trả lời, thì Hoành Tá Tràng đã cướp lời. 

“Dạ! Gần ạ!” 

Tôi lừ mắt về phái Hoành Tá Tràng, anh ta tủm tỉm ăn cơm tiếp, tôi vội giải thích. 

“Dạ! Nhà cháu cách đây mấy phố, cũng gần ạ!” 

Hoành Tá Tràng vẫn tủm tỉm cười, đồ đáng ghét, tôi chỉ muốn đập cái bát vào mặt anh ta thôi. Bữa cơm rôm rả hơn với đủ thể loại hỏi thăm. “Cháu làm nghề gì? Bố mẹ cháu có khỏe không?” Ô, hỏi gì mà kỹ thật đấy, nhưng tôi vẫn thành thật trả lời mọi thứ, ngoại trừ việc nhà tôi ở ngay sát lưng nhà anh ta ra. Có một điều khiến tôi cảm giác ấm cúng và cảm động là lúc tôi nói tôi không có bố, cả hai bác ấy dừng đũa lại nhìn tôi cảm thông. Bác gái còn chép miệng “Mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng mình biết vượt qua hoàn cảnh là tốt lắm rồi.”. Bác trai gật gù theo, tôi im lặng, cố kìm giọt nước mắt đang chực rơi trên má. Nếu bố mẹ Lãng Tử cũng nói được những điều như thế này, thì biết đâu, giờ này tôi và Lãng Tử đang cùng nhau chuẩn bị cho đám cưới rồi. 
Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.2
Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.2

Hoành Tá Tràng tiễn tôi sau bữa cơm, tôi nói, thực ra bố mẹ anh không đáng sợ như tôi nghĩ. Anh ta chỉ cười, tôi hỏi anh ta về Cục Kẹo, Hoành Tá Tràng thoáng ngần ngừ. Tôi nói Cục Kẹo rất dễ thương và hai người rất đẹp đôi. Hoành Tá Tràng cười, anh ta nói. 

“Ừm, tôi cũng thấy thế!” 

Tôi lặng đi, có cảm giác gì đó gần như sự thất vọng vừa rơi vào lòng. Ơ hay nhỉ? Tại sao lại thất vọng khi hai người mình cố gắng mai mối đã đến được với nhau? Hoành Tá Tràng nhìn tôi. 

“Này, cô sao thế?” 

Tôi vội vàng lấy lại sự tự tin vốn có. 

“À, tại tôi no quá.” 

“Đến nhà người ta mà ăn hùng hục như trâu thế thì no là phải.” 

Ôi! Hoành Tá Tràng, anh vừa mới khiến tôi lặng đi một tý thì đã vội khơi sự tức giận trong tôi lên đến đỉnh cao. Tôi đập thẳng vào tay anh ta. 

“Ai là trâu hả? Đồ thô thiển!” 
Anh ta ôm lấy tay kêu đau, lúc đó tôi mới nhớ ra mình vừa phang cho anh ta một phát vào cánh tay quấn băng. Tôi tái mặt, rối rít xin lỗi, tôi bảo anh ta đừng kêu nữa, nhỡ bố mẹ anh mà nghe thấy thì tôi còn mặt mũi nào nữa. Vừa mới đánh chén no nê ở nhà người ta xong, chưa ra đến cửa đã đánh con người ta rồi, dù hồi bé tôi có hơi “giang hồ” một tẹo nhưng đâu đến nỗi ăn cháo đá bát như thế này. Hoành Tá Tràng cười ngất, anh ta xua xua tay bảo tôi về đi, muộn rồi. Được lời như cởi tấm lòng, tôi lập tức lên xe phóng vút về nhà... 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.2

Tôi vừa dắt xe vào sân đã nghe thấy tiếng mẹ tôi và sếp Tam Mao nói chuyện với nhau. Cơ hội ngàn năm có một đây rồi, tôi vội nấp vào một góc nghe trộm. Khổ, tôi không tò mò đâu, chẳng qua là tôi muốn biết nguyên do của đợt chiến tranh lạnh vừa qua là gì thôi. Mẹ tôi nói, “Không phải vậy đâu, anh đừng nghĩ linh tinh, anh không có căn cứ gì để khẳng định vào điều đó cả.”. Ô! Chắc sếp lại nổi máu ghen tuông, rồi nghi ngờ mẹ tôi đây. Tôi thấy sếp Tam Mao vẻ mặt vừa hân hoan, vừa đau khổ, “Anh nghĩ là thế, nếu em cứ cố chấy, anh sẽ đi xét nghiệm …”. Mẹ tôi đứng bật dậy. “Không là không! Tôi nói rồi, không hề có chuyện đó!” Trời! Chuyện gì đây hả trời? Tại sao sếp Tam Mao lại nói là sẽ đi xét nghiệm? Sếp Tam Mao bị bệnh gì chăng? Bệnh nan y chăng? Mà nếu có bị như thế thật thì tại sao mẹ tôi lại phản ứng giận dữ như thế chứ. Sếp Tam Mao có vẻ vẫn không bỏ cuộc, ông đứng dậy tiếp tục nói với mẹ tôi bằng giọng rất nhỏ nhẹ, “Nếu nó đúng là sự thật, anh mong em hãy cho anh cơ hội… Anh thật sự…”. Mẹ tôi vội vàng ngắt lời, “Không có sự thật nào cả, anh nhầm rồi, có lẽ anh bị hoang tưởng rồi.” Sếp Tam Mao mặt chùng xuống, mẹ ơi là mẹ, sao mẹ lại có thể sắt đá đến thế chứ, dù sếp Tam Mao có xấu xí đi chăng nữa, ông ấy vẫn là người có trái tim cao cả mà. Tôi định lao vào giúp đỡ sếp Tam Mao nhưng không may chân bị vướng vào cái chổi quét sân, gây ra tiếng động. Hai người giật mình nhìn ra ngoài, mẹ tôi nói khẽ, “Con Phương về, anh về đi, em mệt nên nghỉ sớm đây”. Sếp Tam Mao tần ngần nhìn mẹ, mẹ tôi bỏ thẳng vào phòng đóng cửa lại. Tôi vờ như vô tình đi vào nhà, tôi chào sếp Tam Mao, sếp nhìn tôi trân trối một lúc rồi gật đầu. Ông nói rất nhỏ, “Chú về nhé!”. Tôi gật đầu chào sếp. 
Sếp Tam Mao vừa ra khỏi nhà, tôi vội vã chạy theo gọi. Tôi hỏi sếp, thực ra giữa mẹ tôi và sếp có chuyện gì, sếp mỉm cười, ông nói: ”Rồi đến lúc cháu sẽ biết thôi, nhưng chắc không phải bây giờ”. Thật là mệt, thanh niên yêu đương đã phức tạp rồi, không ngờ người già yêu nhau còn phức tạp hơn nữa. Cái gì cũng có vẻ bí mật và bí hiểm lắm, khiến đầu óc một đứa ưa khám phá như tôi thấy đau đầu quá. Mặc cho tôi cố gắng năn nỉ, sếp Tam Mao vẫn không chịu hé môi. Thế là thôi, tôi đành quay về nhà với niềm băn khoăn khó tả. Không hiểu sao, thấy sếp Tam Mao buồn, tôi cũng thấy chạnh lòng ghê gớm. 

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.2

Tôi mở cửa vào nhà, cửa phòng mẹ vẫn đóng kín. Tôi nhẹ nhàng gõ cửa. “Mẹ ơi! Mẹ!” Mẹ không mở cửa, chỉ có tiếng mẹ vọng ra, “Mẹ đang mệt”. Tôi “Vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn đi lên phòng. Tôi thật sự muốn chia sẻ với mẹ mọi thứ, nhưng tôi sợ lại khơi dậy những tổn thương giấu kín bao năm qua của mẹ. Tôi chưa một lần hỏi về bố từ khi tôi ý thức được rằng vì ông mà mẹ tôi phải buồn, phải chịu nhiều đàm tiếu đến thế. Tôi sợ mỗi lần nhắc đến người đó, mẹ lại cáu. Thực ra, tôi biết, mẹ cáu là để che giấu cảm xúc của chính mình, vì thế, tôi không bao giờ lặp lại điều đó một lần nào nữa. Cũng như giờ đây, tôi sợ phải hỏi thăm mẹ và sếp Tam Mao, sợ rằng tôi lại vô tình chạm vào một vết thương nào đó mà mẹ đang cố gắng giấu kín. Tôi lên phòng, hình ảnh của mẹ, của sếp Tam Mao cứ lởn vởn quanh đầu. Tôi ước gì, mình có thể làm gì đó cho họ, hai con người đã vượt qua phân nửa đời người mà chưa tìm thấy hạnh phúc thật sự. Tôi chợt chạnh lòng nghĩ đến bản thân, tôi cũng thế, vẫn lay hoay tìm kiếm tình yêu và hạnh phúc, nhưng tôi chưa từng tuyệt vọng. Tôi nhớ đến Lãng Tử, giờ này chắc anh ta bắt nhịp được với cuộc sống mới rồi, tôi sẽ trở thành quá khứ, giống như bố tôi là quá khứ của mẹ tôi vậy. Tôi cũng nhớ đến Hoành Tá Tràng, cuối cùng, anh ta cũng đã có nơi có chốn, chỉ có điều, lòng tôi vẫn trào lên cảm giác bâng khuâng khó tả. Có lẽ, vì tôi quá nhạy cảm mà thôi. Tình cảm con người vốn khó lòng cân đo, đong, đếm, càng khó hơn khi phải “chỉ mặt đặt tên” một cảm xúc nào đó trong lòng. Vì đôi khi, chính bản thân ta còn không cắt nghĩa được thứ cảm xúc đang bủa vây lấy mình thì làm sao có thể gọi thành tên nó được. Tóm đi, tóm lại, vẫn là sự phức tạp không thể lường trước được của cái gọi là tình cảm, tôi đã từng tự làm hai câu thơ con… chuột như thế này: 

Thôi thì mặc kệ cuộc đời 

Đắng cay, dịu ngọt vẫn cười, thế thôi! 

Tôi nghĩ, dù thế nào đi nữa tôi vẫn vui vẻ cười giữa cuộc đời này và tôi mong mẹ tôi cũng vậy.

Đọc truyện tiểu thuyết  hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.2
-----------------------------------------------------------------
Read more…

Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.1

3:15 AM |

(Đọc truyện tiểu thuyết)- Chân ngắn sao phải xoắn - chương 12.1. Đọc truyện tiểu thuyết và cùng cảm nhận những hương vị ngọt ngào của tình yêu nhé `^^!

-----------------------------------------------------------------


Một buổi tối rất muộn, khi tôi đang co ro trong mớ chăn ấm thì có tiếng gõ cửa rất nhẹ. Kỳ lạ, chẳng nhẽ có ai khác trong nhà này sao? Mẹ tôi không bao giờ gõ cửa một cách rụt rè như thế, bà chỉ đập cửa thôi. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa thận trọng trùm kín chăn ra mở cửa. 

Đọc truyện tiểu thuyết hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.1

Mẹ đứng trước mặt tôi, dường như mắt mẹ có những quầng thâm mà trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy. Mẹ ngồi xuống giường và tự nhiên ít nói hơn thường lệ. Những cử chỉ đó của mẹ khiến tôi lo sợ, phải chăng có chuyện gì đã xảy ra với mẹ ? Tôi đánh bạo hỏi. 

“Mẹ và chú ấy có chuyện gì à?” 

Mẹ lắc đầu, tôi sà xuống bên mẹ, mẹ nắm tay hỏi nhỏ. 

“Thế đã hết buồn chưa?” 

“Con hết buồn lâu rồi mẹ ạ.” 

Mẹ lại gật đầu, mẹ nhìn đi đâu đó, rồi chợt nhiên nói. 

“Phương này, nếu mẹ nói dối con chuyện gì đó, con có ghét mẹ không?” 

Tôi kinh ngạc nhìn mẹ, đến lúc này thì tôi mới hiểu đã có chuyện gì đó xảy ra thật rồi. Ôi, mẹ của tôi, chưa bao giờ tôi thấy mẹ trăn trở nhiều như thế. Tôi đáp lại một cách vui vẻ nhất có thể để mẹ an lòng. 

“Mẹ làm sao đấy, chẳng có ai lại ghét mẹ mình cả, ai trên đời này chẳng nói dối một lần, mẹ không biết chứ con nói dối mẹ cả trăm lần rồi ấy chứ.” 

Mẹ tôi bật cười. 
Đọc truyện tiểu thuyết hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.1
Đọc truyện tiểu thuyết hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.1


Tôi sà vào lòng mẹ, mẹ vuốt tóc tôi, lâu lắm rồi tôi không có được cảm giác được mẹ âu yếm như thế. Tôi nằm im để từng ngón tay dịu dàng, thon thon của mẹ vuốt từng sợi tóc của mình, lòng ấm áp hẳn. Tôi đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Sáng tỉnh dậy, tôi tự trách mình sao đêm qua lại ngủ nhanh quá, không kịp hỏi mẹ cho rõ ngọn ngành câu chuyện. 

Những ngày sau đó, mẹ không nhắc lại chuyện từ hôm trước nữa, tôi cũng sợ mẹ buồn nên không hỏi, mặc dù trong lòng không thôi băn khoăn. Tôi để ý đến mẹ nhiều hơn, mẹ thường nhìn trộm tôi rồi thở dài. Tôi không hiểu những gì mẹ đang trải qua, nhưng bằng trực giác của một đứa con, tôi cảm thấy như mẹ đang cất giấu một bí mật nào đó thật khủng khiếp. Đôi khi, nhìn thấy mẹ băn khoăn, tôi chỉ muốn hét lên rằng, mẹ ơi, có gì mẹ cứ trút hết lên con đây này, dù mẹ có làm gì xấu xa, dù mẹ có gây lên tội lỗi với bất kỳ ai thì con vẫn bên mẹ, vẫn yêu mẹ, vẫn tôn thờ mẹ như bất kỳ một đứa trẻ nào. Những lúc đó, mẹ thường nhìn tôi thảng thốt rồi cười một cách gượng gạo. Nhìn mẹ buồn phiền tôi thấy xót lòng quá. Ký ức của ngày xưa ùa về, năm đó, tôi – cô bé mười tám tuổi, vô tình nhìn thấy mẹ ngồi khóc một mình trong đêm tối, tiếng khóc kìm nén trong lồng ngực đã theo tôi đi suốt tuổi thơ thiếu vắng người bố của mình. Tôi chưa bao giờ gặp bố, mẹ nói ông ấy đã bỏ mẹ con tôi ra nước ngoài với người đàn bà khác khi tôi mới tượng hình trong bụng mẹ. Cả tuổi thơ, tôi sống trong sự trêu chọc vì không có bố, nhưng tôi không giống những đứa trẻ khác, tôi không buồn vì điều đó. Tôi cảm thấy cuộc sống rất vui vẻ vì có sự chở che của mẹ. Mặc dù, đôi lúc trong giấc mơ tôi mường tượng ra khuôn mặt của bố và cười một mình. Tôi tự nhủ, sau này nếu có thêm một tên đàn ông nào làm mẹ tôi rơi nước mắt nữa, tôi sẽ không tha cho hắn. Vì thế, tôi quyết định tìm đến sếp Tam Mao để hỏi cho ra nhẽ. 

Đọc truyện tiểu thuyết hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.1

Tôi hùng hổ đi vào phòng sếp Tam Mao, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của ông ấy, khí thế trong tôi xẹp lép xuống. Tôi vội vàng nhỏ giọng. 

“Giữa hai người đang có chuyện gì à?” 

Sếp lắc đầu. Khổ, sếp tôi bình thường đã xấu, nay mặt buồn buồn trông càng thảm hại hơn, nhìn ông ấy mà tôi không khỏi xót lòng. 

“Thế tại sao cả hai người nhìn cứ như người chết trôi thế?” 

Sếp Tam Mao phì cười, sếp cốc đầu tôi. 

“Thực ra thì có một vài chuyện cần phải làm rõ ràng thôi.” 

“Ý sếp là mẹ cháu vẫn loằng ngoằng với người khác à?” 

Sếp Tam Mao lại cười to hơn, trời ạ, sao lúc nào người đàn ông này cười tôi cũng nghĩ đến cá trê thế nhỉ? Sếp vừa lấy tay vuốt vuốt khuôn mặt mất ngủ của mình vừa nói. 

“Không, không hề, mẹ cháu không có ai và chú cũng thế, chỉ có điều chuyện chưa đến mức ấy mà thôi.” 

Là sao? Chuyện chưa đến mức ấy thì việc gì mặt cả hai người lại sưng vù như bị ong đốt thế chứ, yêu thì nói là yêu, không yêu thì thôi, cứ làm tình làm tội nhau mãi. Sếp Tam Mao nhìn tôi trìu mến. 

“Mọi việc không có gì nghiêm trọng đâu, nếu đó là sự thật thì rất vui.” 

Vui à? Vui mà mẹ tôi cứ như người mất hồn thế thì tôi chả cần. Tôi nhã nhặn nhắc nhở sếp Tam Mao rằng không được làm mẹ tôi buồn, nếu ông nhỡ làm mẹ tôi rơi nước mắt thì tôi sẽ san phẳng cái văn phòng này. Sếp Tam Mao nghe xong câu đó thì cười khoái trá. Trần đời, tôi chưa thấy ai như ông ấy, người ta đang đe dọa như thế mà ông còn cười được, thật là giàu quá nên hóa rồ rồi. 

Tóm lại, việc xảy ra giữa mẹ và sếp Tam Mao vẫn là bí ẩn đối với tôi. Trái với sự lo lắng nhưng có phần thong dong của sếp Tam Mao, mẹ tôi lại hết sức căng thẳng bà phiền não. Trời ạ, sao người già yêu cũng phức tạp thế cơ chứ. Mẹ tôi vốn xinh đẹp, giỏi giang với lòng kiêu hãnh ngất trời thế này mà nay cứ như kẻ ăn trộm dáo dác sợ người khác bắt gặp ấy. Kỳ thực, tôi có cảm giác giữa hai người không phải có chuyện yêu đương thường tình, nhưng nó là chuyện gì thì tôi thật sự không thể nào đoán ra nổi. Lần đầu tiên trong đời, trí tưởng tượng của tôi chịu đầu hàng trước sự phức tạp này. 

Đọc truyện tiểu thuyết hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.1

Sau rất nhiều trăn trở, tôi quyết định mở hội nghị “Tam gia” để bàn bạc và cùng nhau tìm hiểu. Đương nhiên, thành phần tham gia hội nghị gồm có tôi, Bi Ve, Cây Sậy và …có thêm một khách mời mà đến nữa là thằng bé “ông giời con” của Cây Sậy. Chúng tôi bàn bạc rôm rả trong tiếng oe oe không ngừng của “ông giời con”. Thằng Cây Sậy vừa bế con, vừa dỗ, vừa chõ mồm vào câu chuyện của tôi. Nhìn bộ dạng quần xắn, áo nhão, khăn lau mũi vắt ngang vai của nó, tôi và Bi Ve cảm thấy tiếc nuối cho một đời trai “tài hoa” quá. Bi Ve cười hỉ hả vì dù nó có thất tình hàng vạn lần vẫn còn thấy hạnh phúc chán so với hình ảnh lúc này của Cây Sậy. Cây Sậy thì vẫn vui như thường, nó luôn miệng khoe thằng “ông giời con” của nó biết lẫy rồi, biết hét rồi… Câu chuyện của tôi cứ bị gián đoạn thường xuyên vì “ông giời con” khi thì tè, khi thì khóc, khi thì … ị… Thằng Cây Sậy vừa chùi đít cho con vừa lớn giọng. 

“Tóm lại, sếp mày và mẹ mày có tí tình cảm với nhau, nhưng các cụ già rồi, thích làm mình làm mẩy nhau tí thôi, không có gì nghiệm trọng.” 
Bi Ve vừa bịt mũi vừa phản bác. 

“Vớ vẩn, chuyện như thế mà mày bảo không có gì nghiêm trọng, theo tao thì nó rất nghiêm trọng…” 

Tôi ngơ ngác nhìn hai thằng bạn nối khố, thằng Bi Ve chém tiếp. 

“Thế này đi, mày nên có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với mẹ mày, hãy nói cho bà biết là mày rất vui vẻ khi bà có người khác, không thì bà lại e dè với mày, sợ mày buồn.” 

Tôi gật gù, nó nói cũng đúng, lần đầu tiên thấy thằng Bi Ve chốt được câu thấu tình đạt lý đến thế, đến nỗi chính thằng Cây Sậy còn gật gù. 

“Ờ, được đấy, mày phải tỏ thái độ hân hoan chờ đón hạnh phúc của mẹ mày, đừng có mà cay cú, khó chịu làm bà khó xử.” 
Duyệt! Lâu không gặp, thấy hai thằng bạn mình một đứa thì nhếch nhác hơn, đứa kia thì chín chắn hơn, tôi cũng thấy vui. Dù sao, khi khó khăn, khi mệt mỏi tôi vẫn có hai đứa đó mà ăn vạ và hành hạ, ngẫm lại, cuộc đời quả không lấy đi của ai mọi thứ. Dù tôi thiếu hơi ấm của bố từ bé, nhưng bên cạnh tôi không bao giờ thiếu “những người đàn ông” sẵn sàng chìa vai cho tôi dựa khi cần đến, mặc dù, chả bao giờ nhận lại được gì từ tôi. Hội nghị đang rôm rả đành kết thúc khi thằng “ông giời con” buồn ngủ và khóc to tướng, cả ba xúm lại dỗ không được đành tính đến phương án mang trả về cho mẹ Chuối Hột của nó. Haizzz… Nhìn cảnh tượng đó, tôi mới thấy mình thật sáng suốt vì chưa lấy chồng. 

Buổi tối hôm đó, khi vừa ăn cơm xong, tôi định nói chuyện với mẹ thì Hoành Tá Tràng gọi điện, chả biết lại có chuyện gì oan gia nữa đây. Tôi nhấc máy, Hoành Tá Tràng hét toáng lên trong điện thoại. 

“Cô đến đón tôi đi, tôi vừa được ra viện.” 

Đọc truyện tiểu thuyết hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.1

Cái khỉ gì thế này? Từ bao giờ tôi trở thành người có trách nhiệm với anh ta thế nhỉ? Đã thế lại còn mất lịch sự nữa chứ, tôi mới há có một nửa chu vi mồm đã bị anh ta chặn lại và cúp máy rồi. Điên đến thế là cùng, đã thế nhá, bà chẳng tội gì mà vác xác đến đón cả, bà ở nhà chơi điện tử cho sướng. 

Nói là làm, tôi phi lên phòng, mở máy tính ra chơi bán gà chíu chíu. Sau cú điện thoại của Hoành Tá Tràng, tôi ức lên tận cổ nên không thể nói chuyện với mẹ được. Tôi nghĩ, nếu nói chuyện với khuôn mặt cau có như bây giờ, rất có thể mẹ tôi sẽ hiểu lầm, như thế mọi việc lại tanh bành ra hết. Nhưng, bắn gà chíu chíu được một lúc, tôi chợt chột dạ, chết, nhỡ anh ta đứng chờ mình ở cổng bệnh viện, tay bị băng, còn chân đi cà nhắc thế mà ngã thêm phát nữa thì sao? Nhỡ anh ta không còn ai để nhờ nên mới phải gọi điện cầu cứu mình, mà mình lại bỏ anh ta giữa lúc nguy nan thế này thì thật là thất đức. Chưa kể, anh đã từng phải phục vụ mình khi mình bị đau chân mà. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình quá bất nhân khi ngồi rung đùi chơi điện tử thế này, tôi đành đứng dậy, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà. 

Đúng như tôi dự đoán, Hoành Tá Tràng đang đứng ngơ ngác trước cổng bệnh viện, một tay vẫn treo lủng lẳng bằng sợi dây tròng qua cổ, anh ta vẫn vậy, chẳng gầy đi một lạng nào. Thấy tôi lượn xe đến gần, anh ta cười cười vẫy cái tay còn lại, vẻ mặt đẹp trai và nụ cười sát gái hàng loạt của anh ta khiến cơn bực tức trong tôi tan biến, chẳng biết ma xui, quỷ khiến thế nào mà tôi lại cười lại với anh ta mới chết chứ. Anh ta chẳng nói chẳng rằng thả ngay cái túi đồ xuống chỗ để chân, rồi kéo cái mũ bảo hiểm tôi đang treo phía trước đội lên đầu. Hoành Tá Tràng chìa mặt về phía tôi, hai cái quai mũ đung đưa trước mặt, vẻ mặt anh ta như chờ đợi. 

“Cài vào cho tôi!” 
Ơ hơ, ở đâu ra cái ngữ bắt người khác phải phục vụ như mình là ông chủ ấy nhỉ? Tôi định đập bốp lên đầu anh ta một cái, nhưng sực nhớ đến cái tay băng bó nên đành miễn cưỡng cài lại quai cho anh ta. Hoành Tá Tràng mỉm cười nhìn tôi đang luống cuống cài quai mũ. Trong thoáng chốc, người tôi như bị điện giật khi tay vô tình chạm vào má anh ta, cảm giác tê tê ở đầu ngón tay khiến tôi bối rối. Hoành Tá Tràng cứ nhìn thẳng vào mặt tôi, cái nhìn đầy mưu mô. Tôi rụt tay lại, nói một câu cụt ngủn. 

“Được rồi, lên xe đi.” 

Hoành Tá Tràng lại khuyến mại cho tôi thêm một nụ cười nữa, nụ cười mê hồn nhất mà tôi từng thấy. Thật khổ cho cái tính háo sắc của tôi quá. 

Khi Hoành Tá Tràng ngồi yên vị trên xe, tôi mới phóng vút đi. Hoành Tá Tràng hét toáng lên. 

“Đi từ từ, cô làm gì mà chạy như ma đuổi thế!” 

Đáng đời, sao mấy lần trước tôi ngồi sau xe anh, cũng hét khản cổ câu tương tự thế mà anh có thèm ngó ngàng đâu, giờ anh mới biết cảm giác của tôi lúc đó nhé. Tôi chẳng nói gì, vẫn phóng tiếp, Hoành Tá Tràng ghế vào tai tôi. 

“Cô mà chạy nhanh nữa là tôi sẽ ôm cô đấy!” 

Cái gì? Ôm á? Thật là trơ trẽn, còn một tay mà vẫn đòi ôm tôi á? Tôi đi chậm lại, miệng thở ra một câu đầy sát khí. 
“Cứ ôm đi, rồi anh treo nốt cái tay còn lại.” 

Hoành Tá Tràng cười ha ha, còn tôi mặt có tí đo đỏ. 

Đọc truyện tiểu thuyết hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.1

Đi được một đoạn, tôi mới nhớ là mình đang bon bọn chạy xe về … phía nhà mình, trong khi nhà Hoành Tá Tràng ở đâu tôi nào có biết. Tôi ngoái lại hỏi. 

“Này, nhà anh ở hướng nào thế?” 

“Cùng hướng với nhà cô!” 

“Thế á? Ngạc nhiên nhỉ? Nhưng mà ở đường nào?” 

“Cùng đường với nhà cô!” 

Tôi bắt đầu bực mình với cách trả lời tưng tửng của anh ta. 

“Anh điên à, chẳng nhẽ anh là hàng xóm của tôi chắc?” 

“Ờ, thì đúng thế mà, giờ cô mới biết à?” 

What? Tôi lập tức phanh kít xe lại, nhìn chòng chọc vào mặt anh ta. Không thể nào, tôi làm gì có lão hàng xóm nào như thế này. Tôi cố lục lại trí nhớ của mình, rõ ràng, bên phải nhà tôi là đôi vợ chồng trẻ, còn đối diện là một đôi vợ chồng trung niên làm ngân hàng. Thế làm gì có chuyện anh ta là hàng xóm của tôi được. Tôi lắc đầu. 

“Đồ bốc phét! Tôi làm gì có hàng xóm nào khó chịu như anh!” 
Hoành Tá Tràng cười tủm tỉm. 

“Tôi mới là người phải nói câu đó chứ, chẳng phải cô từng lấy sào chọc khế nhà tôi và ném đá vào đầu tôi à?” 

“Hả???” 

Tôi choáng váng, nhìn lại Hoành Tá Tràng! Trời ơi, không lẽ … không lẽ… là anh ta? Đúng là oan gia ngõ hẹp … Hoành Tá Tràng thấy tôi sửng sốt thì cười khoái trá. 

“Thế nào? Nhớ ra chưa?” 

Khỏi phải hỏi, giờ thì tôi nhớ ra rồi, nhưng tôi vẫn không thể tin được, người hay nói là duyên kỳ ngộ, nhưng giữa tôi và Hoành Tá Tràng thì phải gọi là oan gia kỳ ngộ mới đúng… 

Số là, hồi bé, khi nhà tôi mới chuyển đến khu này sống, tôi phát hiện ra nhà hàng xóm sau lưng nhà mình có một cây khế rất sai quả. Nhà đó cách nhà tôi một hàng rào thấp, nhưng vì hai nhà xây kiểu quay lưng vào nhau nên chẳng bao giờ giao lưu với nhau… Từ khi phát hiện ra cây khế, ngày nào tôi cũng thò sào qua cửa sổ phòng mẹ tôi để chọc khế. Tôi chẳng ăn mấy, chỉ chọc cho vui thôi. Hồi đó, tôi bị thằng bé nhà đó (Gọi là thằng bé chứ thực ra nó cũng hơn tôi vài tuổi) mắng mấy lần nhưng tôi chả sợ. Đã thế, tôi còn chọc tức nó nhiều hơn, tôi dùng gậy đập đập cho khế rụng xuống, có hôm khua gậy thế nào sém tí là vào đầu nó. Nó cũng chẳng vừa, lấy đá ném lại tôi. Thế là chiến tranh nổ ra, nó ném đá thì tôi cũng ném đá. Tôi nhặt cục đá to đùng lên và nhắm mắt ném một phát. Tôi nghe thằng bé hét lên một tiếng “Á”, nó giơ tay ôm đầu, tôi thấy mấy giọt máu tứa ra…. 

Tôi hoảng hồn bỏ chạy, còn thằng bé thì gào lên khóc. Tối hôm đó, mẹ nó trèo qua hàng rào với cái áo đầy máu của nó đưa cho mẹ tôi, mẹ tôi đánh tôi một trận trối chết rồi xin lỗi và hứa sẽ lo tiền thuốc thang. Từ đó, tôi chả thèm ngó ngàng đến cây khế nữa và nhà hàng xóm kia cũng xây tường cao phải đến hơn ba mét để “bảo toàn tính mạng” cho con trai họ. Bức tường được dựng lên, cây khế bị chặt đi và hàng xóm lại quay lưng vào nhau như chính hai ngôi nhà đã xây từ trước như vậy. 

Trời, không lẽ … Hoành Tá Tràng… là nó… là cái thằng bé đành hanh dám ném đá tôi đó? Tôi nhìn anh ta ngỡ ngàng, thảng thốt. Hoành Tá Tràng cười híp mắt, chìa đầu ra hỏi. 

“Này, có phải kiểm tra không? Cô ném tôi chảy máu đầu mà!” 

Ôi trời, đúng rồi! Thế là khỏi phải bàn cãi gì nữa, Hoành Tá Tràng và tôi có mối thù không đội trời chung từ thời … bọ xít!!! Hoành Tá Tràng như kiểu hớn hở lắm khi thấy tôi bối rối. 

“Giờ nhớ chưa? Thực ra tôi cũng mới nhận ra điều đó khi đưa cô về nhà hôm bị đau chân.” 

“Oan gia! Đúng là oan gia!” 

Hoành Tá Tràng cãi lại. 

“Phải là duyên số mới đúng chứ!” 

Đọc truyện tiểu thuyết hay: Chân ngắn sao phải xoắn! - chương 12.1

Duyên số cái con khỉ! Nếu bố mẹ anh mà biết tôi là cái đứa ném chảy máu đầu thằng con trai quý tử của ông bà thì chắc ông bà ấy sẽ đá văng tôi ra ngoài cửa mất. Vì thế, tôi khẽ khàng nói với Hoàng Tá Tràng. 

“Thế tôi chở anh về đầu ngõ thôi nhé, nhà anh đi hướng ngõ khác nhà tôi mà.” 

Hoành Tá Tràng nhất định không chịu, anh ta nói, lần trước anh ta đã chở tôi về tận nhà, còn dìu vào nhà nữa thì lần này tôi phải như thế với anh ta. Trời ơi! Biết thế này thì lần trước tôi đừng ăn vạ làm gì. Anh ta nhất định bám trụ trên xe, tôi đành chở anh ta về, với điều kiện không được hở ra chuyện là tôi ở cạnh nhà anh ta. Hoành Tá Tràng gật đầu, mặt rất gian xảo.

-----------------------------------------------------------------
Read more…

QC trai

Bài Ngẫu Nhiên

POPUP