Đối với những cặp chồng mới cưới, trăng mật là thời gian lý tưởng để họ tận hưởng trọn vẹn thời gian bên nhau. Thế nhưng, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh nên cũng có không ít người rơi vào tình huống dở khóc, dở cười trong tuần trăng mật ngọt ngào.
Tuần trăng mật của chị Lan, anh Hà (Thái Hà, Hà Nội) rơi vào đúng tuần nghỉ lễ 30/4 nên để tiện thể một công đôi việc và chẳng mấy khi đại gia đình lại có thời gian dài cùng nghỉ ngơi bên nhau - đó là lý do chồng và gia đình chồng đưa ra khi họ quyết định đi đến Phú Quốc cùng anh chị.
Vậy là thay vào cái viễn cảnh như mơ mà chị Lan tưởng tượng trước khi kết hôn thì chị phải trải qua những ngày tẻ nhạt, mệt mỏi, ức chế. Vốn dĩ chị chưa thực sự quen và hòa hợp với nhà chồng và cũng chưa kịp bắt nhịp với những trò nghịch oái oăm của 4 đứa cháu con của các anh chị chồng chính bởi thế mà sự bức bối trong chị tăng theo cấp số nhân. Đã vậy lại cộng thêm cả ông chồng chẳng chịu hiểu tâm lý vợ, xem mọi chuyện quá giản đơn khiến chị càng thêm khó chịu.
5 ngày ở Phú Quốc tuy khâu ăn uống đã đặt sẵn nhưng chị vẫn chẳng được yên thân với mấy đứa cháu nhà chồng. Chị chồng hết nhờ vả bế ẵm, thay bỉm, cho ăn uống, pha sữa rồi thậm chí có khi họ mải chơi còn nhờ chị Lan ở lại khách sạn chơi với cháu. Muốn chồng giải cứu cũng chẳng được vì anh hồn nhiên bảo: "Em có cơ hội tập làm mẹ miễn phí rồi đấy, học dần đi là vừa sau sinh con đỡ bỡ ngỡ".
Vậy là tuần trăng mật của chị Lan rốt cuộc thời gian ở bên chồng cũng chẳng có vì cả ngày mệt nhoài đi thăm thú và quây quần bên gia đình anh đến đêm về chị lăn ra ngủ không biết trời đất gì. Chồng chị đã thế còn mát mẻ, hờn dỗi: "Em chẳng tâm lý gì cả, 5 đêm trăng mật thì có đến 3 đêm em ngáy khò khò trước cả chồng". Mặc kệ, chị mệt lắm rồi, anh muốn nói gì cũng mặc, chị vẫn quay một góc ôm gối ngủ say như chết vì quá mệt khi phải chăm sóc hộ mấy đứa nhỏ nhà chị chồng.
|
Ảnh minh họa |
Chị Ngọc (Tây Hồ, Hà Nội) mỗi lần nhớ lại tuần trăng mật thì đều lắc đầu ngán ngẩm. Khi lên kế hoạch đi trăng mật chị Ngọc và ông xã quyết định sẽ nghỉ ngơi ở một bãi biển thơ mộng, yên tĩnh. Chẳng hiểu quay đi quẩn lại thế nào anh chị lại chọn về quê chồng vì đó là khu du lịch biển nổi tiếng. Ban đầu anh chị tính chuyện chỉ ghé qua chào thăm họ hàng bên nội và thuê khách sạn ngay sát bãi biển để nghỉ ngơi. Thế nhưng khi anh chị vừa đặt chân xuống sân bay thì bố mẹ anh đã ra tận nơi đón và đưa hành lý về nhà.
Bố mẹ chồng chẳng thèm hỏi han ý kiến của hai vợ chồng và tự ra quyết định là chẳng mấy khi về nhà ai lại mất tiền đi thuê khách sạn làm gì cho phí tiền. Mẹ chồng bảo: "Các con muốn đi đâu thì đi rồi về nhà dùng cơm với bố mẹ...". Là con dâu chân ướt chân ráo về nhà chồng nên chị chẳng dám cãi lời bố mẹ. Anh chị cứ làm theo lời bố mẹ như cái máy và những ngày tận hưởng trăng mật của chị Ngọc chẳng khác gì hành xác.
Đi tắm biển, thăm thú các địa danh thì như cưỡi ngựa xem hoa, nhanh nhanh chóng chóng để kịp phóng xe về dùng cơm cùng bố mẹ. Vì thấy bất tiện khi để cho mẹ chồng ở nhà cơm nước phục vụ mình nên anh chị đành phải dành phần lớn thời gian để ở nhà phụ giúp cho mẹ. Cứ sáng ra tỉnh dậy khi hai vợ chồng đang định đi chơi thì mẹ chồng lại bảo: "Cố về sớm để ăn cơm hôm nay mẹ mời anh em bên nội". Vậy là 5 ngày thì mất đến 4 ngày là chị phải cùng mẹ ra chợ lo cỗ bàn tiếp khách đến chơi, xem mặt con dâu.
Tuần trăng mật của chị Ngọc chỉ suốt ngày quần quật trong bếp. Chồng chị Ngọc áy náy lắm nên hứa hẹn: "Anh sẽ đền cho em một tuần trăng mật khác, nơi chỉ có hai đứa mình không có ai làm phiền" nhưng đến giờ sau 3 năm kết hôn anh chị vẫn chưa thực hiện được điều đó.
Chị Hằng (Hà Đông) lại có tuần trăng mật nhớ đời tại Sa Pa vì rượu... Anh Minh, chồng chị Hằng nhân việc đưa vợ đi trăng mật thì có hẹn hò vài người bạn cũ làm việc tại Sa Pa để gặp gỡ, giao lưu, ôn chuyện cũ... Vì tửu lượng vốn đã kém lại cộng thêm việc uống quá nhiều loại rượu nặng của dân tộc vùng cao nên sau bữa tiệc anh nằm bẹp luôn ở nhà ông bạn và tối đầu tiên ở Sa Pa chị phải ở lại chăm chồng vì cả đêm đó anh chỉ biết nôn thốc nôn tháo. Lạ nhà và ngại với vợ chồng anh bạn nên chị Hằng cả đêm không thể chợp mắt.
Sáng hôm sau, chị thuê taxi cùng chồng về khách sạn để nghỉ ngơi. Anh Minh vẫn nằm bẹp vì mệt. Vậy là 4 ngày ở Sa Pa anh không thể cùng chị thăm thú cảnh quan và cũng chẳng "làm ăn" được gì. Chị Hằng đành phải một mình quốc bộ đi thăm khu chợ ở Sapa là chấm hết... Có lẽ bởi vậy mà mỗi khi có ai đó rủ vợ chồng chị đi Sa Pa là chị chối đây đẩy: "Sợ lắm rồi".