Tiếng Hạ Khanh đầy lo lắng bên tai của Vĩnh Phong:
- Vĩnh Phong! Hiểu Đồng đến gặp cậu đã về chưa. Sao khuya rồi mà không thấy tài xế của cô ấy trở về. Cũng không gọi điện được.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 39.1
Một sự hoảng hốt cực độ nổ ra trong đầu Vĩnh Phong, cậu không hề gặp cô, cũng không nhận được điện thoại nào của cô. Trong đầu cậu vang lên hình ảnh và lời nói của Anh Kỳ.
Có những tiếng nói rì rầm bên tai khiến Hiểu Đồng tỉnh giấc, đầu óc còn đang choáng voáng và mơ hồ, nhưng Hiểu Đồng lại cảm thấy một sự lạnh lẽo từ nền nhà làm đầu óc cô trở nên tỉnh táo, cô nhớ lại sự việc vừa xảy ra. Vốn định mở mắt, cô lại cảm thấy hai tay bị trói chặt ra phía sau, và phía sau lưng mình còn có một cơ thể khác đang nằm bất động như một cái xác khiến Hiểu Đồng lạnh cả sống lưng, tiếp tục nhắm nghiền mắt.
Nhưng nằm chưa được bao lâu, mà những kẻ kia vẫn không có động tĩnh gì, vậy mà người ở phía sau cô lại có dấu hiệu rục rịch. Hiểu Đồng biết người đó là Anh Kỳ, cô muốn ra hiệu cho Anh Kỳ cứ tiếp tục giả ngất, nhưng lại không tài nào làm được.
Quả đúng như dự đoán của Hiểu Đồng, Anh Kỳ vừa tỉnh lại đã hét toáng lên:
- Bọn khốn khiếp các người là ai, dám bắt cóc tôi, các người có còn muốn sống nữa không?
|
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 39.1 |
Hơi hé mắt quan sát, Hiểu Đồng thấy có hai tên đang giữ cô và Anh Kỳ. Hai kẻ này đều có bộ mặt dữ dằn, tên đầu trọc còn đầy sẹo trên người.
- Mau thả tôi ra, có ai không, cứu tôi với – Anh Kỳ tiếp tục gào thét.
- Im miệng đi, cô có gào bể cô họng thì cũng không ai đến cứu cô đâu, đây là một nơi cực kì vắng vẻ – Tên đầu trọc hét lên lấn áp tiếng gào của Anh Kỳ. Anh Kỳ vội vàng im lặng, Hiểu Đồng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Anh Kỳ. Cả người cô cũng sợ hãi vô cùng, nếu là lúc bình thường có lẽ cô đã không run sợ như vậy. Bây giờ cô đang có thai, dù thế nào cô cũng muốn bảo vệ đứa con này của mình.
- Các anh cần tiền phải không? Nhà tôi giàu lắm, các anh cần bao nhiêu cứ nói, tôi sẽ cho người đem tới – Anh Kỳ tiếp tục lên tiếng nhưng lần này cô dùng giọng lưỡi mềm mỏng hơn.
Hai tên này không hề đá động tý nào, hay nói đúng hơn là chúng không thèm để ý đến lời đề nghị hấp dẫn của Anh Kỳ. Hiểu Đồng lo sợ vô cùng, cô biết bọn họ bắt cóc không vì tiền mà vì mục đích trả thù nên cho dù Anh Kỳ nói khản cả cổthì bọn chúng cũng không thèm nghĩ tới cuối cùng còn chuốt họa vào thân…
Quả như suy nghĩ của Hiểu Đồng, Anh Kỳ cứ nói luyên huyên khiến hai tên bắc cóc bực mình. Tên đầu trọc tức giận ra lệnh cho tên kia:
- Dạy cho nó một bài học thế nào là sự im lặng.
Tên kia nghe vậy thì hừng hổ xông đến bên Anh Kỳ. Anh Kỳ nghe thấy thì liền sợ hãi kêu lên:
- Đừng mà. Xin các người. Có ai không, cứu tôi với.
- Bốp…này thì kêu này ….bốp…
- Á……..
- Mà còn dám kêu nữa à ….bốp….
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 39.1
Tên này tác Anh Kỳ liên tiếp mấy cái liền, Hiểu Đồng nghe thấy thì chịu không nổi bèn mở mắt tức giận nạt lớn:
- Thôi đi, ngừng tay đi. Muốn cái miệng quạ của cô ta không nói nữa thì cứ lấy giẻ nhét vào miệng cô ta là được rồi, cần gì đánh cô ta cho thêm đau tay.
- Haha….Con bé này nói đúng đó, lấy miếng giẻ nhét vào miệng con bé kia cho tao – Tên đầu chọc lại ra lệnh.
Nhưng tên đàn em ngó tới ngó lui cũng không tìm đâu ra một thứ giẻ thừa để nhét miệng Anh Kỳ, thấy hắn ta khổ sở tìm kiếm, Hiểu Đồng bèn lên tiếng nhắc.
- Lấy vớ chân của anh ra mà nhét vào miệng cô ta.
Tên nà à một tiếng rồi lập tức cởi giầy ra tuột vớ quấn tròn lại đi đến nhét vào miệng Anh Kỳ. Anh Kỳ đầy phẫn nộ đưa mắt oán trách Hiểu Đồng.
- Em gái, cám ơn em – Tên này nhìn Hiểu Đồng vui vẻ cất tiếng, nếu cô không nhắc nhở giúp hắn, không chừng đại ca của hắn sẽ nổi giận nếu hắn không thể tìm ra nổi một miếng giẻ.
- Không có gì, em cũng rất ghét sự ồn ào của cô ta – Hiểu Đồng cười vui vẻ đáp, ánh mắt liếc nhìn Anh Kỳ khiêu khích. Anh Kỳ tức tối trong lòng, lên tiếng chử mắng Hiểu Đồng nhưng rất tiếc, miệng cô ta bị nhét chiếc vớ dơ bẩn hôi rình của tên kia nên không tài nào thành tiếng. Nhưng Khi quay mặt đi thì Hiểu Đồng cảm thấy rất có lỗi với Anh Kỳ, muốn bọn chúng không đụng đến mình và cái bào thai chỉ có cách làm hài lòng bọn chúng mà thôi. Đồng thời cũng là giúp Anh Kỳ thoát khỏi ngy hiểm.
- Haha…cô em này được lắm – Tên đầu trọc phá ra cười vui vẻ, rồi hắn lại nghiêm sắc mặt nói – Nhưng đáng tiếc, trước sau gì tụi anh cũng phải xử em.
Nghe tên trọc đầu nói, mặt Hiểu Đồng biến sắc, còn Anh Kỳ thì sợ hãi . Bặm môi cắn chặt răng một lát, Hiểu Đồng quyết định lên tiếng phủ đầu trước, cô đanh mặt ra lệnh.
- Gọi cô ta ra đây.
Hai tên này đang cười, bỗng nghe thấy Hiểu Đồng nói vậy thì im bặt nhìn cô dò xét đầy thâm hiểm. Lát sau, tên đầu trọc hắng giọng hỏi:
- Cô ta là ai?
- Là chủ của các người, là người đã sai các người đến bắt cóc tôi. Vũ Quỳnh.
Lần này đến lượt hai tên kia biến sắc, Anh Kỳ cũng một phen kinh ngạc, cô nhìn về phía Hiểu Đồng giãy giụa như không tin. Hai tên bắc cóc quay lại nhìn nhau thì thầm.
- Tốt nhất là gọi cô ta đến gặp tôi sớm, nếu không thì các người sẽ hối hận – Hiểu Đồng tiếp tục đe dọa, cô nhìn bọn họ với ánh mắt tự tin vô cùng.
Tên đầu trọc hất đầu về phía cửa, tên kia hiểu ý liền đi ra ngoài. Tên đầu trọc ở lại nheo mắt nhìn Hiểu Đồng, nhưng cô đã ngồi thẳng lưng, khóe môi giễu cợt không hề lo sợ cho tình cảnh lúc này của mình. Điều này làm tên trọc đầu chột dạ vô cùng, hắn chưa bao giờ gặp một cô gái có thái độ như cô, cộng thêm lời đe dọa của cô bất giác khiến hắn rùng mình.
Lát sau cánh cửa mở ra và quả nhiên Vũ Quỳnh bước vào. Hiểu Đồng không thèm nhìn Vũ Quỳnh lấy một giây, ánh mắt lạnh băng, thản nhiên như không. Người bất ngờ nhất là Anh Kỳ, cho tới khi Hiểu Đồng nói cô vẫn không tài nào tin, người bắt mình lại chính là Vũ Quỳnh. Nhưng cô gái kiêu kì, nét mặt giương giương lóe lên sự hiểm độc đang đứng trước mặt cô chính là chị họ của cô – Vũ Quỳnh.
- Bốp…bốp… bốp…- Tiếng vỗ tay của Vũ Quỳnh vang lên. Cô ta nhìn vào Hiểu Đồng với đôi mắt phẫn nộ, nhưng vẻ mặt làm ra vẻ khâm phục. Lườm Hiểu Đồng một cái rồi mới ngồi vào ghế, hất mặt hỏi ngay không rào trước đoán sau:
- Sao cô biết kẻ chủ mưu là tôi.
- Dễ đoán mà…- Hiểu Đồng nhếch môi đáp.
- Tôi đang lắng nghe đây – Vũ Quỳnh giả vờ nghiêng người một cách giả tạo vờ như đang lắng nghe – Nói đi, vì sao cô biết người đó là tôi.
- Mùi hương trên người cô – Hiểu Đồng đáp gọn.
- Mùi hương ư? – Vũ Quỳnh nhăn mày nhìn chằm chằm trên người Hiểu Đồng hỏi lại.
- Đúng vậy, chính mùi hương trên người cô khiến tôi luôn nghi ngờ cô – Hiểu Đồng nhìn thẳng Vũ Quỳnh đáp, rồi từ từ kể – Còn nhớ khi chúng ta gặp lại nhau trong buổi tiệc của Anh Kỳ hay không, tôi đã bị cô và Anh Kỳ vu oan là ăn cắp. Nhưng mà cô thâm hiểm lắm, muốn vu oan tôi nhưng lại đổ tội danh chủ mưu cho Anh Kỳ nên cô cố tình để lại vết sơn móng tay lên cái xoắn tay nhỏ của tôi. Cái vệt màu đen rất rõ rệt trên nền trắng của cái xoắn tay rất dễ nhận ra. Lúc đó tôi đang tức giận vì bị vu oan nên nhất thời cạn nghĩ.
Nhưng sau đó, tôi đã suy xét lại, một người như Anh Kỳ lúc nào cũng chau truốt kỹ lưỡng, không thể đi gặp mọi người với cái móng tay mới sơn thì làm sao để lại vết sơn móng tay lộ liễu trên túi của tôi được. Suy xét lại, tôi nhớ lúc đó tôi ngửi thấy mùi nước hoa hơi nồng, nhưng tôi không biết đó có phải là mùi nước hoa của Anh Kỳ hay không. Tôi vẫn chưa dám chắc lắm cho đến khi tôi gặp lại cô và Anh Kỳ ở trong siêu thị.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 39.1
Trong sắc mặt đăm chiêu của Vũ Quỳnh, như đang cố nhớ lại lần gặp của hai người ở siêu thị. Hiểu Đồng không để cô chờ đợi thêm liền nói:
- Lần đó Anh Kỳ tức giận với cô vì việc nước hoa, cô ấy đã nói cô ấy chỉ sài loại nước hoa có tên là Strawberris Champagne, tôi đã đi xem thử và rõ ràng đó là mùi hương nhẹ chứ không nồng như mùi nước hoa trên xoắn tay của tôi. Nói thật, lúc đó tôi cũng xém chút tin rằng cô đã thật sự trở nên tốt hơn. Và quên đi sự việc này nếu không có chuyện cô vào nhà tôi .
Vũ Quỳnh thất sắc khi nghe Hiểu Đồng nhắc đến. Lần đó cô ta cho người vào nhà Hiểu Đồng để tìm một vật, và cô ta cũng từng bước vào trong căn nhà đó nhưng họ làm việc rất gọn gẽ hầu như không xê dịch bất cứ thứ gì vậy thì làm sao Hiểu Đồng lại biết.
Đoán được suy nghĩ của Vũ Quỳnh, Hiểu Đồng khẽ cười nói tiếp:
- Muốn người ta không nhận ra thì cô phải thay đổi mùi nước hoa đi, nó quá nồng. Chính vì vậy nó làm tôi nhớ lại và bắt đầu đề phòng. Cô tưởng rằng kế hoạch của cô hoàn hảo à, cô giả vờ hướng thiện, giả vờ giúp đỡ bọn tôi để chuyển hướng nghi ngờ sang hết cho Anh Kỳ. Nhưng thật đáng tiếc, chính mùi nước hoa trên người cô đã bán đứng cô. Và tôi bắt đầu nghi ngờ cô.
- Khoan đã, cô bảo Vũ Quỳnh cố ý hại cô nhưng lại muốn đổ tội cho tôi. Nhưng vậy thì chỉ cần dùng son môi của tôi là được rồi, cần gì phiền phức cầm theo sơn móng tay cơ chứ – Anh Kỳ bỗng lên tiếng thắc mắc.
- Bởi vì hôm đó màu sơn môi của cô ta và cô giống nhau – Hiểu Đồng không nhìn Anh Kỳ nhưng nhìn thẳng Vũ Quỳnh, quan sát sắc mặt của cô ta đáp – Sau đó rất nhiều sự việc xảy ra, trong cuộc thi, cô cố ý cắt nát váy áo của Đình Ân để chúng tôi hiểu lầm là Anh Kỳ vì muốn thắng mà dùng thủ đoạn như thế. Rồi cô cố tình bắt cóc Đình Ân , sau đó đến báo cho tôi biết, cô chọn rất đúng thời điểm, làm như vô tình va vào tôi.
Nhưng thật ra cô đã theo dõi tôi từ lâu rồi đúng không? Sau đó cô châm lửa đốt nhà, giả vờ để tên đàn em lại, cố tình để hắn lại thông báo cho chúng tôi rằng Đình Ân vẫn còn ở trong nhà. Mục đích duy nhất là muốn chúng tôi nghi kỵ Anh Kỳ, và gây hiểu lầm giữa tôi và Vĩnh Phong.
Vũ Quỳnh trừng mắt nhìn Hiểu Đồng lòng tràn đầy tức giận, không ngờ kế họach của cô lại bị vạch mặt như thế. Hiểu Đồng khẽ mừng thầm trong lòng, cô biết là mình đã đi đúng hướng rồi, chỉ cần một chút nữa thôi thì tính mạng của cô và Anh Kỳ được bảo đảm, cho nên cô tiếp tục công kích.
- Nhưng vì có sự nghi ngờ cho nên khi mọi người đều khẳng định Anh Kỳ là chủ mưu thì tôi lại phủ nhận.
- Nhưng tôi vẫn chưa thể hiểu, làm sao cô có thể đoán ra là tôi đang cố tình đổ vạ cho Anh Kỳ, chứ không phải là do Anh Kỳ sai tôi đi làm – Vũ Quỳnh nghiêng đầu hỏi Hiểu Đồng, ánh mắt cô ta gườm gườm trông đáng sợ.
- Vì một câu nói của Vĩnh Phong – Hiểu Đồng đáp nhẹ như không – Vì Vĩnh Phong đã nói một câu: Anh Kỳ không xấu như vậy đâu”. Và tôi tin như vậy. Bởi vì hơn ai hết tôi biết Vĩnh Phong yêu mình nhiều thế nào.
Anh ấy tuyệt đối sẽ không để Anh Kỳ làm hại tôi hay người thân của tôi, cho nên nếu không rõ ràng tâm tính Anh Kỳ, anh ấy sẽ không lên tiếng bênh vực Anh Kỳ. Cô biết rõ, Vĩnh Phong sẽ không nghĩ rằng Anh Kỳ nham hiểm như vậy nên chắc chắc anh ấy sẽ lên tiếng bênh vực Anh Kỳ. Từ đó sẽ dần hình thành mâu thuẫn giữa tôi và Vĩnh Phong. Nhưng bởi vì tôi quá hiểu rõ Vĩnh Phong nên mâu thuẫn của chúng tôi dễ dàng được giải quyết. Cô lại tiếp tục ép buộc tôi rời xa Vĩnh Phong bằng cách báo cho bà Mai Hoa biết, bé Đường em gái tôi là con của Triệu Vĩnh Nguyên. Giấy xét nghiệm AND có được là do cô đột nhập vào nhà tôi lấy trộm tóc bé Đường đi xét nghiệm có đúng không?
Vũ Quỳnh không trả lời câu chất vấn của Hiểu Đồng. Cô ta im lặng một lát, rồi lên tiếng:
- Sao cô biết người gửi giấy xét nghiệm là tôi chứ không phải người khác hay Anh Kỳ.
- Bởi vì nếu là Anh Kỳ, cô ta sẽ đem nó uy hiếp tôi trước nhất. Nhưng tờ giấy đó được gửi trực tiếp cho Vĩnh Thành….Cô quả là người thủ đoạn. Cô lợi dụng mối quan hệ bạn bè giữa mẹ cô và bà Mai Hoa nên biết rõ Vĩnh Thành không phải con ruột của Triệu Vĩnh Nguyên. Âm thầm cho người làm xét nghiệm AND chứng thực quan hệ gửi đến cho Vĩnh Thành, để anh ấy biết anh ấy không phải con ruột thì sẽ rút lui khỏi Nguyên Thành Phong, và cũng biết tôi sẽ vì vậy mà không rời xa Vĩnh Thành. Vậy thì Vĩnh Phong sẽ có thể nắm lấy Nguyên Thành Phong một cách dễ dàng và bên cạnh Vĩnh Phong chỉ có Anh Kỳ. Điều cô không ngờ là Vĩnh Phong lại vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp, còn bị Anh Kỳ bám theo. Có phải vì điều này khiến cô tức giận nên mới bắt cóc tôi và Anh Kỳ hay không?
- Đúng vậy, tất cả những việc tôi làm đều là vì Vĩnh Phong – Vũ Quỳnh lặng lẽ buông thỏng một câu, ánh mắt có phần buồn bã.
Anh Kỳ nãy giờ lắng nghe, cơn giận lên đến đỉnh đầu, tức giận nhìn Vũ Quỳnh mắng:
- Tôi thật không ngờ chị lại là hạng người như vậy, cả chị em mà chị cũng hại hay sao.
- Bốp… – Vũ Quỳnh giang tay tát mạnh vào mặt Anh Kỳ.
- Chị em… haha…mày có coi tao là chị em hay sao hả. Kể từ lúc gia đình tao suy sụp thì gia đình mày thế nào hả. Ngoảnh mặt làm ngơ , quay lưng bỏ đi. Tao phải sống trong nhà mày, phục dịch mày, xem sắc mặt mày mà sống. Mày thấy tao vui vẻ lắm hay sao mà xưng chị em với mày chứ. Mày nói đi, có lúc nào mày xem tao là chị em chưa. Tao còn thua con ở của mày nữa. Ngày nào cũng phải vì mày chạy từ sáng đến tối đổi lại chỉ là mấy câu mắng **** của mày. Vậy thì bây giờ mày có tư cách gì trách tao *** hại chị em chứ – Vũ Quỳnh đem bao kìm nén bất mãn trong lòng nói ra một lượt với Anh Kỳ.
Anh Kỳ trước những lời trách mắng của Vũ Quỳnh thì im lặng. Cô biết mình cũng có phần quá quắt và tệ bạc với Vũ Quỳnh.
- Cho nên tao muốn lấy lại những gì từng thuộc về của tao. Tao sẽ cho những kẻ từng khinh thường tao biết mặt. Tao sẽ không từ bỏ thủ đoạn loại bỏ những chướng ngại cản trở tao – Vũ Quỳnh cười độc ác nói.
- Ngay cả việc hại Vĩnh Thành đúng không? – Hiểu Đồng đưa mắt tức giận phán xét Vũ Quỳnh – Vĩnh Thành đã làm gì mà cô lại nỡ đối xử với anh ấy như thế, chẳng phải các người chơi chung từ nhỏ sao. Cô muốn hất chân Vĩnh Thành ra khỏi công ty nhưng không cần phải dùng thủ đoạn bỉ ổi đến thế. Bắt anh ấy bị tù mới cam tâm.
- Tôi không hại Vĩnh Thành – Vũ Quỳnh buông một câu rồi thở dài.
- Cô không hại anh ấy. Chẳng phải cô đã gửi cho ông tôi các giấy tờ cho thấy Vĩnh Thành đã làm chuyện phi pháp sao – Hiểu Đồng ánh lên vẻ hoài nghi nhìn Vũ Quỳnh – Nếu không vì vậy thì làm sao ông tôi có thể nhanh chóng đá được Triệu Vĩnh Nguyên ra khỏi chiếc ghế chủ tịch cơ chứ. Vậy thì là ai đã sai cô làm vậy.
- Im đi – Vũ Quỳnh nạt ngang – Biết quá nhiều sẽ không tốt cho cô đâu.
- Vũ Quỳnh! Đừng sai lầm nữa, nếu cô muốn tốt cho Vĩnh Phong thì dừng tay đi. Nếu cô nghe lời tên kia, chắc chắn Nguyên Thành Phong sẽ bị hắn phá hoại, bây giờ là Vĩnh Thành nhưng sau này là Vĩnh Phong.
Hắn đang lợi dụng cô đó có biết không. Chẳng phải cô yêu Vĩnh Phong hay sao, chẳng lẻ cô nỡ đứng nhìn anh ấy bị người ta hại – Hiểu Đồng cố gắng hét lên thức tỉnh Vũ Quỳnh.
- Cô im đi, chẳng có ai hại Vĩnh Phong đâu. Sau này Vĩnh Phong sẽ có tập đoàn Nguyên Thành Phong và khi hai người ra đi thì tôi sẽ là người ở bên cạnh anh ấy – Vũ Quỳnh cười đắc ý nói.
- Cô có biết, Nguyên Thành Phong đang bị cô hại thảm thương lắm hay không hả. Cổ phiếu suy sụt nhanh chóng, có nguy cơ sụp đổ hay không hả – Hiểu Đồng gằn giọng nói.
- Cô nói dối – Vũ Quỳnh hét lên.
- Nếu cô không tin thì đi điều tra đi, xem tôi nói có đúng không? Vĩnh Thành bị nghi ngờ buôn bán đồ lậu, bị cảnh sát điều tra, vì vậy cổ phiếu bị rớt giá thê thảm. Cho dù sau này Vĩnh Phong có tiếp quản đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là đống gạch vụn thôi – Hiểu Đồng cố gắng hét lên buộc Vũ Quỳnh nhận ra vấn đề.
- Được, tôi sẽ cho người đi điều tra. Cô cứ chờ đi, nếu tôi biết cô nói dối thì …. – Vũ Quỳnh ghiến rắng nói, nhìn Hiểu Đồng và Anh Kỳ. Cả hai người đều run lên trước cái nhìn đó.
- Yên tâm đi – Vũ Quỳnh thấy hai người như vậy thì khẽ cười nói – Bây giờ hai người vẫn còn giá trị lợi dụng nên chúng tôi sẽ đối đãi tốt với hai người.
Vũ Quỳnh nói rồi liền khoát tay bảo tên đầu trọc theo mình, để tên còn lại làm gác cửa.
Hi, mọi người.
Rất cám ơn mọi người đã yêu thích và theo dõi bộ truyện này của mình.Vì việc in sách mà phải tạm dừng và dừng trong thời gian lâu như vậy. Mình biết có nhiều bạn rất bực mình và **** rủa um sùm
Nhưng mình cũng không biết làm gì hơn, nên đành lén lút pót thế này. (khổ tâm lắm nha)
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 39.1
Cuối cùng thì ba quyển sách của mình cũng ra đời rồi, mình rất vui. Nhưng mình không quên các bạn đọc giả trên zing vẫn chưa có điều kiện mua sách đang chờ đợi mình pót tiếp kết thúc.
Tiếng Hạ Khanh đầy lo lắng bên tai của Vĩnh Phong:
- Vĩnh Phong! Hiểu Đồng đến gặp cậu đã về chưa. Sao khuya rồi mà không thấy tài xế của cô ấy trở về. Cũng không gọi điện được.
Một sự hoảng hốt cực độ nổ ra trong đầu Vĩnh Phong, cậu không hề gặp cô, cũng không nhận được điện thoại nào của cô. Trong đầu cậu vang lên hình ảnh và lời nói của Anh Kỳ.
Có những tiếng nói rì rầm bên tai khiến Hiểu Đồng tỉnh giấc, đầu óc còn đang choáng voáng và mơ hồ, nhưng Hiểu Đồng lại cảm thấy một sự lạnh lẽo từ nền nhà làm đầu óc cô trở nên tỉnh táo, cô nhớ lại sự việc vừa xảy ra. Vốn định mở mắt, cô lại cảm thấy hai tay bị trói chặt ra phía sau, và phía sau lưng mình còn có một cơ thể khác đang nằm bất động như một cái xác khiến Hiểu Đồng lạnh cả sống lưng, tiếp tục nhắm nghiền mắt.
Nhưng nằm chưa được bao lâu, mà những kẻ kia vẫn không có động tĩnh gì, vậy mà người ở phía sau cô lại có dấu hiệu rục rịch. Hiểu Đồng biết người đó là Anh Kỳ, cô muốn ra hiệu cho Anh Kỳ cứ tiếp tục giả ngất, nhưng lại không tài nào làm được.
Quả đúng như dự đoán của Hiểu Đồng, Anh Kỳ vừa tỉnh lại đã hét toáng lên:
- Bọn khốn khiếp các người là ai, dám bắt cóc tôi, các người có còn muốn sống nữa không?
Hơi hé mắt quan sát, Hiểu Đồng thấy có hai tên đang giữ cô và Anh Kỳ. Hai kẻ này đều có bộ mặt dữ dằn, tên đầu trọc còn đầy sẹo trên người.
- Mau thả tôi ra, có ai không, cứu tôi với – Anh Kỳ tiếp tục gào thét.
- Im miệng đi, cô có gào bể cô họng thì cũng không ai đến cứu cô đâu, đây là một nơi cực kì vắng vẻ – Tên đầu trọc hét lên lấn áp tiếng gào của Anh Kỳ. Anh Kỳ vội vàng im lặng, Hiểu Đồng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Anh Kỳ. Cả người cô cũng sợ hãi vô cùng, nếu là lúc bình thường có lẽ cô đã không run sợ như vậy. Bây giờ cô đang có thai, dù thế nào cô cũng muốn bảo vệ đứa con này của mình.
- Các anh cần tiền phải không? Nhà tôi giàu lắm, các anh cần bao nhiêu cứ nói, tôi sẽ cho người đem tới – Anh Kỳ tiếp tục lên tiếng nhưng lần này cô dùng giọng lưỡi mềm mỏng hơn.
Hai tên này không hề đá động tý nào, hay nói đúng hơn là chúng không thèm để ý đến lời đề nghị hấp dẫn của Anh Kỳ. Hiểu Đồng lo sợ vô cùng, cô biết bọn họ bắt cóc không vì tiền mà vì mục đích trả thù nên cho dù Anh Kỳ nói khản cả cổthì bọn chúng cũng không thèm nghĩ tới cuối cùng còn chuốt họa vào thân…
Quả như suy nghĩ của Hiểu Đồng, Anh Kỳ cứ nói luyên huyên khiến hai tên bắc cóc bực mình. Tên đầu trọc tức giận ra lệnh cho tên kia:
- Dạy cho nó một bài học thế nào là sự im lặng.
Tên kia nghe vậy thì hừng hổ xông đến bên Anh Kỳ. Anh Kỳ nghe thấy thì liền sợ hãi kêu lên:
- Đừng mà. Xin các người. Có ai không, cứu tôi với.
- Bốp…này thì kêu này ….bốp…
- Á……..
- Mà còn dám kêu nữa à ….bốp….
Tên này tác Anh Kỳ liên tiếp mấy cái liền, Hiểu Đồng nghe thấy thì chịu không nổi bèn mở mắt tức giận nạt lớn:
- Thôi đi, ngừng tay đi. Muốn cái miệng quạ của cô ta không nói nữa thì cứ lấy giẻ nhét vào miệng cô ta là được rồi, cần gì đánh cô ta cho thêm đau tay.
- Haha….Con bé này nói đúng đó, lấy miếng giẻ nhét vào miệng con bé kia cho tao – Tên đầu chọc lại ra lệnh.
Nhưng tên đàn em ngó tới ngó lui cũng không tìm đâu ra một thứ giẻ thừa để nhét miệng Anh Kỳ, thấy hắn ta khổ sở tìm kiếm, Hiểu Đồng bèn lên tiếng nhắc.
- Lấy vớ chân của anh ra mà nhét vào miệng cô ta.
Tên nà à một tiếng rồi lập tức cởi giầy ra tuột vớ quấn tròn lại đi đến nhét vào miệng Anh Kỳ. Anh Kỳ đầy phẫn nộ đưa mắt oán trách Hiểu Đồng.
- Em gái, cám ơn em – Tên này nhìn Hiểu Đồng vui vẻ cất tiếng, nếu cô không nhắc nhở giúp hắn, không chừng đại ca của hắn sẽ nổi giận nếu hắn không thể tìm ra nổi một miếng giẻ.
- Không có gì, em cũng rất ghét sự ồn ào của cô ta – Hiểu Đồng cười vui vẻ đáp, ánh mắt liếc nhìn Anh Kỳ khiêu khích. Anh Kỳ tức tối trong lòng, lên tiếng chử mắng Hiểu Đồng nhưng rất tiếc, miệng cô ta bị nhét chiếc vớ dơ bẩn hôi rình của tên kia nên không tài nào thành tiếng. Nhưng Khi quay mặt đi thì Hiểu Đồng cảm thấy rất có lỗi với Anh Kỳ, muốn bọn chúng không đụng đến mình và cái bào thai chỉ có cách làm hài lòng bọn chúng mà thôi. Đồng thời cũng là giúp Anh Kỳ thoát khỏi ngy hiểm.
- Haha…cô em này được lắm – Tên đầu trọc phá ra cười vui vẻ, rồi hắn lại nghiêm sắc mặt nói – Nhưng đáng tiếc, trước sau gì tụi anh cũng phải xử em.
Nghe tên trọc đầu nói, mặt Hiểu Đồng biến sắc, còn Anh Kỳ thì sợ hãi . Bặm môi cắn chặt răng một lát, Hiểu Đồng quyết định lên tiếng phủ đầu trước, cô đanh mặt ra lệnh.
- Gọi cô ta ra đây.
Hai tên này đang cười, bỗng nghe thấy Hiểu Đồng nói vậy thì im bặt nhìn cô dò xét đầy thâm hiểm. Lát sau, tên đầu trọc hắng giọng hỏi:
- Cô ta là ai?
- Là chủ của các người, là người đã sai các người đến bắt cóc tôi. Vũ Quỳnh.
Lần này đến lượt hai tên kia biến sắc, Anh Kỳ cũng một phen kinh ngạc, cô nhìn về phía Hiểu Đồng giãy giụa như không tin. Hai tên bắc cóc quay lại nhìn nhau thì thầm.
- Tốt nhất là gọi cô ta đến gặp tôi sớm, nếu không thì các người sẽ hối hận – Hiểu Đồng tiếp tục đe dọa, cô nhìn bọn họ với ánh mắt tự tin vô cùng.
Tên đầu trọc hất đầu về phía cửa, tên kia hiểu ý liền đi ra ngoài. Tên đầu trọc ở lại nheo mắt nhìn Hiểu Đồng, nhưng cô đã ngồi thẳng lưng, khóe môi giễu cợt không hề lo sợ cho tình cảnh lúc này của mình. Điều này làm tên trọc đầu chột dạ vô cùng, hắn chưa bao giờ gặp một cô gái có thái độ như cô, cộng thêm lời đe dọa của cô bất giác khiến hắn rùng mình.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 39.1
Lát sau cánh cửa mở ra và quả nhiên Vũ Quỳnh bước vào. Hiểu Đồng không thèm nhìn Vũ Quỳnh lấy một giây, ánh mắt lạnh băng, thản nhiên như không. Người bất ngờ nhất là Anh Kỳ, cho tới khi Hiểu Đồng nói cô vẫn không tài nào tin, người bắt mình lại chính là Vũ Quỳnh. Nhưng cô gái kiêu kì, nét mặt giương giương lóe lên sự hiểm độc đang đứng trước mặt cô chính là chị họ của cô – Vũ Quỳnh.
- Bốp…bốp… bốp…- Tiếng vỗ tay của Vũ Quỳnh vang lên. Cô ta nhìn vào Hiểu Đồng với đôi mắt phẫn nộ, nhưng vẻ mặt làm ra vẻ khâm phục. Lườm Hiểu Đồng một cái rồi mới ngồi vào ghế, hất mặt hỏi ngay không rào trước đoán sau:
- Sao cô biết kẻ chủ mưu là tôi.
- Dễ đoán mà…- Hiểu Đồng nhếch môi đáp.
- Tôi đang lắng nghe đây – Vũ Quỳnh giả vờ nghiêng người một cách giả tạo vờ như đang lắng nghe – Nói đi, vì sao cô biết người đó là tôi.
- Mùi hương trên người cô – Hiểu Đồng đáp gọn.
- Mùi hương ư? – Vũ Quỳnh nhăn mày nhìn chằm chằm trên người Hiểu Đồng hỏi lại.
- Đúng vậy, chính mùi hương trên người cô khiến tôi luôn nghi ngờ cô – Hiểu Đồng nhìn thẳng Vũ Quỳnh đáp, rồi từ từ kể – Còn nhớ khi chúng ta gặp lại nhau trong buổi tiệc của Anh Kỳ hay không, tôi đã bị cô và Anh Kỳ vu oan là ăn cắp. Nhưng mà cô thâm hiểm lắm, muốn vu oan tôi nhưng lại đổ tội danh chủ mưu cho Anh Kỳ nên cô cố tình để lại vết sơn móng tay lên cái xoắn tay nhỏ của tôi. Cái vệt màu đen rất rõ rệt trên nền trắng của cái xoắn tay rất dễ nhận ra. Lúc đó tôi đang tức giận vì bị vu oan nên nhất thời cạn nghĩ.
Nhưng sau đó, tôi đã suy xét lại, một người như Anh Kỳ lúc nào cũng chau truốt kỹ lưỡng, không thể đi gặp mọi người với cái móng tay mới sơn thì làm sao để lại vết sơn móng tay lộ liễu trên túi của tôi được. Suy xét lại, tôi nhớ lúc đó tôi ngửi thấy mùi nước hoa hơi nồng, nhưng tôi không biết đó có phải là mùi nước hoa của Anh Kỳ hay không. Tôi vẫn chưa dám chắc lắm cho đến khi tôi gặp lại cô và Anh Kỳ ở trong siêu thị.
Trong sắc mặt đăm chiêu của Vũ Quỳnh, như đang cố nhớ lại lần gặp của hai người ở siêu thị. Hiểu Đồng không để cô chờ đợi thêm liền nói:
- Lần đó Anh Kỳ tức giận với cô vì việc nước hoa, cô ấy đã nói cô ấy chỉ sài loại nước hoa có tên là Strawberris Champagne, tôi đã đi xem thử và rõ ràng đó là mùi hương nhẹ chứ không nồng như mùi nước hoa trên xoắn tay của tôi. Nói thật, lúc đó tôi cũng xém chút tin rằng cô đã thật sự trở nên tốt hơn. Và quên đi sự việc này nếu không có chuyện cô vào nhà tôi .
Vũ Quỳnh thất sắc khi nghe Hiểu Đồng nhắc đến. Lần đó cô ta cho người vào nhà Hiểu Đồng để tìm một vật, và cô ta cũng từng bước vào trong căn nhà đó nhưng họ làm việc rất gọn gẽ hầu như không xê dịch bất cứ thứ gì vậy thì làm sao Hiểu Đồng lại biết.
Đoán được suy nghĩ của Vũ Quỳnh, Hiểu Đồng khẽ cười nói tiếp:
- Muốn người ta không nhận ra thì cô phải thay đổi mùi nước hoa đi, nó quá nồng. Chính vì vậy nó làm tôi nhớ lại và bắt đầu đề phòng. Cô tưởng rằng kế hoạch của cô hoàn hảo à, cô giả vờ hướng thiện, giả vờ giúp đỡ bọn tôi để chuyển hướng nghi ngờ sang hết cho Anh Kỳ. Nhưng thật đáng tiếc, chính mùi nước hoa trên người cô đã bán đứng cô. Và tôi bắt đầu nghi ngờ cô.
- Khoan đã, cô bảo Vũ Quỳnh cố ý hại cô nhưng lại muốn đổ tội cho tôi. Nhưng vậy thì chỉ cần dùng son môi của tôi là được rồi, cần gì phiền phức cầm theo sơn móng tay cơ chứ – Anh Kỳ bỗng lên tiếng thắc mắc.
- Bởi vì hôm đó màu sơn môi của cô ta và cô giống nhau – Hiểu Đồng không nhìn Anh Kỳ nhưng nhìn thẳng Vũ Quỳnh, quan sát sắc mặt của cô ta đáp – Sau đó rất nhiều sự việc xảy ra, trong cuộc thi, cô cố ý cắt nát váy áo của Đình Ân để chúng tôi hiểu lầm là Anh Kỳ vì muốn thắng mà dùng thủ đoạn như thế. Rồi cô cố tình bắt cóc Đình Ân , sau đó đến báo cho tôi biết, cô chọn rất đúng thời điểm, làm như vô tình va vào tôi.
Nhưng thật ra cô đã theo dõi tôi từ lâu rồi đúng không? Sau đó cô châm lửa đốt nhà, giả vờ để tên đàn em lại, cố tình để hắn lại thông báo cho chúng tôi rằng Đình Ân vẫn còn ở trong nhà. Mục đích duy nhất là muốn chúng tôi nghi kỵ Anh Kỳ, và gây hiểu lầm giữa tôi và Vĩnh Phong.
Vũ Quỳnh trừng mắt nhìn Hiểu Đồng lòng tràn đầy tức giận, không ngờ kế họach của cô lại bị vạch mặt như thế. Hiểu Đồng khẽ mừng thầm trong lòng, cô biết là mình đã đi đúng hướng rồi, chỉ cần một chút nữa thôi thì tính mạng của cô và Anh Kỳ được bảo đảm, cho nên cô tiếp tục công kích.
- Nhưng vì có sự nghi ngờ cho nên khi mọi người đều khẳng định Anh Kỳ là chủ mưu thì tôi lại phủ nhận.
- Nhưng tôi vẫn chưa thể hiểu, làm sao cô có thể đoán ra là tôi đang cố tình đổ vạ cho Anh Kỳ, chứ không phải là do Anh Kỳ sai tôi đi làm – Vũ Quỳnh nghiêng đầu hỏi Hiểu Đồng, ánh mắt cô ta gườm gườm trông đáng sợ.
- Vì một câu nói của Vĩnh Phong – Hiểu Đồng đáp nhẹ như không – Vì Vĩnh Phong đã nói một câu: Anh Kỳ không xấu như vậy đâu”. Và tôi tin như vậy. Bởi vì hơn ai hết tôi biết Vĩnh Phong yêu mình nhiều thế nào.
Anh ấy tuyệt đối sẽ không để Anh Kỳ làm hại tôi hay người thân của tôi, cho nên nếu không rõ ràng tâm tính Anh Kỳ, anh ấy sẽ không lên tiếng bênh vực Anh Kỳ. Cô biết rõ, Vĩnh Phong sẽ không nghĩ rằng Anh Kỳ nham hiểm như vậy nên chắc chắc anh ấy sẽ lên tiếng bênh vực Anh Kỳ. Từ đó sẽ dần hình thành mâu thuẫn giữa tôi và Vĩnh Phong. Nhưng bởi vì tôi quá hiểu rõ Vĩnh Phong nên mâu thuẫn của chúng tôi dễ dàng được giải quyết. Cô lại tiếp tục ép buộc tôi rời xa Vĩnh Phong bằng cách báo cho bà Mai Hoa biết, bé Đường em gái tôi là con của Triệu Vĩnh Nguyên. Giấy xét nghiệm AND có được là do cô đột nhập vào nhà tôi lấy trộm tóc bé Đường đi xét nghiệm có đúng không?
Vũ Quỳnh không trả lời câu chất vấn của Hiểu Đồng. Cô ta im lặng một lát, rồi lên tiếng:
- Sao cô biết người gửi giấy xét nghiệm là tôi chứ không phải người khác hay Anh Kỳ.
- Bởi vì nếu là Anh Kỳ, cô ta sẽ đem nó uy hiếp tôi trước nhất. Nhưng tờ giấy đó được gửi trực tiếp cho Vĩnh Thành….Cô quả là người thủ đoạn. Cô lợi dụng mối quan hệ bạn bè giữa mẹ cô và bà Mai Hoa nên biết rõ Vĩnh Thành không phải con ruột của Triệu Vĩnh Nguyên. Âm thầm cho người làm xét nghiệm AND chứng thực quan hệ gửi đến cho Vĩnh Thành, để anh ấy biết anh ấy không phải con ruột thì sẽ rút lui khỏi Nguyên Thành Phong, và cũng biết tôi sẽ vì vậy mà không rời xa Vĩnh Thành. Vậy thì Vĩnh Phong sẽ có thể nắm lấy Nguyên Thành Phong một cách dễ dàng và bên cạnh Vĩnh Phong chỉ có Anh Kỳ. Điều cô không ngờ là Vĩnh Phong lại vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp, còn bị Anh Kỳ bám theo. Có phải vì điều này khiến cô tức giận nên mới bắt cóc tôi và Anh Kỳ hay không?
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 39.1
- Đúng vậy, tất cả những việc tôi làm đều là vì Vĩnh Phong – Vũ Quỳnh lặng lẽ buông thỏng một câu, ánh mắt có phần buồn bã.
Anh Kỳ nãy giờ lắng nghe, cơn giận lên đến đỉnh đầu, tức giận nhìn Vũ Quỳnh mắng:
- Tôi thật không ngờ chị lại là hạng người như vậy, cả chị em mà chị cũng hại hay sao.
- Bốp… – Vũ Quỳnh giang tay tát mạnh vào mặt Anh Kỳ.
- Chị em… haha…mày có coi tao là chị em hay sao hả. Kể từ lúc gia đình tao suy sụp thì gia đình mày thế nào hả. Ngoảnh mặt làm ngơ , quay lưng bỏ đi. Tao phải sống trong nhà mày, phục dịch mày, xem sắc mặt mày mà sống. Mày thấy tao vui vẻ lắm hay sao mà xưng chị em với mày chứ. Mày nói đi, có lúc nào mày xem tao là chị em chưa. Tao còn thua con ở của mày nữa. Ngày nào cũng phải vì mày chạy từ sáng đến tối đổi lại chỉ là mấy câu mắng **** của mày. Vậy thì bây giờ mày có tư cách gì trách tao *** hại chị em chứ – Vũ Quỳnh đem bao kìm nén bất mãn trong lòng nói ra một lượt với Anh Kỳ.
Anh Kỳ trước những lời trách mắng của Vũ Quỳnh thì im lặng. Cô biết mình cũng có phần quá quắt và tệ bạc với Vũ Quỳnh.
- Cho nên tao muốn lấy lại những gì từng thuộc về của tao. Tao sẽ cho những kẻ từng khinh thường tao biết mặt. Tao sẽ không từ bỏ thủ đoạn loại bỏ những chướng ngại cản trở tao – Vũ Quỳnh cười độc ác nói.
- Ngay cả việc hại Vĩnh Thành đúng không? – Hiểu Đồng đưa mắt tức giận phán xét Vũ Quỳnh – Vĩnh Thành đã làm gì mà cô lại nỡ đối xử với anh ấy như thế, chẳng phải các người chơi chung từ nhỏ sao. Cô muốn hất chân Vĩnh Thành ra khỏi công ty nhưng không cần phải dùng thủ đoạn bỉ ổi đến thế. Bắt anh ấy bị tù mới cam tâm.
- Tôi không hại Vĩnh Thành – Vũ Quỳnh buông một câu rồi thở dài.
- Cô không hại anh ấy. Chẳng phải cô đã gửi cho ông tôi các giấy tờ cho thấy Vĩnh Thành đã làm chuyện phi pháp sao – Hiểu Đồng ánh lên vẻ hoài nghi nhìn Vũ Quỳnh – Nếu không vì vậy thì làm sao ông tôi có thể nhanh chóng đá được Triệu Vĩnh Nguyên ra khỏi chiếc ghế chủ tịch cơ chứ. Vậy thì là ai đã sai cô làm vậy.
- Im đi – Vũ Quỳnh nạt ngang – Biết quá nhiều sẽ không tốt cho cô đâu.
- Vũ Quỳnh! Đừng sai lầm nữa, nếu cô muốn tốt cho Vĩnh Phong thì dừng tay đi. Nếu cô nghe lời tên kia, chắc chắn Nguyên Thành Phong sẽ bị hắn phá hoại, bây giờ là Vĩnh Thành nhưng sau này là Vĩnh Phong.
Hắn đang lợi dụng cô đó có biết không. Chẳng phải cô yêu Vĩnh Phong hay sao, chẳng lẻ cô nỡ đứng nhìn anh ấy bị người ta hại – Hiểu Đồng cố gắng hét lên thức tỉnh Vũ Quỳnh.
- Cô im đi, chẳng có ai hại Vĩnh Phong đâu. Sau này Vĩnh Phong sẽ có tập đoàn Nguyên Thành Phong và khi hai người ra đi thì tôi sẽ là người ở bên cạnh anh ấy – Vũ Quỳnh cười đắc ý nói.
- Cô có biết, Nguyên Thành Phong đang bị cô hại thảm thương lắm hay không hả. Cổ phiếu suy sụt nhanh chóng, có nguy cơ sụp đổ hay không hả – Hiểu Đồng gằn giọng nói.
- Cô nói dối – Vũ Quỳnh hét lên.
- Nếu cô không tin thì đi điều tra đi, xem tôi nói có đúng không? Vĩnh Thành bị nghi ngờ buôn bán đồ lậu, bị cảnh sát điều tra, vì vậy cổ phiếu bị rớt giá thê thảm. Cho dù sau này Vĩnh Phong có tiếp quản đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là đống gạch vụn thôi – Hiểu Đồng cố gắng hét lên buộc Vũ Quỳnh nhận ra vấn đề.
- Được, tôi sẽ cho người đi điều tra. Cô cứ chờ đi, nếu tôi biết cô nói dối thì …. – Vũ Quỳnh ghiến rắng nói, nhìn Hiểu Đồng và Anh Kỳ. Cả hai người đều run lên trước cái nhìn đó.
- Yên tâm đi – Vũ Quỳnh thấy hai người như vậy thì khẽ cười nói – Bây giờ hai người vẫn còn giá trị lợi dụng nên chúng tôi sẽ đối đãi tốt với hai người.
Vũ Quỳnh nói rồi liền khoát tay bảo tên đầu trọc theo mình, để tên còn lại làm gác cửa.
Comments[ 0 ]
Post a Comment