Hãy để tình yêu lên tiếng
Bước chân Hiểu Đồng bỗng dừng lại, trái tim thắt lại khi cô nhận ra giọng nói vang lên sau lưng. Ngay sau đó là một vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau. Vòng tay rắn chắc, mạnh mẽ và ấm áp vô cùng. Hơi thở mạnh mẽ gấp gáp theo nhịp đập mạnh mẽ của con tim phả vào mái tóc xõa dài của cô. Đầu Vĩnh Phong gục xuống, trán cậu tựa vào tóc cô khẽ run nhẹ. Cả hai đứng lặng yên như thế rất lâu rất lâu … trên con phố vắng vẻ, chỉ có ngọn gió lạnh lùa đến.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 35
Bàn tay Hiểu cuối cùng cũng nhúc nhích, cô khẽ áp vào cánh tay đang ôm lấy mình từ từ kéo nó ra, nhưng Vĩnh Phong không buông, cậu siết tay chặt hơn rồi chầm chậm nói:
- Một chút …chỉ một chút thôi.
- Vĩnh Phong đừng ngốc nghếch nữa, thêm một chút nữa cũng sẽ không có gì thay đổi. Hà tất phải gây thêm luyến tiếc cho bản thân, ngày mai em và Vĩnh Thành sẽ đám cưới – Hiểu Đồng cố gạt tay Vĩnh Phong nói.
Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra rồi xoay người cô lại đối mặt với cậu, Hiểu Đồng cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng mặt nhìn Vĩnh Phong. Vĩnh Phong sa sầm mặt nhìn Hiểu Đồng rồi đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi với giọng trầm khàn.
- Nếu ngày mai em đám cưới, vậy thì còn đến đây để làm gì, làm vậy chẳng phải là gây thêm sự luyến tiếc cho bản thân hay sao.
Trước sự bắt bẽ của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng không thể nói lại cô xoay mặt nhìn đi nơi khác, cố ngăn sự đau đớn cồn cào trong lòng.
- Hãy cho anh một lí do để thật sự từ bỏ em đi. Anh sẽ để em đi – Vĩnh Phong lại lần nữa ôm chặt lấy Hiểu Đồng ngậm ngùi nói.
Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt lại cuối cùng cô quyết định nói:
- Vì em nợ Vĩnh Thành quá nhiều. Em phải trả cho anh ấy.
Nói xong cô đẩy Vĩnh Phong ra. Vĩnh Phong đau đớn nhìn Hiểu Đồng rồi nói:
- Em nợ Vĩnh Thành nên phải trả cho anh ấy. Vậy còn anh thì sao ….em không nợ anh sao – Vừa nói Vĩnh Phong vừa kéo vạt áo lên, phía trên thắt lưng là một vết sẹo dài . Đó là vết sẹo đã để lại từ phát súng oan nghiệt – Đây chính là nợ mà em phải trả . Sao em không trả cho anh.
Hiểu Đồng rơi nước mắt khi nhớ lại từng ký ức đau buồn đầy kinh hoàng trước đây. Cô lùi lại mấy bước, rồi nói với giọng nghẹn ngào:
- Vĩnh Phong, anh không hiểu. Cái nợ mà em nợ anh và cái nợ mà em nợ Vĩnh Thành rất khác nhau. Em nợ anh, em đã dùng trái tim để trả. Nhưng em nợ Vĩnh Thành lại không thể trả cho anh ấy bằng trái tim, vậy thì chỉ có thể trả cho anh ấy bằng cái thân xác này mà thôi.
|
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 35 |
Hiểu Đồng đau đớn nhìn Vĩnh Phong, Vĩnh Phong đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô, nhưng Hiểu Đồng lùi lại lắc đầu nói tiếp:
- Anh không hiểu đâu. Anh vẫn là một người khỏe mạnh không khiếm khuyết, vẫn là một người có tất cả mọi thứ, nhưng Vĩnh Thành rất đáng thương, anh ấy có rất nhiều nỗi khổ không thể nói với ai, anh ấy cũng có thể trở thành một người tật nguyền, có thể sẽ mất tất cả mọi thứ. Cho nên em đã chọn ở bên cạnh anh ấy, làm điểm tựa cho anh ấy. Cho nên …Vĩnh Phong hãy quên em đi…
- Em đến đây để nói với anh điều này sao?
- Không phải – Hiểu Đồng liên tục lắc đầu , nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt đầy lo lắng nói – Em đến tìm anh vì muốn khuyên anh đừng tham dự cuộc đua xe nữa, nguy hiểm lắm.
- Cho anh một lí do để không tham dự đi – Vĩnh Phong cười nói.
- Coi như là vì em đi, coi như em cầu xin anh đi – Hiểu Đồng khổ sở nói.
- Em lấy tư cách gì để yêu cầu anh, em nói đi – Vĩnh Phong cười nhạt hỏi lại.
Hiểu Đồng cảm thấy hụt hẫng sau câu hỏi, đúng vậy…cô không có tư cách gì để anh phải từ bỏ vì cô.
- Sống chết của anh không liên quan gì đến em. Em về đi.
Vĩnh Phong đau buồn xua đuổi rồi quay lưng bỏ đi.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 35
Hiểu Đồng ngồi đối diện với chiếc gương trang điểm ở phòng cô, đôi mắt u buồn môi cắn chặt để không làm nước mắt rơi trên gương mặt đã được trang điểm hoàn hảo để trở thành cô dâu. Áo cưới, thứ mà cô và Vĩnh Phong đã cùng nhau mặc thử, cùng nhau mộng ước, cùng nhau vẽ nên một tương lại đẹp. Cô sẽ là một cô dâu hạnh phúc rạng rỡ nụ cười. Nhưng tất cả giờ đây như bong bóng xà phòng chỉ hiện lên thật đẹp đẽ với nhiều màu sắc rồi vỡ tan không dấu tích.
Hiểu Đồng mở ngăn tủ lôi chiếc hộp gỗ ra, cô sờ nhẹ nó rồi mở chiếc hộp ra. Bên trong là tấm hình cưới của cô và Vĩnh Phong, gương mặt của cả hai đều rạng ngời hạnh phúc. Hiểu Đồng đưa tay vuốt ve gương mặt Vĩnh Phong trong bộ dạng chú rể rồi đau xé lòng đến rơi nước mắt. Hạnh phúc vốn chỉ là ảo ảnh phù du, tựa như những làn khói mờ, có thể đưa tay chạm vào, nhưng mãi mãi không thể nắm giữ và không thể cảm nhận được.
- Đồ ngốc này, em cứ như vậy sao có thể trở thành cô dâu được đây – Trúc Diễm từ ngoài bước vào nhìn thấy cô khóc thì bước đến nói giọng trách móc nhưng thật ra là muốn an ủi cô. Trúc Diễm dùng khăn giấy lau mặt cho cô.
Minh Thùy thở dài giúp cô dặm lại phấn che phủ vệt nước mắt trên mặt. Đình Ân ngồi vào mép giường nghiêng người hỏi Hiểu Đồng:
- Hiểu Đồng, mình hỏi cậu lần nữa. Cậu có hối hận không?
- Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi – Hiểu Đồng mím môi thở dài chua xót nói.
Khi tất cả mọi người ra ngoài chơ xe hoa đến, Hiểu Đồng nhận được một tin nhắn của Vĩnh Phong.
- Anh đang ở nơi hạnh phúc nhất của chúng ta, qua ngày hôm nay anh sẽ quên em mãi mãi.
Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt sau đó xóa bỏ tin nhắn.
- Vĩnh Thành, cậu làm vậy liệu hai người có hạnh phúc không? – Hữu Thiên bước đến bên cạnh Vĩnh Thành nhìn gương mặt không có chút gì rạng rỡ của một chú rễ hỏi.
Vĩnh Thành không trả lời, ngước mặt lên cao thở dài. Bản thân cậu cũng từng hỏi, liệu sau này hai người họ có hạnh phúc hay không? Cậu không biết, càng không muốn biết, có lẻ là do trong cậu có một chút ích kỷ, cũng có lẻ là do cậu sợ cái cảnh tượng sẽ mất đi tất cả vì thế mới muốn chiếm giữ lấy cô chăng.
- Vĩnh Thành, miễn cưỡng không hạnh phúc đâu. Nhưng mình vẫn mong sau này hai người sẽ hạnh phúc bên nhau – Hữu Thiên vỗ vai người bạn thân rồi bước ra ngoài.
Cuối cùng xe hoa cũng đưa Hiểu Đồng và Vĩnh Thành đi đến nơi diễn ra lễ cưới. Chẳng ai có tâm trạng nhìn ngắm lễ đường như thế nào. Hiểu Đồng ngồi ở phòng chờ cho đến khi buổi tiệc sắp bắt đầu. Mọi người cũng đi ra để phụ giúp để lại một mình cô. Hạ Khanh bỗng nhiên bước vào.
Cô nhìn Hiểu Đồng hỏi:
- Em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 35
Hiểu Đồng quay đầu lại nhìn Hạ Khanh, hôm nay cô rất khác mọi ngày, cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt, tóc uốn qua một bên trong rất đẹp, không còn khoát trên người những bộ đồ công sợ nghiêm nghị nữa.
- Chẳng phải đây là suy nghĩ mà chị mong muốn sao ? – Hiểu Đồng cười nhạt hỏi.
- Chị đã hối hận – Hạ Khanh buồn rầu nói – Chị cứ nghĩ mình rất cao thượng, có thể vì Vĩnh Thành mà giúp cho anh ấy hạnh phúc, chỉ cần anh ấy được hạnh phúc là chị mãn nguyện. Nhưng khi hay tin hai người đã kết hôn, chị mới biết mình rất ích kỷ, chị ước hai người không thể kết hôn, chị biết bản thân đang ghen tỵ với em.
- Em hiểu mà, con người dù có rộng lượng đến đâu thì cũng không thể nhìn thấy người yêu mình bên cạnh người khác được. Nhưng mà dù không có chị, em cũng sẽ quyết định ở bên cạnh Vĩnh Thành, bởi vì em nợ anh ấy quá nhiều.
- Hứa với chị, hãy làm anh ấy hạnh phúc có được không? – Hạ Khanh nhìn Hiểu Đồng, ánh mắt chất chứa u buồn, nhưng lại ẩn chứa nhiều xúc cảm van nài.
- Em hứa.
Ngay khi Hạ Khanh bước ra thì ông Vĩnh Nguyên bước vào. Ông nhìn Hiểu Đồng một cách yêu thương, cô quá giống mẹ, ông cũng từng cùng với bà Cẩm Du ước mơ một đám cưới hạnh phúc thế này. Tiếc rằng ông mãi mãi không có dịp nhìn thấy.
- Dù cháu chọn lựa thế nào, bác cũng chúc cháu hạnh phúc. Hai đứa đều là con của bác, tấm lòng người cha như bác đều mong muốn con mình hạnh phúc. Rồi Vĩnh Phong cũng sẽ quên được cháu thôi, cho nên cháu cứ yên tâm mà ở bên cạnh Vĩnh Thành – Ông nắm tay Hiểu Đồng vỗ về như một người cha trước khi con gái lấy chồng.
- Cháu hiểu, cháu hy vọng như thế – Hiểu Đồng cười nhẹ đáp lời ông.
Ngay lúc đó, Vĩnh Thành cùng mọi người bước vào, đã tới giờ làm lễ. Hiểu Đồng cố mĩm cười thật tươi nhìn Vĩnh Thành, rồi bước đến khóat tay cậu khẽ nói:
- Chúng ta đi thôi.
Vĩnh Thành cũng mĩm cười gật đầu, đát tay cô bước ra cửa. Đột nhiên từ xa, tiếng bước chân dồn dập chạy đến. Quốc Bảo và vài người cùng chạy đến chặn đường hai người hỏi:
- Hiểu Đồng! Chiếc xe của Vĩnh Phong có vấn đề rồi, không thể đua được. Cô có biết anh ấy sẽ đua ở đâu không?
Comments[ 0 ]
Post a Comment