Tại cuộc họp báo.
Nữ minh tinh Anh Kỳ ngồi ngay giữa bàn, trước rất nhiều phóng viên bắt đầu cuộc phỏng vấn. rất nhiều chei61c mic chĩa về phía cô, những ánh đèn plash cứ nhắm cô mà chớp sáng, không khí cả hội trường rộn ràng cả lên.
- Cô Andy, xin cho tôi hỏi lí do nào mà cô quyết định trở về Việt Nam.
- Cô Andy lần này cô định về đây bao lâu?
- Cô Andy, cô có dự định gì sau khi về đây không?
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 28.1
Rất nhiều câu hỏi đặt ra, các phóng viên tranh nhau phóng vấn. Anh Kỳ không những không khó chịu trước sự ồn ào này mà còn mĩm cười vẫy tay chào các phóng viên, dường như đây là một cảnh quá quen thuộc với cô. Sau đó cô bình tĩnh kéo mic đặt ở trên bàn và đưa tay ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng.
Cả hội trường nhốn nháo bắt đầu im lặng.
- Mời mọi người ngồi xuống – Nữ quản lý của Anh Kỳ lên tiếng .
Tất cả các phóng viên đều lần lượt ngồi vào ghế của mình, ngoại trừ những người quay phim. Anh Kỳ mĩm cười rất tươi, nụ cười của cô đẹp đến mê hồn, chẳng những các phóng viên nam mà cả các phóng viên nữ cũng gầm khen ngợi.
- Tôi sẽ lần lượt trả lời câu hỏi của mọi người – Anh Kỳ nói tiếng Việt rất chuẩn khiến các phóng viên rất bất ngờ.
Họ không nghĩ nữ diễn viên người Mỹ gốc Việt này lại có thể nói tiếng Việt rành rẽ đến thế, giọng nói không hề bị đớ hay pha lẫn chút tiếng Mỹ nào. Họ ồ lên khen ngợi.
- Cám ơn mọi người, đã là người Việt thì nói đúng giọng mẹ đẻ của mình là điều cần thiết. Thật ra, lúc nhỏ tôi đã có thời gian dài sống ở Việt Nam. Tôi sống ở nhà bác của mình. Sau đó tôi mới về lại Mỹ.
|
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 28.1 |
Anh Kỳ im lặng đón nhận những ánh đèn của máy chụp hình về phía mình một cách vui vẻ rồi bắt đầu nói tiếp.
- Chắc mọi người muốn biết lí do tôi quyết định trở về Việt Nam lắm phải không?
Cô im lặng nhìn sự tò mò hiện lên trên nét mặt của các phóng viên.
- Thời gian sống ở Việt Nam, tôi đã mến một chàng trai. Nhưng vì lúc đó còn nhỏ nên nghĩ là nhất thời cảm nắng mà thôi. Cho nên tôi quay trở về Mỹ và bắt đầu theo đuổi con đường diễn viên của mình. Thời gian đó, tôi cũng đã quen biết với rất nhiều người nhưng chẳng ai làm cho tôi thấy run động cả. Tôi phát hiện mình thật sự thích chàng trai đó. Nhưng sự nghiệp của tôi đang bắt đầu phát triển, cho nên tôi không thể bỏ dở được. Tôi cứ nghĩ mối tình đó trở nên vô vọng rồi, càng thấy buồn hơn khi nghe tin anh ấy đã có người yêu. Nhưng không ngờ sau đó, tôi gặp lại anh ấy bên Mỹ sau khi anh ấy và người yêu chia tay. Khi nhìn thấy anh ấy đau buồn tôi cũng thấy rất đau buồn theo. Càng gặp lại anh ấy, tôi càng biết mình yêu anh ấy rất nhiều. Hiện giờ anh ấy đã về lại Việt Nam để tiếp quản công việc gia đình. Cho nên lần này tôi trở về Việt Nam là quyết định theo đuổi anh ấy. Tôi muốn dùng tình cảm chân thành của mình để anh ấy chấp nhận tôi.
Tất cả các phóng viên ồ lên ngạc nhiên trước sự thú nhận của Anh Kỳ. Thông thường đối với một diễn viên mà nói chuyện tình cảm điều bị giấu kín. Ít ai dám công khai tình cảm của mình trước mọi người. Nhưng Anh Kỳ thì lại khác, dám thẳng thắn công khai như vậy trước toàn báo chí. Một phóng viện lập tức đứng lên hỏi:
- Cô Andy , cô công khai chuyện tình cảm của mình như vậy không sợ sự nghiệp của cô sẽ bị lung lay hay sao?
- Ai cũng có quyền theo đuổi ước mơ và hạnh phúc cho riêng mình cả. Tôi cũng vậy. Tình cảm của tôi với anh ấy là tình cảm chân thật, anh ấy là ước mơ và hạnh phúc của tôi. Vì anh ấy tôi đã từ bỏ cả hollywood để trở về đây, mọi người nói xem tôi có sợ bị ảnh hưởng hay không? Với lại tôi tin tưởng dân tộc mình, là một dân tộc lấy tình yêu giữa người và người làm nên tảng. Tôi tin mọi người sẽ hiểu và sẽ ủng hộ tôi.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 28.1
Tất cả mọi người nghe vậy đều vỗ tay hoan hô.
- Tất cả chúng tôi sẽ ủng hộ cô theo đuổi tình yêu chân thành của mình. Vậy cô định ở đây trong bao lâu? – Một phóng viên viên tiếng nói.
- Điều này phải phụ thuộc vào trái tim của anh ấy. Tôi e là mình phải đánh du kích trong thời gian dài.
Một câu trả lời dí dỏm của Anh Kỳ khiến mọi người cười ồ lên.
- Cô có thể tiết lộ về chàng trai mà cô đang theo đuổi hay không? Anh ta là ai, là người thế nào?
- Xin lỗi, trước khi chưa được phép của anh ấy tôi không thể tiết lộ điều gì cả – Anh Kỳ đứng dậy nói – Những câu hỏi sau của mọi người sẽ được quản lý của tôi trả lời. Vì mới xuống máy bay nên tôi hơi mệt, tôi muốn lui về khách sạn nghỉ ngơi trước. Cám ơn mọi người đã tổ chức buổi họp báo chào mừng tôi như hôm nay.
Anh Kỳ nói xong liền đứng dậy đi về phía trong, các bảo vệ đều đi theo cô ngăn cản sự đuổi theo của phóng viên. Quản lý của Anh Kỳ liền cầm micro lên trả lời từng câu hỏi của các phóng viên. Sau đó có một phóng viên đã lên tiếng hỏi nhỏ quản lý của Anh Kỳ sau khi buổi phỏng vấn kết thúc:
- Nhìn cô rất quen, không biết trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?
Người quản lý có vẻ bối rối trả lời:
- Xin lỗi tôi không trả lời những câu hỏi có tính chất cá nhân.
Nói xong, người quản lý lập tức cáo lui bỏ lại sau lưng người phóng viên với cái nhìn thắc mắc. Cô ta rõ ràng là rất quen.
Dạo gần đây Vĩnh Phong ăn uống rất thất thường, bệnh đau dạ dày của cậu lại thường xuyên tái phát khiến ** Năm rất lo lắng. Bà là người đã trông coi hai anh em Vĩnh Phong từ nhỏ đến lớn, cho nên có thể nói bà là người mẹ thứ hai của họ, bà rất thương hai người họ và hai anh em cũng rất kính trọng bà. Từ khi hai anh em trở về, bà thường xuyên bận rộn, hai anh em chẳng có đứa nào chịu về nhà mà đều dọn ra ngoài ở riêng. Cũng may có Hiểu Đồng phụ bà chăm sóc cho Vĩnh Thành, cho nên gần đây bà thường xuyên đến nhà Vĩnh Phong, chỉ thỉnh thoảng mới ghé nhà Vĩnh Thành. Nhờ vậy bà mới biết tình trạng đau dạ dày của Vĩnh Phong đang ngày càng nghiêm trọng.
- Con không thương ** phải không. Cho nên con mới để ** lo lắng như thế này – ** Năm nhìn Vĩnh Phong đang ôm bụng nhăn mặt giận dữ trách .
- ** à, ** biết con thương ** mà, con chỉ đau một chút thôi. Lát nữa con hết đau liền hà, con hứa với ** từ hôm nay con sẽ ăn uống đoàng hoàng mà – Vĩnh Phong vội làm nũng để bà nguôi giận.
- Không được, từ hôm nay con chuyển về nhà để ** chăm sóc cho con mới được – ** Năm dứt khoát nói.
- Đừng mà **, ** biết là con không thích sống ở nhà mà – Vĩnh Phong vội ôm lấy bà nhõng nhẽo.
Từ nhỏ đến giờ, Vĩnh Phong thường ôm lấy bà như thế.
- Vậy thì ** sẽ chuyển đến đây, chứ ** không yên tâm tình trạng con bây giờ .
- **, ** chuyển qua đây thì chuyện nhà ai quản lí , không có **, mấy người kia làm việc không đâu ra đâu. Đến khi mẹ con về thì sẽ la ầm lện cho xem. Với lại nhà này chỉ có một phòng ngủ, ** đến đây thì ngủ ở đâu, con không đành lòng để ** ngủ trên sofa đâu. Con lớn rồi, con biết tự chăm sóc mình mà. Con hứa từ bây giờ, con sẽ ăn cơm ngày ba bữa mà.
Nghe Vĩnh Phong luyên huyên một hồi, ** Năm đành thở dài nói:
- Được rồi, vậy ** không ép con nữa. Con mau xuống ăn sáng đi, ** dọn dẹp chỗ này đã.
Vĩnh Phong ngoan ngoãn xuống ăn sáng, bữa sáng đã được ** Năm chuẩn bị trên bàn. ** Năm ở lại giúp cậu gấp chăm đệm cho ngay ngắn. Vô tình bà làm rơi cái bóp tiền Vĩnh Phong đặt ở trên bàn cạnh giường, bà liền nhặt lên. Lấy khăn chùi chùi sạch sẽ mặt bóp cho cậu, bà định chùi luôn bên trong nhưng khi mở ra bà thấy một bức chân dung rất nhỏ của một cô gái. ** Năm ngẩn người nhìn kỹ cô gái trong bức hình. Gương mặt đó, gương mặt đó chẳng phải là …
Bà lôi bức chân dung ra khỏi bóp, nhìn nét vẻ bà biết là do chính Vĩnh Phong vẽ. Chỉ là cô gái trong bức ảnh quá quen thuộc. Bên dưới có dòng chữ ghi:” Hiểu Đồng! Yêu thương , năm 20xx”. ** Năm sững sờ ngồi phịch xuống giường. Những ký ức hơn hai năm về trước bỗng ùa về.
Đó là một buổi sáng đau thương khi Vĩnh Thành bị tai nạn trở về nhà. Vĩnh Thành không muốn ở lại bệnh viện điều trị vì không muốn gặp bất kì ai cho nên cậu chọn điều trị ở nhà. Các bác sĩ giỏi đều được mời đến để chữa trị cho cậu. Nhưng mà, hai chân bị gãy, một cánh tay dập nát. ** Năm đau lòng như cắt từng khúc ruột. Bà cứ ở bên cạnh chăm sóc cho Vĩnh Thành một bước cũng không rời. Cho nên việc đi chở bà gia hết cho người làm.
Lúc đó bà nghe nói có một cô gái muốn xin gặp nhưng Vĩnh Thành không cho nên bà cũng không để ý tới. Nhưng nghe nói, cô gái đó ngày nào cũng đến và đợi rất lâu bên ngoài, kiên trì đến ba tuần lễ ròng rã. Bà cũng thấy tội nhưng không còn cách gì giúp được. Sau khi, Vĩnh Thành đã khỏe lại nhưng phải ngồi xe lăn. Ngày nào bà cũng thấy Vĩnh Thành vén màn nhìn ra cánh cửa bên ngoài, nơi có một cô gái trông đáng thương ngồi bó gối nhìn vào bên trong, ánh mắt Vĩnh Thành tràn ngập yêu thương với cô gái. Lúc đó, ** Năm cũng bắt đầu tò mò nhìn ra.
Vĩnh Thành nói muốn ăn cơm do bà nấu nên bà đích thân đi chợ mua đồ ăn về. Khi về đến nhà, bà đã thấy một cô gái đứng ngẩn ngơ nhìn vào bên trong. Vừa thấy bà, cô gái bỗng kêu lên:
- ** ơi!
** Năm ngạc nhiên lắm, tại sao cô gái này lại biết bà. Bà quay lại nhìn cô gái, thấy cô có vẻ rất quen nhưng bà không tài nào nhớ được đã gặp cô ấy ở đâu.
- Có chuyện gì ? – Bà mĩm cười nhẹ nhàng hỏi.
- Cho cháu hỏi, anh Vĩnh Thành ra sao rồi ạ – Cô gái nhẹ nhàng hỏi, giọng chất chứa nhiều cảm xúc gần như run rẩy khiến bà già như bà cũng động lòng.
- Vĩnh Thành đã đở rất nhiều rồi. Cháu không cần lo nữa, cháu về đi – ** Năm vội nói, bà không muốn cô phải khổ sở thêm nữa, ở lại chỉ thêm mắc công.
Nhưng cô gái lại nắm tay bà níu lại, gương mặt đã đầy nước mắt, giọng yếu ớt van xin:
- ** ơi! Con xin **, xin ** hãy cho con vào gặp anh ấy một chút thôi, chỉ cần thấy anh ấy không sao là con sẽ đi liền. Con chỉ đứng từ xa nhìn anh ấy thôi, con sẽ không làm phiền anh ấy và ** đâu.
Nghe cô gái nói, ** Năm cảm thấy rất thương cảm nhưng bà vẫn lắc đầu. Bà nhìn nét mặt đã xanh xao của cô gái, thân hình tiều tụy, gần đuối sức của cô gái thì lo lắng nói:
- Cháu mau về đi. Mấy tuần nay cháu đều ở đây, sức khỏe cháu đã suy giảm rồi. Nếu còn ở lại đây, bác sợ cháu sẽ ngã bệnh mất.
- ** ơi, con xin **, xin ** thương mà cho con vào thăm anh ấy chỉ một chút thôi **.
Nhưng bà bất lực, bà không thể cho cô vào:
- Ta không phải là chủ cháu à.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 28.1
Bà vừa nói xong, bàn tay đang níu tay bà bỗng buông rơi, nét mặt hy vọng của cô gái bỗng xụ xuống thấy rõ sự thất vọng. ** Năm cũng chẳng thể làm gì hơn đành đi vào trong. Bảo vệ thấy bà đi vào liền mở cửa cũng nhìn Hiểu Đồng thương cảm.
Một lúc sau, trời bắt đầu đổ mưa, nhưng Hiểu Đồng vẫn ngốc ghếch ngồi đó chờ đợi, cô chờ đợi vì biết đâu Vĩnh Thành sẽ ngồi xe đi ra. Chỉ cần cô được nhìn thấy cậu chỉ một lát thôi cũng được. Vì vậy Hiểu Đồng ngồi co ro trong cơn mưa đang lớn dần. Người bảo vệ chạy ra đưa cho cô một cây dù che đỡ. Nhưng cơn mưa tầm tã cuối cùng cũng hạ gục cô sau bao ngày chờ đợi, Hiểu Đồng ngã vật xuống đất bất tĩnh, cây dù văng qua một bên.
Vĩnh Thành vẫn ngồi bất động trên xe lăn nhìn Hiểu Đồng. Thấy cô vẫn ngồi im lặng dưới cơn mưa liền gọi bảo vệ đem dù ra cho cô. Người bảo vệ cũng thương xót đem dù ra và khuyên Hiểu Đồng về nhà, nhưng cô sợ chỉ cần mình rời đi thì lỡ như Vĩnh Thành đi ra, cô không thể gặp được, cho nên nhất quyết không đi.
Vĩnh Thành thấy Hiểu Đồng vẫn ngồi đó dưới cây dù trong giá lạnh thì đau lòng biết mấy. Cậu muốn mở cửa để cô vào nhưng lại sợ mình không kiềm lòng được nếu để cô vào. Cậu bây giờ nếu gặp cô chỉ càng làm cô hối hận nhiều hơn. Cậu không thể …
Nhưng khi Hiểu Đồng ngã xuống thì Vĩnh Thành hốt hoảng gọi người đem Hiểu Đồng vào. Chính bà đã giúp Hiểu Đồng thay đồ, bà không biết Hiểu Đồng đã nói gì để thuyết phục Vĩnh Thành để cô ở bên cạnh nhưng từ đó bà mới có dịp gặp gỡ Hiểu Đồng thường xuyên hơn. Bà cũng biết đây là một cô gái tốt cho nên rất yên tâm giao Vĩnh Thành cho cô chăm sóc.
Nhưng giờ đây bà đã biết, tại sao khi gặp Hiểu Đồng bà lại thấy quen quen, thì ra bà cũng từng giúp cô thay đồ. Lúc đó, Vĩnh Phong đưa cô về và rất mực lo lắng, ánh mắt tràn đầy yêu thương lẫn xót xa. Bà biết Vĩnh Phong rất yêu cô. Vì bà chưa từng thấy cậu đem bất cứ cô gái nào về nhà cũng như chưa từng thấy cậu lo lắng cho ai nhiều đến thế. Năm đó thấy Vĩnh Phong khổ sở, uống rượu say sưa rồi quyết định bỏ đi nước ngoài, bà đã nghĩ nguyên nhân chắc là cô gái đó, nhưng bà không ngờ cô gái đó lại là ….
** Năm run rẩy cầm bức chân dung đặt vào trong túi. Mặt bà tràn ngập sự đau khổ, lẽ nào đây là oan nghiệt. Hai đứa bé bà thương như con ruột, hai anh em ruột rất yêu thương nhau lại cùng yêu một cô gái. Nếu sự thật này được phơi bày ra, cả ba đều đau khổ. Dù Hiểu Đồng chọn ai, bà cũng đều không muốn bởi vì người còn lại sẽ rất đau khổ.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 28.1
Hiểu Đồng lại phải thức cả đêm để làm báo cáo kinh doanh. Bài báo cáo không cần dài nhưng lại phải dùng tiếng anh. Bởi vì còn phải đem gửi đi. Tuy tiếng anh của Hiểu Đồng cũng rất khá nhưng lại có rất nhiều từ mới, Hiểu Đồng phải tra cả đêm mới làm xong. Cuối cùng cô cũng có thể ưỡn người xoay cổ thoải mái. Cô nhìn phần báo cáo mình vừa đánh xong cười thỏa mãn. Cẩn thận chép vào trong USB, để ngày mai đến công ty in ra đem nộp. Nhìn bài bao cáo tiếng anh tự nhiên tim cô thắt lại. Đã từng có người giúp cô làm báo cáo tiếng anh như vậy. Cô nhớ lại lúc đó Vĩnh Phong tỏ ra đắc chí vô cùng, dù sao thì cũng có một môn cậu có thể hơn cô. Cảm giác lúc đó thật ngọt ngào, dường như chuyện đó chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua mà thôi.
Nhìn điện thoại đã khuya lắm rồi Hiểu Đồng đành đứng dậy đi ngủ. Cô cảm thấy rất kì lạ, tại sao Vĩnh Thành vẫn chưa gọi điện về cho cô. Bình thường vừa xuống sân bay là cậu gọi cho cô ngay. Chắc là bệnh tình của ông Vĩnh Nguyên không tốt nên Vĩnh Thành mới không có thời gian gọi cho cô.
Sáng sớm vào công ty, Hiểu Đồng nhanh chóng cắm USB vào máy tính định in ra. Nhưng mọi người bắt đầu ùa vào công ty. Cho nên cô đành bỏ dở việc để đi pha cà phê cho mọi người uống. Đó luôn là công việc của một người mới như cô.
Sáng sớm báo chí đã đưa tin tức:” Nữ minh tinh Anh Kỳ về nước là để đuổi theo người trong mộng”
Tất cả mọi người trong công ty đều bắt loa tám với nhau đoán xem ai sẽ là nam nhân vật chính trong câu chuyện tình vượt không gian này. Hiểu Đồng vừa pha cà phê vừa nghe mọi người bàn tán ầm ĩ, tất cả những nhân vật đình đám đều được lôi ra. Kể cả người đã lớn tuổi, người có vợ con, Vĩnh Thành và Vĩnh Phong cũng được lôi vào. Hiểu Đồng chỉ khẽ cười lắc đầu rồi đem cà phê vào cho mọi người trong phòng, nhưng cô vừa vào đến nơi thì thấy Mai Phương đang ngồi ở bàn của mình. Cô ngạc nhiên giương mắt nhìn thì Mai Phương đã vội lên tiếng:
- Chị ngồi chờ em để đưa tài liệu này cho em.
Cô ta chỉ sắp tài liệu trên bàn xong thì bỏ đi. Hiểu Đồng cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng cô không biết đó là điều gì. Bởi vì cả hai tuy không ngồi gần nhau nhưng cùng chung một phòng mà, Mai Phương cần gì phải đến chỗ cô ngồi đợi. Huống hồ nếu Hiểu Đồng đi vào thể nào cũng đi ngang bàn Mai Phương ngồi vì cô ta ngồi gần cửa ra vào. Sau đó Hiểu Đồng lập tức hiểu ra nguyên nhân vì sao ngay lập tức khi cô mở file văn bản của mình ra để in. Nó chỉ là một màu trắng không!
Đã đến giờ họp, Hiểu Đồng đành đi tay không vào, trưởng phòng nhìn cô trân trân, nhất là cuộc họp này lại có mặt phó tổng giám đốc tham dự. Ông không thể nào im lặng để chính bản thân bị quở trách đành lên tiếng trách Hiểu Đồng:
- Báo cáo của cô đâu?
Hiểu Đồng cung tay mím chặt môi lại cố gắng kìm nén cơn tức giận và uất ức của mình lại rồi mới lên tiếng nói:
- Xin lỗi, hôm qua em làm rồi nhưng chắc là em quên save lại nên không có.
- Không có, không có thì lấy gì báo cáo đây – Trưởng phòng bực tức lên tiếng mắng – Cô đến công ty làm việc chứ không phải đến để chơi. Chỉ là một bản báo cáo mà cô cũng làm không xong thì làm sao làm những việc quan trọng hơn cơ chứ.
Hiểu Đồng chỉ có thể cúi gằm mặt kìm nén cơn giận của bản thân lại. Gồng mình chịu đựng sự xỉ vả của trưởng phòng. Không ai lên tiếng giúp cô.
- Được rồi. Nếu cô đã làm báo cáo rồi thì chắc là cô vẫn nhớ chứ. Cứ báo cáo trực tiếp ở đây đi – Vĩnh Phong đột nhiên lên tiếng.
Trưởng phòng nghe vậy cũng đành nói:
- Cô mau báo cáo đi.
Báo cáo thì không vấn đề gì chỉ là những từ tiếng anh mới cô vẫn chưa học thuộc cho nên khi báo cáo có phần lấp lững rất nhiều. Mọi người ở đây hầu như đều từng đi du học, cho nên tiếng anh của họ khá tốt. Hiểu Đồng nhìn vẻ mặt nhăn lại của họ thì lúng túng, cô chỉ có thể vặn vặn cây bút trong tay.
- Được rồi, trong đây đều là người Việt cả, cứ nói tiếng Việt đi – Vĩnh Phong lại lên tiếng.
Hiểu Đồng như người chết vớ được phao, cô vội lấy lại tự tin báo cáo rành rẽ bằng tiếng Việt. Bài báo cáo khá tốt được trưởng phòng tán dương.
- Dù là người mới nhưng cô làm được như vậy là rất tốt. Cứ tiếp tục phát huy tinh thần này đi nghe chưa.
– Dạ, em xin cám ơn – Hiểu Đồng cúi đầu khẽ nói.
- Từ nay, phải luôn cẩn thận. Nhớ save cho kỹ rồi cất đi kẻo bị ai đó xóa mất – Vĩnh Phong vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Mai Phương khiến cô ta toàn thân lạnh toát.
Tan họp, đợi mọi người ra ngoài hết, Hiểu Đồng mới đến gần Vĩnh Phong nói:
– Cám ơn anh.
Nhưng Vĩnh Phong chỉ hừ nhẹ rồi bỏ đi. Hiểu Đồng đành đi theo ra ngoài. Vừa ra cô đã thấy Mai Phương trừng mắt nhìn mình, Hiểu Đồng cũng tức giận trừng mắt nhìn lại. Mai Phương chột dạ, cô ta biết Hiểu Đồng đã biết việc làm của cô ta nên quay mặt đi chỗ khác.
Hiểu Đồng vì không có bằng chứng gì nên cô im lặng, nhưng từ bây giờ cô nhất định phải đề phòng cô ta. Mà không chỉ cô ta, dường như cả cái phòng này đều là kẻ xấu. Bởi vì việc Mai Phương đụng vào máy tính của cô thì họ cũng phải nhìn thấy, nhưng chẳng ai lên tiếng nói.
Vĩnh Phong về phòng nhìn ra phía cửa, thấy Hiểu Đồng nhìn Mai Phương chằm chằm thì cười nhạt. Cô ấy biết người hại mình mà vẫn im lặng được.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 28.1
Thật ra, tối đó Vĩnh Phong đà không cầm lòng được, cậu chạy đến trước nhà Hiểu Đồng, bản thân cậu cũng không rõ tại sao mình muốn đến đó, chỉ là muốn biết xem giờ này cô đã ngủ chưa, nhưng không ngờ nhà vẫn sáng đèn. Nhìn thấy bóng cô bên cửa sổ, vậy là cậu ngồi nhìn bóng cô cho đến khi, đến tận khi cô tắt đèn đi ngủ mới thôi. Vĩnh Phong biết cô đã hoàn thành bản báo cáo của mình rồi. Sáng nay, khi Vĩnh Phong vào phòng mình thì Hiểu Đồng đã đi pha cà phê rồi, lát sau cậu thấy Mai Phương đến ngồi vào bàn Hiểu Đồng hý hoáy cái gì đó. Hiểu Đồng vốn là người cẩn thận, cô luôn save lại kỹ càng rồi mới tắt máy, cho nên Vĩnh Phong đoán ra ngay Mai Phương đã giở trò. Nhưng cậu không muốn vạch trần, không muốn Hiểu Đồng nghĩ rằng cậu vẫn chú ý đến cô. Nhưng tấhy vẻ tội nghiệp của cô cậu lại không đành lòng àm ra aty giúp đỡ.
– Đúng là đáng giận mà! Đúng là người hiền bị ăn hiếp, người tài bị ghen ghét mà – Mình Thùy đập thay lên bàn hét lên khiến mọi người xung quanh nhìn bàn của họ. Cô bé nổi giận và bất bình khi nghe câu chuyện của Hiểu Đồng vừa kể.
Hiểu Đồng và Đình Ân đành phải kéo cô bé ngồi xuống vuốt giận.
- Từ nay cậu phải cẩn thận hơn. Cái phòng kinh doanh này thật đáng sợ, họ cạnh tranh khốc liệt thật, không ngần ngại hại nhau. Không liên quan đến mình thì ai làm gì mặc kệ họ. Không hiểu anh Vĩnh Thành nghĩ gì mà lại đưa cậu sang đó – Đình Ân nói.
- Phải đó, đợi anh Vĩnh Thành về đây, em nhất định phải đánh cho anh ấy một trận tơi bời vì dám làm chị Hiểu Đồng mệt mỏi thế này.
Vĩnh Thành cũng thường hay cùng Minh Thùy và Đình Ân dùng bữa nên xem như cũng thân thiết. Cho nên cô bé này không sợ trời không sợ đất mới dám mạnh miệng đòi xử Vĩnh Thành.
Hiểu Đồng chỉ phì cười trước hành động của cô bé. Còn Đình thì lắc đầu thở dài, cô phải chịu đựng cái tính này hàng ngày. Cũng may Minh Thùy cũng là cô bé tốt lại chân thành.
- Em đó, ở đó mà lo cho người khác, em mau lo cho mình đi. Đã tìm được hồ sơ đó chưa hả – Đình Ân lên tiếng trách hỏi.
Minh thùy lặp tức nhăn mặt rồi co người lại:
- Em vẫn chưa tìm được. Nhưng lúc đó em nhớ là mình có cầm theo mà. Nhưng không biết là biến mất từ lúc nào.
Về nhà Minh Thùy lục tung phòng ra tìm bìa đựng hồ sơ mình cần tìm thì cô nhận được một cuộc gọi điện thoại:
- Bà chằn, có phải đang một bìa hồ sơ màu tím phải không?
- Phải! Anh là ai?
- Là ai cũng được, mau đến quán … chuộc lại hồ sơ của cô đi . Haha… – Đầu dây bên kia cười một tràng rồi cúp máy.
Giọng cười rất quen, nhưng Minh Thùy không có thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa. Cô vội mặc áo rồi lao ra ngoài.
***
Chẳng mấy chốc cô đã đến nơi, cô đi vào dáo dác nhìn xung quanh. Nhưng cô cũng chẳng rõ ai là người đã gọi điện cho mình nữa. Cô liền lấy điện thoại gọi lại cho người đó.
- Alô! Tôi đến rồi, anh đang ở đâu?
- Cô đi thẳng vào trong nhìn ghế bên phải – Người đó liền đáp.
Minh Thùy vội đi vào trong nhìn ghế bên phải, có rất nhiều ghế, ghế nào cũng có người ngồi. Minh Thùy bỗng thấy cái tên đáng ghét Quốc Bảo kia đang tay trong tay với một cô gái trẻ, ăn mặc rất sành điệu và phải nói là kín trước hở sau.
Minh Thùy quét mắt nhìn Quốc Bảo cái liền quay mặt đi, lúc này cô chẳng muốn tay đôi với hắn ta chút nào cả. Cô quay mặt đi ngó quanh tìm kiếm người thì điện thoại của cô reo lên. Cô bốc máy.
- Quay người lại phía sau đi.
Minh Thùy quay lưng lại thì thấy Quốc Bảo đã giơ hai ngón tay hơ hơ chào mình, khóe môi nở nụ cười đểu nhìn cô cười cợt. Minh Thùy trừng trừng mắt từ từ tiến lại bàn Quốc Bảo.
Quốc Bảo nhìn Minh Thùy giận dữ đến gần mình thì rất khoái chí. Lần trước bị cô quật ngã, cậu tức tối vô cùng khi cô bỏ chạy. Sau đó, cậu phát hiện dưới đất gần đó có một bìa đựng hồ sơ để tên :”Minh Thùy” và còn kèm theo số điện thoại. Cô nhóc này chỉ lo lấy đồ dưới chân cậu rồi bỏ chạy mà không thèm nhìn xem mình đã nhặt hết đồ chưa. Cậu mở ra xem bên trong, đó là hợp đồng quảng cáo của Đình Ân với các công ty. Trong mắt Quốc Bảo bỗng ánh lên tia nhìn nham hiểm. Cậu khẽ cười nói:” Để xem cô làm cách nào thoát khỏi bàn tay phật tổ của tôi”
- Trả đây – Minh Thùy hất mặt ra lệnh .
- Em yêu, hình như anh nghe ai đó đang sủa thì phải – Quốc Bảo quay sang cô bạn gái lấy tay nâng cầm của cô ta lên đặt nhẹ một nụ hôn .
“ Sủa” – Minh Thùy tức đến nghẹn họng, muốn sấn đến đấm vào bộ mặt đểu cáng của Quốc Bảo một đấm cho hộc máu nhưng nghĩ đến bì sơmi đó cô nén cơn giận xuống.
- Mau trả lại cho tôi – Minh Thùy cố gắng dịu giọng nói.
Quốc Bảo lúc này mới quay lại nhìn cô cười đểu hỏi:
- Tôi nợ gì cô à?
- Cái bìa hồ sơ anh nhặt được – Minh Thùy ngước mặt hít một hơi dài tống hết cũc tức ra ngoài.
- Ồ! Nhặt được. Cô cũng biết nói là nhặt được. Ai nhặt được thì là của người đó. Tôi nhặt được thì nó là của tôi – Quốc Bảo nháy mắt cười nói.
- Cái gì mà của anh chứ. Rõ ràng là anh cố ý chiếm lấy mà. Anh mà không mau trả lại tôi sẽ thưa anh tôi chiếm đoạt của người khác làm của riêng đó – Minh thùy tức giận lớn tiếng nói.
- Đi thưa? Cô cứ việc, khi nào đi thưa nhớ báo tôi một tiếng, tôi sẽ đi hầu – Quốc Bảo nhởn nhơ giương giương mắt khiêu khích đáp.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 28.1
Minh Thùy tức đến đứt ruột. Nếu như không phải là hồ sơ quan trọng gì thì cô sẽ đập thẳng tay với Quốc Bảo nhưng cô không thể làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Đình Ân được. Cố gắng hít sâu thở mạnh để vuốt giận cho bản thân. Hễ gặp mặt tên này là cô thấy tức giận. Cô tằng hắng một chút rồi cố gắng nhỏ nhẹ nói:
- Chọc giận anh là tôi không đúng. Nhưng đây là chuyện riêng của chúng ta. Hồ sơ đó là của chị Đình Ân, anh mau trả lại cho tôi để tôi đưa cho chị Đình Ân.
Quốc Bảo thấy Minh Thùy đột nhiên hạ giọng thì mất hứng thú nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn buồn cam chịu của cô dễ thương quá, trong lòng đột nhiên như có cơn gió thổi qua. Cậu ngẩng mặt cười một nụ cười cuốn hút:
- Cô đang cầu xin tôi à.
- Phải – Minh Thùy cố gắng nói.
- Muốn tôi trả lại cũng được, chĩ cần chấp nhận điều kiện của tôi ….
V.ú Năm rảnh rỗi nên đến nhà Vĩnh Thành định giúp cậu dọn dẹp trông khi cậu vắng nhà.Nào ngờ khi bà vừa bước vào đã thấy Hiểu Đồng ở đó.
- Sao con lại đến đây – Bà hơi ngạc nhiên nhìn Hiể Đồng.
Vì dạo này cô rất bận rộn cho nên bình thường Hiểu Đồng ít ghé đây vào ban ngày lắm vì Vĩnh Thành đi làm.Khi Vĩnh Thành đi công tác nước ngoài cô chỉ ghé đây dọn dẹp khi Vĩnh Thành chuẩn bị về nhà.
- Hôm nay là chủ nhật nên bác Hà và bác Trung dẫn bé Đường và bé Phong đi chơi công viên, con ở nhà rảnh rỗi nên đến đay giúp Vĩnh Thành ủi mấy cái áo và dọn dẹp nhà cửa.
V.ú Năm cũng không nói gì nữa, bà lẳng lặng đem dồ vào trong rồi nhìn Hiểu Đồng lui cui dọn dẹp.Nhìn cô gái đẹp người đẹp nết như Hiểu Đồng bà cũng cảm thấy thương mến vô cùng.Ai có phúc lắm mới cưới cô về làm vợ. Nghĩ tới đây tự nhiên bà thấy đau long , hai an hem nhà này đều yêu cô. Bà cũng không biết nói sao nữa.bà thương Vĩnh thành là một đứa trẻ hiền lành ngoan ngoãn rất biết nghe lời. Bà thương Vĩnh Phong là đứa trẻ cô độc.Cả ha đứa bà đều không biết thương ai ghét ai. Bà biết Vĩnh Phong vẫn còn yêu Hiểu Đồng sâu đậm, nhưng còn Hiểu Đồng, cô có còn yêu Vĩnh Phong hay không.
Năm đó, bà vô tình nghe bà chủ gọi điện thoại, bà nghe không rõ lắm nhưng đại khái là muốn chia rẽ Vĩnh Phong và một cô gái. Bà không biết cô gái đó là ai, nhưng bà đoán cô gái đó là người mà mình đã giúp thay đồ, là người mà Vĩnh Phong nhìn bang ánh mắt chìu mến ấm áp.
Rồi bà thấy Vĩnh Phong đau khổ ra đi, bè biết bà chủ đã thành công khi chia rẽ hai người họ.
Bà biết Hiểu Đồng tự nguyện ở bên cạnh Vĩnh Thành là vì cô đã làm Vĩnh Thành bị tai nạn. Lúc bà biết được nguyên nhân là do cô, bà cũng giận lắm, nhưng thấy Hiểu Đồng hét lòng chăm sóc Vĩnh Thành, còn Vĩnh Thành mỗi khi ở bên Hiểu Đồng thì nét mặt tươi vui hạnh phúc vô cùng nên bà đã nguôi giận.
Vậy thì trong những năm tháng đã qua, Hiểu Đồng đã quên đi tình yêu với Vĩnh Phong hay chưa? Cô đã yêu Vĩnh Thành hay chưa? Bà rất muốn hỏi thẳng cô nhưng bà sợ, bà sợ sẽ làm tổn thương cô.
Bà muốn làm một phép thử, đem tình yêu trở về bên nhau, bởi vì bà không muốn cả ba người đều chìm trong đau khổ.Nhất là khi bà thấy Vĩnh Phong vẫn còn đau khổ nhiều như thế. Bà vờ như vô tình nói:
- Vậy con giúp dì dọn dẹp nha, dì đi nấu chút đồ ăn mang đến cho Vĩnh Phong, từ sáng đến giờ nó bị đau nhiều lắm.
Bà nói xong liền lén lút quan sát sắc mặt của Hiểu Đồng, quả nhiên khi nghe Vĩnh Phong bị đau thì gương mặt trầm lại đầy lo lắng, cô vôi vàng hỏi:
- Vĩnh Phong bị đau, anh ấy bị đau gì vậy bác?
- Nó bị đau dạ dày.
“ Đau dạ dày” Hiểu Đồng nghe thấy bỗng thấy đau vô cùng. Năm đó Vĩnh Phong vì đau khổ mà uống rất nhiều rượu đã bị xuất huyết dạ dày.
- Cái thằng lại không chịu ăn uống bình thường cứ chúi đầu vào công việc, bỏ bữa hoài nên dạ dày thường xuyên bị đau. Nó lại ở một mình không ai chăm sóc cả. Mà V.ú lại phải chăm lo nhà cửa bên kia, không thể thường xuyên qua bên nó.
- Sao V.ú không tìm cho anh ấy một ngời giúp việc ạ ? – Hiểu Đồng hỏi.
- Nó không thích có người lạ trong nhà.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 28.1
Hiểu Đồng gật đầu tỏ ý đã biết.Đúng là cô đã biết. Lúc trước khi Vĩnh Phong đưa Hiểu Đồng về căn nhà cũ. Vĩnh Phong cũng nói chỉ có mỗi V.ú Năm là đến dọn dẹp cho cậu mà thôi.
- Anh không thích người lạ ở trong nhà mình
- Vậy em không phải người lạ à – Lúc đó Hiểu Đồng cười trêu chọc.
- Em không phải người lạ, em là trái tim của anh – Vĩnh Phong ôm chặt Hiểu Đồng vào lòng, tựa cằm lên tóc cô hạnh phúc nói.
Ký ức hiện về đột ngột như bóp nghẹt trái tim Hiểu Đồng. Đôi mắt đen bỗng long lanh ngấn lệ nhưng cô cố kìm lại không thể tự nhiên khóc trước mặt V.ú Năm được.
- Vậy V.ú định nấu gì cho anh ấy ăn ạ.
- V.ú định nấu vài món ăn nhẹ rồi đem qua cho Vĩnh Phong. Nhưng dạo này già cả rồi nên vị giác không còn tốt như trước nữa. Chỉ e Vĩnh Phong bị đau mà còn phải ăn đồ dở nữa thì khổ – V.ú Năm giả vờ than.
Hiểu Đồng nghe vậy, cô cắn môi một cái rồi nói:
- Vậy để con nấu giúp V.ú nha.
- Thật à. Vậy con nấu giúp V.ú đi. Cám ơn con nhiều lắm – Bà làm bộ vui mừng nói.
- Đâu có gì đâu V.ú, dù sao Vĩnh Phong cũng là em của Vĩnh Thành mà.
Hiểu Đồng nói xong liền bắt tay vào làm thức ăn. Cô cố tình nấu những món mà Vĩnh Phong thích ăn. Nhìn những món ăn trong lòng bỗng ấm áp, trái tim đập rộn ràng khi nghĩ tới việc Vĩnh Phong sẽ ăn những món ăn mà cô nấu. Ánh mắt cô long lanh niềm hạnh phúc.
V.ú Năm nhìn thấy biểu hiện của cô, bà khẽ cười. “Người có tình thì nên kết duyên giai ngẫu”. Khi Hiểu Đồng nấu xong liền bỏ vào hộp đóng kín cẩn thận rồi đưa cho bà. Bà mĩm cười cầm lấy đi ra nhưng lát sau Hiểu Đồng nghe tiếng thét của bà, cô vội chạy ra, thấy bà đã ngồi bệch xuống đất. Cô lo lắng hỏi:
- V.ú sao vậy?
Hiểu Đồng chạy đến đỡ bà dậy.
- Già rồi chân cẳng yếu, đi mấy bước đã bị ngã, bây giờ chân V.ú đau quá.
- Để con đưa V.ú đi bệnh viện – Hiểu Đồng vội nói.
- Không cần đâu – Bà xua tay nói – Đi bệnh viện về thức ăn sẽ nguội hết, mà Vĩnh Phong đang bị đau nằm ở nhà chớ V.ú đem đồ ăn đến.
Hiểu Đồng nghe vậy cũng bối rối không biết tính sao, bà đã lên tiếng:
- Hay là để V.ú tự đi bệnh viện. Con giúp ** đem đồ ăn đến cho Vĩnh Phong đi có được không?
Nghe bà nói, Hiểu Đồng thoáng giật mình, sắc mặt trắng bệch. Cô cắn môi cúi đầu suy nghĩ. Cô không dám đối mặt với Vĩnh Phong, cô sợ phải gặp cậu. Nhưng Vĩnh Phong đang bị đau. Lòng cô như có lửa đốt, cảm giác đau đớn như là chính mình vậy. Cuối cùng cô quyết định đi.
Sau khi giúp V.ú Năm đón taxi. Hiểu Đồng cũng đón xe đến nàh Vĩnh Phong. Khi cô đến trước cửa nhà, cô chần chừ không dám bấm chuông, nhưng nhìn thức ăn trên tay mình lại muốn biết tình trạng Vĩnh Phong ra sao, cô đành run run đưa tay lên bấm chuông.
Rất lâu sau mới có tiếng mở cửa, cả người trong và người ngoài đều sững người nhìn nhau, không ai nói gì với ai cả. Cô lúng túng giải thích mọi chuyện với Vĩnh Phong, giọng nói cứ bị ngắt quãng vì trái tim đập mạnh. Gương mặt Vĩnh Phong lạnh lùng nhìn cô rồi khẽ tránh qua một bên cho cô vào.
- Em…. – Hiểu Đồng ngập ngừng nói, đây là lần đầu tiên cô bước vào căn nhà này. Cảm giác không thoải mái cho lắm, hai tay cô nắm chặt cái bị đựng thức ăn.
- Tôi đói rồi, mau dọn đồ ra đi – Vĩnh Phong lạnh nhạt ra lệnh.
Hiểu Đồng cúi đầu đi vào trong, theo sự hướng dẫn của Vĩnh Phong cô đi vào bếp. Cô im lặng trút đồ ăn ra dĩa, Vĩnh phong ngồi dưới ghế nheo mắt nhìn cô làm, không bỏ sót động tác nào của cô.
- Reenggggggggggggg…………
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 28.1
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Vĩnh Phong đứng dậy mở cửa. Cậu lại bị bất ngờ một lần nữa, trước của là Anh Kỳ với nụ cười rạng rỡ. Vừa nhìn thấy Vĩnh Phong cô liền lao đến ôm chầm Vĩnh Phong.
- Em nhớ anh lắm.
Hiểu Đồng vô tình bước ra nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim như bị ai thò tay bóp nát.
Comments[ 0 ]
Post a Comment