Cánh đồng trải đầy một màu vàng rực rỡ của hoa cúc, những ngọn gió mơn man thổi nhẹ qua tai, mát rượi. Làm tung bay chiếc váy trắng mỏng manh đang mặc trên người Hiểu Đồng, cô hít thật sâu đón nhận những luồng gió đang từ từ thổi qua, cái cảm giác bình yên này thật tuyệt biết bao nhiêu. Hiểu Đồng không biết tại sao cô lại đứng ở đây, một mình lẻ loi trên cánh đồng này, chỉ biết rằng khi mở mắt ra đã tấhy bầu trời xanh thẳm hòa vào màu vàng rực rỡ, cảnh thiên nhiên thật tươi đẹp.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 19
- Hiểu Đồng – Giọng nói dịu dàng đầy quen thuộc đang gọi từ sau lưng cô ở khoảng cách khá xa.
Hiểu Đồng vội quay người lại, nhìn thấy một chàng trai đang bận một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây trắng đứng ở rất xa mình, làm da rám nắng nổi bật giữa bộ quần áo màu trắng, đang vẩy tay mĩm cười với cô. Nụ cười ấy thật rạng rỡ, gương mặt chàng trai thật đẹp, khiến cho tim Hiểu Đồng đập mạnh. Cô nhìn kỹ vào gương mặt tuấn tú ấy, mái tóc đen đang rủ xuống che một phần mắt trong hết sức quyến rũ, đôi mắt đen lấp lánh như phát sáng, cái mũi cao thanh tú, khóe môi cong tuyệt mỹ. Cô khẽ mĩm cười rồi chạy thật nhanh đến bên Vĩnh Phong, cậu vẫn đang vẫy tay với Hiểu Đồng, miệng vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Khoảng cách vốn dĩ không xa lắm nên chẳng mấy chốc Hiểu Đồng đã chạy gần đến bên cạnh Vĩnh Phong. Cô dẫm lên những bông hoa cúc vàng rực rở, bỏ qua những ngọn gió lượn quanh mình để chạy đến bên Vĩnh Phong. Nhưng cô chợt khựng lại, gương mặt thoáng chút kinh ngạc….
Vĩnh Phong không đứng trên cánh đồng nở đầy hoa cúc vàng như cô mà đang đứng trên một chiếc thuyền gỗ mộc rất nhỏ giữa một dòng nước có màu đỏ thẩm. Bình lặng vô cùng, chẳng hề chao đảo nhưng Vĩnh Phong đã không còn cười rạng rỡ với cô nữa, đã không còn vẩy tay với cô nữa mà bắt đầu theo dòng nước xoáy chìm dần xuống dòng sông đỏ thẳm kia. Hiểu Đồng thét lên :
- Không….
|
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 19 |
Cô bật cả người ngồi dậy, toàn thân lạnh toát, mồ hôi đầm đìa, mắt từ từ mở ra. Đâp vào mắt Hiểu Đồng là một màu trắng tinh khiết. Một bức tường được quét vôi trắng, chiếc rèm cửa sở màu trắng, chiếc chăn đấp trên người cô màu trắng, chiếc giường cô nằm cũng màu trắng, trên người cô là một sợi dây truyền dịch. Hóa ra chỉ là một giấc mơ, cô thở phào nhẹ nhỏm.
- Hiểu Đồng ! Con tỉnh rồi – Giọng nói vui mừng của bà Cẩm Du reo lên.
Hiểu Đồng vừa quay mặt lại nhìn thì đã nhận thấy mình bị ôm chầm trong vòng tay của bà Cẩm Du. Cô cảm nhận được những giọt nước mắt yêu thương đầy lo lắng của mẹ mình. Cô định đưa tay lên vỗ lưng an ủi bà rằng cô không sao nhưng cảm thấy bàn tay mình bị một bàn tay nắm chặt. Cô cúi nhìn bàn tay đang nắm chặt tay cô, đó là một bàn tay khỏe khắn rám nắng. Bàn tay rất quen thuộc, bàn tay này thường nắm chặt lấy tay cô, luồn từng ngón vào bàn tay cô siết chặt. Trong tim chợt có một cảm giác đau nhói, cô sợ hãi nhìn sang chủ nhân của bàn tay đó.
Một gương mặt xanh sao, tái nhợt, đôi môi trắng bệch, đôi mắt nhắm ghiền, trên mũi là ống thở oxi, xung quanh là đủ các máy móc, và rất nhiều dây nhợ quấn trên người Vĩnh Phong. Trái tim đột nhiên co thắt mạnh khi nhìn thấy con người đang nằm trên giường cách chiếc giường cô chưa đầy một cánh tay, Hiểu Đồng gần như không thở được kêu khẽ :
- Vĩnh Phong.
Bà Cẩm Du nghe Hiểu Đồng gọi tên Vĩnh Phong, bèn bỏ tay ra khỏi người cô, quay sang nhìn Vĩnh Phong thở dài. Mẹ vừa rời khỏi mình, Hiểu Đồng đã tung cái chăn trên người mình rồi lao đến bên cạnh chiếc giường mà vĩnh Phong nằm. Toàn thân run rẩy, ngồi sát mép giường của Vĩnh Phong, cô nhắm mắt lại, thì ra tất cả đều là sự thật, chứ không phải cô đang mơ, môi mấp máy hỏi :
- Nói cho con biết anh ấy sao rồi.
Bà Cẩm Du lặng lẽ lau nước mắt, ngập ngừng rồi nói :
- Bác sĩ bảo nguy hiểm đã qua, nhưng viên đạn ghim khá sâu vào khoang bụng, mất máu quá nhiều, phải chờ đợi Vĩnh Phong tỉnh lại thì mới biết rõ. Cũng có thể là …
- Là sao hả mẹ – Hiểu Đồng dồn dập hỏi.
- Cũng có thể là không tỉnh lại – Bà Cẩm Du quay mặt đi trả lời.
- Không thể nào ! Không thể nào ! – Hiểu Đồng chống hai tay xuống giường lắc đầu không tin vào chính đôi tai mình, cô chẳng muốn tin những lời nói đó.
Bà Cẩm Du đi đến bên Hiểu Đồng vỗ về an ủi :
- Hiểu Đồng, con đừng xúc động như thế, con ngất đã hai ngày rồi, bây giờ cần nghỉ ngơi cho mau lại sức.
Hai ngày, cô đã bất tỉnh hai ngày rồi, Vĩnh Phong cũng như vậy hai ngày rồi sao. Mất máu quá nhiều, cô đúng là đã thấy máu chảy ra từ vết thương quá nhiều. Có thể là không tỉnh lại … Hiểu Đồng nhắm chặt mắt cố kìm nén nỗi đau đang thổn thức trong lòng, bàn tay đầy ấm áp vẫn nắm chặt lấy tay cô, cô đưa bàn tay đó áp vào má mình, để cho những giọt nước mắt thấm vào làn da rám nắng kia.
Bà Cẩm Du thấy cảnh đó cũng nghẹn ngào nói :
- Nó đã nắm tay con như thế từ lúc ngất đi, mọi người tìm mọi cách gỡ tay ra nhưng không thể nào gỡ ra được. Các bác sĩ phẩu thuật cũng lúng túng một lát, cuối cùng quyết định để cả hai đứa vào phòng phẩu thuật luôn. Thằng bé thật ngốc ghếch, vẫn cứ nắm chặt lấy tay con không rời ra.
« Anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu » – Đó là câu nói cuối cùng của Vĩnh Phong trước khi ngất đi. Hiểu Đồng bồi hồi nhớ lại. Một cảm giác xúc động mãnh liệt tuôn trào trong tim khi cô cảm nhận được tình yêu mà Vĩnh Phong dành cho mình thật quá to lớn. Còn cô chẳng thể làm gì cho cậu, ngoài những dày vò thương tổn. Lặng lẽ lau khô những giọt nước mắt nhìn ngắm gương mặt đã gầy đi rất nhiều và đang tái nhợt kia.
Bà Cẩm Du bước đến vỗ nhẹ vai Hiểu Đồng an ủi, Hiểu Đồng liền hỏi :
- Mẹ có biết mọi người ra sao rồi không ?
Bà Cẩm Du chưa kịp nói gì thì Thiên Minh đã lên tiếng trả lời, nãy giờ cậu vẫn ngồi im lặng để cho mẹ con Hiểu Đồng nói chuyện với nhau.
- Mọi người nói chung là ổn cả.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 19
Lúc này Hiểu Đồng mới phát giác ra sự có mặt của Thiên Minh. Rồi cậu bước đến kể cho Hiểu Đồng nghe mọi chuyện từ đầu tới đuôi. Cậu có hơi đau lòng khi kể chuyện Đình Ân bị đánh ngất xỉu. Hiểu Đồng vừa nghe xong thì lo lắng hỏi :
- Vậy bây giờ Đình Ân ra sao rồi.
- Em yên tâm, cô ấy không sao rồi. Có điều cú đánh rất mạnh cũng ảnh hưởng đến xương cốt, bác sĩ bác phải nằm tĩnh dưỡng ba tuần, không được đi lại nhiều để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe. Thế Nam đang chăm sóc cho cô ấy. Đình Khiêm tức giận vô cùng đã đánh cho tên kia thêm một trận nữa. Anh nghĩ sau này hắn ta sẽ không còn có thể cầm gậy đánh người được nữa.
Hiểu Đồng nghe xong thì cảm thấy yên lòng. Nhưng thật ra, Thiên Minh chỉ nói thế để Hiểu Đồng yên tâm mà thôi, chứ một cuộc chiến chém giết thế này thường để lại hậu quả và thương tật rất lớn.
- Bọn họ thì sao – Hiểu Đồng bất giác ghê tởm đến buồn nôn khi nhắc đến những kẽ độc ác kia.
- Bọn chúng điều đã bị tóm hết. Có điều vụ việc này quá lớn, luật sư của bọn anh đang thương lượng với cảnh sát. Dù sao chúng ta cũng là người bị hại cho nên mọi việc sẽ giải quyết ổn thỏa, có điều ….- Thiên Minh ngập ngừng.
- Có điều thế nào ? – Hiểu Đồng không thể kìm nén hỏi.
- Có điều bọn chúng đổ hết mọi tội lỗi cho giám đốc Vũ Triết , nói rằng ông ta là kẻ chủ mưu đằng sau tất cả mọi việc. Cho nên có lẽ lão Béo sẽ bị xử rất nhẹ, bởi vì lão chỉ là người trung gian và không thật sự trực tiếp tham gia vào kế hoạch trả thù Vĩnh Phong. Có lẻ hắn ta chỉ bị phạt tù 3 năm, nhưng em yên tâm, luật sư của bọn anh đang kiến nghị gia tăng mức án.
Hiểu Đồng gật đầu, sao cũng được, chỉ cần mọi người bình an, rồi chợt nhớ ra điều gì, Hiểu Đồng vội hỏi :
- Còn bé Đường, bé Đường thế nào rồi.
- Nó không sao, chỉ hơi hoảng sợ một chút, bác sĩ bảo chỉ cần cho nó ngủ một giấc là yên ổn thôi. Con bé giống tính con, rất cứng rắn. Mẹ đã gửi nó cho vợ chồng bác Trung chăm sóc giùm – Bà Cẩm Du vội trấn an cô.
Hiểu Đồng quay lại nhìn mẹ, cô phát hiện gương mặt bà rất hốc hác, một quầng thâm đen trên mắt hiện ra rất rõ.
- Mẹ mau về nhà đi, bây giờ con không sao rồi. Chắc mẹ đã ở đây từ lúc con được đưa vào phải không ? Mẹ mau về nghỉ ngơi đi.
- Mẹ không sao.
Nhưng Hiểu Đồng nhất định không chịu cho bà ở lại, bắt bà phải về nhà nghĩ ngơi. Bà đã chịu quá nhiều cú sốc, cô sợ rằng bệnh tim của bà tái phát. Cuối cùng bà Cẩm Du cũng nhượng bộ đi về, Hiểu Đồng nhờ Thiên Minh đưa bà về. Sau đó có rất nhiều người ghé thăm hai người, có cả Quốc Bảo và Thế Nam nhưng Hiểu Đồng đều đuổi họ về nhà nghỉ ngơi. Hữu Thiên và bác sĩ Hữu Nhân cũng có ghé thăm.
Cuối cùng trời sụp tối chỉ còn lại Hiểu Đồng và Vĩnh Phong trong căn phòng vắng lặng đó. Đây là căn phòng cao cấp của bệnh viện nên có đầy đủ trang thiết bị, vật dụng cao cấp. Nhưng điều này làm cho căn phòng cô vạnh hơn.
Trên bàn là tô cháo nóng còn đang bốc khói, nhưng Hiểu Đồng chẳng buồn đụng đến, cô chẳng có lòng dạ nào để ăn, bàn tay vẫn bị tay Vĩnh Phong nắm chặt, nhưng hiểu Đồng không có ý định rút ra.
Hiểu Đồng vẫn ngồi bên cạnh Vĩnh Phong, im lặng vuốt ve gương mặt hao gầy kia, gương mặt vốn nhẵn mịn của Vĩnh Phong đã xuất hiện vài sợi râu con, sờ vào nhột tay.
Cuối cùng Hiểu Đồng ngã rạp người xuống trên ngực Vĩnh Phong thì thầm :
- Vĩnh Phong, anh có nghe em gọi không. Anh mau tỉnh dậy đi, em có chuyện muốn nói với anh. Có ba chữ em muốn nói với anh, anh có muốn nghe không. Nếu muốn nghe thì anh mau tỉnh dậy đi…Ba chử này em chỉ muốn nói với mình anh thôi, nếu anh còn không chịu mở mắt bây giờ, sau này em sẽ không nói ba chử này nữa đâu…..
Sau đó, Hiểu Đồng thì thầm kể chuyện mọi người cho Vĩnh Phong nghe, cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu. Sau đó cô đặt một nụ hôn dài lên mắt. lên mũi cậu, thầm cầu nguyện với ông trời cho Vĩnh Phong được tỉnh lại, dù có muốn cô đánh đổi bất cứ thứ gì cô cũng chấp nhận. Những giọt nước mắt cứ nghĩ đã khô từ lau nay lại bắt đầu rơi xuống cùng với một nụ hôn ấm áp nơi bờ môi của Vĩnh Phong. Giọt nước mắt của Hiểu Đồng rơi trên gương mặt lạnh giá của Vĩnh Phong làm nó trở nên ấm áp.
Một tiếng pít rất lớn ở máy đo nhịp tim của Vĩnh Phong kêu lên, lát sau đôi mắt cậu từ từ mở ra, khẽ chớp mi mấy cái, bởi vì giấc ngủ đã quá lâu, cậu chìm trong bóng tối nên vẫn chưa tểh nào quen với cái ánh sáng hừng hừng bên ngoài. Trong sự mờ ảo cậu thấy gương mặt Hiểu Đồng từ từ hiện rõ nét trước mặt mình, gương mặt cô nhòe nước mắt nhưng khóe môi cong cong nở nụ cười.
- Vĩnh Phong ! Anh tỉnh rồi – Hiểu Đồng mừng rỡ đưa tay quẹt nước mắt trên mặt reo lên.
Vĩnh Phong không trả lời, gương mặt hơi nhăn lại vì vết thương bị đau.
- Anh không sao chứ ? – Hiểu Đồng lo lắng hỏi, cô quay người nhìn về vết thương của Vĩnh Phong.
Trong lòng Vĩnh Phong biết bao vui sướng khi gương mặt Hiểu Đồng hiện ra trước mặt mình một cách bình an. Cậu nhìn kỹ gương mặt mà cậu yêu thương vô cùng, rồi đưa tay lên định vuốt ve gương mặt cô, muốn hỏi cô còn đau không. Cậu vẫn còn nhớ, lúc đưa cô lên bờ, gương mặt cô hơi bị sưng đỏ hình như rất đau. Nhưgn bàn tay đang định đưa lên lại dừng lại ở trên không, Vĩnh Phong nhíu mày một cái rồi từ từ nhắm mắt lại, quay mặt đi chỗ khác.
Thế biểu hiện hơi khác lạ của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng tưởng cậu bị đau nên định đứng dậy :
- Anh bị đau à. Để em đi gọi bác sĩ.
Nhưng vừa định đứng lên liền bị bàn tay Vĩnh Phong giữ chặt lại, cô quay đầu nhìn cậu, cậu không nói gì cả, chỉ nhắm mắt im lặng. Hiểu Đồng cứ nghĩ cậu bị thương nên thấy mệt cũng không hỏi thêm gì , đưa tay nhấn nút gọi y tá.
Lát sau y tá đến rồi, bác sĩ đến. Kiểm tra tổng quát xong, bác sĩ quay sang Hiểu Đồng nói :
- Cậu ấy đã tình lại thì không còn gì nguy hiểm nữa, bây giờ chỉ cần tỉnh dưỡng cho lại sức, không được cử động quá nhiều, kẻo ảnh hưởng vết mổ.
Nói rồi, bác sĩ bỏ đi ra ngoài. Không khí trong phòng tự nhiên ngột ngạt vì thái độ rất kỳ lạ của Vĩnh Phong, cậu chẳng nói gì làm Hiểu Đồng cũng chẳng thể mở miệng. Ngồi yên như vậy riết, Hiểu Đồng muốn đi vệ sinh, cô bèn rụt tay ra, nhưng Vĩnh Phong vẫn nắm chặt lấy tay cô, dường như càng siết chặt hơn.
Hiểu Đồng ấp úng nói :
- Vĩnh Phong buông tay em ra có được không.
Tay Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong siết chặt đau điếng, nhưng trả lời cô chỉ là cái siết chặt hơn. Cuối cùng Hiểu Đồng đành thở dài nói :
- Em…em muốn đi vệ sinh.
Cả người Vĩnh Phong căng cứng khi Hiểu Đồng định rụt tay ra khỏi tay cậu. Nhưng khi nghe cái lí do muốn rút tay ra của cô thì cậu mới thấy nhẹ nhõm, từ từ thả tay cô ra.
Hiểu Đồng thấy vậy cũng không nói gì thêm chỉ lẳng lặng đi vào tolet, lát sau cô trở ra thì thấy Vĩnh Phong kéo tấm chăn lên phủ cả mặt. Hiểu Đồng thở dài bước đến ngồi xuống mép giường kéo tấm chăn ra nói :
- Vĩnh Phong ! Em biết là anh đang giận. Giận em không chịu nói với anh, nhưng mà tại vì em không muốn anh có chuyện gì cho nên mới làm vậy. Em biết là em sai rồi, là tại em quá ngốc, là tại em suy nghĩ quá nông cạn, khiến anh lo lắng thêm . Còn báo hại anh và mọi người lao vào nguy hiểm. Anh đừng giận nữa được không.
Vĩnh Phong chẳng thèm đáp lời Hiểu Đồng, cứ nhắm mắt im lặng.
Những ngày tiếp theo đó, Hiểu Đồng mới thấy được cơn giận của Vĩnh Phong đáng sợ đến thế nào. Dù cô có cố gắng gợi chuyện bao nhiêu, Vĩnh Phong cũng không thèm trả lời. Mọi người đến thăm, cậu thỉnh thoảng cũng nói dăm ba câu nhưng chẳng mở miệng nói với Hiểu Đồng câu nào cả. Đến khi Đình Ân khỏe khắn vào thăm, Vĩnh Phong vẫn không thèm nói chuyện với Hiểu Đồng. Những khi chỉ còn có hai người trong phòng, Hiểu Đồng chỉ còn cách cắn môi để không bật khóc trước sự lạnh nhạt của Vĩnh Phong.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 19
Đang thất thiểu về nhà, Hiểu Đồng vừa ra khỏi bệnh viện thì một chiếc xe bóng loáng đã chạy đến bên cạnh, một người đàn ông còn trẻ mặc một bộ comple bước xuống xe đi đến trước mặt Hiểu Đồng nói nhỏ. Cô quay người nhìn vào cái người cực kỳ sang trọng và quý phái nhưng rất lạnh lùng trong xe thở dài ngẫm nghĩ : » Cuối cùng cũng đã đến… »
Buổi tối, Hiểu Đồng lại đến bệnh viện, tay xách một cái cà mên thức ăn. Vĩnh Phong đã khỏe lại rất nhiều, đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, biết Hiểu Đồng đến nhưng cậu không quay lưng lại.
Đặt ca mên cơm xuống bàn, Hiểu Đồng bước đến ôm chầm lấy Vĩnh Phong từ sau lưng. Dụi đầu vào lưng cậu, làm nũng nói :
- Vĩnh Phong ! Anh đừng giận nữa có được không. Em biết mình sai rồi. Muốn trừng phạt em cũng không cần phải lâu như vậy. Đừng giận nữa nha nha…
Nhưng Vĩnh Phong chẳng nói gì, chỉ im lặng khoang tay tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Hiểu Đồng cảm thấy thất vọng tràn trề, cô thở dài buông tay ra nói :
- Nếu anh không muốn gặp em thì em về đây. Cơm em để trên bàn, anh nhớ lấy ăn nha.
Hiểu Đồng thất thiểu quay lưng đi, còn quay lại nhìn xem Vĩnh phong có phảnn ứng hay không nhưng cậu chẳng có một phản ứng nào. Hiểu Đồng thở dài quay đi. Nhưng cô vừa đi được mấy bước đã bị kéo lại rất mạnh, chưa kịp hoàn hồn thì môi mình đã bị ai kia miết chặt. Vòng tay ôm lấy người cô rất chắc, bất giác Hiểu Đồng cũng choàng tay qua cổ Vĩnh Phong đáp lại nụ hôn của cậu.
Nụ hôn này không giống những nụ hôn trước đây. Nó cuồng nhiệt hơn, ẩn chứa sự chiếm hữu, chứ không chứa đựng sự dịu dàng. Đầu óc Hiểu Đồng choáng voáng cả lên, cô không còn ý thức được gì cả. Nụ hôn khao khát đầy mãnh liệt này mong muốn đã từ lâu. Khoang miệng nhanh chóng bị hé mở, bị một cơn bão tố điên cuồng quét qua đến độ cô muốn ghẹt thở. Muốn ngừng lại nhưng lại tham lam không muốn rời đi nên cứ tiếp tục cho đến khi gương mặt ửng lên cực độ, tưởng chừng như chỉ thêm một giây nữa thôi thì ngừng thở thì nụ hôn kia mới từ từ nới lỏng ra. Hiểu Đồng hít lấy hít để không khí chung quanh. Nhưng lưỡi của cậu vẫn lượn vòng quanh bờ môi cô liếm nhẹ.
Vĩnh Phong kéo cô ngã xuống giường, cả thân trên đè lên người cô, đặt lên cổ cô những nụ hôn bỏng rát, đi khắp nơi. Một chiếc cúc áo của Hiểu Đồng bật mở, môi Vĩnh Phong trượt sâu xuống dưới. hiểu Đồng hoảng hốt kêu lên :
- Vĩnh Phong, anh làm gì vậy, đây là bệnh viện mà.
- Tiêu độc – Vĩnh Phong cộc lốc trả lời, môi vẫn không ngừng rà sát trên người cô.
Đến lúc này Hiểu Đồng mới vỡ lẽ, hóa ra không phải giận cô vì tự ý bỏ đi một mình mà là …GHEN. Hôm đó, lúc vào nhà vệ sinh, Hiểu Đồng đã phát giác trên người mình vẫn còn đầy những vệt đỏ tuy đã lặn bớt nhưng vẫn trông thấy rõ. Đó chính là những dấu hôn mà Đại Bình đã để lại.
Hiểu Đồng bỗng cảm thấy thật ấm ức, rõ ràng cô là người bị hại mà, sao lại vô cớ giận cô cơ chứ. Làm mấy ngày nay cô thấp thỏm trong lòng không yên. Cứ tưởng là do lỗi của mình chứ nào ngờ anh chàng đang nổi máu ghen.
- Thật ra em và Đại Bình vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.
- Đừng nói nữa, anh không muốn nghe – Vĩnh Phong ngắt lời.
- Nhưng mà …- Hiểu Đồng chưa kịp nói xong thì phải nuốt những lời ấy vô bụng vì Vĩnh Phong lại tìm đến môi cô quấy nhiễu.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vĩnh Phong luyến tiếc buông Hiểu Đồng ra, kéo cô ngồi dậy.
Đình Ân và Thế Nam cùng Quốc Bảo đang đẩy cửa bước vào. Vĩnh Phong và Hiểu Đồng mỗi người một ngã không gian thật mờ ám. Vĩnh Phong sắc mặt đã vui vẻ trở lại chứ không lạnh lùng như mấy ngày trước, còn Hiểu Đồng gương mặt ửng hồng, cặp mắt long lanh, đôi môi sưng mọng, ai nấy nhìn nhau mĩm cười thầm.
- Hai người đã làm gì trước khi tụi này bước vào, khai ra mau – Đình Ân mĩm cười trêu ghẹo.
- Còn gì nữa …haha..tất nhiên là đang.. – Quốc Bảo chụm hai bàn tay lại rồi chập vào nhau ý chỉ nụ hôn phụ họa cùng Đình Ân.
Vĩnh Phong chỉ cười không nói gì, Hiểu Đồng xấu hổ quá đành chối :
- Làm gì có, mình và Vĩnh Phong chỉ đang bàn nhau sẽ cùng đi chơi sau khi thi xong mà thôi.
Mọi người nghe vậy chỉ cười không trêu ghẹo thêm nữa. Mọi người về hết rồi, Hiểu Đồng ngã người dựa vào lòng Vĩnh Phong nhưng vẫn cố tránh vết mỗ của cậu. Vĩnh Phong ôm lấy Hiểu Đồng hỏi :
- Sao tự nhiên em lại muốn cùng anh đi chơi vậy.
- Vì em muốn cho anh cơ hội đeo đuổi em – Hiểu Đồng cười khì khì trả lời.
- Haiz ! Vậy hòa ra anh vẫn chưa theo đuổi được em à – Vĩnh Phong hôn lên tóc Hiểu Đồng nheo mắt hỏi.
- Phải để anh đeo đuổi em nhiều lần thì em mới cam tâm tình nguyện yêu anh đến suốt đời. Không chịu sao.
- Chịu, tất nhiên anh chịu rồi, anh cầu còn không được nữa là – Vĩnh Phong cười nói rồi lại nụ hôn lên môi cô.
Cuối cùng Vĩnh Phong cũng được xuất viện, hai người họ lại bận rộn với kỳ thi cử. Vì lúc trước Hiểu Đồng và mẹ tá túc ở nhà của Hữu Thiên cho nên Vĩnh Phong bắt hai người phải chuyển về nhà cậu. Bà Cẩm Du thấy tình cảm của Vĩnh Phong và Hiểu Đồng như thế cũng không nỡ bắt ép hai đứa nữa đành theo Hiểu Đồng dọn đi. Khi hai mẹ con ra đi, Hữu Thiên luyến tiễn đưa tiễn. Hiểu Đồng quay lại áy náy nhìn Hữu Thiên nói :
- Xin lỗi anh Hữu Thiên.
- Khờ quá ! Là do anh tự nguyện mà. Chúng ta không thể làm người yêu cũng có thể làm bạn mà. Từ hôm nay anh sẽ xem em như em gái, có chuyện gì cần giúp đỡ hãy đến tìm anh nha – Hữu Thiên cười nói nhưng trong ánh mắt ẩn chứa sự buồn bã.
Ngay từ đầu, cậu đã biết mình thua rồi, nhưng mà cậu không muốn từ bỏ một cơ hội nào để được ở bên cạnh cô. Nhưng khi hay tin Hiểu Đồng và Vĩnh Phong nhập viện, cậu chạy đến thì biết rằng mình đã bại trận không còn một chút hy vọng này. Bàn tay của Vĩnh Phong nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng không rời dù đang ở trong tình trạng nguy kịch. Cậu đã biết mình không bao giờ có thể thắng được chàng trai này.
Hiểu Đồng ngập ngùng nhìn Hữu Thiên, cảm kích sự rộng lượng của cậu, lát sau cô mới nói :
- Cám ơn anh. Em đi đây.
- Ừ !
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 19
Vĩnh Phong cảm thấy rất vui vì bà Cẩm Du đã đồng ý chuyển về nhà cậu nhưng sau đó cậu mới biết rằng cậu đã tự lấy đá đập vào chân mình. Bởi vì so với trước đây, lúc chỉ có bé Đường và Hiểu Đồng thì cậu phải đứng đắn, nay lại càng phải nghiêm chỉnh hơn trước mặt bà Cẩm Du.
Hiểu Đồng cũng không tùy tiện bước vào phòng Vĩnh Phong, hai người chẳng dám đứng gần nhau chứ đừng nói đến thân mật bởi vì sợ bà Cẩm Du bắt gặp. Dù rằng bà Cẩm Du đối xử với Vĩnh Phong rất thân mật nếu không muốn nói có phần thương yêu chiều chuộng.
Chỉ có những lúc hai người cùng đi học mới có cơ hội bên nhau. Vĩnh Phong cứ nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng nhìn cô ấu yếm trong lúc lái xe. Chỉ đến giờ giải lao, hai người mới tìm một nơi yên tĩnh để bên nhau.
Hiểu Đồng ngồi trong lòng của Vĩnh Phong đưa tay đùa nghịch chiếc cúc áo của Vĩnh Phong, đùa chán cô luồn tay vào vòm ngực vạm vỡ của Vĩnh Phong vẽ vẽ những hình trái tim bên ngực trái của cậu, gương mặt mơ màng cắn nhẹ vào phần xương quai xanh của cậu khiến Vĩnh Phong bị kích động rên khẽ một tiếng, Hiểu Đồng bật cười khúc khích. Hoàn toàn không biết hành động của mình được xem là khiêu khích đối phương làm bậy. Các nơron trong người Vĩnh Phong căn cứng lại nhưng cậu cố kìm xuống, nhưng Hiểu Đồng vẫn cứ nghịch ngợm cắn hết chổ này đến chỗ khác, bàn tay cũng chẳng chịu để yên mà cứ nghịch ngợm. Hiểu Đồng nhìn gương mặt chịu đựng khổ sở của Vĩnh Phong thì cười lớn, cuối cùng quyết định buông tha cho cậu. Cô chu rúc vào lòng Vĩnh Phong nói :
- Em muốn xin nghỉ ít hôm ở tiệm để ôn thi.
- Ừm…- Vĩnh Phong không trả lời chỉ ừ hử cho qua chuyện, bắt đầu lấy lại hơi thở vừa bị Hiểu Đồng làm rối loạn.
- Em muốn hỏi là liệu em có bị trừ lương hay không ? Anh cũng biết là đồng lương của em vốn eo hẹp mà – Hiểu Đồng nũng nịu hỏi.
Vĩnh Phong nheo mắt nhìn Hiểu Đồng rồi cười thầm. Bây giờ thì cậu hiểu ý đồ đen tối của cô rồi, cái trò quấy nhiễu này vốn là có mục đích mà.
- Sao lại hỏi anh chuyện đó – Vĩnh Phong giả vờ không hiểu hỏi.
- Thì tại vì anh là ông chủ mà…
- Vậy thì sao hả – Cậu có tình hỏi tới.
- Chẳng lẽ anh không thể cho bạn gái mình nghỉ vài ngày được sao – Hiểu Đồng phụng phịu ngước đôi mắt đẹp của mình nhiều cậu.
Hai chữ « bạn gái » thốt ra khỏi môi Hiểu Đồng khiến Vĩnh Phong cảm thấy thật ngọt ngào. Cậu siết chặt vòng tay quanh em cô, cúi xuống mĩm cười một cách tinh quái nhìn Hiểu Đồng rồi nói :
- Cái đó còn tùy thuộc biểu hiện của em.
- Biểu hiện gì – Hiểu Đồng ngơ ngẩn hỏi, đôi mắt cứ chớp chớp nhìn Vĩnh Phong khiến cậu bật cười trước vẻ đáng yêu của cô. Lấy tay nâng cằm Hiểu Đồng lên rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng của cô mút mạnh, làm cho gương mặt Hiểu Đồng đó bừng lên. Đầu óc choáng váng theo từng nụ hôn của cậu.
Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc, hai người vui vẻ cùng nhau đi chơi, địa điểm chọn chính là bãi biển. Bà Cẩm Du chỉ dặn dò hai đứa vài câu rồi đưa tiễn ra ngoài xe. Bé Đường thì cứ khóc đòi theo mãi, Vĩnh Phong phải hứa mua thật nhiều quà về cho mới dỗ được con bé.
Lần này đi du lịch nên Vĩnh Phong chọn chiếc xe mui trần màu đỏ, Hiểu Đồng chẳng biết hiệu gì, cô mù mờ trước các hiệu xe. Nhưng cô phải khẳng định là chiếc xe này rất đẹp.
Chiếc xe mui trần lướt rất nhanh, gặp khả năng lái xe của Vĩnh Phong vốn rất tuyệt, chiếc xe chạy cứ như bay. Mái tóc đen mượt của Hiểu Đồng cứ tung bay trong gió không ngừng rồi rối lên. Nhưng được hít thở không khí này thì thật là tuyệt.
Hiểu Đồng nhìn ngắm chiếc xe đã đời rồi quay sang hỏi :
- Thật ra anh có tất cả bao nhiêu chiếc xe vậy.
Vĩnh Phong chỉ cười, kéo tay Hiểu Đồng ngã vào người mình. Nói về xe, bản thân cậu cũng không rõ là mình có bao nhiêu chiếc nữa, đơn giản thấy hứng thú thì mua, nhưng cũng ít khi sử dụng, chủ yếu là những chiếc xe đua mới làm bạn mỗi ngày với cậu.
Nhà Vĩnh Phong có một biệt thự rất đẹp, lại có bãi biển riêng, nhưng do người trông coi bị bệnh nên vẫn chưa quét dọn xong. Thế là hai người đành qua đêm tại khách sạn. Vĩnh Phong lại gần quầy tiếp tân đăng ký phòng, còn Hiểu Đồng ngồi ở bộ sofa chờ đợi, chăm chú vào tờ báo trước mặt.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 19
Hiểu Đồng thỉnh thoảng nhìn về phía Vĩnh Phong xem cậu đang ký xong chưa, vì thấy lâu rồi mà vẫn chưa đăng ký xong. Cô thấy Vĩnh Phong móc trong bóp ra hết tấm thẻ này đến tấm thẻ khác nhưng đều bị trả lại. Hình nhưng gương mặt cậu hơi nổi giận, cậu bực tức lấy tiền ra trả. Vĩnh Phong mướn hai căn phòng sang trọng nhất.
Khi cô tiếp tân đưa cho cậu hai chìa khóa thì Hiểu Đồng bước đến mĩm cười với cô tiếp tân mắng nói :
- Chị à, tụi em chỉ cần một phòng thôi, tụi em là vợ chồng mới cưới mà.
Cô tiếp tân hơi ngạc nhiên nhìn Vĩnh Phong, Hiểu Đồng cười quay sang nhìn Vĩnh Phong mắng yêu :
- Ông xã à, anh thật là, ai lại trong đêm tân hôn mà mướn hai phòng ngủ chứ.
Vĩnh Phong bị mấy chữ « vợ chồng mới cưới » của Hiểu Đồng làm cho ngơ ngẩn, rồi lại nghe thêm : « Ông xã » và « đêm tân hôn » làm cho hồn xiêu phách lạc luôn. Cậu đứng yên bất động, gương mặt e thẹn đỏ bừng. Cô tiếp tân thấy vậy cứ tưởng cậu là trai tân hay mắc cỡ chỉ cười thầm nhanh chóng đăng ký lại rồi cho bồi dẫn hai người lên phòng.
Sau khi vào phòng, Vĩnh Phong bo cho người bồi mấy trăm, rồi nhìn cậu ta đi ra, thì không khí trở nên ngượng ngùng vô cùng. Ngọn lửa trong lòng hình như bùng cháy, cậu cố gắng kìm nén không dám nhìn Hiểu Đồng, đành bước đến bên cửa sổ mở ra để gió biển thổi vào, xua tan ngọn lửa trong lòng. (^ _ ^)
Hiểu Đồng háo hức muốn ra biển chơi, đã lâu lắm rồi cô không được đi biển, không được bơi lội tung tăng đón ánh nắng trải dài cùng những đợt sóng dân trào cuồn cuộn. Cho nên cô hối thúc Vĩnh Phong vào thay đồ để cùng chạy ra biển.
Bãi biển mùa mưa không có nhiều du khách lắm, chủ yếu là những sinh viên đi chơi sau kì thi như họ. Những anh chàng vạm vỡ mặc những chiếc quần bơi nhiều màu sắc với những thân hình vạm vỡ. Các cô gái cũng dạn dĩ và quyến rũ trong những bộ bikini đủ màu ôm sát toàn thân.
Vĩnh Phong là chàng trai có dáng người lí tưởng, thân dài, vai rộng, eo thon, bầu ngực vạm vỡ. Cậu mặc chiếc quần bơi màu đen càng làm lộ thân thể cường tráng, vết sẹo nhỏ ngay bụng càng làm cho cậu nam tính hơn. Hiểu Đồng tuy không phải lần đầu thấy Vĩnh Phong cởi trần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trong chiếc quần bơi. Lần trước, cô gặp cậu trong hồ bơi ở khách sạn thì cậu mặc quần sọt, còn lần này những nơi không nên thấy đều hiện rõ cả. Vừa nhìn thấy cô liền đỏ bừng mặt lên đến tận mang tai, vội che mặt lại bằng cái nón rộng vành. {{{(>_<)******
Không tự nhiên như Vĩnh Phong, Hiểu Đồng không dám mặc quá hở hang, càng không dám mặc bikini. Cô vận một chiếc quần sọt jean ngắn để lộ đôi chân dài thon thả đầy gợi cảm, một chiếc áo ống màu đỏ, nhưng khoác bên ngoài là một chiếc áo sơ mi dài tân được thắt lên đến tận ngực để lộ một vùng eo thon thả và làn da trắng mịn cũng khiến người ta phải ghen tỵ . -_-|||
Vĩnh Phong đi trước một cách ung dung lãnh đạm trong sự trầm trồ của các cô gái, gương mặt cậu ngời ngời anh tuấn. Các chàng trai thì cảm thấy ghen tỵ, lườm lườm các cô người yêu đang nhìn cậu chảy nước miếng (>_<)
Hiểu Đồng lững thững đi sau, mái tóc dài của cô tung bay trong gió, dáng điệu yêu kiều thướt tha làm các chàng trai trẻ có mặt ở bãi biển vừa nhìn đã ngẩn ngơ. Thấy cô đi một mình liền chạy đến làm quen.>O<
Hiểu Đồng còn đang bối rối trước màn làm quen với các anh chàng thì Vĩnh Phong đưa tay kéo cô ôm gọn trong lòng, nhướn mày nhìn các anh chàng kia đầy thách thức. Các anh chàng kia biết mình không phải đối thủ của Vĩnh Phong nên đành lặng lẽ rút lui. = ¬v =
Vĩnh Phong quyết định kéo Hiểu Đồng ra nơi vắng tránh cặp mắt lang sói của những anh chàng kia. Hành động ghen tuông của cậu khiến Hiểu Đồng cười mãi, rồi trêu trọc. Vĩnh Phong liền kéo cô lại ôm gọn trong lòng, bàn tay tiếp xúc làn da trần quanh eo cô khiến cậu có sự rung động nhẹ nhàng, những ham muốn lại như sóng nổi lên o(>_<)o
Sau khi tung tăng dưới biển đến mệt lả cả người, hai người mới lên bờ dựa vào lòng nhau nghịch cát. Vĩnh Phong chợt nhớ lại một chuyện liền hỏi :
- Nói cho anh biết ba chữ mà em muốn nói với anh khi anh nằm trong bệnh viện.
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong hỏi thì thẹn thùng đỏ mặt, ba chữ đó bay giờ muốn cô nói ra thì thật xấu hổ, cho nên cô giả vờ không biết hỏi :
- Bà chữ gì cơ.
Vĩnh Phong nheo nheo mắt nhìn Hiểu Đồng cười :
- Lúc anh còn hôn mê, anh nghe rõ em bảo em có ba chữ muốn nói với anh, bảo anh phải tỉnh lại để nghe. Anh vì ba chữ này mới chống đối với thần chết trở về. Cho nên em phải nói cho anh nghe.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 19
Thật ra Vĩnh Phong biết rõ Hiểu Đồng muốn nói với cậu ba chữ gì nhưng cậu muốn chính miệng Hiểu Đồng nói ra để tận hưởng cảm giác ngọt ngào do nó đem lại . Cho nên cậu nhất quyết bắt Hiểu Đồng nói ra. Cậu cù vào chỗ nhạy cảm trên eo cô khiến cô cười ngất ngã lăn ra bờ cát mịn. Nhưng cô vẫn mím chặt môi không chịu nói. Vĩnh Phong thuận thế nằm đè lên người cô, dùng môi tra tấn, khiến Hiểu Đồng oằn người né tránh. Tư thế này khiến Hiểu Đồng nóng bừng cả người lên, tuy hai người từng tiếp xúc cơ thể nhưng chưa bao giờ trong bộ dạng có phần trần trụi thế này. Thấy bộ dạng e thẹn của Hiểu Đồng như thế, trong lòng Vĩnh Phong trỗi lên sự ham muốn.
Hiểu Đồng thấy ánh mắt rực lửa của Vĩnh Phong thì hiểu cậu đang muốn gì, cô liền đẩy mạnh cậu ra, bóc cát biển quăng vào người cậu, le lưỡi trêu trọc rồi nhanh chóng bỏ chạy. Vĩnh Phong bị đẩy ngã ngữa nhanh chóng bò dậy đuổi theo, tay nắm theo một bóc cát, chẳng mấy chốc đuổi kịp Hiểu Đồng, cậu nhét nắm cát vào trong áo của cô. Hiểu Đồng chỉ kịp á lên một tiếng rồi giận dữ nhìn Vĩnh Phong mắng :
- Anh cho cát cả vào trong áo trong của em rồi. Khó chịu quá đi.
- Vậy em mau nói cho anh biết ba chữ đó đi nếu không anh sẽ cho cát vào người em nữa cho xem.
- Không nói, có chết em cũng không nói – Hiểu Đồng làm mặt giận, ương bướng nói định quay lưng bỏ đi.
Nhưng mới đi được mấy bước thì đã bị nhấc bổng lên vác đi. Vĩnh Phong vác cô đi ra phía biển trong sự giẫy giũa của cô.
- Chẳng phải em thấy khó chịu vì bị cái vô áo sao, anh giúp em rửa sạch cát.
- Không cần – Cô vội xua tay.
Nhưng Vĩnh Phong đã đưa cô ra sâu bãi biễn và quăng cái bịch cô xuống nước mà không hề thương tiếc. Hiểu Đồng chưa kịp chuẩn bị gì liền uống liền mấy ngụm nước biển đến sặc sụa. Cô cố gắng trồi người lên thì đã bị Vĩnh Phong nhấc bổng lên lần nữa hỏi :
- Có chịu nói không ?
- Không nói .
Ùm…Hiểu Đồng lại bị quăng xuống lần nữa, nước biển mặn chát chảy vào lỗ tai, lỗ mũi và miệng cô, khiến cô muốn nghẹt thở. Nhưng Vĩnh Phong dường như không muốn dừng lại trò đùa dai của mình. Hiểu Đồng liền nghĩ thầm : » Anh muốn đùa dai chứ gì, em chơi với anh » (?_ ?)
Cố gắng trồi lên hít thật sâu vào, đưa không khí vào trong buồng phổi thật nhiều, cô biết Vĩnh Phong sẽ ném mình lần nữa, nhưng lần này Hiểu Đồng lặn sâu bên dưới, không thèm trồi lên nữa. (+ _+)
Vĩnh Phong đang cười thật tươi trước trò đùa của mình nhưng mấy giây sau chẳng thấy Hiểu Đồi trồi lên như lúc đầu, nụ cười vụt tắt. Gương mặt từ hồng hào trở thành tái xanh rồi biến thành trắng nhợt. Cậu vội lặn xuống kéo Hiểu Đồng lên, bồng cô lên bờ, đặt cô nằm trên bãi cát lo lắng gọi tên :
- Hiểu Đồng ! Em sao rồi, anh xin lỗi, anh không nên đùa như vậy. Anh sai rồi.
Nhưng Hiểu Đồng vẫn nhắm mắt không mở, Vĩnh Phong thót cả tim vội vàng để hay tay lên ngực cô định làm hô hấp nhân tạo nhưng đã bị Hiểu Đồng vút một nấm cát vào người, lần nữa bị cô đẩy ngã. Hiểu Đồng đứng lên muốn cười trước gương mặt lo lắng của Vĩnh Phong nhưng cố kìm lại. Cô giả vờ làm mặt lạnh nói :
- Em không thèm nói chuyện với anh nữa.
Nói rồi cô quay người bỏ về khách sạn. Về khách sạn cô liền tắm rửa sạch sẽ, nhưng khi bước ra vẫn chưa thấy Vĩnh Phong về phòng. Đột nhiên thấy lo lắng, cô vội đi xuống dưới xem.
Vừa ra khỏi thang máy, Hiểu Đồng đã thấy Vĩnh Phong vẫn mặc chiếc quần bơi, mình chỉ khoát hờ chiếc khăn màu trắng, đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ với một cô gái trẻ xinh đẹp. Tâm trạng đang phập phồng lo lắng bỗng tối sầm lại, đứng im nhìn Vĩnh Phong và cô gái kia nói chuyện rất vui vẻ. Đột nhiên, thấy Vĩnh Phong ngẩng đầu lên nhìn thấy mình, cô quay người giận dỗi bỏ đi. Nhưng Vĩnh Phong không hề đuổi theo.
Về tới phòng, Hiểu Đồng đóng sầm cửa lại chui vào giường nằm, trong lòng cảm thấy ấm ức vô cùng. Chờ hoài vẫn chưa thấy Vĩnh Phong đi lên, những giọt nước mắt tủi hổ bỗng trào ra. Không phải không biết tình cảm của Vĩnh Phong dành cho mình, cũng không phải cô ghen tuông, chỉ là ….
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 19
Đây là lần đầu tiên hai người đi chơi riêng cùng nhau, cô cũng chỉ muốn như bao cô gái khác được bạn trai chiều chuộng . Thế mà Vĩnh Phong chẳng những không dỗ dành khi cô nổi giận, trái lại còn ngang nhiên đi nói chuyện với cô gái khác. Cho dù cô gái là bạn lâu ngày không gặp nên hai người mới ngồi lại tâm sự. Nhưng bạn bè quan trọng hơn bạn gái à. Càng nghĩ càng thấy ấm ức trong lòng.
Dù nghe tiếng mở cửa nhưng Hiểu Đồng cũng không thèm nhúc nhích. Cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nằm nghiêng người, hướng lưng về phía cửa cho nên cô không biết sắc mặt Vĩnh Phong như thế nào. Chỉ nghe cậu mở tủ lấy quần áo rồi đi thẳng vào nhà tắm.
Lát sau cô cảm thấy chiếc giường bị lún xuống, lại thấy có một hơi ấm tiến sát đến người mình. Vòng tay choàng qua người cô, hơi thở tiến sát bên tai cô phả vào tai cô những hơi thở ấm nóng, Vĩnh Phong thì thầm :
- Hiểu Đồng, anh yêu em.
Rõ ràng đang nổi giận nhưng khi nghe mấy lời thì thầm này thì cơn giận của cô theo gió biển bay đi mất tiêu rồi. Nhưng cô vẫn vờ nhắm mắt ngủ. Vĩnh Phong cắn nhẹ vành tai cô, khiến cả người cô nổi cả gai óc, nói :
- Anh biết em chưa ngủ, mau dậy đi, chúng ta xuống dưới ăn chút gì đi. Anh đói rồi.
Hiểu Đồng vốn dĩ định tiếp tục giả vờ ngủ nhưng người khẽ run lên trước hành động của Vĩnh Phong cho nên không thể tiếp tục gải vờ nữa.
- Em không ăn, anh đi mà ăn một mình đi.
- Em vẫn còn giận à – Vĩnh Phong cười khì khì siết chặt tay ôm lấy cô – Anh xin lỗi được chưa.
- Ai thèm giận anh – Hiểu Đồng hất tay Vĩnh Phong ra khỏi người mình rồi quấn chăn sát người.
Vĩnh Phong bèn chui vào chăn, kéo người Hiểu Đồng sát vào lòng mình, làm nũng cười nói :
- Vậy thì anh không thèm ăn nữa, anh ngủ cùng em.
Hiểu Đồng suýt chút thì bật cười trước giọng làm nũng cũa Vĩnh Phong, may mà cô kìm lại được. Cô thoát khỏi tay cậu, ôm gối quay đầu xuống dưới ngủ. Vĩnh Phong liền lặp tức quay đầu theo cô bám chặt. Cười cợt nói :
- Vợ chồng đầu giường giận, cuối giường hòa, có phải em xuống đây ngủ là hết giận anh rồi không.
Hiểu Đồng liềm lườm Vĩnh Phong một cái rồi nói :
- Ai vợ chồng với anh chứ.
- Là em nói chứ có phải anh đặt điều đâu. Là em nói tụi mình là vợ chồng mới cưới mà – Vĩnh Phong nheo mắt làm càng đùa cợt nói – Đêm nay là đêm tân hôn của tụi mình, nhanh lên một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng.
Vĩnh Phong vừa nói vừa kéo Hiểu Đồng lại sát người mình, Hiểu Đồng kinh sợ cả người vội nhảy xuống giường mếu máo nói :
- Anh … anh mà như vậy… là em bỏ về liền đó.
Vĩnh Phong cười khùng khục, rồi lát sau cố gắng nín cười kéo Hiểu Đồng đến bên cạnh mình nói :
- Anh đùa thôi mà . Ai biểu bộ dạng giận dỗi của em đáng yêu quá làm chi.
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong nói vậy mới thở phào nhẹ nhỏm, để mặt cho Vĩnh Phong ôm lấy mình. Vĩnh Phong tỳ cằm vào tóc Hiểu Đồng hỏi :
- Hết giận chưa ?
- Chưa – Hiểu Đồng lặp tức trả lời, kỳ thực là muốn nhõng nhẽo với Vĩnh Phong một chút chứ cô đã hết gai65n từ lâu rồi.
- Vậy phải làm sao cho em hết giận đây – Vĩnh Phong giả vờ khổ sở ôm mặt hỏi.
Hiểu Đồng suy nghĩ một lát, cô muốn trêu lài Vĩnh Phong cho bỏ ghét, liền nói :
- Vậy thì ngày mai anh làm pháo hoa cho em xem đi.
- Chỉ vậy thôi à – Vĩnh Phong ngạc nhiên rồi phá lên cười nói :
- Không chỉ vậy đâu, cái em muốn xem là pháo bông bắn lên trời ấy, nhưng mà em muốn xem vào ban ngày, phải đẹp thì em mới hết giận.
Truyện tiểu thuyết : Sẽ để em yêu anh lần nữa - chương 19
Nhìn gương mặt đần ra của Vĩnh Phong mà Hiểu Đồng muốn bật cười lớn, cảm giác hả giận vô cùng. Muốn bắn pháo hoa lên trời đâu phải chuyện dễ dàng gì, phải đi xin phép, rồi phải gọi xe cứu hỏa tới, rồi phải tìm nơi trống để bắn. Họ thuận lợi ở chỗ họ đang ở bãi biển trống vắng, nhưng khí hậu ở đây lại khá ẩm ướt, không thích hợp để bắn pháo hoa. Chuyện xin phép và mua pháo hoa với Vĩnh Phong cũng khá dễ, chỉ cần có tiền thì mọi việc đều xong, nhưng vấn đề là cô muốn xem vào ngày mai. « Haha … Vĩnh Phong, để em xem anh làm thế nào đây. »
Vĩnh Phong đau đầu nhăn nhó, Hiểu Đồng đã đưa ra yêu cầu vô cùng khó cho cậu. Nhưng cậu mau chóng khẳng định :
- Được vậy ngày mai anh cho em xem pháo hoa. Bây giờ anh đi chuẩn bị liền.
Hiểu Đồng đang mĩm cười đắc ý vì đã trả thù được Vĩnh Phong thì liền sửng sốt khi nghe cậu khẳng định chắc nịch như thế. Xưa nay Vĩnh Phong không tùy tiện hứa chuyện gì mà không thể thực hiện được với bất kỳ ai, với cô lại càng không.
Cậu đẩy người cô ra nhanh chóng thoát khỏi giường, đến tủ lấy áo khoát rồi quay lại dặn dò :
- Tối nay em ngủ một mình ở đây ngoan nha, đừng đi lung tung. Nhớ khóa chặt cửa phòng lại.
- Nhưng mà anh định đi đâu ? – Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi.
- Đi tìm pháo hoa cho em – Vĩnh Phong cười trả lời rồi hôn nhẹ lên môi cô nói – Anh xuống dưới gọi đồ ăn cho em , em hãy ăn cho no rồi ngủ ngoan nha.
Hiểu Đồng chưa kịp nói gì thì Vĩnh Phong đã mở cửa đi ra ngoài rồi. Bỏ lại Hiểu Đồng ngơ ngác với lòng dạ rối như tơ vò.
Cô vội chạy theo nhưng Vĩnh Phong đã khuất trong thang máy mất rồi. Hiểu Đồng đàng trở lại phòng, ôm gối chờ đợi. Lát sau, bồi phòng mang đồ ăn lên cho cô. Tắm cả buổi chiều, quả thực Hiểu Đồng cũng hơi đói, nhưng cô chỉ ăn qua loa vài miếng rồi không có bụng dạ nào ăn nữa đành bỏ đó đi đến giường nằm.
Cô thở dài một cách khổ sở, tay vỗ vỗ vào trán, bụng tự mắng **** mình tại sao lại đặt ra yêu câu vô lí đến thế, phá hỏng buổi đi chơi vốn rất vui vẻ của hai người. Nằm mãi trên giường, mắt cứ nhìn chằm chằm hết đồng hồ rồi đến cửa phòng, rồi tiếp tục thở dài tự trách mình. Đợi mãi vẫn chưa tấhy Vĩnh Phong trờ về phòng, cô đành lấy điện thoại gọi cho Vĩnh Phong. Vĩnh Phong vừa « Alô » , Hiểu Đồng liền mừng rỡ nói :
- Vĩnh Phong ! Anh mau về đi. Em chỉ nói đùa thôi.
- Anh vậy, nhớ anh à, hay là em đang sợ ma – Giọng Vĩnh Phong trêu chọc khi thấy nghe giọng lo lắng của Hiểu Đồng.
- Anh đừng đùa nữa, trời tối rồi, bên ngoài nguy hiểm lắm – Hiểu Đồng run rẩy khuyên nhủ.
- Em đừng lo, anh không có đi một mình – Vĩnh Phong vừa cười nói, vừa liếc cô gái ngồi bên cạnh mình, tay vẫn lái xe với tốc độ đều đều.
- Anh đi với ai ? – Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhỏm, cảm thấy bớit lo lắng một chút.
- Anh đi với cô gái mà em thấy khi ở dưới sảnh đó – Vĩnh Phong cười khùng khục nói.
Hiểu Đồng vừa nghe xong thì tái mặt, cô giận dữ hét lớn nói :
- Anh … vậy anh đi luôn đi, đừng có về nữa.
Cô vội tắt máy điện thoại rồi quăng mạnh xuống đất, ngã mình xuống giường muốn khóc.
Ở bên kia, Vĩnh Phong cười nắc nẻ, cô gái bên cạnh liền hỏi :
- Anh trêu cô ấy như vậy, không sợ cô ấy giận à.
Vĩnh Phong không trả lời, chỉ khẽ cười. Hiểu Đồng định trêu cậu, lại bị cậu trêu lại.
Cả đêm, Hiểu Đồng mất ngủ.
Comments[ 0 ]
Post a Comment