Gửi đến anh - người bạn - người em yêu!
Đang ngồi online, cô nhận được tin nhắn của anh... cô đọc và không nhắn tin lại.
(Truyện tiểu thuyết) : Nỗi nhớ
Anh gọi.
- A lô. Có chi không?
- Phải có chuyện gì mới được gọi hả? Sao không nhắn tin lại?
- Ừ. ..Tui bận chút việc nên chưa đọc tin nhắn.
- Ừ. Đọc rồi nhắn tin lại nghe.
- Ừ.
Cô tắt điện thoại rồi dán mắt vào máy tính và tiếp tục online.
Điện thoại vang lên, tiếng chuông điện thoại cô cài riêng cho anh, sao hôm nay nghe lạnh lùng ghê. Có lẽ cô đang giận anh thật rồi... Cô không nghe điện thoại, cô mặc cho anh cứ gọi mãi.
|
(Truyện tiểu thuyết) : Nỗi nhớ |
Một tuần sau, anh nhắn tin như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô cũng trả lời tin nhắn một cách lạnh lùng với những từ ừ, vâng,.. Thật ra cô không có giận lâu được, cô muốn gọi anh nhưng cô không thể. Ngoài cái vẻ có chút khó chịu, lạnh lùng và nóng tính của cô thì cô dấu sự quan tâm, yêu thương anh vào một góc cho riêng mình. Có lẽ anh cũng không hiểu được hết con người của cô tuy hai người là bạn từ phổ thông.
Mùa đông năm ấy, anh ngỏ lời yêu cô. Suy nghĩ mãi cũng chẳng biết trả lời ra sao, cô im lặng. Anh cũng im lặng, mỗi ngày vẫn đón cô đi chơi, vẫn tự ý gọi trà chanh nóng cho cô mỗi lấn đi uống coffee với bạn.
Anh đi học xa nhà, mỗi năm chỉ có về bên cô khoảng mười ngày là cùng, ở xa vậy mà yêu nhau cũng khổ lắm. Cô còn dang dở chuyện học hành, cô hứa học xong sẽ cho anh câu trả lời.
(Truyện tiểu thuyết) : Nỗi nhớ
Đến sinh nhật lần thứ 22 của mình, lẽ ra cô phải vui lên mới đúng chứ. Đi sinh nhật cùng nhóm bạn học cùng lớp mà mặt cô cứ bịu xịu, cô buồn vì anh không nhắn tin, không gọi điện chúc mừng một lời nào. Cô buồn vì anh quên đi ngày này,… buồn lắm cơ. Cô nhìn đồng hồ: 20h, 20h10, 20h35…. nhìn mãi 21h30, 21h55... sao anh không gọi nhỉ? Có lẽ anh quên thật rồi.
22h10, điện thoại reo vang. Nhìn điện thoại, mặt cô tươi lên như cây héo lau ngày gặp nước …thì ra là anh gọi.
- Nghe nè.
- Chưa ngủ hả?
- Chưa. Có việc gì gọi muộn vậy?
- Ừ… Chúc sinh nhật vui vẻ nhé! Anh thanh minh: Xin lỗi vì giờ này mới gọi, định là người chúc đầu tiên nhưng không thực hiện được đành để cuối cùng luôn cho bất ngờ.
- Bất ngờ chi mô na. Ghét…
- Ừ thì cứ ghét thoải mái đi.
- Ghét cho biết mặt luôn.
- Hôm nay có đi chơi đâu không?
- Có. Tui đi… - Cô ậm ừ…
- Đi với ai?
- Đi với bạn?
- Bạn nào? Con trai hay con gái?
- Ừ. Tui đi với ai kệ tui, liên quan tới ông không?
- Có chứ. Đi với con trai hả? Sao không nói?
- Ừ… thì sao?
- Sao gì nữa…
- Tui đi với người yêu được chưa? Hic
- Nhớ đó nghe…
- Nhớ gì nhỉ? Tui chẳng có gì để nhớ cả…
- Thôi, muộn rồi đi ngủ đi nghe. Ngủ ngon!
- Tui… - Chưa kịp nói hết câu anh đã tắt máy.
Có lẽ anh giận cô thật rồi. Kể từ ngày đó anh ít liên lạc với cô hơn, anh tỏ ra lạnh lùng. Nhưng tại sao anh không hiểu tính của cô vốn bướng bỉnh, nói năng ít suy nghĩ chứ? Cô trách anh nên nói vậy thôi, chứ thật ra cô chẳng yêu ai ngoài anh. Cô nói dối anh là có người yêu, chứ thật ra cô vẫn luôn F.A mà, trong suy nghĩ của cô trả lời vậy thử xem anh phản ứng thế nào? Cô luôn nói trống không, tỏ ra mạnh mẽ và lạnh lùng với anh thế thôi chứ trong lòng cô luôn nén lại những tình cảm riêng dành cho anh.
Cô nghĩ rồi anh sẽ bình thường trở lại như mọi lần. Chờ, đợi… đến hết năm.
(Truyện tiểu thuyết) : Nỗi nhớ
Đâu đó trong cô vẫn không thể hiểu được tình cảm của anh dành cho mình, có khi nó quá thân, quá gần nhưng có lúc sao nó xa lạ quá. Cô ước gì anh và cô được ở canh nhau như những đôi bạn của cô. Yêu mà không dám đối mặt, không dám nhận… để rồi khi người ta quay đi mới thấy tiếc nuối sao? Nhiều khi cô ngồi viết tin nhắn rồi xóa đi, không gửi, suy nghĩ mãi về ngày ấy – những ngày ngắn ngủi ở cạnh anh.
***
Một năm sau anh về thăm nhà, thăm ba mẹ. Anh nhắn tin mời cô đi cofee. Cô từ chối vì sợ gặp anh. Anh hỏi: “Bận đi với người yêu hả sao không đi với tui?” Cô nghẹn ngào… nhắn tin lại. “Đi thì đi.”
Sau một năm nhìn anh thay đổi khác hẳn một năm trước, nhìn anh trưởng thành và chín chắn hơn nhiều. Còn cô thì vẫn hồn nhiên, ngây thơ với mái tóc ngắn, ít nói có chút nữ tính và bớt đi chút bướng bỉnh. Anh và cô nói chuyện huyên thuyên, thỉnh thoảng cũng tranh cãi lẫn nhau. Anh hỏi chuyện người yêu của cô, cô trả lời rằng không có. Anh trách cô nói dối. Cô lặng im…
Rồi thời gian thấm thoắt trôi qua một ngày, hai ngày ba ngày,… rồi cũng sắp đến ngày anh phải đi học xa. Trước ngày đi, cô và anh đi cofee cùng bạn bè.
Biết phải sắp chia xa nữa rồi, cô ao ước một cái nắm tay thật chặt, một cái ôm từ anh nhưng anh đâu có biết?
Vẫn giữ thói quen nhắn tin cho cô sau khi cô về đến nhà. Vẫn những câu quan tâm của anh: “Về đến nhà chưa?”, “Đi xe có lạnh không?”, “Coi ngủ sớm cho khỏe, thức khuya không tốt.”, “Chúc ngủ ngon…!”…
Trong cô luôn có cảm giác anh vẫn còn yêu thương mình như một năm về trước… Chần chừ mãi cô mới nhắn tin hỏi khéo anh về chuyện tình cảm. Anh bảo vẫn yêu cô, vẫn nhớ cô. Dù có đi xa vẫn hướng về cô – một cô bé nhỏ nhắn mà anh vẫn gọi là mi-nhon.
Hôm sau anh đi từ rất sớm, trời lạnh… lạnh lắm. Cô dậy từ sáng sớm nhắn tin với anh… trông cô có vẻ hạnh phúc khi được anh quan tâm. Hai người vẫn liên lạc thường xuyên qua điện thoại và facebook… vừa tròn ba tuần sau ngày anh đi học xa ấy. Trong inbox tin nhắn của cô đầy những tin nhắn của anh, cô đọc lại và cảm thấy nhớ quá… nhớ anh? Cô nhắn tin cho anh, không biết hai người nói chuyện với nhau những điều gì để rồi cô khóc. Lần đầu tiên khóc vì một người con trai như thế,… nước mắt cứ trào ra và lăn dài trên má. Cô ngồi thu mình trong một góc nhỏ của căn phòng,… im lặng và nhắn tin với anh. Thì ra anh đã bảo rằng, anh không còn yêu cô nữa. Anh không còn muốn yêu ai hết kể từ ngày sinh nhật năm trước của cô. Giờ đây anh sống cũng chỉ để sống vậy thôi,… và nhiều, còn nhiều nữa. Anh chỉ xem cô là bạn mà thôi, ngoài ra không còn tình cảm nào khác. Cô khóc vì giận chính mình, giận cả anh nữa.
(Truyện tiểu thuyết) : Nỗi nhớ
Trước đây cô cứ nghĩ rằng ở xa mà yêu nhau cũng khổ lắm, nói ra lời yêu rồi phải giữ chặt lấy nhau thấy khó lắm. Thà cố nén chặt tình yêu đó trong lòng, khi tình yêu đủ lớn nói ra cũng không muộn. Yêu nhau thì quan tâm nhau là được rồi, yêu nhau thì có ngày sẽ tìm về nhau thôi. Sao lúc ấy cô nghĩ đơn giản vậy nhỉ? Cái bản tính bướng bỉnh lẫn chút sâu sắc thường ngày biến đâu mất rồi?
Cô yêu anh mà không biết cách giữ anh, để rồi giờ đây mất anh cô mới nhận ra… nhận ra cũng muộn rồi.
Giờ đây chỉ còn có mỗi mình cô còn nhớ anh, quan tâm anh - tình yêu đơn phương?
Ở nơi xa ấy, anh có biết cô đang nhớ về anh?
Hãy trân trọng và giữ lấy những gì ta đang có, đừng để mất đi rồi mới nhận ra nhé các bạn!
(Truyện tiểu thuyết) : Nỗi nhớ
Như mọi hôm, cô bật máy tính lên đăng nhập vào facebook.
- Lại ôm máy tính online nữa hả? – Con bạn cùng phòng la lên.
- Ừ. Mày mặc kệ tao. Online tí rồi tao ngủ.
- Mày mệt rồi ngủ sớm đi.
- Ừ.
Cô gửi cho anh link liên kết đến một bài viết: Em hết yêu anh rồi, hết yêu rồi...
Cô tắt máy.
Nỗi nhớ ơi! Ngủ yên nhé!
Comments[ 0 ]
Post a Comment