Có vào chủ nhật mới không bị mất mặt trước chị em đồng nghiệp khi mình chẳng nhận được bó hoa nào giữa rừng hoa của họ.
Ngày 18 cũng không, ngày 19 cũng chẳng có tín hiệu gì, chỉ còn nửa ngày 20/10 nữa để hi vọng, có một chàng trai nào đó gửi tặng hoa. Liệu hi vọng ấy có thành sự thật?
Ở cơ quan, chị em rục rịch nhận hoa từ 18. Ai nấy đều tự hào, hãnh diện vì có người yêu tâm lý, cô nào cô ấy cười tươi như hoa vì có quà ngày phụ nữ Việt Nam. Chỉ còn sót lại tôi, mặt méo xệch nhưng cố làm tươi khi không được hoa ngày lễ. Hay cô giấu đi nỗi buồn của mình để giữ cái thể diện, hoặc cố tình nói dối, 20-10 sẽ đi chơi.
Có ai quy định con gái xấu thì không được nhận quà, hay có ai quy định những cô nàng không có người yêu thì không có hoa ngày 20/10. Thì đúng là chẳng ai quy định cả, nhưng mà cứ vậy đấy, dù là bạn bè cũng tặng được nhau nhưng lại chẳng ai nghĩ tới mình. Vì họ quá bận rộn phải tặng hoa những cô nàng xinh đẹp của họ, chỉ là mình không phải đối tượng của họ nên họ cũng làm ngơ....
Có anh bạn thân vô tư hỏi: "Bà có nhận được nhiều hoa không?", rồi cười hề hề mà không hề hay biết lòng mình buồn thế nào. Mình thầm nghĩ: "Sao ông không nghĩ tới việc sẽ tặng hoa tôi, đưa tôi đi ăn mà lại hỏi tôi câu ngớ ngẩn như vậy? Ông cũng là bạn thân của tôi cơ mà, cũng là người suốt ngày ở bên cạnh tôi cơ mà. Sao không tặng tôi một bó hoa mà lại cứ hỏi có ai tặng tôi không? Chẳng lẽ bạn bè không tặng được nhau sao, hay là ông tiếc".
Có anh bạn thân vô tư hỏi: "Bà có nhận được nhiều hoa không?", rồi cười hề hề mà không hề hay biết lòng mình buồn thế nào. (ảnh minh họa)
Còn đang dòng suy nghĩ thì anh bạn than phiền: "Này, tôi nay tốn bao tiền bà ạ, tặng mấy cô em đang tán mà nhẵn túi. Không biết có đủ tiền đưa mấy nàng đi ăn nữa không. Sao đàn ông thiệt thòi thế, chị em thì có bao nhiêu ngày trong năm, ngày gì cũng phải tặng, vậy mà đàn ông thì chẳng có ngày nào được nhận quà. Sinh ra làm con trai thật khổ, ước gì mình được là con gái". Thế hóa ra anh bạn vì mất quá nhiều tiền mua hoa cho các cô nàng nên không có điều kiện nghĩ đến người bạn như mình. Một cô gái cô đơn, chưa có người yêu, một cô gái nhan sắc bình thường, đàn ông chỉ chọn làm bạn chứ không làm bạn gái, hóa ra là không được nhận quà. Sắp hết ngày 200/10 rồi mà mới chỉ có mỗi một lời chúc của thằng bạn thân. Chẳng thấy ai í ới tặng hoa gì. Nghĩ lại thật may vì ngày 20/10 là ngày chủ nhật.
Chủ nhật, sẽ không phải mất mặt với chị em cùng cơ quan khi họ hoa, quà đầy bàn, còn mình chẳng có anh nào tới đưa hoa. Cũng không phải xấu hổ khi nghe chị em luyên thuyên kể chiến tích các đức ông chồng, các anh người yêu tặng mình mấy món quà giá trị, nước hoa xịn, quần áo xịn... hay gì đi chăng nữa. Thà là nằm ở nhà đắp chăn còn hơn là phải nghe những lời vô vị như vậy. Họ thật biết cách làm mình tủi thân....
Nay thấy bạn bè hò hẹn nhau đi chơi, đi mua quà, thì mình lại có cớ trốn tránh. Chủ nhật ngày nghỉ, mình bắt xe về quê, mua bó hoa tặng mẹ, thế là đã làm tròn trách nhiệm của người con. Cũng không còn tủi thân khi được ở bên mẹ. Cũng không ai biết, mình chẳng nhận được bó hoa hay món quà nào. Họ cứ mải miết đâu đâu, chẳng ai nghĩ tới mình làm mình càng hiểu, những anh chàng mình nhắm, chẳng ai để tâm tới mình, chỉ đơn thuần coi mình là bạn, không hơ không kém.
Thôi thì ngày 20/10 là chủ nhật, nghĩ lại càng may. Rảnh rỗi ở nhà, được nghỉ, không phải chịu những áp lực tinh thần từ đồng nghiệp, bạn bè. Ngày cô đơn, ngày của chị em, nhưng lại thấy ấm áp vô cùng vì được ở bên mẹ.
Comments[ 0 ]
Post a Comment