Những lúc không kịp đưa tiền chi tiêu hàng tháng, vợ thường nói còn sống cùng thì tôi còn bị sỉ nhục đến khi dóc xương dóc thịt, rồi nhắc đi nhắc lại nhiều lần sai lầm của tôi với cô nhân viên cũ.
Tôi 43 tuổi, giám đốc doanh nghiệp nhỏ, vợ kém 5 tuổi, nội trợ, ở nhà phụ cùng người giúp việc đến cách nhật. Tôi có hai cháu học trường quốc lập, cháu lớn học lớp 8, cháu nhỏ học lớp 1. Cưới vợ năm 2000, nhà tôi ở cùng gia đình bên nội, đến năm 2003 tôi thành lập công ty riêng và chuyển vợ con sang chỗ ở mới. Ban đầu tôi mượn sổ đỏ của nhà nội thế chấp vào ngân hàng lấy vốn kinh doanh, hợp đồng chủ yếu dựa vào các mối quan hệ và phải mời khách hàng tại quán nhậu để xin được chọn thầu. Tôi và vợ thỉnh thoảng cãi nhau về việc này, một lần đã cư xử quá tệ với cô ấy.
Cách đây gần chục năm, tôi ném chiếc điện thoại về phía vợ, trúng trán cô ấy. Chiếc điện thoại nhẹ nên may mắn đầu vợ không bị trầy xước và chảy máu, sự việc rồi cũng qua đi được vài năm và không ai nhắc về vụ này nữa. Năm 2005 tôi vay mượn thêm tiền góp vốn mua chung cư, sau đó dọn về nhà mới từ năm 2007. Thời gian này tôi ký được vài ba hợp đồng lớn nên mượn sổ đỏ bên nhà vợ, vay thêm bên ngoài khoảng một tỷ đồng với lãi suất 3%/tháng. Vừa chuyển về nhà mới ít lâu, trong rượu say tôi đã phát ngôn bừa bãi trong vụ đấu giá, may mắn nhờ quan hệ của vợ giúp nên tôi đã thoát nạn.
Do phải trả tiền gốc mua nhà, trả lãi ngân hàng, lãi ngoài cộng thêm quỹ lương cho nhân viên khoảng 200 triệu đồng/tháng nên tôi chịu rất nhiều áp lực. Có những lúc giảm street quá đà, tôi lại mắc sai lầm, nhận một cô nhân viên mới vào làm, cả hai đã đi quá giới hạn. Được vài tháng vụ việc vỡ lở khi vợ tôi thuê thám tử theo dõi. Tôi cho cô nhân viên đó nghỉ làm, từ đó đến nay không liên lạc lại.
Vợ nói nhiều quá nên mấy năm gần đây tôi không còn nhậu với khách hàng nữa, cũng vì điều này mà quan hệ của tôi với bạn bè, đối tác không được mật thiết, hợp đồng làm ăn cũng thưa dần, ngày nào cũng hai bữa cơm nhà, đa phần do tôi tự nấu nướng. Hàng năm tôi đều đưa vợ con đi biển nghỉ mát, ra nước ngoài chơi, thường là vào ngày sinh nhật của vợ.
Hàng tháng tôi đưa vợ 17 triệu đồng để chi tiêu cho gia đình, chưa kể đến các phát sinh tiền điện, điện thoại và một số phát sinh khác nhưng vợ luôn nhiếc móc, chê bai và so sánh với các đại gia khác. Cô ấy cho rằng không đủ tiền chi tiêu và do tôi ăn chơi quá đà trước kia nên kinh doanh được cả chục năm rồi mà tài sản vẫn không có gì. Trong khi đó là giám đốc tôi cũng phải cân đối chi tiêu tiết kiệm, chỉ dám nhận lương 5 triệu/tháng cho xăng xe và các sinh hoạt phí khác.
Ban đầu vợ tôi là người hiền lành và yếu đuối, một năm nhiều lần tôi phải đưa vợ vào viện cấp cứu vì lý do sức khỏe (gần đây vợ tôi bị mắc thêm bệnh tiền đình rồi rối loạn dây thần kinh thực vật). Về sinh hoạt hàng ngày, cũng có lần vợ đi chơi đến 5h sáng mới về rồi cũng kinh doanh mở cửa hàng riêng, có lúc cửa hàng bỏ đến 6 tháng với chi phí thuê là 10 triệu/tháng, vài tháng sau thanh lý cửa hàng. Những sai lầm như trên chúng tôi chỉ cãi vã một lần, sau này không nhắc lại thêm lần thứ hai.
Năm 2010 đến nay vợ thường xuyên mắc nhiếc tôi về chuyện nhờ có sổ đỏ nhà cô ấy nên tôi có ngày hôm nay, về việc này tôi luôn cảm ơn nhà vợ, nhà nội, bạn bè đã giúp sổ đỏ cho tôi, chưa bao giờ tôi nói ra một câu phủ nhận. Những lúc không kịp đưa tiền chi tiêu hàng tháng, vợ thường nói còn sống cùng thì tôi còn bị sỉ nhục đến khi dóc xương dóc thịt, rồi nhắc đi nhắc lại nhiều lần những sai lầm của tôi với cô nhân viên cũ. Trung bình một tháng tôi bị sỉ nhục khoảng 2 lần, sỉ nhục tôi xong là vợ sỉ nhục đến gia đình bên nội và đặc biệt là mẹ tôi và cô em gái.
Đôi khi giận dữ hoặc vướng mắc chuyện gì đó, vợ đơn phương chửi bới ở trong nhà rồi chạy ra ngoài hành lang chung cư chửi trước mọi người. Tôi chỉ dám ngồi trong nhà im lặng nghe chửi, không dám ra ngoài vì xấu hổ với hàng xóm. Khi mẹ tôi và cô em gái sang chơi có góp ý, sau khi ra về được vài bữa vợ lại chửi bới.
Nếu so sánh với những người phụ nữ làm dâu khác tôi thấy vợ sướng hơn họ rất nhiều, là dâu trưởng nhưng mọi công việc nấu nướng cho lễ tết hoặc liên hoan bên nhà nội cô ấy thường xuyên đến muộn và hầu như không làm gì. Tết đến tôi thường mời nhà nội và bạn bè đến nhà riêng liên hoan nhưng mọi công việc đi chợ, bếp núc và nấu nướng đều do tôi, thậm chí tôi còn mua cả bát đĩa giấy để khi ăn xong là vứt đi cho êm chuyện, vợ đỡ cằn nhằn.
Tôi quá uất ức vì bị sỉ nhục nhiều lần, chỉ muốn chia tay cho thanh thản nhưng nghĩ đến khoản thế chấp căn hộ chung cư 3 tỷ đồng, sau khi chia tay ngân hàng sẽ thanh lý căn hộ, cả hai sẽ chẳng còn gì ngoài hàng tồn kho trị giá vài trăm triệu, cứ muốn cố gắng làm thêm vài năm nữa để trả nợ ngân hàng xong rồi tính tiếp. Không biết tôi có đủ sức chịu đựng để làm ăn hay không trong khi thường xuyên nghe vợ sỉ nhục mà vẫn phải đơn phương kiếm tiền để đưa vợ 17 triệu đồng/tháng, rồi cáng đáng chi phí của công ty khoảng 100 triệu đồng/tháng.
Tôi đang rối bời và cần lời khuyên của mọi người, có lên ly dị vợ hay tiếp tục chung sống? Chân thành cảm ơn.
Tác giả (Dũng)
Comments[ 0 ]
Post a Comment