Sau khi lắng nghe câu chuyện của cô giáo, tôi thực sự thấy đáng cảm thông và thương cho hoàn cảnh của em.
Câu chuyện tôi kể ra ở đây là thật 100%, dù nghe cứ như chuyện bịa. Cuộc đời mỗi con người, nhiều số phận, tôi nghĩ lên án thì rất dễ, cảm thông chia sẻ mới là khó.
Con trai tôi năm nay 3 tuổi, cháu được gửi ở trường mẫu giáo gần nhà. Lớp con học do một cô giáo phụ trách, cô rất tận tâm, rất yêu trẻ và tôi rất yên tâm. Mấy lần đến đón con, cô bế cháu ra, tôi đón, chạm vào bàn tay cô, cô nở nụ cười tươi. Các con ở lớp rất yêu cô, các bố mẹ cũng rất quí mến cô.
Rồi một ngày, bia bọt với đối tác đến lúc bắt đầu phê phê, sự xôm tụ lên đến đỉnh điểm, cậu em bên phía đối tác bảo: "Để em gọi mấy em này đến, mấy em này chuyên nghề ngồi nhậu cùng, rồi thích thì có thể rủ đi chơi. Nói thẳng ra, cũng là hàng, nhưng không phải dạng hàng họ linh tinh vớ vẩn nhé, hàng này là dạng...hàng chơi, rất được". Trong lúc đợi các em đến, cậu em bảo mấy em này khó gọi, vì đây chỉ là công việc làm thêm ngoài giờ, bình thường các em có công việc khác, có em này hay lắm, có học thức, nói chuyện hay, em gọi nó mấy lần rồi, sau đi qua đêm, phục vụ rất tốt.
Các em đến, và tôi giật mình, khi ánh mắt chạm ánh mắt cô gái này. Trời, đó chính là cô giáo của con tôi. Thoáng phút giây sững sờ, em như muốn bỏ chạy, nhưng cậu em tôi với tay, kéo giật lại, bảo rằng: "Ô hay, sao hôm nay lại bỏ về, ngồi đây đi, hôm nay anh tiếp mấy đại ca của anh, uống nhiệt tình đi em, làm ăn thì phải chuyên nghiệp chứ, ở lại đi, anh bo gấp 3 lần mọi hôm".
Mấy cặp đôi thuê hết tầng của một nhà nghỉ, mỗi đôi 1 phòng. Tôi và cô giáo ngồi đối diện nhau, chỉ còn 2 người. Em khóc, và những dòng tâm sự thật của em bắt đầu...
(ảnh minh họa)
Cuộc nhậu cứ thế tiếp tục, tan cuộc, mỗi cậu "cắp nách" 1 em. Tôi ngoắc tay thằng em "Để anh gặp riêng cô kia, cái cô hàng ruột của chú ấy". Cậu em đồng ý ngay: "Ô hay, đại ca hôm nay chơi thế nhỉ, mọi hôm rủ đi chơi cứ toàn về. OK anh luôn, chi phí em lo toàn bộ rồi nhé, anh cứ chơi thôi, không phải cho thêm đồng nào nữa".
Mấy cặp đôi thuê hết tầng của một nhà nghỉ, mỗi đôi 1 phòng. Tôi và cô giáo ngồi đối diện nhau, chỉ còn 2 người. Em khóc, và những dòng tâm sự thật của em bắt đầu...
Em quê ở một miền quê nghèo, phải cố gắng lắm em mới có thể ăn học, rồi em thi đỗ vào trường cao đẳng sư phạm mầm non. Ra trường, em về làm tại trường mẫu giáo con tôi học, em yêu công việc của em lắm, yêu trẻ lắm. Công việc vất vả, lương được 4 triệu/tháng, tằn tiện thì em cũng đủ thuê nhà, đủ ăn, em buộc phải bám trụ ở lại được thành phố, bởi về quê, thì không có việc làm. Đi làm cả ngày, tối về mệt, em cũng chẳng thể xoay xở, làm thêm việc gì để mà ra thu nhập được.
Thế rồi, bố em bệnh nặng, tai biến mạch máu não, nằm liệt giường mấy năm rồi mất. Nhà có cái gì, bán hết để chữa trị, đến ngày bố em mất thì trong nhà trốn trơn luôn. Rồi thì mẹ em lại chơi hụi họ, vỡ nợ, em phải vay nóng bên ngoài để trả nợ cho mẹ em. Dưới em, còn 2 đứa em đang đi học, mà em không muốn chúng nó phải bỏ học giữa chừng. Em tằn tiện từng xu từng đồng gửi về nhà, buổi tối đi làm về, đói, mệt mà lắm khi chỉ dám ăn gói mì tôm, chạy đôn đáo khi đến hạn đóng tiền thuê nhà.
Em bảo, một ngày em sống 2 cuộc sống. Ban ngày, là 1 cô giáo, em rất nghiêm khắc, rất yêu trẻ, chăm sóc từng đứa, bởi đó là niềm vui sống của em. (ảnh minh họa)
Em khổ thế, rồi yêu một thằng nghề nghiệp không ổn định. Tưởng nó yêu em thật lòng, chia sẻ với em, ngờ đâu nó lừa em, đến lúc có bầu thì bỏ. Em sinh con, rồi gửi về quê cho bà trông giúp cháu, tiếp tục đi làm.
Rồi thì có bà chị, giới thiệu cho cái công việc làm thêm, ban đầu khi là ngồi nhậu cùng khách. Có con, vẻ đẹp của em càng mặn mà, thân hình vẫn chuẩn, mái tóc dài và nụ cười vẫn tươi, dù ẩn giấu đằng sau đó là những nỗi buồn, niềm đau. Rất nhiều ông khách sẵn sàng trả cho em 1 số tiền lớn cho 1 đêm vui vẻ, và rồi do quẫn bách, túng thiếu, thỉnh thoảng em cũng có nhận lời.
Em bảo, một ngày em sống 2 cuộc sống. Ban ngày, là 1 cô giáo, em rất nghiêm khắc, rất yêu trẻ, chăm sóc từng đứa, bởi đó là niềm vui sống của em. Tối đến đêm, em buộc phải làm cái công việc đó, nhưng em không để nó ảnh hưởng chút nào đến em, để sáng hôm sau, em lại trở thành một con người "sạch sẽ". Đi làm, em sợ nhất, lo nhất, một ngày sẽ bị người quen bắt gặp, và hôm nay, điều ấy đã đến, em gặp đúng tôi, phụ huynh của học sinh của em.
Tôi nghe câu chuyện cô giáo kể, thực sự thấy thương cho hoàn cảnh của cô. Ngày mai, tôi vẫn sẽ đưa con đến lớp, vẫn để con tôi học ở lớp của cô. Bí mật này, chỉ tôi và em biết. Mong một ngày nào đó, em sẽ sớm từ bỏ được công việc này....
Comments[ 0 ]
Post a Comment