Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ, trái tim người Việt như nghẹn lại trong những ngày này.
Con đường Hoàng Diệu đầu thu lác đác lá vàng rơi xuống dòng người dài như vô tận trong lặng lẽ, ánh mắt đồng bào ầng ậng nước, những đóa hoa cúc trắng thành kính trên tay trong sự tiếc thương chân thành.
Tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Hưng ào đến bằng sự trơ trẽn, thớ lợ, ồn ào và mỏng chân thành.
Tung tẩy giữa lộ tone sur tone, hai tay ôm bó hoa trắng cầu kỳ và anh pose khá “nghiêm ngắn”, ánh nhìn thẳng ống kính kẻ đi cùng đang vớt vát chụp anh, xa đó dòng người lễ phép nhích từng bước chân để đến gần nơi tràn đầy ký ức cuộc đời Đại tướng…
Dáng Đàm thẳng lưng cau mày thật đẹp, ánh mắt không rõ có thực sự buồn hay không bởi chúng đang lẩn trốn sau cặp kính đen có lẽ rất nhiều tiền.
Chạnh lòng, xót xa cho tình người.
Hưng bơ vơ giữa sự sắp đặt của lòng kính trọng linh thiêng.
Văn minh con người là bom nguyên tử, là internet, là iDevices và là xếp hàng.
Đàm hát hay, hay hát và Đàm đang vội nghĩ rằng sự tử tế lịch sự đúng thứ tự trong hàng dài của nỗi đau sẽ biến thành sự lộn xộn như giãi bày muộn của Đàm trên FB ?!?
Đàm ơi … Đàm đang nhầm lẫn giữa sân khấu và tình người.
Đàm bước ra về trong dè bỉu của nhân dân bởi sự thớ lợ.
Sự chân thành của lòng người không ai diễn nổi đâu.
Thanh minh không bao giờ là lời xin lỗi.
Lòng tôn kính không thể hiện bằng sự bộp chộp vội vã.
Tác giả: Cu Trí
Comments[ 0 ]
Post a Comment