Cô không bất ngờ về nụ hôn, cô đoán là hôm nay anh sẽ hôn. Cô ngủ thiếp trên ghế sa-lông từ lúc nào. Giấc ngủ chập chờn đưa cô về thế giới gia đình bận rộn. Cô mơ thấy bụng mình to lên sau khi làm tình với anh, rồi ngày cô lâm bồn, những đứa con ra đời. Chúng khóc suốt đêm, bú tí và ốm vặt... rồi người cô chảy nhão ra, bụng nhăn nhúm, hai đầu vú sạm màu... Anh bắt đầu chán ngán, rượu chè thâu đêm và họ bước vào cuộc chiến tranh lạnh... Cô vã mồ hôi và bừng tỉnh...
(Truyện tiểu thuyết) : Cho dù em ok hay không ok
1.
Cô đánh vào chữ cuối cùng của bức E-mail: "OK. Chúng ta sẽ gặp nhau. Anh có thể gọi theo số máy 090..." rồi nhấn vào nút "send".
Màn hình hiện lên thông báo thư đã được chuyển tới địa chỉ người nhận. Cô thở dài rồi tắt máy. Không nhớ đã có bao nhiêu địa chỉ người nhận được nhấn Send, cuối cùng rồi chúng chỉ còn lưu lại trong E-mail của cô những hoài niệm.
Máy di động reo lên hồi chuông vui nhộn, màn hình hiện lên dòng tin nhắn:
"Anh đang chờ em. Em đến nhé. OK?"
Cô vừa tô son vừa bấm: "OK".
Cô mặc váy ôm màu đen và áo đỏ. Ấn tượng và trang nhã. Anh nhìn cô hài lòng. Người phụ nữ trên ba mươi tuổi, không đẹp lỗng lẫy nhưng cũng không chê được điểm gì, công việc ổn định, đi xe thời trang, đeo ví thời trang, đi giày thời trang, điện thoại thời trang. Mẫu thời trang công sở, OK.
|
(Truyện tiểu thuyết) : Cho dù em ok hay không ok |
Anh mặc sơmi sẫm màu bỏ trong quần âu sáng, tóc xịt keo, laptop thường trực trước mặt. Anh không cao lớn nhưng cũng không bé nhỏ, không "vai u thịt bắp" nhưng cũng chả đến mức ưỡn ẹo, sướt mướt. Mẫu người đương thời, OK.
Cô gọi một li cam tươi cho có vẻ "nữ tính", anh gọi li cà phê đen cho có vẻ "nam tính", OK.
Anh ngắm cô qua ánh sáng ảo mờ của chiều thu Sài Gòn, mí mắt cô tô xanh nước biển, môi óng ánh hồng đào, mái tóc màu hổ phách... Cô vắt chéo đôi chân thon nhỏ tự tin và nói chuyện nhỏ nhẹ, chậm rãi...Anh chỉ nhớ hình như là họ nói về những thông tin hot trên các trang net, mấy bài hát thời thượng cả hai cùng thích và cùng ghét...
Cô thỉnh thoảng tìm không được một từ tiếng Việt để diễn tả tâm trạng của mình, và lập tức cô tìm ra ngay một từ tiếng Anh thích hợp, cô diễn đạt bằng tay như với một người ngoại quốc. Có từ anh hiểu, có từ anh không hiểu nhưng anh cũng đoán được ý cô, OK.
Một vài người liếc nhìn họ, anh thấy bằng lòng. Trông họ đẹp đôi thật, nói dưới góc độ Fashion thì khi họ ngồi bên nhau... rất "tông xẹc tông!"
- Thứ bảy em free không?
- Em free... - Cô gật đầu.
- Ăn tối với anh nhé?
Cô suy nghĩ đôi chút rồi gõ những ngón tay thon móng được tô nhũ hồng sang trọng:
- OK. Em sẽ điện lại. Bye bye anh.
Vừa quẳng cái ví nhỏ xuống bộ sa-lông, cô đã thấy điện thoại di động reo lên dồn dập. Con nhỏ Tú đây mà, chắc chắn nó! Cô mở máy, đúng Tú. Bi kịch của thế kỷ 21 chính là luôn cho người ta đoán được mọi chuyện.
- Thế nào, "con mồi" trông ra sao?
- Hì hì, con ranh. You nóng ruột hơn Me nữa sao?
- Nói nhanh, tao còn đi Spa đây, hẹn rồi.
- Vẫn thế, giống nhau như những đôi giày ngoài Shopping.
- Oh, no! Phải tìm cho mình một size vừa chân chứ? Nhưng anh ta hẹn mày lần sau không?
- Thứ bảy này. Để xem có trò gì vui hơn, không thì tao sẽ OK thứ bảy.
- OK. Chúc mày vui. Tao đi đây. Bye!
(Truyện tiểu thuyết) : Cho dù em ok hay không ok
***
2.
Anh tập trung lái xe qua đoạn ngõ hẹp quanh co về khu chung cư. Rất nguy hiểm vì con ngõ vòng vèo hun hút, người đi ngược đường chỉ "đoán" nhau qua... linh cảm, nếu cảm giác kém là...Buzz!! Anh bật cười khi nhớ đến quả đấm ảo trên màn hình chat.
Mẹ anh đang lúi húi với bữa tối, cáu gắt vì gọi mãi mà cha anh không nghe thấy, ông vẫn đong đưa võng ở ban-công trên lầu. Suốt quãng đời cơ cực, niềm an ủi duy nhất của họ là anh. Anh khôi ngô, sáng dạ, chịu khó... Họ chắt chiu từng bữa ăn, từng mảnh vải để cho anh được no bụng, được tươm tất suốt những năm đi học.
Anh đã khóc khi biết bố mẹ giả vờ không thích ăn phở, chỉ ăn cơm nguội hấp lại để tiết kiệm bữa sáng. Được nhận vào một công ty Liên doanh hàng đầu, anh thấm thía bao gian khó của thuở ấu thơ. Anh nhớ sự chịu đựng kiên cường của mẹ, nhớ sự cần cù nhẫn nhịn của cha. Nhưng anh không phải là họ. Anh không giống cha anh, một người thợ luôn mặc cảm và an phận, vì thế anh không thể kết hôn với một người đàn bà như mẹ anh, một người phụ nữ chỉ biết chắt chiu tận cùng, cả ngày than vãn và cau có.
Anh quen rất nhiều cô gái nhưng thật khó chọn một cô để riêng mình, anh cứ thấy họ "loãng" dần khi tiếp cận sâu hơn. Nhưng anh vẫn phải tìm cho được người phụ nữ của mình trong số những người phụ nữ đang hối hả đi trên phố kia. Sáng: nàng sẽ thức dậy, dọn bữa sáng cho cả nhà, đưa con đến trường rồi nàng đến công sở. Chiều, nàng lại chuẩn bị bữa tối ấm áp cho bố con anh quây quần. Đêm, nàng quyến rũ trong bộ đầm ngủ, thở dịu dàng bên vai anh... Đơn giản nhưng phức tạp, hỡi hạnh phúc thời hiện đại!
***
3.
Thứ bảy. Cô nhớ đến cuộc hẹn. Anh gọi cũng được mà không gọi cũng được. Nếu anh quên, cô sẽ đi shopping, đi làm tóc, đi spa... cô không buồn cũng không vui.
Anh gọi. Cô nghe.
- Hello, em free chứ?
- Hi, anh!
- Mình sẽ đi đâu tối nay? Tùy em!
Họ quyết định vào lại quán café hôm trước. Anh phát hiện ra, buổi tối nhìn cô giống như trong một bức tranh, và anh chợt thú vị khi nhận ra bức tranh trên tường vẽ một cô gái lại rất giống người thực. Họ nói chuyện về công việc. Anh hỏi cô về sếp trực tiếp, cô cười:
- Sếp của em như cái điện thoại di động đời mới: hào nhoáng, sang trọng, thời trang nhưng khi rút sim ra thì bó tay!
- Sim là gì?
- Hi hi, sim là lũ nhân viên chúng em!
- Em ví von hay quá!
Họ cùng cười. Câu chuyện sôi động hẳn. Đêm sâu, cô càng mờ ảo hơn, má ửng hồng khi uống hết chai beer. Anh nhìn cô qua làn khói thuốc mỏng mảnh... chợt anh muốn ôm cô... thoáng qua thôi. Rồi anh lại thấy cô xa xăm, xa xăm lắm...
- Em sẽ gặp lại anh chứ? - Đưa cô về tận cửa căn hộ, anh hỏi.
- Có lẽ là có - Cô đáp.
- Sao lại có lẽ?
- Vì...em cũng không biết nữa anh à...
- OK. Anh hiểu, anh cũng thế.
Họ nói thật với nhau. Thế giới hiện đại không dễ lừa dối nhưng cũng chẳng biết thật sự sẽ như thế nào, mọi thứ giống như bức tranh trừu tượng hay trò game ảo... mơ hồ mà hấp dẫn.
4.
Cô đi học lớp nghiệp vụ một tuần tại Singapore. Thứ bảy, chả biết làm gì, anh lại đến quán café quen thuộc. Anh gọi li cafe "hàng hiệu". Loáng thoáng, vài cô gái bước vào, anh nhìn họ: váy ôm, áo thun, tóc màu hổ phách, mắt tô màu nước biển... Anh chợt nhớ cô... xa xăm và mơ hồ, như nhớ đến một bức tranh...
Người phục vụ bưng ra một chiếc tách sứ, trong đó chỉ đơn giản là cafe nhưng lại được đặt trên một chiếc khay trắng sang trọng kèm với những phụ kiện tinh tế: túi đường nhỏ xinh, cái thìa cách điệu... Người phục vụ cúi người nhã nhặn đặt café trước mặt anh, mũ trùm đầu đong đưa trông ngộ ngộ.
Quán café kín, café nóng, người chung quanh ồn ã, vậy mà anh vẫn thấy rất trống trải, trống trải như ngồi trước con đường hiu quạnh. Anh bèn gọi một li rượu mạnh. Rượu ngon, loại sang, uống vào thấy cay cay nhưng nhàn nhạt. Anh thấy mình rơi vào cảm giác lang thang trong miền vô định rồi gặp rất nhiều những cô gái mắt tô màu xanh nước biển, môi tô màu hồng đào, tóc óng ánh hổ phách... Họ giống nhau đến kỳ lạ và giống những bức tranh... Anh lạc vào họ và không biết cô là ai trong số đó...nhưng rồi anh nhận ra cô và... muốn gặp lại cô. OK, anh sẽ gặp lại.
(Truyện tiểu thuyết) : Cho dù em ok hay không ok
5.
Cô mệt mỏi sau chuyến đi nước ngoài. Cô mở điện thoại và dòng tin nhắn của anh từ sáng sớm:
- Em về chưa? Vui không? Tối nay 7h café nha?
Cô mỉm cười, một người đàn ông vẫn nhớ đến mình sau một tuần không liên lạc, cho mình cảm giác mình vẫn là phụ nữ và mình là "người thật". Cô bấm nhanh bàn phím:
- Em về tối qua. OK. Thanks.
Họ lại ngồi quán café ấy. Ngồi ở quán quen, họ có cảm giác về nhau quen thuộc hơn. Người phục vụ đã quen ra mỉm nụ cười cũng quen, hỏi họ uống gì. Cô nước cam, anh café đen. Cô lấy trong túi ra một gói bánh Singapore và mời anh.
Anh nhìn cô sau một tuần xa cách, hình như anh thấy vui. Anh thấy cô quen hơn, khoảng trống hẹp đi. Anh nhìn những ngón tay thon thả của cô , nhìn đôi môi tô hồng đào rồi nhìn khuôn ngực nhỏ nhắn. Anh nghĩ có lẽ tối nay mình sẽ hôn cô ấy, thế thôi...
Khi cô về đến cửa, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn, cô hơi bất ngờ nhưng không khó chịu. Anh thấy vui trên đường về nhà và hồi hộp nghĩ đến việc tuần sau anh sẽ thử gợi ý làm tình...
Cô không bất ngờ về nụ hôn, cô đoán là hôm nay anh sẽ hôn. Cô ngủ thiếp trên ghế sa-lông từ lúc nào. Giấc ngủ chập chờn đưa cô về thế giới gia đình bận rộn. Cô mơ thấy bụng mình to lên sau khi làm tình với anh, rồi ngày cô lâm bồn, những đứa con ra đời. Chúng khóc suốt đêm, bú tí và ốm vặt... rồi người cô chảy nhão ra, bụng nhăn nhúm, hai đầu vú sạm màu... Anh bắt đầu chán ngán, rượu chè thâu đêm và họ bước vào cuộc chiến tranh lạnh... Cô vã mồ hôi và bừng tỉnh...
(Truyện tiểu thuyết) : Cho dù em ok hay không ok
6.
Thứ bảy. Anh thấy màn hình nhấp nháy tên cô đang online, anh vội bấm vào:
- Em ơi, tối nay mình gặp chứ?
Chẳng thấy cô trả lời, rồi cô offline. Anh nhắn tin:
- Em bận hả em? Tối nay mình gặp nhau nha.
Tin nhắn không hồi âm. Anh bèn gọi. Chuông đổ liên tục nhưng không thấy cô nghe máy. Anh bước vào Toilet soi vào tấm gương sáng choang và mở vòi nước trong suốt, vốc lên mặt. Toilet là nơi anh thấy thoải mái nhất trong khu cao ốc văn phòng làm việc. Anh bỏ cà-vạt vào túi quần, cởi khuy cổ áo sơ-mi. Anh bỗng thấy nhớ cô...tự dưng thấy muốn được gặp cô đến kỳ lạ...
Anh chạy vội vào thang máy, thang trôi nhẹ đưa anh xuống phố đông đúc, anh phóng đến căn hộ của cô...
- Cô ấy dọn đi đã 3 ngày rồi, chả biết đi đâu - Người gác cửa lắc đầu.
Anh lặng người... Anh đi về quán café quen thuộc một cách vô thức...
Quán đông hơn mọi ngày. Một đôi trai gái ngồi gục vào nhau tình tứ, vỏ chai bia chất đầy bàn, vài người liếc nhìn anh. Người phục vụ lại nở nụ cười quen thuộc dưới cái mũ trùm ngộ ngộ. Chiều Sài Gòn buông mờ ảo trong quán café làm anh nhớ lần đầu họ hẹn hò... và, anh nhớ cô... nhớ đôi mắt tô màu xanh nước biển giữa những đôi mắt tô màu xanh nước biển, nhớ đôi môi hồng đào giữa những đôi môi hồng đào, nhớ mái tóc óng ánh hổ phách giữa những mái tóc hổ phách...
Anh uống một hơi hết tách café mà chả nhớ nó có vị ra sao, anh nhìn người phục vụ nói gì đó mà anh chả hiểu , anh nhìn bức tranh trên tường và thấy nó đúng là một bức tranh. Còn cô, cô thì đã đi thật... Anh mở điện thoại và gửi đi một tin nhắn:
"Em. Anh yêu em. Dù em OK hay không OK, anh vẫn yêu em và nhớ em. Anh phải gặp lại em dù không là thứ bảy."
Comments[ 0 ]
Post a Comment