Tối hôm đó, bên hồ Tây.
-Đêm hôm thanh tịnh gọi con người ta ra đây làm gì vậy?
Huy nhìn tôi thắc mắc hỏi...còn tôi, tôi đứng khoanh tay, bặm môi nói:
-Huy này, tôi nói với Phong mọi chuyện rồi..
-Gì?
-Mình đã nói với Phong mọi chuyện..chuyện sổ heo Boo...sự thật về chuyện cặp bồ..
Đọc truyện tiểu thuyết : Tình yêu tuổi teen - chương 17
Mặt Huy hơi tái đi...và hắn hỏi bằng giọng bồn chồn :
-Thế hắn bảo sao?
-Ơ..cậu ấy bảo là cậu ấy cũng thích tôi..cậu ấy tỏ ý muốn tôi làm bạn gái cậu ấy.
Nghe đến đó Huy sững sờ...Mặt tối sầm lại....mãi một lúc sau, cậu ấy nói bằng giọng cay đắng:
-Huy cá là Hằng sướng lắm nhỉ? Hằng đồng ý?
-Ờ thì...Tôi thích Phong lâu lắm rồi mà..
Rồi cúi gằm mặt xuống đất, tôi nói :
-Hơn nữa tôi thấy mệt mỏi khi mang mác ''Bồ Huy'' lắm, tôi cảm thấy chịu áp lực rất nhiều...
Im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi xào xạc...tôi đút trong túi ra lấy chiếc IPOD và dúi nó vào tay Huy:
-Huy cho mình trả lại...mình không đáng để cầm nó.
Nhận lấy chiếc Ipod từ tay tôi..Huy chăm chăm nhìn nó, cười khẩy rồi quăng mạnh nó xuống mặt hồ và quay lưng bỏ đi, không nói thêm tiếng nào cả..
Chỉ còn mình tôi đứng đó...1 mình cô đơn và lạnh lẽo....tôi không hiểu tại sao khi thấy Huy quay lưng lại phía mình tôi cảm thấy hụt hẫng, đau nhói ở tim..và đến khi đưa tay lên mặt., tôi chạm phải những giọt nước mắt nóng hổi của mình....Tôi khóc sao? tôi đã khóc vì Huy sao?...tôi không ngờ đến 1 ngày tôi phải nhỏ nước mắt vì hắn....ai làm ơn giải thích điều này là sao? tình cảm tôi dành cho Huy thật sự là thế nào...tại sao tôi lại hoang mang, hoảng loạn và rối bời thế này kia chứ.????
|
Đọc truyện tiểu thuyết : Tình yêu tuổi teen - chương 17 |
Sáng hôm sau, tôi đến lớp, trải qua một đêm vô cùng mệt mỏi về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua, tôi thật sụ chẳng còn muốn nghĩ gì nữa… tôi phải đối mặt với chuyện này ra sao đây???
- Hằng ơi!
Hình như là tiếng của Phong, tôi quay người lại, đúng Phong thật, tôi cảm thấy bối rối quá … thật sự tôi hok biết phải nói gì với Phong bây giờ…
- Hì Phong, Phong ăn sáng chưa ? – Tôi đáp.
- Phong ăn rồi Hằng à! Mà sao mắt Hằng thâm quầng lên thế kia, tối qua Hằng hok ngủ hay sao vậy, hình như mắt Hằng đỏ …
- Hằng không sao đâu, Phong đừng để ý ^^ ! – Tôi cố giấu đi cảm xúc lúc này, nó nghèn nghẹn trong cổ tôi … tôi không muốn bật khóc trước mặt Phong như thế này, tại sao hôm nay tôi lại dễ khóc được như thế nhỉ, tôi hok hiểu cái gì đang xảy ra với mình nữa.
- Thật chứ? – Phong cúi xuống nhìn tôi đầy vẻ quan tâm - Nếu có chuyện gì thì Hằng phải nói với Phong đấy, Hằng hứa đi !
- Ừm … - Tôi ậm ừ. - Hằng hứa! - Rồi cười gượng gạo với Phong.
- Thôi mình cùng vào lớp đi kẻo muộn Hằng ^^!
- Ừ Hằng quên mất, sr Phong nhé!
- Không sao mà!
Rồi Phong nắm tay tôi, cái nắm tay thật ấm áp, nhất là vào lúc trời đang giao mùa thế này, nhưng sao tôi cảm thấy lòng lạnh giá khi thiếu vắng một nụ cười của ai đó, nó đã quá quen với tôi, sao hôm nay tôi hok thấy nụ cười đó... trống vắng quá!
Chợt ... Có một cánh tay khác giật mạnh tay tôi ra khỏi tay Phong, Huy à...?
- Huy nghĩ kỹ rồi - Huy dằn giọng với tôi - Huy sẽ hok từ bỏ chuyện này đâu, Hằng đừng tưởng Hằng muốn quyết định như thế là sẽ làm Huy nản lòng! - Còn Phong, tôi với cậu từ bây giờ sẽ khác, cậu nhớ đấy, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cậu !
Tôi cảm thấy hơi run khi nghe Huy nói thế, trời ơi, tại sao mọi chuyện lại như thế này, giá như hôm đó tôi hok đưa thư hộ cái Thảo, thà tôi cứ mặc kệ nó...Giá như tôi hok bất cẩn làm rơi quyển sách Heo Boo để nó rơi vào tay Huy, mọi chuyện sẽ chẳng thế này, và tôi + Phong sẽ có một Happy Endding...!
Đọc truyện tiểu thuyết : Tình yêu tuổi teen - chương 17
- ...Huy à, bỏ tay tôi ra đi >.<! Tôi vung mạnh tay ra khỏi tay Huy – Làm thế này chỉ khó cho Huy thôi, Huy đừng chen vào bọn tôi nữa!
- Huy nói rồi, HUY SẼ KHÔNG BAO GIỜ BỎ CUỘC, Hằng nghe rõ chưa – Lâu lắm rồi tôi mới nghe lại được cái giọng hét khó chịu của hắn!
- Cậu có bị sao không, tôi nghĩ rồi, tôi chẳng xứng đáng với cậu đâu, sao cậu cứ bám theo tôi hoài, cậu có biết là từ khi quen cậu tôi phiền toái đến thế nào không, cậu đâu chịu đựng cảm giác ấy, tôi đang vô tư, chơi cùng bạn bè, cả nhỏ Thảo nữa, nếu không vì cậu thì nhỏ cũng sẽ không nói xấu trước mặt tôi một các trơ trẽn đến như vậy, rồi mấy con nhỏ trong trường lại nói tôi thế này thế kia… Vì cái gì kia chứ? Vì cái mác “ bồ Huy “đấy !
- Hằng à, - hắn lại gần tôi hơn nữa – Huy thật sự không muốn Hằng bị như thế, nhưng, Huy thật sự thích Hằng mà, tại sao Hằng hok hiểu cho Huy ? Tại sao…
- Cậu im đi tôi không muốn nghe nữa… - Không hiểu sao hkhi nói lời này tôi lại thấy môi mình mằn mặn, chẳng lẽ tôi lại khóc vì hắn một lần nữa ư? Hok thể, hắn độc tài, phát xít, đáng ghét, cái gì cũng thích áp đặt người khác … trái tim tôi…
Chợt hắn ôm tôi, cái gì thế này, đang ở trường mà hắn dám…!
- Bỏ tôi ra, cậu muốn ăn tát hả?
- Hằng muốn làm gì thì làm nhưng đừng có rời xa Huy mà đi thích thằng Phong !
Lời nói của hắn như làm tim tôi run lên, chợt…
- Hằng, Hằng ơi… - Trời ạ tiếng của Phong, tôi fải làm sao trong tình thế này >.<! Thật là…
- Huy buông tôi ra đi Phong đến rồi kìa, tôi không muốn bị Phong bắt gặp khi đang như thế này, Huy có bỏ ra không thì bảo… - Chưa kịp nói hết câu thì…
Đọc truyện tiểu thuyết : Tình yêu tuổi teen - chương 17
Huy...
Hằng đã nói với Phong hết mọi chuyện..và đáng ghét, hắn cũng thích con nhỏ đó....thế là hết, tôi đã thật sự hết hy vọng rồi.
Chán thiệt, trước đây dù Hằng không thích tôi nhưng tôi vẫn không từ bỏ hy vọng vì tôi nghĩ chắc gì Phong đã thích nhỏ...nhưng giờ đây khi mọi chuyện đã rõ ràng thì tôi phải bỏ cuộc thôi....tôi không thích phải van nài tình cảm..lòng tự trọng không cho phép tôi làm điều đó...nhưng tôi đau, tôi thất vọng ghê gớm.
Tôi đã xé náy quyển sổ khốn kiếp đó, tôi ghét cay ghét đắng những lời tâm sự vớ vẩn, những mơ mộng hão huyền của Hằng với Phong, tôi đập tan các bức tượng mà 2 đứa đã tô chung mà 1 thời tôi nâng niu như báu vật..
Giờ đây, tôi muốn, tôi ngàn lần muốn quên, muốn loại khỏi óc toàn bộ những hình ảnh, kỉ niệm về con nhỏ đó, tôi không muốn phải đau, phải nát óc vì nó nữa. Tôi muốn được trở lại là tôi - 1 thằng cao ngạo, chỉ biết đến bản thân của ngày trước nhưng điều đó là vô cùng khó khăn vì từ lâu con nhỏ đó đã trở thành người quan trọng nhất đối với tôi rồi.
Comments[ 0 ]
Post a Comment