Hôm nay Blog Radio mang tới các bạn một câu chuyện đã được đăng trên mục Đọc truyện Online cách đây khá lâu. Hy vọng một câu chuyện cũ sẽ mang lại cho các bạn những cảm xúc mới mẻ! Đủ đầy và ngọt lành cho hôm nay, Tự dưng lần sờ đến cái file cũ rinh rích... Ngày nhiều nắng của lâu lâu, ngày nhiều gió của xa xa; bàng bạc... Một lúc em ngẩn ngơ, một lát em vẩn vơ.. Chờ yêu! (Truyện tiểu thuyết) - blog radio: Tình yêu ơi, gặp anh sau nhé
1. Lý trí của anh bảo phải yêu em… Nam Khánh ôm Thục Vy thật chặt trong cái gió hun hút của đợt gió mùa bổ sung, lạnh quay quắt… 5 phút, 10 phút… có lẽ là chưa đủ cho cả thời gian xa cách như thế. Với những người đang yêu, một ngày có lẽ là quá dài…Nhưng Thục Vy và Nam Khánh lại chẳng như thế, cũng có thể cái “quả bụp bụp” kia quên không đập thổn thức nhịp nhàng để gọi điện, sms, chat chit hay email 20/24. Họ có thể không biết gì về những chuỗi ngày của nhau, “nhưng vẫn” và “rồi lại” trở về ấm áp bên nhau trong những ngày gió như thế này. Nam Khánh đang theo những dự án kiến trúc của anh, khu resort miền Trung đang thi công với biết bao bộn bề và mọi thứ mới chỉ bắt đầu với chàng kiến trúc sư trẻ. Bản thiết kế, vật liệu, tính toán cho cả list vấn đề nảy sinh… Anh gầy đi, mệt mỏi và cố nguỵ trang bằng một gương mặt khá nhất có thể, nhưng mùi nước hoa bạc hà vẫn thật quyến rũ… Hai người hiểu nhau chưa nhiều, có chăng là qua những bản profile tự thảo đổi chéo, cả hai đều chân thật và thẳng thắn. Anh trẻ, tháo vát và năng động, biết nhìn xa và bản lĩnh… Anh đã qua thời “thanh niên sôi nổi” với những cô nàng áo váy lụa là, mắt ướt nhũng nhẽo, và cũng không tích vào ô “hàng nội” như nội tướng, nội trợ để tìm một nửa cho tương lai “ngôi nhà và những đứa trẻ”… anh cần hơn thế. Nam Khánh hài lòng với sự năng động, nhiều “ngoại” của Thục Vy: cô hoạt động trong lĩnh vực truyền thông, nhân viên Pr mũi nhọn của một công ty khá lớn, ngoại ngữ vài ba thứ tiếng, “ngoại giao” rộng và tốt, “ngoại cảm” cũng không tệ… Lý trí mà nói, tất cả những điều ấy sẽ cần cho anh, khi anh sắp là một doanh nhân, đầy tiềm năng… “Bên nhau chúng mình sẽ làm được thật nhiều” là câu anh hay nói với Thục Vy, tương lai một doanh nhân trẻ với một cô nàng của – công - chúng, với anh là sự ghép đôi đầy… lý trí thay vì cảm hứng. Anh lý trí rất tốt, anh cũng đã chuẩn bị cho mình những phẩm chất, cần - phải - có của 1 doanh nhân trên thương trường… là phải, là phải… Lý trí mà nói, bên nhau Nam Khánh và Thục Vy sẽ làm được rất nhiều… (Truyện tiểu thuyết) - blog radio: Tình yêu ơi, gặp anh sau nhé
2. Yêu em vì đó chính là em Thục Vy lướt đôi bàn tay trắng nhỏ, miệt mài trên phím piano ở Little Oasis. Một cốc nâu nóng gần cửa sổ có giàn tigôn hồng ấm áp leo kín, Thục Vy hít hà hương café, cho hơi nóng xông đầy lên mái tóc và gương mặt vừa đi ngoài gió về. Hơi ấm chưa đủ, đôi bàn tay cô vẫn tê tái vì cái lạnh gió mùa này, cô tìm phím dương cầm để sưởi ấm thêm… một cách dịu dàng. Hôm nay cô vẫn chơi Canon in D major. Hôm nay là một ngày gió, Thục Vy cần ấm áp, cần café một mình và cũng cần được thả hồn sau những chiến dịch Pr mệt nhoài vắt kiệt…Thục Vy sống nghệ sĩ, cô đam mê và say sưa với nghệ thuật, từ âm nhạc, hội hoạ, đến điện ảnh…Thoắt cái cô ở viện bảo tàng lúi cúi với bút giấy ghi chép, thoắt cái lại ở một show ca nhạc nào đó, lỉnh kỉnh với máy ảnh và ghi âm… Đam mê, nhiệt tình là những điều đã “nuôi” một sinh viên báo chí thành một Thục Vy như hôm nay… - Anh thấy bản piano vừa rồi thế nào?” - Em chơi piano trông sang lắm, em ngồi cạnh đàn màu nâu gụ sẽ tuyệt hơn đấy!”. Thất vọng, là điều cô thường nhận được khi nói chuyện với Nam Khánh về nghệ thuật. Anh coi nghệ thuật là cái mua vui, thưởng thức trong khi Thục Vy đâu có cần một tâm hồn tinh tế cảm thụ, cô cần vài nhận xét vô tư của một kẻ ngoại đạo, để thấy cái ngô ngố đáng yêu hay thậm chí: “anh thấy hay dù chẳng hiểu gì cả...” cũng được. Mắt anh đã từng “tròn dẹt” khi thấy cô nàng của mình đung đưa, rung lắc theo những điệu latin ở bar hôm nọ, mắt nhắm nghiền, tay đánh nhịp, mái đầu mới nhuộm ánh cam với những lọn tóc chỉa đưa theo nhịp. Cô đang ở một thế giới khác. Thục Vy thuộc tuýp người “vài phút huy hoàng rồi chợt tắt…” với mối tình nghệ sĩ đắm đuối và thánh thiện, họ say nhau qua những bức ảnh, những bản nhạc hút hồn hay chỉ vì điệu bộ là lạ, cử chỉ ấn tượng. Dắt tay dứt khoát lôi Thục Vy ra khỏi một khối không gian bùng nhùng khói thuốc, cả thuốc lá cả thuốc lào của trà đá vỉa hè gần nhà thờ lớn, lần đó anh đã phát cáu. Anh không thích cô nàng của mình ra đó con cà con kê với mấy tay nhiếp ảnh, nói lăng nhăng về vài cái triển lãm và cuộc thi ảnh… - Chỗ của em không phải ở đó em à! Những tay đàn ông râu tóc lỉa chỉa, sặc khói thuốc, sống phớt đời… thật không ổn chút nào! Em thích mặc đồ bụi bặm vì em thấy thoải mái! Em thích đung đưa cùng những điệu latin! Em thích tự dưng mò dậy đi chợ hoa từ lúc 3 giờ! Em thích ngồi vỉa hè buôn chuyện! Em thích ngồi cà kê chân gà nướng lòng đường với các chiến hữu…Em thích, em muốn... Thục Vy nhiều lúc đã muốn hét lên những làn điệu bất tận đó… Và để chờ một điều gì đó tựa như: “Anh yêu em vì em là chính em…” (Truyện tiểu thuyết) - blog radio: Tình yêu ơi, gặp anh sau nhé
Những hình ảnh và những điều “em thích, em muốn” đó... trôi ào ạt qua giai điệu của bản Canon, trong sáng, thánh thiện nhưng đượm buồn. Thục Vy kết thúc với những nốt cao ngất, gần cuối dãy phím đàn…ngón tay trắng nhỏ vướng phải một mẩu giấy be bé: - Em hãy chơi bản Serenade được không? Thục Vy ngập ngừng, nhìn quanh, vị khách nào đang muốn nghe bài này nhỉ? Mùa đông 2 năm trước, Thục Vy chơi bản này cho một người rất yêu nó. Cô chơi miên man rồi bị ngắt quãng bởi anh bồi bàn: - Xin lỗi, có người muốn gặp chị ở bàn số 27! Thục Vy do dự, nhưng rồi cũng sửa lại sống áo măng tô dài màu vàng nâu, vuốt lại những lọn tóc vẫn bối rối vì gió, cô tiến ra bàn số 27. 3. Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại… - Cám ơn em đã chơi bản Serenade! Lê Anh khác nhiều với anh năm ngoái, 2 năm cao học ở Ireland làm anh chín chắn và phong trần hơn. Mái tóc vẫn vậy, “chỉn chu trong sự lộn xộn”, vẫn đôi mắt nâu dịu dàng, phong cách không thể nhầm với ai. Anh ngồi bên cốc Cappuccino như ngày xưa, vẫn máy ảnh, lens để sắp xếp cho vài phóng sự ảnh. - Anh về lâu chưa? Thục Vy nói hồn nhiên như chính cô vẫn vậy, đủ “xã giao” để che giấu cái rùng mình, đầu óc như chạy một slide ảnh về “ngày này năm xưa…” Cô đã thật hạnh phúc trong thế giới nghệ sĩ với anh, phiêu du và ấm nóng… “Và ta đâu biết, tháng ngày đã trôi ta về đôi nơi, em giờ lớn hơn lúc còn đôi mươi, anh thời đã xa những ngày rong chơi…”. Chất giọng khàn của Hồ Ngọc Hà và giọng dịu nhẹ của Quang Dũng trong bài “Ngày tháng còn đó”… đã làm thật tốt chức năng là phá đi cái im lặng, bần thần, run run của cuộc gặp gỡ mùa đông… - Đợt này anh có về công ty làm luôn không? Hay định xả hơi một chút? Mà site sắp có triển lãm Moving đó, anh biết chưa? Đợt anh lên báo mà không khoe cho anh em biết nhá, khao đi! Chị Hạnh Liên vẫn vẽ tranh đều chứ anh…? Thục Vy tấn công anh bằng hàng loạt câu hỏi để lấp liếm đi trái tim đang nóng dần lên khi nhớ về anh. Cô đã lưu lại thật nhiều khoảnh khắc về anh, lúc nào cũng đẹp, cũng lãng tử và thật cuốn hút…Anh nói chuyện anh với Hạnh Liên đã hết, vì “không hợp nhau”- lí do muôn thưở cho tuyệt đại đa số. Ngày anh đi xa, Thục Vy đã khóc rất nhiều, hiểu lầm, khoảng cách, cả sự tự ái trẻ con khiến cô và Lê Anh dùng dằng trước cả búi tơ vò. Cô tự ái vì khi ấy, cách cảm nhau của hai người chỉ là: “nếu anh cưa em thì em tính sao?” và “nếu em rảnh, chúng ta là một đôi nhé!” Nghĩ lại mà Thục Vy định cười phá lên, cho bõ những ngày ngây thơ, bập bẽ đánh vần hai chữ tình yêu, tất nhiên có bao giờ cô coi đó là một lời tỏ tình? Nhưng con tim vẫn có cái lí lẽ của nó để rung lên nhè nhẹ mỗi khi gặp anh, xem những bức ảnh anh chụp hay đọc vài bài báo của anh, dù cô vẫn tự dặn mình: “anh ở một thế giới phù hoa khác”… Những nhớ nhung, cồn cào và những giọt nước mắt cứ đến… nhẹ nhàng như cách một trái tim 20 non trẻ lần đầu biết yêu…. Cuộc nói chuyện tình cờ vui vẻ, như những người thân ở xa lâu ngày không gặp, rất đồng nghiệp và bằng hữu. Một anh chín chắn và đàn ông hơn, một cô vẫn ấm áp và tươi trẻ…Với Lê Anh, cô được là một Thục Vy một nghệ sĩ phiêu du, phóng khoáng. Được nói chuyện nghề nghiệp, chuyện đời với anh thật sự làm cô lớn hơn nhiều, anh như cây Bao Báp cổ thụ, che nắng cho bóng một cô bé ôm quyển sách dưới tán cây… Nhưng anh có biết trái tim 20 cần gì không nhỉ? Kem? Kẹo bông? Xem phim? Hay shopping? Thích, yêu và chinh phục, bông đùa, bán dưa bở và… lãng quên… có thể đó là những điều anh đã từng và đã làm nhiều. Nhưng với Thục Vy, cái cảm giác bay bổng, thăng hoa với anh như xoá nhoà tất cả… Cách nhìn đời “chua chát” của anh, những mối tình chớp nhoáng, một cuộc sống không ràng buộc nhiều, tự do về thời gian và không gian… Anh cười, dịu dàng và đàn ông hơn ngày xưa, giọng nói cũng ấm áp và “đáng tin” hơn… - Vy à, em rảnh không? Anh sẽ lại cưa em nhé! - Em đã có một người… - Vậy khi nào em không còn ai, và em muốn tìm một bờ vai, anh sẽ đến và nghe bản Serenade! (Truyện tiểu thuyết) - blog radio: Tình yêu ơi, gặp anh sau nhé Ba tuần nay, Nam Khánh và Thục Vy giận nhau, lại những vần điệu cũ kiểu “em phải, em cần, em hãy” và “anh chỉ muốn”. Nam Khánh muốn cô luôn xinh tươi, điệu đàng, chăm đi siêu thị với anh và ít bù khú bạn bè, ít làm liveshow karaoke “lưu diễn” khắp Hà Thành… Muốn cô từ bỏ cái ước mơ học electronic guitar hoặc bộ gõ để chuyên tâm vào cái nhạc cụ sang trọng - piano, muốn cô cất xuống đáy tủ những chiếc áo kí giả màu xanh rêu bụi bặm, balo và mũ lưỡi trai. Muốn cô ở bên anh mỗi khi anh cần, nói “nhớ anh, mong anh và yêu anh nhiều rất là nhiều” như cách các em gái vẫn hay comment trên blog của người yêu… Lê Anh đang tíu tít với triển lãm và những bộ ảnh thời sự đẹp long lanh, và chắc không quên cái hẹn với Thục Vy theo ngữ điệu “khi nào em rảnh”… Thục Vy thấy trước anh, mình ổn, trái tim mình ổn, khoẻ mạnh và đập nhịp nhàng chứ không còn lên xuống thất thường, nhiều đoạn Dj như ngày xưa nữa… Cô đã trưởng thành, tỉnh táo hơn, hay lạnh lùng hơn? Hay ít ra là không muốn bị thất vọng nhiều hơn. Nam Khánh yêu cô vì lý trí của anh bảo thế, còn Lê Anh hứa sẽ cưa cô theo cách anh vẫn hay chia động từ ở thì tương lai. Là Nam Khánh, anh sẽ hỏi cô thật nhiều với những câu hỏi “truy bức” rằng “em có nhớ? có yêu? có buồn? vì thiếu anh không?” Mà chẳng biết chiều nay cô đã trúng cơn mưa to, tối nay rất muốn trà đá vỉa hè với một người thì người đó lại chẳng thể là anh vì “đó không phải là chỗ của em”. Lê Anh yêu cô bằng con mắt nghệ sĩ, còn sau làn khói phiêu lãng đó, anh sẽ yêu cô bằng gì đây? Nếu không là nghệ sĩ nữa, anh có yêu cô như cách của một người anh trai nhắc nhở, chăm chút cô từng tí một, như cách của một người bạn sẻ chia, kể cả cái cảm xúc rung rinh đầu đời ngày xưa không? Như cả cách một ông bố, bảo vệ cô luôn luôn, và hơn hết là làm một người yêu như cách… tất cả những điều trên cộng lại? Một chút ấn tượng về sự trong sáng, tươi trẻ, một chút tình nghệ sĩ có đủ cho anh yêu cô - như cách cô muốn? (Truyện tiểu thuyết) - blog radio: Tình yêu ơi, gặp anh sau nhé
4. Nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại… Thục Vy đăng kí theo học một khoá về nhiếp ảnh, kĩ thuật cao hơn, những dự án tình nguyện đã lên trang và thực hiện, cô hẹn hò bạn bè sau những vụ thoái thác dài kì: “mình kẹt quá”. Trở lại với những thói quen đáng yêu đi chợ hoa sớm, về cắm tỉ mỉ ở phòng khách và phòng bếp cho mẹ, dạy tiếng anh cho con bé em, tít mít cuối tuần với chiến hữu ở những liveshow và chân gà nướng, Thục Vy thấy “”bình yên không ngờ”. Một mình và sống cho riêng mình. Nếu điền từ “ích kỉ” vào những ngày tháng này để thấy thanh thản, để yêu chính mình và từng cảm xúc của mình thì cũng thật hạnh phúc. 2 tháng nay, Thục Vy bình yên với những cảm xúc ngủ yên ngoan ngoãn và những ngày tháng sống thực sự cho cô, cho những đam mê và yêu thương. Và nếu thuộc về nhau, Thục Vy - Nam Khánh, hay Lê Anh, cô cũng trở lại, một Thục Vy như cô muốn. Có lẽ với tình yêu không cần cái lý trí để bên nhau, cũng không vì cần một bờ vai để bên nhau…Thục Vy đã biết cách để “tim mềm”- đó là bình yên và chờ đợi…“bình yên một thoáng cho tim mềm…bình yên ta chờ nghe”…
Comments[ 0 ]
Post a Comment