(Truyện tiểu thuyết) - blog radio: Chuyện kể cuối chiều
Blog-radio: Chuyện kể cuối chiều Mời các bạn đến với câu chuyện ngắn cho thứ 7 tuần này, một câu chuyện diễn ra trong khoảnh khắc cuối ngày, trên con đường nắng nóng và ùn tắc. Mỗi người trong chúng ta chắc hẳn đều trải qua khoảnh khắc này, đứng giữa dòng người chật cứng và nóng bức đó bạn có bao giờ quan sát và tìm thấy một ý nghĩa của cuộc sống? Hãy cùng Blog Radio khám phá câu chuyện của một cô gái trẻ trong khoảnh khắc cuối ngày ấy nhé! Blog Radio - Nắng, nóng! Nắng, mưa, chẳng thể dung hòa. Chiều nay, nàng – trong lúc chen lấn dưới chân cầu vượt để giành quyền đi trước – đã nhìn thấy một hình ảnh làm nàng chững lại, đi rồi mà nàng vẫn muốn ngoái đầu nhìn theo một cái bóng… (Truyện tiểu thuyết) - blog radio: Chuyện kể cuối chiều Nàng Vì một chiếc ô tô quá khổ ì ạch không thể xoay mình rẽ trái mà cả mấy chục con người, cùng mấy chục chú 02 bánh cùng mắc lại, phì phò. Ngao ngán…. Thở, người thở ra sự mệt mỏi của một ngày làm việc. Thở, xe thở ra khói và bụi… Trong sự tắc nghẽn… phì phò đó, vẫn có một bóng xanh di chuyển trên chiếc xe đạp, vượt qua những cái đầu xe đầy hằn học một cách mau lẹ! Đó chính là cái bóng – cái bóng mà nàng cứ ngoái nhìn. Một anh công nhân – đoán là công nhân cơ khí – mặc áo đồng phục, đội một chiếc mũ phớt, đeo nguyên cái kính hàn, đeo khẩu trang – dáng vẻ vội vã. Thật may –xe đạp của anh (xin phép được gọi là anh là anh) không thuộc một style cũ - nó không quá cà tàng! Và cái bóng áo xanh đi mất! (Truyện tiểu thuyết) - blog radio: Chuyện kể cuối chiều Tám năm trước, tốt nghiệp cao đẳng công nghiệp – ngành chế tạo máy, anh ấy cũng đã bắt đầu mưu sinh giữa Hà Nội này bằng nghề công nhân cơ khí với một chiếc xe đạp cà tàng. Vào thời điểm đó thì lương anh độ bao nhiêu nhỉ? Có được 500k không biết? À không, có lẽ ít hơn. Vì ngày đó, theo như nàng nhớ, chẳng bao giờ anh có tiền cho nàng đi chơi, chẳng bao giờ mua quà… Có gọi điện cho anh – anh cũng bảo tốn kém. Mà rõ là gọi nội thành – có 1200 vnd/ 1 phút. Ai bảo anh nghèo. Chí có anh nghèo thôi – còn em gái anh, thì không! Nàng ở KTX, sinh viên năm đầu, nhà quê ra tỉnh – bao nhiêu điều mới mẻ. Mỗi lần anh đến thăm, anh đều đi xe bus một phần vì chỗ anh trọ khá xa, một phần là không thích mang con cà tàng đến trường nàng. Lý do này mãi về sau nàng mới biết. Anh cũng có một bộ đồng phục màu xanh – xanh nhàn nhạt, cũng có dòng chữ in logo công ty, lấm lem dầu mỡ. Anh cũng có mũ phớt – đội cho đỡ bụi. Khẩu trang – anh có rất nhiều. Thi thoảng nàng cũng sắm cho anh một cái. Cho vui thôi, chứ hồi ấy, nàng có nghĩ được gì đâu. Mải nghĩ một hồi – nàng đã thoát khỏi đoạn đường bụi bặm, chật cứng người. Giờ nàng phơi phới đi giữa thênh thang, hai bên đường xanh cây lá. Hai vai khẽ rung – mắt nàng mờ đi… 05 năm – Tất cả đã là quá khứ. Thi thoảng nhớ lại để bồi hồi, để biết mình đã trưởng thành. Chậc, trưởng thành cũng có nghĩa là đang gìa đi nữa! Ngày ấy, anh nghĩ gì mỗi khi đi làm về? “Anh hì hục đạp xe, rồi chững lại vì tắc đường ở ngã tư. Hì hục đạp cũng tốt, chẳng phải nhìn xung quanh, chỉ cặm cụi mà tiến lên thôi. Dừng xe! Không sao cưỡng lại được - phải chạnh lòng! Những Attila, những SH, rồi Santafe, X4, Mer… chung qui lại là những chiếc xe hai bánh và nhiều bánh, to tầm trung và to tầm … rất to. Đắt vừa vừa và đắt ở tầm …rất đắt. Chủ sở hữu của chúng cũng trang nhã và lịch thiệp, xinh xắn và sang trọng. Haiz, cả tháng lương cũng không mua nổi đôi giày kia! Làm công cả đời cũng không đủ tiền thay con ốc kia, nếu một ngày nó văng ra khỏi chiếc X4! Thượng đế tạo ra con người và số phận. Vì thế con người đâu có quyền chọn lựa!” … Nàng đang nghĩ gì vậy nhỉ - bi lụy quá! Hoàn toàn không đúng – chẳng có cái gì gọi là số phận cả. Thượng đế tạo ra con người và số phận. Vì thế con người đâu có quyền chọn lựa trang sách đầu tiên của cuộc đời mình. Nhưng - con người có thể tự tạo nên kết thúc cho câu truyện đó. Nếu mà tồn tại thượng đế, nàng cá rằng, ngài cũng sẽ đồng tình. Lại lan man mấy câu lý thuyết suông! Nàng cười xòa, ngẩng mặt lên mà cười. Cười thích chí. Cười chính mình. Nàng nghĩ thay cho anh, nàng cho rằng hẳn là anh phải cảm thấy như thế., chứ anh chẳng nghĩ thế đâu. (Truyện tiểu thuyết) - blog radio: Chuyện kể cuối chiều Anh Anh hì hục đạp xe và chững lại vì tắc đường ở ngã tư. Haiz. Lại tắc đường rồi! Cứ tưởng đạp một mạch là về đến nhà, lại muộn rồi. Những Attila, những SH, rồi Santafe, X4, Mer… chung qui lại là những chiếc xe hai bánh và nhiều bánh, to tầm trung và to tầm … rất to. Đắt vừa vừa và đắt ở tầm … rất đắt. Chủ sở hữu của chúng cũng trang nhã và lịch thiệp, xinh xắn và sang trọng. Hì, kể cũng xứng – chứ mình là đi những xe đó, chỉ làm xấu xe đi thôi. Toàn những người tài giỏi và thành đạt. Sớm thôi, mình cũng sẽ tậu được một em Way@ cho mà xem. Way@ đỏ như của anh bạn đỗ đằng kìa – là mãn nguyện roài. A, trong những lúc này, xe đạp lại lợi thế hẳn nhé. Anh nhẹ nhàng lách qua những cái đầu xe phì phò phả khói đầy hằn học, tách ra khỏi đám đông và vụt lên trước. Bỏ lại đám đông đang phì phò, bóng áo xanh lao vút về phía trước, một mình anh thênh thang trong ánh hoàng hôn … Và bóng áo xanh cười – cười rạng rỡ trong ánh nắng cuối ngày yếu ớt. Tuy cuộc sống vất vả, có mồ hôi và nước mắt – nhưng anh luôn hài lòng. Anh bảo, IQ của anh chỉ đến thế, thì công việc như thế và sống như thế… Và như thế, anh sống bình yên, trong hạnh phúc. Bây giờ, anh đang là kẻ hạnh phúc nhất. Anh đang chờ từng ngày từng ngày, chờ được nghe tiếng khóc của đứa con đầu lòng! Anh sống hiền lành và hài lòng với cuộc sống của mình. Anh là người công nhân cơ khí áo xanh, trên chiếc xe đạp cà tàng – hạnh phúc! Cuối chiều Như một câu chuyện cũ, chắc anh đã nhìn thấy trước tương lai – về một bóng áo xanh đạp xe như thế. Và xin thượng đế, để anh là bóng áo xanh đó. Và thượng đế đồng ý rồi trao cho em – cả phần của anh: sự thông minh, mạnh mẽ, can đảm, lòng vị tha, kể cả sự bướng bỉnh. Nhiều lúc em ghen tị với sự bình yên của anh. Thấy ấm ức cho mình. Nhưng bây giờ, em đã hiểu. Em chiếm hết cho mình mọi thứ, thế nên hãy trao mọi gánh nặng lên vai em. Em nhỏ con thật – nhưng rất khỏe. Em tự tin là em làm được. EM YÊU ANH, anh trai ạ.
Comments[ 0 ]
Post a Comment