anh buồn ngủ quá anh ngủ 1 lát đã, cấm không được khóc nữa, muối mặn lắm,. nhớ chưa…
nói hết câu thì Nguyên Thần Dạ chìm vào giấc ngủ đúng hơn là mê man bất tỉnh…
này…này…Thần Dạ anh nói ngủ là ngủ sao…
Truyện tiểu thuyết tình yêu hay : Nếu em chết tôi sẽ phá tan nát nhà em - chương 20
Nguyên Băng như quên mất vết thương của anh, mà lay Thần Dạ dậy…
Nguyên băng…em lay như vậy cậu ấy không chết vì vết thương cũng chết vì bị em hành hạ thôi…
Anh Tống Bình là anh phải không…>?
Đúng thế, Thiên Thần tới cứu rỗi linh hồn hai người đây…
Anh bớt nói nhảm đi ,mau đưa anh ấy tới bệnh viện đi….
được rồi,anh lại làm từ thiện vậy…
mấy người đưa anh ấy ra xe tới bệnh viện.
|
Truyện tiểu thuyết tình yêu hay : Nếu em chết tôi sẽ phá tan nát nhà em - chương 20 |
- Nguyên băng anh đưa em tới bệnh viện…
- Đi thôi anh…Nguyên Băng nắm tay Hạ Bình giục…
- Nguyên Bng nếu Thần Dạ thấy chắc anh sống không nổi mất…
- Anh Hạ Bình anh ấy sao rồi…
- Yên Tâm đi, Diêm vương không dám nhận cậu ta đâu, đã qua cơn nguy kịch rồi…đang ở phòng hồi sức…anh mang em vào…
- Cám ơn anh…?
- Đừng khách sáo….!
- Em ngồi xuống đi…
- lần tay lên giường Nguyên Băng đặt tay lên mặt Nguyên Thần Dạ…chạm nhẹ vào đó…
- anh ấy ra nhiều mồ hôi quá…
- cậu ấy sẽ mau tỉnh lại thôi…
- em cũng mong như thế…anh Hạ Bình…Hoàng Phi anh ấy…
- Lúc bọn anh tới…không thấy Hoàng Phi đâu cả…?
- Em tin anh ấy không cố ý hại em, anh đừng làm hại anh ấy…
- Em nên nói điều này với Thần Dạ thì hơn…
- người em cũng bẩn rồi, anh đưa em về nhà tắm rửa thay quần áo…?
- Không sao em muốn đợi anh ấy tỉnh lại 1 chút rồi về cũng không muộn…
thời gian trôi lặng lẽ, nặng nề…
- quần áo em có mùi tanh quá…chắc em phải về nhà trước…anh chăm sóc anh ấy nhé…
- anh sẽ cho người đưa em về…
- cám ơn…
Nguyên Băng mệt mỏi chợp mắt trên xe….
- Hạ Bình…Nguyên Băng đâu…
- cậu yên tâm cô ấy về nhà thay quần áo…
- cô ấy không sao chứ…
- người có sao là cậu thôi, Thần Dạ, sao cậu không gọi cho tôi mà lại mạo hiểm đi 1 mình như thế…
- lúc đó gấp quá, tôi không nghĩ được gì nữa, dù sao cũng cảm ơn cậu…
- cậu với tôi khách sáo gì chứ…vết thương tương đối sâu, cậu nên nghĩ ngơi đi…
- nhờ cậu chăm sóc cô ấy…
- Được rồi…
Nhìn Nguyên Thần Dạ lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Hạ Bình thở dài..:
- Tình Yêu đã thay đổi cậu, Thần Dạ..nhưng đó lại là Thay đổi tốt, hi vọng sau này, cậu không phải gặp những tình huống như trước đây nữa..
- Anh Hạ bình…
- Nguyên Băng em tới rồi sao…không nghĩ ngơi mai tới cũng được tối nay anh sẽ trông cậu ấy…
- Em không sao…anh không cần ở đây đâu, em chăm sóc anh ấy cũng được, còn công ty nữa…dù sao anh ấy cũng vì em mà bị như vậy, em rất áy náy…
tỉnh dậy bởi ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng…trông thấy Nguyên Băng ngủ ngon lành trên chiếc ghế bên cạnh giường anh…1 dòng ấm áp chảy vào tim…xem ra bị thương lần này cũng không uổng phí…cô vì anh mà khóc, vì anh mà lo lắng.
Comments[ 0 ]
Post a Comment