Tình yêu ơi cứ đi là sẽ gặp

1:48 AM |

Truyện tiểu thuyết - Blog radio : Tình yêu ơi cứ đi là sẽ gặp. Lắng nghe truyện tiểu thuyết và cảm nhật ý nghĩa của tình yêu và cuộc sống nhé ^^~

-----------------------------------------------------------------




Blog - radio : Tình yêu ơi cứ đi là sẽ gặp


Mưa!

Em ngồi bên cửa sổ nhìn ra “vườn tình nhân” – cái tên lãng mạn anh đặt cho khu vườn đầy hoa của em. Em chỉ biết ngồi đây thầm lặng nhìn mưa rơi, đôi khi đếm những giọt buồn kia một cách khờ khạo. Mưa hay là nỗi đau, là giọt nước mắt trong em đang tuôn rơi?

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Tình yêu ơi cứ đi là sẽ gặp

Em trở thành gánh nặng cuộc đời anh sau một vụ tai nạn xe máy. Cũng chỉ vì sự bồng bột của tuổi trẻ, cũng chỉ vì em quá ham chơi đua theo lũ bạn xấu. Không còn khả năng đi lại, em chỉ còn biết ngồi đây khắc khoải với nỗi đau. Em và anh gặp nhau có phải do số phận đã an bài? Nằm trên giường bệnh rên rỉ với nỗi đau thể xác, chẳng có ai ở bên cạnh. Nhiều bạn là thế nhưng khi khốn khó em chẳng nhận được sự quan tâm của bất cứ ai, ngoại trừ sự quan tâm của anh.

Bố mẹ em đã ly hôn bởi lẽ “ông ăn chả, bà ăn nem”, rồi mỗi người tự đi tìm hạnh phúc cho bản thân – cái mà họ gọi là hạnh phúc đích thực. Em tỉnh dậy mới biết anh là người đưa em vào bệnh viện chăm sóc thuốc thang cho em. Anh là bác sĩ – nghề em cực kì căm ghét vì trong thâm tâm em luôn nghĩ bà nội không qua khỏi cơn nguy kịch là do chính bác sĩ đã không chấp nhận cứu chữa khi không có tiền. Và vì thế em ghét anh.

Nắng!

Vẫn là anh ngày đêm chăm sóc cho em. Em vẫn ghét anh. Em tỏ thái độ ra mặt với anh nhưng mặc kệ, anh vẫn tận tình chăm sóc cho em. Trong con người anh hình như không đơn thuần là vẻ lạnh lùng, ít nói bê ngoài mà ẩn chứa một bầu nhiệt huyết hết mình vì người khác.

Một sớm ánh nắng ban mai rọi vào làm em thức giấc, em giữ thói quen ngồi dậy và mở cửa sổ. Vẫn là mùi của đất, mùi của gió, nhưng hôm nay còn một mùi hương khác – mùi của hoa hồng. Bất giác em chợt nhận ra khu vườn đã tràn ngập những bông hoa hồng màu sắc rực rỡ.

Anh!

- Tại sao anh làm vậy?

- Đơn giản chỉ vì anh yêu em”

- Anh nhầm rồi, anh chỉ thương hại em thôi.

- Không anh không hề thương hại em, đó là thương yêu em ạ.

Em không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình. Vườn hoa hồng kia là món quà anh dành tặng em nhân ngày Valentine 14/02. Đã từ lâu, em không còn nhớ nổi mình đã trải qua bao nhiêu Valentine nữa. Em không muốn biết vì em đâu có nhận được sự thương yêu nào. Anh chợt đến và gắn cuộc đời vào một người tàn tật như em sao?

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Tình yêu ơi cứ đi là sẽ gặp

Em!

Anh cho em thời gian suy nghĩ kĩ, anh không vội vàng. Em ghét anh là thế, ghét một bác sĩ như anh nhưng một ngày vắng anh là một ngày không có nắng trên trời, là một ngày âm u buồn tủi. Em ngồi nghĩ về anh và nghe lời bài hát “Nếu một giờ thiếu anh là một giờ lặng mãi không trôi, thời gian như ngừng lại để hơi thở chìm vào cõi mơ”. Em nhận ra trái tim em đang thổn thức nỗi nhớ, em đã yêu anh tự khi nào? Em mong chờ một phép màu rằng em khỏi bệnh để có thể thanh thản khi đón nhận tình cảm của anh. Một ngày kia anh và em sẽ sánh bước bên nhau trong khu vườn tình nhân anh nhé!

Gửi từ Blog Bảo Chi: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng”


Ảnh minh họa: zverc

Kiên nhẫn trong tình yêu

Có bao giờ bạn nghĩ rằng cuộc sống xung quanh ta là một chuỗi phức tạp giống như một chuỗi cánh cửa với rất nhiều ổ khóa? Khi đó, bạn vượt qua một thử thách, khó khăn nào đó sẽ giống như bạn mở thành công một ổ khóa. Nhưng đang hoan hỉ với thành công của mình thì bạn nhận ra rằng còn rất nhiều ổ khóa nữa bạn chưa mở hết. Cuộc sống là vậy. Không hề đơn giản nhưng cũng không quá phức tạp, có thể chỉ là một thao tác mở khóa đơn giản.

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Tình yêu ơi cứ đi là sẽ gặp

Không hiểu vì sao tự nhiên tôi lại liên tưởng điều này, có thể do tôi quá phức tạp hóa cuộc sống của mình nhưng từ khi nhận thức được cuộc sống là gì, tôi nghĩ rằng: “Cuộc sống là một chuỗi hành trình và hạnh phúc cũng là một hành trình”. Tôi giống như mọi người, đang đi trên hành trình cuộc sống - hành trình có điểm đầu nhưng không biết điểm cuối ở đâu và ai cũng hối hả đi tìm điểm cuối cho mình. Bây giờ tôi cũng đang đi tìm cuộc sống của mình. Còn tình yêu thì sao? Nếu không tìm được tình yêu của mình sao tôi có được hạnh phúc. Tôi bình thường như bao người khác, sau mỗi lần vấp ngã lại mắc bệnh “ẩn nấp với tình yêu”. Tôi luôn sợ tổn thương và làm ai đó tổn thương vì mình.
(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Tình yêu ơi cứ đi là sẽ gặp
(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Tình yêu ơi cứ đi là sẽ gặp
Sắp đến ngày Valentine, ngày này mỗi năm đều có những cảm xúc khác nhau nhưng năm nào cũng thiếu một cái gì đó để tạo ra hạnh phúc. Năm nào tôi cũng cầm trong tay một chiếc vé trong bộ đôi vé mang tên “Hạnh phúc” và mong người giữ chiếc vé còn lại xuất hiện, mong tìm được hoặc người đó tìm thấy mình. Cuộc sống dạy trong tình yêu ta phải học cách chia sẻ và học cách yêu thương nhưng chỉ có trái tim mới có thể làm được. Trái tim tôi có thể làm được và luôn sẵn sàng làm nhưng sao vẫn chưa tìm được người để nhận? Tôi từng trải qua mối tình đầu, nồng nàn, ngọt ngào đấy nhưng đầy non nớt và vấp váp. Nhiều lúc tự nghĩ rằng ta không thể thành công với những gì đầu tiên, rằng cô đơn nhất không phải là không có ai ở bên cạnh mình mà là có ai đó vừa bước ra khỏi cuộc sống của mình. Nó giống như câu nói: “Có những hòn đá cô đơn giữa dòng suối nhưng chỉ cần nước còn chảy, còn sự quan tâm chân thành đến nhau thì hòn đá sẽ không còn cô đơn…”

Hai mươi hai tuổi, trải nghiệm trong tình yêu không nhiều, tôi nhận ra tìm được người để yêu không khó nhưng tìm được người cho và nhận tình yêu với mình mới thật khó. Tôi cố gắng rèn mình trở thành người kiên nhẫn trong tình yêu bởi tôi biết tình yêu đến không ai ngờ được, và “với những người kiên nhẫn, lúc đó tình yêu mới chỉ bắt đầu…”. Khi tìm thấy cánh cửa niềm tin, mở ổ khóa ra hạnh phúc là ở đây. Tình yêu không cần lên một kế hoạch để tìm kiếm vì tình yêu được lập trình sẵn trong cuộc sống. Cứ đi là sẽ gặp…

Valentine rồi, không đủ để có một tình yêu nhưng đủ để ta rèn thêm sự kiên nhẫn trong tình yêu. Chúc cho ai đó đang mải miết đi tìm tình yêu cũng kiên nhẫn như mình vì rồi sẽ có lúc đôi ta gặp nhau.

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Tình yêu ơi cứ đi là sẽ gặp

Tôi yêu cuộc sống này!

Gửi từ Blogger [Mèo Poltergeist]: “Khó tính. Khó gần.Thật thà.Tính ít nói, ít cười. Lạnh lùng. Sống nội tâm. Thích nghe Rock. Thích kinh doanh và kiếm tiền.Thích phóng xe hết ga để giảm stress. Thích ăn kem và đi biển vào mùa đông. Ghét giả dối. Ghét nói đểu, nói xấu...”


Ảnh minh họa: alter_mann

Những mùa Valentine lặng lẽ

Tháng hai đến với những rộn rã và khấp khởi trong trái tim các nàng thiếu nữ. Sẽ có chocolate và hoa hồng, sẽ có ai đó ngỏ lời yêu thương… Còn em, em đi qua những mùa valentine một cách lặng lẽ.

Khi em là một cô bé cấp II, em tròn mắt ngạc nhiên thấy cậu bạn trai lớp bên thập thò cầm bông hoa hồng tặng cô bạn cùng lớp. Hồi đó, với thế hệ bọn em như thế… “chấn động” lắm rồi. Em cảm thấy xa lạ. Chắc vì em bé quá! Những năm cấp III của em cũng trôi qua trong bài vở. Mặc dù trong lòng em không phải không có chút xốn xang khi ngày 14-2 đến gần. Không xốn xang sao được khi hàng hoa, hàng quà trước cổng trường ríu rít các nam thanh nữ tú mua quà tặng người thương. Không xốn xang sao được khi đài phát thanh của trường phát chương trình quà tặng âm nhạc và một cô bạn nào đó đỏ bừng mặt khi tên mình được nhắc sau một bài hát của ai đó gửi tặng! Trong lòng em khi đó chỉ se se một chút gì không hẳn là buồn nhưng cảm giác đó theo em vào cả trang sách em cắm cúi đọc.

Em bước chân vào đại học và bắt đầu viết những bài thơ tình nhưng valentine đối với em vẫn chỉ là nhìn ngắm những cặp đôi dập dìu đèo nhau đi chơi phố, chỉ là « ăn xái » sô cô la của cô bé hàng xóm đem sang chia. Em ngồi vào bàn nhâm nhi ly cà phê và nghĩ vu vơ….

Nhận lời yêu anh, Tình yêu trong xa cách. Mình chỉ gặp nhau vào mùa hè anh nhỉ mà mùa Hè không có valentine! Những mùa valentine của em vẫn trôi qua trong lặng lẽ. Không nến, không hoa, không dạo phố. Chỉ một bức thư ngập tràn tình yêu của anh, thoang thoảng mùi nước hoa hương chanh anh gửi về, nằm nghe nhạc và đợi anh gọi điện để chúng mình thủ thỉ. Valentine với em dù lặng lẽ nhưng thật bình yên và ấm áp!

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Tình yêu ơi cứ đi là sẽ gặp

Khi em viết những dòng này, em không còn là bạn gái của anh nữa rồi. Lâu rồi anh không viết thư hay gọi điện cho em. Điện thoại của em cũng không còn đầy chặt tin nhắn gửi anh nữa. Viết thư, nhắn tin hay gọi điện làm gì khi nếu muốn mình chỉ cần quay sang nhau nói chuyện? Vì em đã thành vợ anh rồi!

Em biết từ đây sẽ không còn những mùa Valentine lặng lẽ với em nữa. Anh biết không, em đang nghĩ về bánh kem, rượu vang và hoa hồng và một buổi chiều lãng mạn mình cùng ngắm hoàng hôn trên biển. Đó có lẽ là hạnh phúc mà Chúa muốn dành tặng cho em sau những mùa Valentine lặng lẽ...

Gửi từ Blogger Mèo Ngang

Vài nét về Blogger Mèo Ngang : "Học, học nữa, học mãi!"

Chùm bài gửi tặng độc giả Mùa Valentine ngọt lành:

Sinh nhật tháng Giêng

Chocolate muộn

Tâm sự mùa Valentine

Bộ comple đặc biệt

Valentine này người ấy sẽ ra sao?

Từ khi có anh bên đời

Tiếng chó sủa trong đêm vắng

Ý nghĩa của những giọt nước mắt

Câu chuyện của một cô nàng xấu xí

Chuyện cổ tích mang tên ông và con

Từ ngày anh có vợ

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Tình yêu ơi cứ đi là sẽ gặp
-----------------------------------------------------------------
Read more…

Đừng tự làm mình thêm đau nữa nhé em

1:42 AM |

Truyện tiểu thuyết - Blog radio : Đừng tự làm mình thêm đau nữa nhé em.  Lắng nghe truyện tiểu thuyết và cảm nhật ý nghĩa của tình yêu và cuộc sống nhé ^^~

-----------------------------------------------------------------




Blog - radio : Đừng tự làm mình thêm đau nữa nhé em

Bạn hãy hình dung bộ não của chúng ta như ổ cứng của máy vi tính. Khi còn bé, bộ nhớ còn trống rất nhiều, nên cái gì mình cũng nhớ: tốt nhớ, xấu nhớ vẫn không sao. Nhưng rồi khi ta đã lớn, mở rộng thêm bao nhiêu mối quan hệ, công việc, học tập đã chiếm hết bộ nhớ của bạn. Vì vâỵ có lúc mình cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi…

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Đừng tự làm mình thêm đau nữa nhé em

Tại sao ta không sắp xếp lại, xóa bớt đi cho bộ nhớ nhẹ hơn, khởi động nhanh hơn, load dễ dàng hơn?

Đã nhiều lần tôi muốn “delete” hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa, để bắt đầu cái mới tốt đẹp hơn. Nhưng mọi thứ không dễ dàng như mình “click chuột phải” chọn “delete”như máy vi tính. Tôi càng muốn quên đi thì nó lại cứ hiện về rõ rệt trong đầu.

Càng ngày bộ nhớ càng đầy thêm, kéo theo là những nỗi buồn, những căng thẳng, những đêm khuya ngồi 1 mình nghe Rock hay nhạc Trịnh để xua đi nổi buồn,để quên đi tất cả…Quên hết, quên hết…miệng tôi cứ lẩm bẩm như sư thầy tụng kinh. Nhưng đâu lại vào đấy,tôi vẩn không sao quên được.

Tôi phải làm gì để quên được nó đây?
(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Đừng tự làm mình thêm đau nữa nhé em
(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Đừng tự làm mình thêm đau nữa nhé em

Với nhiều biện pháp đươc đưa ra:

Giải pháp thứ 1: Mở rộng thêm nhiều mối quan hệ, đi chơi nhiều hơn…Nhưng rồi vừa không quên được mà bộ nhớ lại càng đầy hơn, mệt người, tốn kém…Nói chung không ổn.

Giải pháp thứ 2: Rủ mấy thằng bạn thân đi uống rượu. Rượu sẽ giúp ta quên đi tất cả. Nhưng như ai đó đã nói: “Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm”. Để rồi sáng mai tỉnh dậy tôi phải đối mặt với hậu quả để lại : là hiện trường bừa bộn, là  những giọt nước mắt rơi trên gò má gầy, sạm vì nỗi vất vả của mẹ. Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy, ánh mắt thất vọng về sự buông thả của thằng con trai. Lúc đó tôi sợ ,tôi buồn ,tâm trạng giày xéo ,lòng tôi đau, cổ họng nghẹn lại như mắc phải cái gì đó. Mẹ ơi!Con sai rồi…Cái đáng quên không quên được,lại làm cho mẹ buồn vì tôi. Giải pháp này thất bại nặng nề.

Dường như trái tim tôi mang đầy vết thương, thật khó có thể lành. Tôi không muốn đụng vào chỗ đau. Cũng chẳng muốn ai hàn gắn cả. Rồi tôi đi làm,đi học... Cuộc sống ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn .Nhưng tôi vẫn ghét đêm. Đêm nào tôi cũng ngủ muộn,cũng nghe Rock, nhạc Trịnh. Mình tôi với màn đêm yên tĩnh tôi sẽ lại nhớ tới người ta. Tôi không còn yêu người ta như ngày xưa nhưng cũng không sao quên được hình bóng ấy. Tôi vẫn giữ tất cả kỉ niệm bên mình, không cho năm tháng xoá nhoà. Người ta vẫn nằm ở một nơi sâu kín trong trái tim tôi. Có phải vì thế nên tôi cứ hay buồn....

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Đừng tự làm mình thêm đau nữa nhé em

Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File “Kỷ Niệm”. Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại “cut”, rồi “paste” tất cả vào file “kỷ niệm” này. File này được tôi giấu vào 1 chỗ khuất để mỗi lần mở máy ra tôi không phải nhìn thấy nó nữa.

Nó cũng giống như vết thương lâu ngày không khỏi mà ngày nào mình cũng nghĩ đến nó, cứ cào cấu, khoét sâu hơn vào vết thương…làm cho nó không khỏi, có thể bị nhiễm trùng. Vậy thì tại sao tôi không chấp nhận vết thương này, chấp nhận, sống chung với nó, coi là 1 phần trong cuộc đời mình. Để rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương này. Cho đến 1 ngày,  khi nhìn vào vết sẹo này mình sẽ vẫn nhớ về một kỷ niệm gắn liền với cuộc đời mình. Khi ấy, vết thương năm nào đã thành sẹo, không thể làm đau mình đươc nữa. Mình sẽ không quên về nó, nhưng nó đã đươc “save” vào file “kỷ niệm” từ bao giờ rồi...

 “Cái quý giá nhất trên đời này không phải là cái mình chưa có được, cũng không phải là cái mình đã mất đi. Mà cái quý giá nhất trên đời này là cái mình đang có”.  Thì ai đó ơi! Hãy biết trân trọng nâng niu và bảo vệ cái mình đang có để nó không bị mất đi, phải phát triển nó để được những cái mình chưa có!

Blog Việt - Đâu đó, em cần những khoảng lặng để nghĩ suy cho riêng mình. Có tù túng, có chật chội lắm không khi em cứ mãi quẩn quanh với quá khứ, cứ cố chạm vào nỗi đau trong em. Cái vết thương vốn dĩ đã lên da non, không thể nói là đã lành lặn, nhưng ít ra là không còn mưng mủ, sưng tấy như trước đây nữa. Vậy mà… em cứ mãi … làm đau em thôi!

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Đừng tự làm mình thêm đau nữa nhé em

Em muốn quên, nhưng dặn lòng không bao giờ được quên. Em khó nhọc, mệt nhoài để đi qua chừng ấy nỗi đau khi tuổi đời em còn quá trẻ. Em sợ một bàn tay nắm của ai đó, sợ đôi bờ vai mình lại run run trong tiếng nức nở nghẹn ngào. Em sợ ai đó hiểu mình, sợ ai đó sẽ chạm vào những phần khuất, sâu trong em. Sợ những sẻ chia của lòng người có là chân thật hay cũng chỉ là… giả tạo, là phù phiếm, là phút chốc thôi…
Cuộc đời vốn dĩ ngắn ngủi là thế mà sao mình không sống thật với nhau, đối đãi với nhau trong ân tình và sự tử tế. Cớ chi lại làm tổn thương nhau bằng cách này hay cách khác, cớ chi lại làm đớn đau những tâm hồn vốn dĩ phải được nâng niu. 

Anh luôn tự nhắc nhở mình rằng: Cảm ơn quá khứ, trân trọng hiện tại và hướng tới tương lai ở phía trước. Nghe có vẻ máy móc, câu chữ nhưng thực sự là như vậy. Không tự khích lệ và động viên mình thì … Ai? Ai sẽ làm việc đó thay cho mình đây? Có ai đó đã nói rằng nếu mình không tự nâng mình dậy, ngay cả khi có ai đó muốn nâng mình dậy, thì mãi mình cũng không thể nào đứng lên được. Ừ! mãi sẽ chẳng thể đứng lên được nếu mình không tự mình gắng sức. Đau đớn nào, khó khăn nào và mất mát nào trong đời rồi cũng sẽ qua mà em. Sẽ qua hết mà, chắc chắn là như vậy! 

Hãy đi qua những khó khăn, những thử thách, những…và cả những lần mà tim rất đau, và nước mắt rơi có khi ít hoặc nhiều. Không chỉ là trong tình cảm, mà là trong nhiều “lĩnh vực” khác của cuộc sống nữa. Để làm gì em biết không? Để biết là mình mạnh mẽ như thế nào, can đảm như thế nào và bản lĩnh đến mức nào, em ạ! Hãy nghĩ đơn giản thế này thôi em nhé! Em gieo một hạt mầm và chờ cho đến khi nó lớn lên thành một cái cây. Nhưng để lớn lên, hạt mầm phải tự cựa mình, tách ra khỏi vỏ hạt. Hạt mầm nhỏ bé lắm, nhưng cũng trải qua những lần “bị đau”, “được đau” và “phải đau” em ạ! Phải đau đớn và nhức nhối như thế thì mới “lớn” lên được, mới có thể trở thành một cái cây với nhiều hoa trái ngọt, lành. Em không sống kiếp là cây, nhưng em sống kiếp là người, một kiếp người mà em yêu quá đỗi và tha thiết được sống cho trọn vẹn, đủ đầy. Thế thì cớ gì mà lại buồn sầu và đau khổ nhiều như thế phải không em? Những lần bị, được và phải đau trong đời là không ít, là tăng theo cấp số cộng hay nhân, là tùy thuộc vào nhân sinh quan tích cực của mỗi người.

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Đừng tự làm mình thêm đau nữa nhé em

Em à!

Đừng tự mình “cố gắng” làm mình đau nữa nhé! Cái gì qua rồi, em để nó ở đâu đó đi, ở đâu đó cũng được nhưng đừng quay đầu lại nhìn nó... nhiều như vậy nữa. Hay là … để mai anh mua cho em cái hộp to thật là to nhé! Em gói gém, cất hết những nỗi buồn vào trong đó! Tựa vai anh này! Anh không biết là với em, bờ vai anh có đủ rộng, đủ vững chắc, và ấm nồng để em không thấy “lạnh” nữa không. Nhưng dù là ít ỏi, là trong khả năng và tất cả những gì anh có thể, anh mong là em sẽ cười, cười vì thấy bình yên thực sự về …trong tim.

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Mình yêu lại từ đầu được không em?

12:54 AM |

Truyện tiểu thuyết - Blog radio : Mình yêu lại từ đầu được không em?.    Lắng nghe truyện tiểu thuyết và cảm nhật ý nghĩa của tình yêu và cuộc sống nhé ^^~

-----------------------------------------------------------------




Blog - radio Mình yêu lại từ đầu được không em?

Đó là một trong những câu nói đầu tiên của em khi em đồng ý yêu anh. Và đến tận bây giờ, em vẫn tin vào điều ấy, vì em cũng chỉ như những người con gái khác thôi, em có một trái tim biết yêu, một tâm hồn nhạy cảm biết đau và một tình yêu mà em muốn mãi dành cho ai đó, dù nhỏ và giản đơn nhưng em cũng sẽ nâng niu trân trọng.

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Mình yêu lại từ đầu được không em?

Đôi khi em ngồi nghĩ về những dự định của hai đứa mình, về ảnh đám cưới sau này sẽ chụp thế nào, ở đâu. Về khu vườn mà vợ chồng mình sẽ trồng trước hiên nhà, hay những đứa trẻ của em và anh mà em nói rằng sẽ phải cho chúng ăn mặc thật cute và đáng yêu anh ạ. Em nghĩ đến những bữa cơm sau này khi anh lấy em về làm vợ,về tên con chúng mình phải đặt thế nọ, thế kia cơ…Em nghĩ tới một gia đình nhỏ thuộc về em, ở đó em sẽ đánh thức anh mỗi ngày khi mặt trời bắt đầu sắp len qua ô cửa sổ.Vì thế em tin rằng nếu có lấy chồng em sẽ phải lấy người Yêu Em và Em Yêu anh ạ! 

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Mình yêu lại từ đầu được không em?
(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Mình yêu lại từ đầu được không em?
Em đưa tay vít lấy thời gian tìm lại kí ức của những ngày mình mới yêu nhau anh nhé !

Em gọi thành phố nơi mình đang sống là thành phố không ngủ, vì ở đó luôn sáng đèn, bất kể là ngày hay đêm em đều nghe thấy tiếng cuộc sống nơi đây chuyển động.Vì nhiều đêm dài em không dám kéo rèm nhìn ra những khoảng sáng bên ngoài, không dám nhìn những ô của sổ màu vàng của những tòa nhà đối diện.Vì em sợ em khóc, vì em sợ em yếu mềm.

Anh bước vào cuộc sống của em như thế nào nhỉ? Chỉ nhớ rằng khi vẫn còn là bạn bè, mình hay khắc khẩu và mình hay cãi nhau lắm, anh nói ra câu nào là em cãi lại câu ấy,anh hỏi em câu nào thì em mới trả lời anh câu ấy,anh chọc giận em lần nào là em lườm cho anh phải quay mặt đi lần ấy.Lần nào anh nhìn em cười cũng bị em quay sang hỏi “Nhìn gì?” , “Cười gì?” , lần nào anh gọi em bằng một cái biệt danh mà anh mới nghĩ ra cũng bị em đứng lại hỏi “Thế em không có tên à?” Những lúc như thế anh nghiêng đầu nhìn em khó hiểu, anh biết không em thích nhìn anh như thế ! Là những lúc khuôn mặt anh ngô ngố rất hiền.

Em gọi anh là cái lò đốt thuốc, điếu thuốc lúc nào cũng mập mờ cháy dở trên tay. Có những lúc không biết vì sao đôi mắt anh thoảng chút u buồn,anh ngửa mặt lên trời, đưa chân dập điếu thuốc đang cháy dở rồi lặng lẽ bỏ đi.

Anh nóng tính, anh hay vùng vằng giận dỗi như đứa trẻ con, mọi người rất sợ anh mỗi khi anh bực mình còn em thì cứ vẫn vênh cái mặt lên mà đáp lại ,em bảo vì em thích trêu tức anh, anh càng tức em càng thích.

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Mình yêu lại từ đầu được không em?

Em gọi con đường dài mà mình vẫn hay đi về cùng nhau là đường Hoa Ngọc Lan. Khi em đến em cứ lặng lẽ đi mà không để ý rằng cả một chặng đường dài em bước qua ngập tràn cây Ngọc Lan chưa đến mùa nở. Một buổi tối về qua, trời nổi gió làm cho hàng Ngọc Lan đan rối vào nhau,anh quay sang nói với em “Đây là con đường đẹp nhất trường mình !” Em ngẩng đầu lên ,gió xào xạc lướt qua…Lúc đó em biết rằng với em nó sẽ là con đường đẹp nhất.

Vít thời gian tìm lại kí ức của những ngày mình mới yêu nhau anh nhé!

Là nụ cười ướt đẫm mồ hôi của anh khi anh đi bộ đến mấy vòng cái công viên trên núi chỉ để lấy hai con cá mà em vừa mua chưa kịp mang về .

Là ánh đèn rực rỡ bên hai bờ sông Châu giang của buổi hẹn hò đầu tiên hai đứa đi chơi.Ngày hôm đó, chân em tấy đỏ lên vì đôi giày mới,vì đi bộ nhiều.Anh bất chấp những cái nhìn hiếu kỳ cõng em trên lưng đi qua gần hết những cây cầu rực rỡ bắc qua dòng sông ấy.Anh bảo rằng,trong thành phố có 5 cây cầu bắc qua sông Châu Giang,anh nhất định sẽ cõng em qua hết 5 cây cầu ấy…Em nhìn anh cười và nói rằng:

- “A có thấy nước sông Châu Giang đang chảy không? Nếu có một ngày anh phản bội em,em sẽ biến thành nước sông Châu Giang để nhấn chìm anh …

- Vậy thì anh sẽ chuộc lại lỗi lầm bằng cách biến thành hai bên bờ để mãi bao quanh nước dòng sông em ạ” Anh nhìn dòng nước đang chảy nói.

Là giây phút mình cùng viết tên nhau trên dải lụa màu đỏ quăng lên cây Nhân Duyên trên núi Bạch Vân. Truyền thuyết về cây Nhân Duyên, rằng những dải dây màu đỏ ấy sẽ giữ hai người yêu nhau ở bên nhau, những người yêu nhau cuối cùng vẫn sẽ về với nhau.

Là biển mùa đông sương trắng che lấp hết tầm nhìn, anh lấy cát về cho vào lọ thuỷ tinh để giữ lại những nơi mà chúng mình đã cùng nhau đi qua, chiếc lá phong màu đỏ khi mình cùng vứt chìa khoá xuống vực sâu nơi Khoá Đồng Tâm vẫn còn ép trong trang vở, là tên của hai đứa khắc trên hạt gạo và móc vào điện thoại của nhau. Là những mùa hoa nở trên những con đường trong trường mà chúng mình đặt tên.

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Mình yêu lại từ đầu được không em?

Là hơi ấm phả ra từ tách cà phê Capuchino trong quán café mình vẫn ngồi. Đó là ngày kỉ niệm chúng mình yêu nhau được một tháng, quán café đó,chiếc bàn gần cửa sổ, hương vị café , và chàng ca sĩ đang hát bản tình ca có tên “10 năm” ấy . Anh bảo rằng ngày này năm sau bọn mình nhất định sẽ ngồi đúng vị trí này, uống loại café này và nghe lại bản tình ca này.

Là Valentine lạnh buốt vào mồng 1 Tết khi chúng mình về nước, anh chạy xe gần 150km xuống với em. Anh đưa cho em hai hộp quà, trong cái hộp đó có 1 bông hoa hồng và một tờ lịch gấp đôi. Trên tờ lịch đề “Giao thừa …năm…” . Anh bảo có nghĩa là mình cùng đếm từ giao thừa đầu tiên mình có nhau cho đến nhiều năm sau này nữa.

Là cái mail anh gửi cho em đã lâu lắm rồi khi mình giận dỗi nhau, anh nói rằng bởi vì có em trong cuộc đời nên anh mới biết rằng nó rộng lớn biết bao nhiêu, anh khám phá ra những điều anh chưa từng hay nghĩ đến và đi qua những con đường anh vốn dĩ chưa từng bước qua.

Em đã tin vào tình yêu này.Em gạt bỏ những dư âm đã qua của anh, gạt bỏ những rào cản ngăn em đến với anh vì em thật sự biết yêu đơn giản chỉ là yêu, là khi trái tim em muốn hướng về một ai đó và ở bên người đó. Đôi khi để bảo vệ cái tình yêu mong manh này em cố dối mình rằng những việc không vui xảy ra chỉ là một giấc mộng mị mà em chưa tỉnh. Rồi chúng mình sẽ không sao, và em cất những nỗi hoang mang ấy ở rất sâu trong tim, để không một ai thấy.

Nỗi đau rằng… Anh… đã có một phút ngã lòng phản bội em

Nếu em nói rằng em không đau, không buồn, không khóc thì đó đương nhiên là nói dối. Nhưng nếu nói lòng em giờ trống rỗng, không cảm giác thấy buồn, thấy đau thì cũng chẳng sai. Em biết một phần nào đó trong trái tim biết yêu của em đã không còn như cũ.Trái tim này em đã chia nó thành 3 phần, một nửa để yêu, một phần còn lại để buồn và phần nhỏ nữa em để nó về trạng thái rỗng không. Đó là những phần yêu thương đã mất đi…

Anh chỉ hỏi em rằng “Em sẽ vứt bỏ những gì thuộc về anh chứ ?” .Biết nói thế nào nhỉ,những gì đã qua giữa 2 đứa,những buồn vui, giận hờn, tất cả những kỉ niệm ở nơi đây, bóng dáng của anh, nụ cười của anh, mùi hương của anh . Nếu giờ con đường của mình phân đôi, em vẫn sẽ giữ nó lại, những gì đã qua em sẽ để dành suốt đời…

Trong thâm tâm em, chưa bao giờ em nghĩ rằng anh sẽ phản bội em,vì em tin rằng những người con gái của anh sẽ không ai có thể yêu anh nhiều hơn em đâu.Trong thâm tâm em, em không bao giờ muốn mình chết đi sẽ biến thành nước sông Châu Giang để nhấn chìm anh như lời em nói,vì khi ấy anh có hoá thành hai bên bờ sông cũng đâu ngăn được nước sông trôi về biển. Trong thâm tâm em,em không hận anh, cũng không hận người con gái cũ của anh. Nhưng em không biết phải lí giải nó ra sao. Em chỉ không muốn làm tổn thương người khác sao người khác cứ phải làm tổn thương em?


Em sẽ không trách móc, vì điều đó giờ đâu còn nghĩa lí gì nữa. Thứ còn lại duy nhất có ý nghĩa bây giờ có lẽ chỉ là tình cảm của đôi bên. Anh chỉ im lặng ở bên em, lăn lóc cả một tuần trời ra vào bệnh viện vì em ốm. Nhìn những lúc anh ngủ gật trên ghế hay phải nhịn đói vì em, em biết em thật sự vẫn thương và vẫn yêu anh nhưng những gì anh làm cho em đó là vì anh vẫn còn yêu em hay chỉ là vì anh thương hại ?

Vít thời gian tìm lại kí ức của những ngày mình mới yêu nhau anh nhé !

Những gì không thuộc về em thì em không bao giờ nắm giữ… em có đủ mạnh mẽ để buông tay, đủ tự tin để cười, đủ nghị lực để luôn sống tốt.

“Bọn mình yêu nhau lại từ đầu được không em?!”

Nếu như anh cảm thấy đó thật sự chỉ là sai lầm. Nếu như anh thật sự vẫn cần em đi cùng anh trên con đường anh đã chọn. Vậy thì em sẽ vẫn dùng phần còn lại của trái tim biết yêu để tiếp tục bước cùng anh. Rồi cũng có thể một ngày nào đó, khi trả hết yêu thương cho anh, em sẽ tự mình rời xa anh, rời xa kỉ niệm.

Em chẳng phải là cao thượng, vị tha gì đâu. Chỉ là những gì thuộc về anh, em phải trả lại nó về cho anh chứ. Em gọi anh là người đàn ông mà em rất yêu, rất yêu.Tình cảm này của em vốn dĩ là dành cho anh, em chỉ muốn mình thanh thản, vì thế em cần trả lại nó về với anh.

Nhiều người sẽ nghĩ em điên rồ, em ngốc nghếch. Nhưng kệ đi, ai đó đã nói rồi, yêu đơn giản chỉ là yêu. Vậy thì hãy một lần duy nhất cho tình yêu một lối để đi.

Chiều tắt nắng rồi…

Ban công mở toang cửa, bài hát em thích mà anh đã chép lại lời để về nhà tìm khi chúng mình nghe thấy trong siêu thị vẫn lặp đi lặp lại từ chiếc máy tính của phòng em

“Nếu như đây là tình yêu…

Nếu như đây không phải là kết cục…

Nếu như em vẫn còn yêu anh..

Nếu em nguyện tin rằng , anh chính là duy nhất”

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Mình yêu lại từ đầu được không em?

Chiều tắt nắng rồi, gió vẫn cứ thổi miên man…
Em thích gió,vì em tin Gió sẽ làm em quên tất cả.Hôm nay là một ngày trời gió, ban công của em ngập gió, em cầu mong nó thổi hết những đau thương của em, để em lại là em, để em lại có thể yêu anh như ngày đầu tiên em đến.

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Người ta yêu nhau trong mùa thu

12:48 AM |

 truyện tiểu thuyết - Blog radio : Người ta yêu nhau trong mùa thu .  Lắng nghe truyện tiểu thuyết và cảm nhật ý nghĩa của tình yêu và cuộc sống nhé ^^~

-----------------------------------------------------------------




Blog - radio Người ta yêu nhau trong mùa thu

Vậy là tháng mưa ngâu đã trôi qua và dường như mùa thu đang gõ cửa cuộc sống. Mỗi năm mùa thu về đều mang theo thật nhiều cảm xúc đặc biệt cho con người bởi mùa thu có thể đan nên những tình cảm mới, mùa thu gợi lại cho người ta những tình cảm xưa cũ đã qua... Tuy nhiên cũng có những người cảm thấy ghét mùa thu, ghét sự lãng mạn của nó như nam nhân vật chính trong câu chuyện hôm nay của chúng ta. Nhưng rồi chính mùa thu lại mang tới cho chàng trai ấy một món quà thật đặc biệt.

Mời các bạn cùng hòa mình vào không khí của mùa thu và lắng nghe câu chuyện ngày hôm nay của Blog Radio 97 - chuyển thể từ truyện ngắn Người ta yêu nhau trong mùa thu - Tác giả Sap - email: snow_fall_0608 

1. Tôi không thích mùa thu, mùa được mệnh danh là đẹp nhất trong năm. Với tôi nó là mùa ương ương dở dở nắng chẳng ra nắng thoáng chốc đã chơm chớm những cơn gió lạnh thổi khô khốc vào da thịt. Mặt trời đỏ màu da cam trên cao như giễu cợt con người ta với những cái nhìn xoi mói kỳ quặc kết hợp với những chiếc lá vàng xao xác lìa cành làm lan tỏa trong không gian gam màu vàng nhợt nhạt nhưng khó phai - như một người cứ mãi đi tìm một bóng hình đã mất. Mà điều này dường như không thích hợp với tôi lắm. Tôi còn trẻ, rất yêu dời và chưa trải qua một mối tình nào cả. Vì thế, theo một chiều hướng nào đó, có lẽ tôi vô cảm với mùa thu. 

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Người ta yêu nhau trong mùa thu

2. Khoa thường nói tôi là thằng con trai bất thường nhất mà cậu quen. Tôi chỉ cười chẳng đáp bởi sự thật thì cậu ta đúng. Nội tâm phong phú luôn thôi thúc tôi phải tiến lên một cách mãnh liệt, đôi khi hơi rồ dại. Nhưng cách bộc lộ ra lại hoàn toàn khác. Tôi lạnh lùng và bất cần, thêm một chút ngạo mạn, phong trần nữa. Chẳng biết điều gì tạo nên một cái tôi như thế. Nhưng chẳng sao. Tôi không quan tâm đến việc đó lắm, cũng như không quan tâm người ta nghĩ sao về mình. Chỉ cần tôi hiểu tôi là đủ.
(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Người ta yêu nhau trong mùa thu
(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Người ta yêu nhau trong mùa thu

Di đến với tôi vào một ngày thu lặng gió. Bộ váy màu vàng nhạt, một chiếc mũ vành tròn đính 2 chiếc lá màu rêu. Chúng làm cô mỏng manh và hư ảo khiến tôi nảy sinh suy nghĩ ngộ nghĩnh có lẽ cô từ một ngóc ngách nào của thời tiết bất thường này chui ra vậy. Tự nhiên và trong trẻo lạ thường, Di bước vào phòng tôi và he hé tấm rèm cửa cho ánh nắng sớm mai lùa vào, rồi bất chợt hỏi:

- Tại sao anh không thích mùa thu?

- Nó quá thẩn thơ và mơ hồ. Mà tôi thích những cái chắc chắn và có cơ sở hơn, nếu nắm bắt được thì càng tốt.

- Vậy mà anh chọn một căn phòng như thế này nhỉ? Chỉ cần nhìn ra là đã thấy mùa thu trước hiên nhà.

- Thế Di không thấy tôi luôn buông rèm à? Bởi tôi chán ngấy cảnh người ta dắt tay nhau, đi dưới những tán bàng lá đỏ, rồi lại thầm reo lên thích thú khi thấy một chiếc lá rơi trên đầu. Có gì thú vị khi dưới chân họ cũng đầy ra đấy. Thật sự, họ chẳng để tâm đến những chiếc lá ấy. Đó chỉ là cái cớ để họ bộc lộ “sự ngớ ngẩn” của mình, trong “một mùa bất thường”.

Thế thôi! 

Di không nói gì thêm mà ném ánh nhìn vu vơ đâu đó dưới khoảng trời ngoài cửa sổ. Lúc này, nó lại đang ánh lên cái màu vàng nhạt đáng chán ấy. Một chốc rất nhỏ, một cái rùng mình thật khẽ khiến tôi hơi chau mày. Không phải vì lạnh. Tôi thấy Di hòa vào không gian của mùa thu, sự kết hợp tinh tế hài hòa đến kì lạ giữa màu sắc trầm buồn và đường nét nhỏ nhắn thanh thoát phát ra từ phía Di. Thật may, Di kéo tôi về thực tại rất nhanh. 

- Anh biết không? Đôi khi anh thật khó hiểu. Người ta có thể đứng rất gần anh về khoảng cách nhưng lại rất xa về suy nghĩ. Và chính điều đó khích thích sự tò mò mãnh liệt lắm. Sức hút tiềm ẩn, anh hiểu chứ?

Tôi bật cười, rất tự nhiên, không chứa sự giễu cợt nào. Có sức hút không thì tôi chẳng biết nhưng việc chưa yêu bao giờ đã khiến chúng nảy sinh mâu thuẫn rồi.

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Người ta yêu nhau trong mùa thu

3. Khoa bảo:

- Cứ yêu đi rồi cậu sẽ khác.

Tôi ném trái bóng màu da cam về phía cậu ta

- Theo chiều hướng tốt hơn hay xấu đi?

Một dấu hỏi to tướng không lời giải và tôi mau chóng quên đi theo sức căng của trận đấu. Nhưng Khoa không từ bỏ ý nghĩ của mình nhanh đến vậy. Cuối trận đấu cậu ta lại tiếp tục:

- Cậu mới 19 tuổi, quá trẻ, sao nhìn đời có vẻ khắc khe thế. Thử đi, một trong những cô gái vẫn xếp hàng dài theo cậu ấy, hay những cô đang cổ vũ kia kìa”.

Tôi nhìn theo hướng tay hắn chỉ và thốt lên:

- Phù phiếm cả thôi! Đến một lúc nào đấy họ sẽ nhận ra tớ cũng chỉ là một thằng con trai bình thường.

- Ok. Khoa gục gặt đầu ra chiều hiểu ý, nhưng rồi cắc cớ cậu ta lại hỏi, như đùa cợt: Còn Di?

- Tớ cũng chả biết. Cô ấy là một cô gái kì lạ. Nhưng tớ chỉ mới quen cô ấy thôi. Tớ chẳng biết gì nhiều.

- Tùy cậu thôi. Nhưng tớ nghĩ cậu và cô ấy hợp. Cả hai đều khó hiểu và khó đoán biết.

Rồi Khoa khoác vai tôi bước đi, màn đêm chập choạng phía sau. Bóng hai chúng tôi in dài trên nền đường xám ngắt, không có lấy một chiếc lá vàng. Hơi thiếu thốn, như mùa xuân không có cánh én thì chẳng gọi là xuân nữa. Mà thôi, chẳng thắc mắc nhiều. Vốn dĩ tôi có quan tâm đến chúng đâu.

4. Sáng chủ nhật, trời đột ngột chuyển lạnh. Gió thổi mạnh làm giàn ti-gôn mỏng manh trước nhà trình diễn một trận mưa hoa và những cây bàng lá đỏ, lá vàng được dịp góp thêm một tý gam trầm vào bức tranh thu còn dang dở. Tôi đang tự thưởng cho chính mình một ngày nghỉ ngơi thanh thản với cốc cafe nóng hổi và vị trí thuận lợi để bắt đầu trò chơi quan sát. Lần đầu tiên tôi kéo căng hết cỡ tấm rèm cửa. Nhận ra trời đang mưa. Mưa rơi đầy trên mặt đường nhẵn bóng.

Những dáng người trong chiếc áo mưa xanh đỏ, như những chú kiến cần mẫn, mải miết lao đi. Trông hệt như một ngày đông ảm đạm, chỉ khác biệt đôi chút là sắc vàng của lá và hương hoa sữa thoang thoảng đâu đây nhắc người ta nhớ rằng: Đây vẫn là mùa thu, âu chỉ là một đợt lạnh sớm tràn về. Bật cười thích thú với chính mình. Có lẽ tôi thích cái thời tiết này hơn. Vẫn lạnh lùng và quả quyết nhưng chất chứa đâu đó góc nhỏ của một tâm hồn nhạy cảm và tinh tế. Điều đó có khiến tôi thay đổi cách nhìn về mùa thu không nhỉ? Nó sẽ có ý nghĩa hơn và bớt bất thường hơn?

Tôi thấy mình đang lạ đi từng ngày...

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Người ta yêu nhau trong mùa thu

5 .

- Chào anh, mai em bay.

- Đến đâu, nhóc? Nhanh thật, chỉ mới có 2 tháng. Em chưa biết gì nhiều về đất nước mình.

- Em về nhà. Đến lúc em phải trở lại thế giới của mình. Bấy nhiêu thời gian đủ để em hiểu có nhiều điều dù ta rất muốn, nhưng sự thật là không thể. 

- Điều gì làm em suy nghĩ như vậy, Di?

- Anh có biết mỗi cô gái đều cần có một chàng hoàng tử cho riêng mình? Có lúc em ngỡ mình đã tìm ra, nhưng có lẽ vô vọng. 

- Anh có quen…

- Đừng hỏi em người đó là ai. Như thế chẳng giống anh chút nào. Cứ lạnh lùng như trước đi. Sẽ tốt hơn cho anh.

- Có thể. Tôi gật đầu thú nhận. Và hơi tần ngần. Thật sự tôi chẳng thể tin được điều này. Em đến và đi quá nhanh. Ngập ngừng một lát, tôi hỏi:

- Bây giờ anh có thể làm gì cho em không?

Di nhìn tôi bằng đôi mắt tím biếc, màu thời gian loang đầy trong ấy. Ấm áp mà cô độc lạ. Một chốc lặng câm cho cảm xúc lắng xuống, Di chỉ tay về phía đồi. Rồi lại lặng thinh.
...

Hai chúng tôi đi dần về phía đồi thông. Gió lại xào xạc hát lên khúc ca nào đó khiến chiếc lá xoay tròn theo vũ điệu đa đoan. Tôi chợt thảng thốt: “Của thời gian hay của lòng người?”. Kéo một bên chiếc khăn choàng cổ, cho tóc xõa ngang vai, hòa cùng với gió, Di đẹp lạ lùng. Chỉ có đôi mắt buồn phảng phất. Tôi thử phỏng đoán nguyên do, và rồi bất lực đổ lỗi: ”Chắc bởi trời đang thu”.

- Chỉ cần mở lòng ra một chút anh sẽ cảm nhận được mùa thu.

- Nhưng em bảo lạnh lùng sẽ tốt cho anh hơn kia mà. 

Di cười dịu dàng: 

- Đúng vậy. Bởi đó là con người anh mà, là điểm khác biệt với tất cả mọi người. Em thích sự lạnh lùng ấy. Xong mùa đông đâu phải là mãi mãi. Như lúc này ấy. 

Di nắm nhẹ bàn tay tôi khích lệ. Một luồng hơi ấm nóng truyền nhanh sang tôi. 

Ok, cứ để mọi thứ tự nhiên.

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Người ta yêu nhau trong mùa thu

6.

- Cậu đang ở đâu thế hả? Chỉ còn 1 tiếng nữa là Di sẽ bay. - Giọng Khoa gắt lên từng hồi. 

- Tớ không biết mình có thể đến được không. Tớ còn rất nhiều việc quan trọng.

Tôi làm ra vẻ hờ hững, nhưng thực sự lại rất hoang mang. Đến hay không đến đây? Có nhiều thứ đã và đang xảy ra trong cuộc sống của tôi. Xáo trộn hết cả. Vì Di chăng? Có lẽ...Nếu tôi đến và Di cứ bay, tôi sẽ vỡ vụn, sẽ đau khổ. Liệu tôi còn lạnh lùng? Và nếu sau đó em xa tôi mãi mãi. Tôi có bỏ lỡ cơ hội cuối cùng, bỏ lỡ một phần trong đời - phần đẹp và trong vắt như trời thu? 

Phải, tôi rất lo sợ và băn khoăn. Những ý nghĩ cứ xoáy vào lòng tôi mỗi lúc một mạnh hơn và dường như việc suy nghĩ cũng là quá sức. Tôi lang thang trên con phố tràn ngập lá vàng. Chẳng phải vì đã thay đổi cách nghĩ về mùa thu mà tại bước chân bồn chồn rồi vô tình lạc lối. Những đôi trai gái đi bên nhau trong không khí ẩm và lạnh. Bên kia có hai cô cậu nhặt lá rơi xếp thành hình trái tim. Lại có đôi bắt chước những bộ film Hàn ủy mị hè nhau khắc những cái tên trên thân cây dạng như một chứng cớ của tình yêu. Tôi nhìn tất cả bằng đôi mắt khinh khỉnh rồi lại căm giận vu vơ như thể mọi thứ đều có lỗi với mình. Chợt một tiếng hát cất lên níu kéo bước chân tôi tìm về phố nhỏ. “Ta đi lang thang theo ngày tháng, theo đời hoang mang hồn đi bốn phương trời...qua rừng sâu cho tâm hồn hết u sầu...”. Giọng hát không hay nhưng trầm ấm và có sức lay động lòng người lạ. Mà cũng có thể vì chính tôi đang rối bời nên mới nhìn nhận “sai lệch” như thế. Lắc đầu ngao ngán, từ bao giờ tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình vậy? Nhưng suy nghĩ ngốc nghếch ấy chẳng tồn tại lâu. Nó mau chóng được thay thế bằng hình ảnh một người đàn ông đang thả hồn theo nhịp bài hát, 2 tay buông xuống, không níu giữ, bên cạnh là một chiếc máy ảnh màu nâu xám đắt tiền. Một sức mạnh vô hình nào đó thôi thúc tôi lại gần và ngồi xuống cạnh bên. 

Người đàn ông ngạc nhiên đưa mắt nhìn tôi, bài hát trên môi cũng ngừng bặt đi.

- Tôi thích bài hát của ông. Đã lâu rồi tôi chưa nghe lại.

Người đàn ông khẽ mỉm cười:

- Không có nhiều người ở tuổi cậu nghĩ như thế chàng trai trẻ ạ!

- Tôi biết. Ông là thợ chụp ảnh à? Mùa này chắc có nhiều đôi muốn lưu giữ kỷ niệm.

- Cậu có thể gọi tôi là gì cũng được. Nhưng tôi không lưu giữ kỷ niệm cho người khác. Tôi đi tìm điều ấy cho riêng mình. Có lẽ cậu không như tôi. Cậu còn quá trẻ.

- Tôi đang chạy trốn chính mình - Ngập ngừng rồi tôi đáp kèm một tiếng thở dài.

Lần đầu tiên tôi thổ lộ bản thân với một người xa lạ. Người đàn ông im lặng một cách đầy thông cảm và thỉnh thoảng đưa ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.

- Cậu biết không? Trong đời người ta phải đứng trước rất nhiều sự lựa chọn và cái khó nhất mà nhiều người đang tìm kiếm là lựa chọn sao để cuối cùng không thất vọng vì sự lựa chọn ấy. Ví như một sợi dây, nếu như không giữ được trong tay thì tốt nhất là hãy thả nó ra, đừng cố gắng gượng để cuối cùng còn lại trong tay một sợi dây đứt. Nhưng giả sử sợi dây ấy ở rất gần mà không nhận ra thì chỉ là một kẻ ngốc thôi. Cuộc sống là một con đường đầy thử thách. Tôi không có cách nào giúp cậu. Chỉ có thể nói hãy làm những gì cậu cho là tốt nhất. 

Trầm ngâm một lát, ông ta tiếp tục:

- Cậu biết vì sao tôi đi tìm kỷ niệm không? Vì tôi đã đánh mất và mãi mãi không thể tìm lại được.

Rồi người đàn ông đứng dậy

- Chào cậu. Tôi tiếp tục đây. Mong cậu sớm giải quyết được vấn đề của mình. “Quẳng gánh lo đi mà sống”. Vì dù sao đời vẫn đẹp nhất là vào mùa thu thay lá.

Một niềm xúc động dâng trào, tôi lại tiếp tục chìm đắm trong theo dòng cảm xúc bất tận.


Ảnh minh họa: Linku 

7.

Nắng tắt dần.

Gió như một kẻ khờ khạo thổi tung những hạt mưa bụi mỏng manh. Từng giọt rơi trên tóc tôi buốt giá. SMS Khoa gửi cứ vang lên trong tâm trí “Cứ sống trong cái thế giới câm lặng của cậu đi. Xem được bao lâu”. 

Tôi vội chạy đến sân bay. 

Xin thời gian đừng trôi đi quá vội, chờ anh một chút thôi mà Di. 

Gió lặng... 

8. 

Ngày tàn dài theo cánh chim chiều cô đơn. Phan đứng lặng nhìn theo chiếc máy bay rất lâu, đôi mắt như mờ đi vì những giọt nước mắt trong veo lặng lẽ rơi. Lần đầu tiên tôi thấy cậu khóc, thằng con trai lạnh lùng nhất mà tôi biết đang khóc. Bóng tối hắt lên, nuốt gọn cả cái dáng cao lêu ngêu của cậu, một sự cô độc lạ lùng. 

Yêu có nghĩa là hy vọng... 

Như khi Di đặt vào tay tôi tờ địa chỉ viết vội, khẽ nói “Nếu một ngày Phan muốn tìm em” trước khi ngoái đầu ném ánh mắt chờ đợi cuối cùng rồi mất hút trong hàng trăm người đến và đi. 

Như khi trái tim tôi âm thầm tự hỏi:” Tình yêu là gì? Là yêu và cố giành được người mình yêu hay nhìn người mình yêu được hạnh phúc?”. 

Như khi Phan chới với vì ngỡ đánh mất mối tình đầu. Không biết những nuối tiếc và mất mát có khiến con người ta lớn lên không, nhưng vẫn nhớ ai đó đã nói: “Nếu đó đúng là định mệnh thì những ai yêu nhau lại sẽ về bên nhau”. 

Hãy tin vào điều đó, bạn thân! 

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Thiên đường hạnh phúc

12:44 AM |

Đọc truyện tiểu thuyết - Blog radio : Thiên đường hạnh phúc.  Lắng nghe truyện tiểu thuyết và cảm nhật ý nghĩa của tình yêu và cuộc sống nhé ^^~

-----------------------------------------------------------------



Blog - radio Thiên đường hạnh phúc

1. 

Tôi gặp em ở bến xe buýt. 

Một chiều mưa lạnh. 

Bus 28 về thành phố. 

Em mặc chiếc áo nâu, khoác hờ trên bờ vai gầy mệt mỏi. Chiếc balô hình con gấu xẹp lép bám vào lưng khiến em trông càng nhỏ bé mỏng manh. Tóc em lấm tấm những hạt nước li ti. 

Bus đến. 

Em lên trước, tôi lên sau. Chiếc ghế nhựa của bác tài cạnh cửa xô ra khi xe dừng đột ngột. Em bước đến và vấp phải. Tôi vội vàng đỡ lấy em theo phản xạ tự nhiên. Em mỉm cười xanh xao như cám ơn tôi. Bus lác đác vài người, xuyên qua làn mưa nặng hạt. Em gục đầu vào thành ghế. Nhìn em, cô gái nhỏ, tôi nhớ về Lam - bạn gái tôi. 
(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Thiên đường hạnh phúc
(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Thiên đường hạnh phúc
2.

Lam xinh đẹp, yêu kiều, học giỏi,con nhà giàu. Cách nói chuyện của nàng thu hút người khác. Có lẽ cuộc sống của chúng tôi sẽ tiếp diễn như vậy nếu em không xuất hiện. Ở nàng tất cả đều hoàn mĩ, nàng như một viên ngọc quí không tì vết nhưng em lại giống một viên ngọc thô hơn. Mỗi lần café , mỗi lần đưa nàng đi sinh nhật, tôi lại phải tạm gác hết tất cả mọi công việc của một sinh viên kinh tế năm cuối. Nàng thường so sánh tôi chẳng được như những kẻ theo đuổi nàng. 

3. 

Lam gọi. 

Điện thoại rung bần bật trong túi quần. Không hiểu sao tôi lại từ chối cuộc gọi này, chắc tại thấy thật vô duyên khi nói chuyện trong chiếc bus vắng vẻ thế này. Tình yêu là gì mà sao tôi thấy nặng nề đến vậy? Bus lắc lư, ngăn dòng suy nghĩ của tôi. 

Bus dừng. 

Em xuống. 

Tôi cũng xuống. 

Em băng qua làn mưa một cách vô thức. Sau vài giây chần chừ, tôi quyết định đuổi theo em, đưa cho em chiếc ô mà bà ngoại dúi vào tay tôi lúc về. Em lắc đầu, vẫn nụ cười dịu dàng khiến lòng tôi ngây ngất. 

- Cám ơn nhưng anh lấy gì mà dùng. Trời mưa to rồi , anh sẽ ướt hết thôi. 

- Tôi là con trai, dính chút nước, không sao đâu. 

Tôi chạy lại mái hiên chú mưa chờ Minh – em gái tôi đến đón. Chiếc Attila đời mới đỗ xịch lại trước mặt tôi. 

Lam. 

Tôi nhảy lên , đón chiếc áo mưa từ tay nàng. Cả hai cùng không nói gì. Tôi hiểu, nàng đang giận. 

Tôi không giải thích. Nàng cũng không hỏi. Những cuộc gặp gỡ, nhưng cuộc gọi của chúng tôi cứ thưa dần. Hình thức, tẻ nhạt. 

Lam đi chơi với Thắng , cậu bạn cùng lớp đại học vẫn luôn ganh đua với tôi. Những café sang trọng, những shop thời trang , những party như đang trêu ngươi trước mặt tôi. Khoảng cách cứ xa dần, mối quan hệ của chúng tôi càng trở nên mệt mỏi. Chúng tôi chia tay mùa đông ấy, nhẹ nhàng, thanh thản như hai người chưa bao giờ yêu nhau, không ai níu kéo ai. 

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Thiên đường hạnh phúc

4. 

Về thăm bà ngoại, thanh bình, thoải mái, lúc nào cũng vậy. 

Bus 28. 

Balô gấu. 

- Chào anh 

- A... chào cô. 

Tôi nhận ra em. Gương mặt có đôi chút hồng hào hơn nhưng đôi mắt vẫn đượm buồn, đôi mắt xa vời như một đám mây lơ lửng. 


Ảnh minh họa: Anh Vũ 

- Cô đi thăm người quen à? 

- Vâng , tôi đến thăm người yêu. Một thoáng bỡ ngỡ trong tôi. Thế còn anh? 

- Tôi về thăm bà ngoại. Cô cậu yêu nhau mà xa xôi vậy? 

Thoáng buồn trên gương mặt, cô nói nhỏ: 

- Chúng tôi chia tay rồi, giờ anh ấy ở xa tôi lắm, chẳng bao giờ thèm nói chuyện với tôi nữa đâu. Tôi đến nhìn trộm anh ấy thôi , tôi nhớ anh ấy lắm. 

- À, tôi vẫn chưa trả cho anh chiếc ô. Làm thế nào nhỉ? Hay anh cho tôi số phone nhé, tôi sẽ mang ô đến cho anh. 

- Ok 

5. 

Bà ngoại hiện ra với cái lưng còng xương xẩu. Về thăm bà, cảm giác ấm áp, yên tâm khác hẳn so với chốn thành thị xô bồ, bụi bặm. 

(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Thiên đường hạnh phúc

6. 

Em gọi cho tôi vào một buổi trưa giữa tuần. Chúng tôi hẹn nhau ở KFC, ăn trưa và nói chuyện, thân mật, dân dã. 

- Anh có nét rất giống anh ấy! 

- Vậy à? 

- Lần đầu gặp nhau, anh ấy cũng giúp tôi như anh vậy. Chúng tôi học cùng đại học, tình yêu cứ thế lớn dần lên. Những ngày tháng đó thật hạnh phúc. Đột nhiên, anh ấy nói lời chia tay… 

Tôi không tò mò chuyện người khác nhưng vẫn sẵn lòng nghe em tâm sự. 

- Tại sao cô lại nói chuyện của mình với người lạ như tôi? 

- Vì “em” tin anh cũng tốt như anh ấy. - Đại từ nhân xưng được chuyển ngôi một cách đột ngột. 

- Thì ra mọi người con trai em gặp em đều mang ra so sánh với cậu ta. - Tôi cười vang. 

Em cười ngây thơ đáp lại. 

Em học mĩ thuật năm 3, có lần đi chơi cao hứng em vẽ tặng tôi hình ảnh một bàn tay. Em lí giải nó theo cách của riêng mình. Bàn tay là nơi gắn kết những tình cảm yêu thương. 

Những lần gặp nhau tăng dần. Chúng tôi cởi mở, chân thành. 


Tôi kể em nghe mối tình đầu của mình: Lam.

Em kể về cậu ta. 

Có lần tôi hỏi em: 

- Em vẫn đi thăm cậu ấy à? 

- Vâng . 

Bất chợt tôi đề nghị : 

- Cho anh đi cùng với. Anh cũng tò mò muốn biết cậu ta như thế nào quá. 

Em đồng ý. 

Bus 28 ra ngoại thành. 

Chúng tôi ngồi cạnh nhau, mỗi người theo đuổi cho mình một ý nghĩ riêng nhưng đều gặp nhau tại một giao điểm đó là cậu ấy. Em mang theo 1 bó tường vi. Em bảo, nhìn thấy tường vi cậu ấy sẽ nhớ đến em. 

Người em đến thăm khiến tôi thật bất ngờ. Cậu ấy đang nằm dưới nấm mồ kia. Xung quanh mộ, tường vi xanh tốt. Người yêu em qua đời vì ung thư. Khi biết mình bị bệnh, cậu ấy đã nói lời chia tay đột ngột, giấu bệnh không cho em biết, cậu ấy sống những ngày còn lại với niềm tin sẽ kịp hoàn thành món quà cuối cùng cho em, mỗi ngày viết cho em một lá thư. 

Em đi lang thang, đi tìm câu trả lời vì sao cậu ấy chia tay. Còn cậu ấy nằm trong bệnh viện. Lá thư cuối cùng dừng ở con số 99. Con số chẳng tròn trịa nhưng cả 2 đều yêu thích. Khi biết sự thật, em chỉ kịp nhìn mặt cậu ấy lần cuối. Bao đêm giấc không tròn, ngồi dậy, em lôi thư của cậu ấy ra đọc đến nỗi thư bây giờ cũng hoen màu giấy. Em chưa một lần khóc. Em bảo, một ngày nào đó, cậu ấy sẽ hiểu được tấm lòng em. 


(Truyện tiểu thuyết) - blog radio : Thiên đường hạnh phúc

7.

Tôi nhớ đến em nhiều hơn. Tôi nghĩ nhiều về chuyện của em. Mỗi lần nhớ đến em, tôi đều nhớ đến đôi mắt nâu sâu thẳm. Đôi mắt em đẹp lắm. Màu mắt em giống màu bồ quân. Đã bao lần tôi thấy mình bị cuốn hút bởi đôi mắt ấy. Tôi biết mình yêu em từ ngày tôi và em gặp nhau lần đầu trên xe bus. 

Luận văn tốt nghiệp làm tôi bù đầu. 

Lâu lắm chúng tôi cũng không gặp nhau. 

Tôi ra trường. 

Loại giỏi. 

Đi du học. 

2 năm. 

Về nước. 

Tôi được mời làm việc trong một công ty quảng cáo lớn. 

Không biết em giờ này ra sao? 

8. 

Công việc. 

Café sáng. 

Đối tác. 

Quay trở về công ty thì cũng muộn. 

Bóng ai quen thuộc bước ra từ sảnh lớn. 

Em. 

Không ai khác, chính là em. 

Hoá ra chính em là cộng tác viên mới cho chương trình quảng cáo lần này. 

Em được đánh giá khá cao. 

Sực tỉnh. 

Tôi vội vàng chạy theo... 

9. 

Mùa thu. 

Lá vàng rơi. 

Tôi chạy theo em giữa phố xá đông người, nhẹ nhàng nắm tay em từ sau. 

Em giật mình quay lại, nhìn tôi, nghẹn ngào một tiếng: 

- Anh! 

Tôi nói: 

- Em chấp nhận anh nhé? 

- Anh!... 

Anh biết mình yêu em lâu rồi. Anh biết em không quên được cậu ấy nhưng anh mong mình sẽ được chăm sóc em thay cậu ấy suốt quãng đời còn lại. Anh đã xin phép cậu ấy rồi . Anh tin. Trên thiên đường kia cậu ấy đang chúc phúc cho chúng ta.

Em ngỡ ngàng, ôm chầm lấy tôi khóc oà. 

Đã bao lâu rồi em chưa khóc? 

Và tôi biết trái tim chân thành của mình đã khiến em cảm động, tôi đã tìm thấy niềm hạnh phúc - vì tôi đã tìm thấy em. 

Em – là thiên đường hạnh phúc của tôi. 
Read more…

QC trai

Bài Ngẫu Nhiên

POPUP