Cô bạn có đôi mắt tím

9:45 PM |

(Truyện tiểu thuyết) - Cô bạn có đôi mắt tím. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!


- Vì khi cậu khóc trông thật xinh. Và vì chúng mình là bạn!...
Tàu điện ngầm – Đi học muộn... Một ngày như mọi ngày!
Buổi sáng đến muộn, như mọi khi. Những ngày đầu ở 4000 cây số tính từ Việt Nam, Minh không thực sự hiểu điều ấy, rồi nó biết được lí do của những chiều nắng tắt chậm, nơi Singapore người ta không lấy múi giờ theo địa lí, mà chọn giờ cùng giờ Hồng Kông vì lí do kinh tế. Nó chưa thực sự quen với việc 8h sáng mà trời vẫn mịt mù...

(Truyện tiểu thuyết) : Cô bạn có đôi mắt tím

Tàu điện ngầm vắng vẻ. Minh nhìn đồng hồ, hẳn là nó sẽ muộn học, nhưng ở đây người ta ít quan tâm tới điều đó. Chiếc MP3 thổi vào tai nó giọng hát của Hà Trần, bằng thứ ngôn ngữ mà nó vẫn hằng mong nhớ...
Cô gái có đôi kính áp tròng ánh tím.
Minh khẽ mở cửa lớp, chui tọt vào chỗ, vứt ra cái đĩa TS online cho thằng Jimmy. Cherry vứt cho nó hộp kẹo Mentos, có vẻ đã được share cho đến nửa lớp, trong khi thằng Jimmy hôn chùn chụt cái đĩa, vừa lảm nhảm rằng không có Minh thì nó đã phải load cái này chắc đến 7 tiếng từ cái mạng Wireless chậm rì của trường.
Canteen đông nghịch và nhộn nhạo. Như mọi khi, Minh ngồi lại trông đồ trong lúc lũ bạn, vốn nhiều kinh nghiệm "bon chen" hơn, lãnh trách nhiệm đi mua đồ ăn. Một giọng con gái từ phía sau nó, bằng tiếng Anh: "Xin lỗi, còn chỗ trống ở đây không?"
Hầu như ngay lập tức, Minh đáp ngắn gọn: "No", rồi nó giật mình quay lại. Người Việt có thể nhận ra nhau qua cách phát âm nhiều bằng môi.
Trước mặt nó là một cô gái tóc nâu, áo khoác hồng Das xắn tay, đôi mắt ánh tím... gương mặt rất Sing ấy làm nó lưỡng lự, đành hỏi bằng tiếng Anh: "Bạn là người Việt Nam?". Vẻ mặt cô gái thoáng ngạc nhiên: "Yup." Minh nở nụ cười, trước hết khen tặng sự nhạy cảm của mình...
Điều thú vị nhất – Một ngày không như mọi ngày.
(Truyện tiểu thuyết) : Cô bạn có đôi mắt tím
(Truyện tiểu thuyết) : Cô bạn có đôi mắt tím
***
Cầu thang dẫn lên giảng đường 73 vắng tanh, đang là tiết 1 buổi chiều. Minh ngồi bệt xuống bên Nguyên trên cầu thang, nhấc headphone khỏi tai cô nhỏ:
- Bắt quả tang bùng học nhé! Để tớ đoán xem nào, giờ Toán hả?
Nguyên cười phá lên:
- Chính xác! Cậu giỏi thì đoán nốt khoa của tớ đi!
Một phút im lặng rồi Minh đưa cho Nguyên lon nước mát lạnh:
- Đằng nào cậu cũng nói cho tớ mà, phải không?
Nguyên cười vang, áp lon nước vào má:
- Tớ sẽ học câu này để dùng khi bó tay với một câu đố nào đấy. Mà đúng là cậu không đoán được đâu. Tớ học ME – mechanic... Hôm nay nóng quá nhỉ!
Minh bật cười:
- Hôm nào chả nóng! Con gái mà học ME, lạ thật!
- Thì đã thấy rồi đấy thôi! Của hiếm là của quý đấy, nhớ mà bảo vệ kẻo nó tuyệt chủng!...
- Cậu sang đây chắc cũng cùng đợt với tớ nhỉ. Tớ sang từ cuối tháng 4.
- Thế thì sớm hơn tớ. Tớ mới sang được khoảng 3 tuần.
Minh xoay xoay cái bật lửa:
- Mọi thứ ổn chứ?
Nguyên nháy mắt:
- Chắc là ổn! Nhiều chuyện lạ lẫm, một số phiền toái nhỏ... Nhưng như thế tớ thấy vẫn còn hên chán!

(Truyện tiểu thuyết) : Cô bạn có đôi mắt tím

Minh mỉm cười:
- Rồi cậu sẽ quen. Mọi thứ thú vị, bắt đầu đều phức tạp. Hoặc người lại.
Nguyên nhấp nhấp lon nước:
- Điều gì cậu cảm thấy thú vị nhất ở đây?
- Mọi thứ, những máy bán nước tự động, những tờ báo free, những góc nhìn từ tầng 20, nhưng quyển sách đọc không gập, những buổi sáng đến muộn...
- Và điều gì là thú vị hơn cả?!
Minh ngừng lại một chút, nó nhìn vào đôi mắt tím của Nguyên:
- Khó nói lắm. Những sáng tỉnh giấc không thấy căn phòng quen thuộc, những đêm phân vân kinh khủng giữa việc bật online lên tán gẫu với bạn bè hay tắt đi để dồn sức cho ngày hôm sau sẽ cày hết tốc lực với tàu điện ngầm, xe bus, học tiếng, kết bạn, thích nghi với cuộc sống mới... Những sự mới mẻ ấy vừa thú vị vừa thú vị, vừa trống trải...
Nguyên ngồi bó gối, rồi chợt ngẩng gương mặt mịn màng lên, mỉm cười:
- Còn với tớ, mọi việc đều tốt. Và việc tốt nhất cho đến giờ là tớ gặp được ấy.
... Chiều đột nhiên mát rượi với những cơn gió hiếm hoi tháng sáu. Chân trời đỏ quạch. "Có lẽ đêm nay mưa đấy, rút quần áo sớm đi nhé!" Tiếng cười khanh khách của Nguyên vẳng bên tai... Những ngày xa lạ thoáng chốc vụt tắt như kết thúc bộ phim dở dang.
***
Thư viện – Cơn mưa – Cầu vượt – Sự lựa chọn.
Minh lang thang trên thư viện, vừa nhấm nháp chacolate, vừa mở bài tập vẽ và làm nốt. Vẽ được hết hình đầu tiên ở góc nhìn thứ 3, Minh đã cảm thấy ặc ặc lắm rồi. Học thêm này đọ 3 tiết liền chắc là nó tàn một đời hoa úa một đời lúa mất. Nằm gác chân ra sàn, cái cách nằm thượt ra thư viện thế này nó học được của Melvin, ban đầu thấy choáng (thư viện mà nó coi như thể nhà trẻ vậy). Nhưng rồi nhìn quanh Minh bắt gặp hơn một đứa dáng nằm chiến y hệt thế, mới thấy đấy là cái chuyện thường ở trên phường...
Chợt cái headphone từ cái tai nó bị giật ra, Minh mở mắt, đôi mắt tím nhìn nó chăm chú. Nguyên gật gù:
- À há, "Romeo" của Tiến Đạt! Được được! Nhưng mà chưa ăn thua, mai tớ vứt link vào nghe trực tuyến Addy Việt mới khiếp đảm!
Nguyên đưa tay kéo Minh ngồi dậy, xếp gọn đống giấy vẽ bừa bộn xung quanh.
- Chiều nay mấy giờ hết tiết?
Minh rút phone ra, đút vào balô bừa bộn:
- 5h. Hôm nay học 8 tiết, thấy đầu lùng bà lùng bùng kiểu như ngủ ngáp bị ruồi bay vào ý. À, uống gì không?
Nguyên giơ hai tay lên:
- Ủng hộ nhiệt tình! Trà sữa trân châu không đá!
Minh bật cười lắc đầu:
- Như ở nhà!
Nguyên nhấc máy:
- Mua đi, tối nay đừng về kí túc xá nữa, tớ bù Mac Donald cho! Nhưng dưới 6$!
- Thế thì tối nay mưa mất!

(Truyện tiểu thuyết) : Cô bạn có đôi mắt tím

Và mưa thật. Mưa như để bù lại những ngày nắng cháy, cây cối ngập trong màn mưa trong suốt sảng khoái và đắm đuối. Minh và Nguyên ngồi dưới mái hiên chiếc cầu vượt băng ngang đường cao tốc. Mái hiên ngắn xanh lơ không đủ che những giọt nước lạnh cóng. Những chiếc xe chạy dọc ngang tít tắp, vùn vụt trong không gian nhiều nhịp thở. Hai đứa vẫn ngồi yên, mặc cho dòng người bước vội vã ngay sau lưng. Mùi không khí, mùi mưa, mùi đất lẫn với nhau tạo thành một cảm giác hiếm có. Nguyên lên tiếng:
- Cậu biết không, khi còn bé tớ luôn thèm cảm giác trời mưa mà được trùm chăn thật ấm rồi vừa ăn cái gì đó vừa đọc truyện thì thật thích. Sau này, tớ rất hay lên Align Café ngồi những ngày mưa thế này, ngắm từng mảng cây đẫm nước, ngắm mọi người dưới phố... Rồi thấy mình hạnh phúc nhất quả đất...
Nguyên quay sang Minh:
- Chẳng hiểu tại sao tớ lại kể cho cậu nghe những chuyện ấy. Sang đây thấy cuộc sống thực tế quá...
Minh thấy trái đất lại trở về nhỏ bé và yếu ớt, như vốn phải thế:
- Tất cả do mình chọn mà. Hồi bé, đọc Nghìn lẻ một đêm, tớ vẫn nhớ một câu: Trong cuộc sống, trừ cái tên của mình ra, những thứ còn lại bạn đều nên tự chọn. Điều ấy đúng phải không? Hồi mới sang, tớ cũng hoang mang ghê gớm, không biết mình chọn đúng hay sai. Tại sao giữa một môi trường vừa mới mẻ vừa thú vị, mình bối rối và cô độc thế. – Minh cười nhẹ – Thế là tớ mua một con mèo con, và dồn tình yêu thương vào cho nó. Nhưng tớ thấy điều đó chẳng khác gì một kiểu chạy trốn. Tớ ngừng lại, bắt đầu sống cuộc sống như mình mong muốn. Tớ vẫn nuôi con mèo và yêu thương nó, nhưng đó là tình yêu cho con mèo, và dành riêng cho nó. Chứ không phải là sự chắp vá từ một tình yêu nào khác!
Chiếc bật lửa Zippo trong tay Minh xoay xoay, bật tách một cái, đốm lửa nhỏ lấp lánh ánh tím sẫm. Nó chậm rãi:
- Cũng như tớ yêu quý cậu thật sự. Nếu chúng ta đang ở Việt Nam và gặp nhau ở một nơi nào đó, tớ vẫn sẽ yêu quý cậu như thế này. Chứ không phải tình cảm của tớ dành cho cậu bây giờ là do nhu cầu muốn có một ai đó để làm bạn, để yêu quý, để thể hiện... Không đâu....
Đột ngột, Minh đứng dậy, đưa tay ra:
- Nào, để tớ giúp một tay. Không còn hàng Mac Donald nào mở cửa giờ này, nhưng nếu muốn ăn spaghetti thì tớ sẽ làm!
Nguyên thì thào:
- Thật ư? Sao cậu chiều tớ vậy, Minh?
Minh cười, cầm lấy tay Nguyên:
- Vì khi cậu khóc trông thật xinh. Và vì chúng mình là bạn!...

(Truyện tiểu thuyết) : Cô bạn có đôi mắt tím

Read more…

Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu

9:43 PM |

(Truyện tiểu thuyết) - Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!


Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.

(Truyện tiểu thuyết) : Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu

Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:
- Hút thuốc lá ngon không? - Cô nhíu mày hỏi.
- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.
- Em và thuốc lá, anh chọn ai?
- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.
Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.
Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.
Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.
(Truyện tiểu thuyết) : Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu
(Truyện tiểu thuyết) : Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu

 Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... im bặt.
Anh cúi đầu xuống hỏi:
- Sao em tự dưng im ắng thế?
- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?
- Anh... à ừ... - Anh ấp úng.
Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.
- Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.
- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.
- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?
- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?
Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.
Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.
- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!
Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.
Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.
Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.
- Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?
- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!
- Biết đâu sẽ có tác dụng?
- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?
- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.
- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!
Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:
- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!

(Truyện tiểu thuyết) : Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu

Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!
Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.
Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.
Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.
Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.
Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.
Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.
Cô châm lên một điếu thuốc.
- Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.
- Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.
- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!
- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.
- Nửa năm trước, vì một người anh yêu.
Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.
Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.
Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.
- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?
- Từ một năm trước, vì một người em yêu.
- Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.
Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.
- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!
Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.
- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?
(Truyện tiểu thuyết) : Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu
Read more…

Ngủ đi cô bé

9:38 PM |

(Truyện tiểu thuyết) - Ngủ đi cô bé. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!


Mỗi khi em thức quá khuya, anh lại nhắc em như thế. Em bông đùa với anh, khổ lắm nói mãi...

1.
Mỗi khi em thức quá khuya, anh lại nhắc em như thế. Em bông đùa với anh, khổ lắm nói mãi, em biết là da chỉ hấp thụ được dưỡng chất từ 11h đêm đến 1h sáng thôi, nhưng em lại còn nhiều việc quá anh ạ. Anh chỉ còn biết cười trừ, em bướng quá đấy, nghe lời anh nói, ngủ đi rồi mai làm tiếp. Em chẳng biết làm thế nào đành phải đặt “invi”. Năm phút sau lại thấy tin nhắn mới, anh biết em vẫn chưa ngủ, lừa người lớn là không tốt đâu. Cuối cùng em đành đi ngủ, lòng tức anh ách.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé

Em bé hơn anh, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc nhuộm nâu hạt dẻ. Mỗi lần gặp, anh lại cứ ra rả điệp khúc, không chịu ăn người gầy như que củi thế này lại còn ham công tiếc việc làm sao đủ sức. Không những thế lại còn nói tóc em giờ vừa khô vừa gãy, em xem có ai tóc nhuộm mà suốt ngày dang đầu trần ngoài nắng như em không? Thấy em nhăn mặt, anh nói, nếu là người yêu của em thì ngày nào anh cũng sẽ bắt em ăn cho thật nhiều, lúc nào cũng phải nhắc em mang mũ với dù theo, kể cả em có là hay quên. Em le lưỡi, mới chỉ thân thân mà anh suốt ngày cằn nhằn thế này, làm bồ em thì chắc em thành một con bé béo múp míp, lúc nào người yêu cũng kè kè đi theo như bố trẻ mất. Anh cười khì, làm người yêu thì phải trông em 24/7 mệt bở hơi tai mất.
Em gặp anh ở Yên café, nhỉ? Em muốn có một cuộc sống tự lập không phụ thuộc vào gia đình, không muốn trói buộc bản thân phải lệ thuộc vào người khác. Ấn tượng ban đầu của em là Yên trầm quá, không như ở hồi em làm ở Lotte lúc nào cũng tất bật. Những ngày đầu em không quen lắm, có lẽ em thích sự náo nhiệt luôn khiến mình bận luôn chân luôn tay, nhưng dần dần em bị không khí yên bình nơi này mê hoặc lúc nào không hay. Có lẽ là do con ngõ quanh co vào quán, hay những đoá hoa khô nằm yên trong lọ, cũng có thể là những bức tranh sơn dầu bàng bạc, thậm chí cả những người khách quen thường ngồi yên vị tại chỗ dành cho mình… Sự bình yên đong đầy trong những sự vật rất đỗi bình dị nếu không dừng chân lại ta sẽ không thể nhận ra.
2.
Anh vốn là khách quen của quán. Cứ chừng 2 giờ trưa là anh lại đến và ngồi trong góc khuất bên kệ sách. Như thường lệ, anh sẽ gọi một café đen và một sandwich mứt cam. Dần dần thành thói quen, cứ 2 giờ kém em lại nướng bánh. Anh sẽ không phải đợi lâu thứ bánh sandwich giòn tan ăn với mứt cam màu vàng rơm mà mình ưa thích. Khi đến Yên, anh thường ngồi trầm tư hàng giờ bên chiếc lap trắng, thỉnh thoảng em lại đến châm nước thêm cho anh - là thứ nước lạnh có vừa đủ mùi lá dứa thoang thoảng dễ chịu. Lúc đó, anh thường sẽ ngẩng đầu lên mỉm cười, cảm ơn cô bé.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé

Ban đầu em thấy hơi phật ý, em đâu phải trẻ con. Em đã có thể đi bầu cử, có thể tự quyết định cuộc sống của mình, tại sao một người xa lạ như anh lại cứ hết lần này đến lần khác lại gọi em như thế. Anh không có ý trêu đùa, anh gọi em như thế như một thói quen vậy. Sau này anh nói với em, hồi đó gặp em thấy em nhỏ xíu, tự dưng gọi là cô bé rồi quen miệng luôn. Em có giận thì anh chịu vậy, không bỏ được đâu.
Ừ thì em nhỏ thật đấy, nhỏ hơn anh những hơn một giáp. Đến giờ em mới biết, chứ lúc ấy thì em chỉ nghĩ anh chừng hăm mấy thôi, không ngờ đã băm rồi cơ. Nhiều lúc quán vắng, chỉ có mình em với anh trong căn phòng trống êm ả tiếng nhạc không lời, em lại để mình trôi đi như thế. Mấy cuốn Nước Mỹ Nước Mỹ hay Đẹp và Buồn trên kệ sách em đều đã đọc qua, đành thừ người ra nhìn anh làm việc. Dần dần nhận ra anh có những nét điển trai, sống mũi thẳng, ánh mắt trầm và ấm. Em chợt nhận ra mình thích nhìn anh ngồi suy tư, khi đó anh thường sẽ hút một hai điếu thuốc. Là loại Dunhill, cũng ít người nam hút, em thích cái vị gắt gỏng buồn buồn của nó. Không quá nhiều nicotin để nghiện, nhưng khi không thấy những vòng khói mỏng tang lãng đãng bỗng dưng em thấy trông trống, chỉ là trông trống thế thôi.
(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé
(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé

3.
Anh làm thiết kế, anh nói mình tìm được cảm hứng tại quán này giống như một nhà văn hay viết sách trong một góc quán café quen vậy. Có nhiều thứ trong quán này khiến anh tò mò về xuất xứ của chúng mà không thể lí giải, những chiếc lọ cắm hoa khô, cây piano nằm yên nơi góc phòng, bức hoạ màu lam huyền ảo hoà sắc, và cả em – người hay nhìn trộm anh hàng giờ, cô bé ạ. Lúc ấy mặt em ửng đỏ lên và những ngón tay đan vào rồi lại rút ra vì bối rối. Em cố phân bua còn anh thì chỉ cười mà không nói gì thêm.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé

Có lúc quán đông khách, em không kịp nhận ra anh đã đến hay chưa. Đi lên đi xuống, đã thấy anh ngồi ở góc sofa ấy từ bao giờ mà em vẫn chưa rót nước. Liệu có phải là anh đã quá quen mà em đã không còn nghĩ anh là khách nữa? Anh không hề phật ý, cũng chẳng hối thúc em, chỉ đơn giản là ngồi ở đấy để chờ em nhận ra, chờ em đến. Em quệt mồ hôi trên trán rồi hỏi anh, một phần như cũ phải không anh. Ừ, vẫn như cũ cô bé ạ.
Từ những lần nhìn trộm ấy mà anh và em đã bắt chuyện với nhau. Khoảng cách giữa chúng ta dần xích lại. Những chuyện lúc ấy cũng chỉ là những mẩu chuyện con con không đầu không cuối, là tiết trời hôm nay đẹp hay dạo này thành phố kẹt xe quá. Em nhận ra cách anh trò chuyện không lãng mạn và ngọt ngào như vẻ ngoài của mình. Nhưng mấy câu chuyện vu vơ ấy làm em thấy dễ gần, em sẽ thu mình lại trước lời đường mật tán tỉnh. Có lẽ em ít nói, có lẽ em nói chuyện không hay, nhưng anh vẫn hay trò chuyện với em từ dạo đó. Anh nói rằng anh thích sự ít nói của em, thích nhìn em cười ngượng nghịu mỗi khi bối rối không biết đáp trả, anh không cần em phải nói những lời hoa mỹ sáo rỗng nếu em không thích.
4.
Em và anh trở thành bạn của nhau từ lúc nào, em cũng không còn nhớ rõ nữa. Từ lúc ấy, thỉnh thoảng điện thoại em lại khẽ rung lên, là những tin nhắn của anh. Thường chỉ là vài lời thăm hỏi bình thường như những người bạn với nhau. Anh cho em nick yahoo và facebook, chúng khiến em nhận ra một con người khác: hài hước và gần gũi hơn con người mà em vẫn gặp ngoài đời. Có lẽ trên mạng ngoài những người tự tạo ra một vỏ bọc cho mình, lại có những người tự cởi bỏ đi lớp vỏ bọc của mình. Em thích những lời nói đùa dí dỏm của anh, thích trang facebook với những dòng ghi chú tưng tửng, những tấm hình anh vẽ ngồ ngộ. Em và nhau khá hợp nhau trên nhiều phương diện như việc em và và anh đều thích tranh Monet hay đọc Murakami. Có người nói em cố già dặn so với cái tuổi đôi mươi của mình, em chỉ cười thôi. Anh có thể hiểu, có đủ kiên nhẫn để nghe những lời tâm sự mà em không thể nói với bất kì ai. Em như có một người bạn đặc biệt để chia sẻ, để trò chuyện, để cười đùa. Với anh, em không phải lo ngại, phải đắn đo mình cần phải nói gì, có gây phật ý người ta không. Đối với em, bạn tốt thì chỉ cần như thế là đủ.
Một ngày, anh hẹn em đi coi phim. Em hỏi đùa anh sao không mời bạn gái đi coi Valentine’s day, như thế không phải lãng mạn hơn sao. Anh gãi đầu nói không có bạn gái, rủ em gái đi cũng không được sao, buồn thật đấy. Em mỉm cười gật đầu. Hôm ấy, rạp chiếu phim rất vắng, cả rạp A của Diamond mà chỉ có 3 đôi đang coi nếu tính cả em và anh. Phim chiếu được nửa tiếng thì em đã bị hoa mắt lên hết vì gần mười đôi cứ liên tục xuất hiện trên màn ảnh, cuối cùng đành đầu hàng, gục đầu lên vai anh mà ngủ ngon lành. Đến khi anh lay lay vai em mãi, em mới chịu dậy. Không như người ta hỏi bạn gái phim cảm động không mà anh lại hỏi em ngủ ngon không, ngủ mà ôm anh chặt cứng làm anh chẳng thể cục cựa tê cứng cả người. Nghĩ lại đến chuyện này mà em cứ ngượng mãi.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé
5.
Hôm nay quán lại chỉ có mình em và anh. Em dùng mấy mẩu màu sáp hí hoáy vẽ con mèo tím ngồi dưới cơn mưa xanh. Anh chọc.
- Mèo gì mà lại ốm nhom thế này?
- Thì là con mimi nhà em, nó thích nhìn mưa như thế mà.
- Tại sao mèo mà lại màu tím?
- Ừ thì mèo đen nhưng mà còn sáp màu tím thôi.
Anh chỉ vào bên cạnh con mèo.
- Em vẽ thiếu rồi!
- Thiếu gì vậy anh? Em quay sang nhìn anh
Anh nhặt cây sáp màu cam dưới đất lên vẽ thêm một con mèo béo ú cạnh bên con mèo ốm nhom của em.
- Ngắm mưa một mình không phải rất buồn sao, phải một đôi mới lãng mạn chứ.
Em liền với tay lấy cây sáp màu hồng vẽ thêm vào một cái dù để che hai con mèo.
- Thế này thì hai đứa thoải mái ngắm mưa mà không sợ ướt.
Em và anh nhìn nhau rồi bật cười như hai đứa nhóc mới làm xong bài vẽ. Bức tranh cặp mèo ngắm mưa này là tác phẩm nghệ thuật chứ chả chơi. Nhìn sang mấy cây guitar ở góc phòng, em buột miệng hỏi.
- Anh biết chơi guitar không?
- Anh chỉ biết sơ sơ thôi.
- Thế sao anh không lần nào đàn thử đi?
- À thì biết sơ sơ, quán đông khách người ta cười mình thì sao?
- Giờ thì có em với anh thôi, anh đàn em nghe đi. Anh thích bài nào thì đàn bài nấy.
- Được rồi, không được chê dở nhá.
Anh ngồi trên bục, ngón tay lướt trên dây đàn. Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, em nhận ra ngay là bài Niệm khúc cuối mà mình vẫn thích. Và rồi anh cất tiếng hát, giọng trầm và man mác chất buồn của nhạc Ngô Thuỵ Miên.
“…Dựa vai nhau, cho nhau yên vui, ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đày,
Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
Nhìn em, nhìn em giây phút, muốn nói yêu em…” ~ ♫
Mãi một lúc sau, em mới nhận ra anh đã hát trọn bài. Mỗi khi nghe một người vừa hát vừa chơi nhạc cụ thì em sẽ có cảm giác nửa say mê nửa ngưỡng mộ, dường như tâm hồn mình cũng cuốn vào bài hát đó vậy.
- Anh hát hay quá.
- Bài này anh tập để tỏ tình với một người. Mà mãi chưa dám hát cho người ấy nghe.
Em vỗ nhẹ lên vai anh.
- Anh phải có can đảm để tỏ tình đi chứ. Nếu không nói ra làm sao người ấy biết được. Anh hát hay thế mà. Người ấy thế nào cũng thích thôi.
- Người ấy vừa nghe rồi. Có vẻ cũng thích như em vậy.
Em bối rối, ngoài em với anh ở đây thì còn ai nữa. Anh run run giọng, nói…Em nhất thời ngây ra vì bất ngờ. Trái tim chợt đập loạn nhịp, mặt cũng đỏ bừng lên. Không biết phải làm sao thì anh đã nói.
- Nếu em không đồng ý cũng không sao đâu. Anh…
- Em đã nói là từ chối đâu.
Khi chưa kịp nhận ra điều gì tiếp theo thì em đã thấy mình đã nằm gọn trong vòng tay anh rồi. Áp đầu vào khuôn ngực mạnh mẽ của anh, em có thể nghe rõ tiếng tim anh đập mạnh. Từng nhịp, từng nhịp một truyền vào tim em cảm giác, anh ấy yêu chân thành. Và em thì thầm vào tai anh, em cũng yêu anh. Đêm hôm ấy, điện thoại em lại rung lên khe khẽ, chỉ đơn giản một dòng chữ ấm áp “Ngủ đi cô bé”.
P/S:
Anh: Làm người yêu anh phải biết nấu ăn đấy không chỉ café với sandwich mứt cam thôi đâu. Anh thích ăn bánh tiramisu nhất, vừa mềm vừa béo.
Em: Nhưng anh phải đợi một tháng đấy nhé.
Anh: Anh đã đợi cả năm mới quen được em rồi, giờ lại thêm một tháng sao?
Em: Thì phải cho người ta một tháng để học làm bánh chứ. Hôm nay nghe lời anh ngủ sớm đi 

(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé
Read more…

Ngọt ngào và Nâu

12:31 AM |

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) - Ngọt ngào và Nâu. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!

-----------------------------------------------------------------


1. Đêm. Cho nỗi buồn rớt xuống vực sâu. Tôi đang nhớ Liên cồn cào, tôi play duy nhất bài Song from a secret garden, bởi đơn giản, đó là bài mà Liên hay nghe, nó gợi cho tôi một ít cảm giác Liên vẫn còn đâu đó quanh đây. Dẫu cho lòng tôi còn đau khổ đến mấy thì tôi vẫn không phủ nhận được một điều rằng tôi vẫn còn dành cho Liên rất nhiều tình cảm, nhiều, nhiều vô cùng. Ngày đó, tôi đã không đủ vị tha và dũng cảm để kéo Liên lại, xét cho cùng, nếu đó là sự lựa chọn của Liên thì chắc hẳn người đó xứng đáng.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu

Năm năm trước. Tôi và Liên từng là một đôi bạn thanh mai trúc mã. Chúng tôi học cùng từ cấp ba, nhà cách nhau một con đường, tôi thường đi qua con đường ấy chở Liên đến trường. Tình bạn trong sáng ấy đã lớn dần thành tình yêu khi chúng tôi học năm ba đại học. Sau này, chiếc xe đạp hồi cấp ba đã được thay thế bằng chiếc xe có gắn máy chạy bằng xăng. Liên trong sáng và dịu dàng,nàng thường cười khúc khích khi ngồi sau xe tôi. Thế nhưng, những ngày tháng hạnh phúc đó không nhiều. Khi chúng tôi tốt nghiệp đại học, tôi và Liên đã chọn hai ngả đường khác nhau, và cho đến mãi bây giờ, tôi cũng không dám chắc tôi đã chọn sai hay đúng. Sau nửa năm ra trường, Liên chia tay tôi và kết hôn với sếp mình. Tôi như kẻ mất hồn, tôi biến thành một kẻ mất hết niềm tin vào tình yêu và cuộc sống.
2.Sau một năm không còn là chính mình, tôi đã dần trở lại, tôi đã chín chắn hơn rất nhiều. Hôm đó, của một năm về trước, Liên mãi mãi không còn là của tôi. Nhớ những kỉ niệm cũ, lòng tôi lại bồi hồi da diết. Chưa đến 5h chiều, tôi quyết định thu dọn đồ đạc và rời văn phòng sớm, bỏ hết mấy cái dự án dở dang, tôi khoác ba lô đi lang thang dọc bãi nổi sông Hồng, nơi ngày xưa tôi hay đưa Liên đến. Hai đứa thường tháo giày đi chân trần để cho những dấu chân in hằn trên cát. Liên thích những điều lãng mạn nên máu lãng tử cũng ngấm vào trong tôi. Tôi lôi mấy lon bia ra và ngồi xuống nhâm nhi.
(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu
(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu
- Này chú, chú có thể không ngồi ở đây được không? Một giọng nói cất lên.
- Đây là đất của nhà cháu à?
Tôi đáp lại bằng giọng ngang phè của một kẻ ngà ngà say.
- Tất nhiên là không, nhưng chú đang làm ảnh hưởng đến bức tranh của cháu đấy ! Mà cháu là người ở đây trước !
Giọng nói lại cất lên, một gương mặt non choẹt nhìn tôi đầy thách thức. Hình như nó vừa gọi tôi là “chú”. Tôi đâu có quá già, mới chỉ hai ngày chưa cạo râu thôi.
-Vậy à? Vậy “chú” đi vậy. Nhưng mà này cháu, chú mới có hai nhăm tuổi thôi đấy!
Đó là lần đầu tiên, tôi và con nhóc gặp nhau.
Một khoảng thời gian sau, tôi đến Nâu và gặp lại con nhóc lần trước. Nâu là một quán café gần đối diện công ty tôi đang làm bây giờ. Tôi chọn Nâu bởi vẻ mộc mạc trầm buồn, và bởi ở Nâu hay phát những bản nhạc tôi ưa thích. Tôi không nhận ra nhóc, nhưng nó là người bắt chuyện với tôi trước.
-Xin chào, ông chú say rượu hôm nay muốn uống gì ?
-Ơ…sao cô lại gọi tôi vậy?
-Vậy, chắc chú không phải người phá hỏng khung cảnh bức tranh của cháu hôm trước đâu nhỉ ?
(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu

Con nhóc cười tươi để lộ chiếc răng khểnh bên phải trông thật duyên.
-Àh, tôi nhớ rồi, hóa ra là cô bé. Tôi cười đáp lại.
Giữa khoảng trống lờ mờ, tranh tối tranh sáng của quán café, tôi gọi cho mình một đen đá, con nhóc phục vụ bưng ra cho tôi một vài chiếc cookies, tôi nhíu mày không hiểu, nó mỉm cười :
-Cho lần gặp lại thứ hai.
-Cảm ơn, nhưng tôi không thích đồ ngọt lắm.
-Thử một chiếc đi chú, công thức mới nhất của cháu đấy !
Con nhóc quay lưng đi và tôi thì nhún vai. Cũng được, nhưng chưa thể nói là ngon.
3. Tôi đến Nâu đều đặn mỗi tuần. Ba tháng nữa trôi qua, lần nào tôi cũng gọi cho mình một ly đen đá, nên cứ thành lệ, con nhóc bưng cho tôi mà không hỏi tôi nữa. Đôi lúc nó nán lại nói với tôi một vài câu bâng quơ, rồi lại chạy biến đi. Thường thì tôi im lặng còn nó huyên thuyên. Tôi có thói quen hay mang theo một quyển sách đến quán, khi thì tôi ngắm phố phường từ trên cao. Lại một ngày Hà Nội rét , ngồi trong Nâu nhâm nhi gần xong tách café, bất chợt nhìn xuống dưới đường, tôi như nhìn thấy bóng ai đó đi ngang. Đúng là Liên, tôi tính tiền café mà không kịp chờ lấy tiền thừa, tôi chạy như bay xuống đường và đuổi theo bóng hình ấy. Gần hai năm không gặp lại Liên, nhưng tôi có thể khẳng định không nhầm được, bởi trong tim tôi lúc nào cũng có bóng hình ấy. Tôi đuổi theo Liên sang bên kia đường, vào trung tâm thương mại. Cũng vừa hay, tôi nhìn thấy một bóng dáng khác đi bên cạnh, họ cùng nhau bước vào chiếc taxi, mất hút trong chiều mưa Hà Nội âm u ẩm ướt.
Tôi chán nản và buồn bã, bước chân vô định kéo tôi lên khu thương mại. Bỗng một ai đó phía sau giật áo tôi lại.
-Tiền thừa của chú !
Ơ, tôi ngoảnh đầu lại, thì ra là cô nhóc. Cô vừa nói vừa thở hổn hển, dường như cô đã chạy đuổi theo tôi, chỉ để đưa nắm tiền thừa chưa đến 50k. Thấy cô bé thở dốc, trong tôi chợt xuất hiện một cảm giác áy náy, tôi mua cho cô một lon coke.
-Chú vừa chạy theo ai đó đúng không?
Tôi nhìn con bé với ánh mắt dò xét, hình như nó đang quan tâm thái quá đến cuộc sống riêng tư của người khác thì phải.
Nó cười hì lảng chuyện khác.
-Nếu chú không nói thì thôi, nhưng không phải ai cháu cũng vậy đâu, cháu chỉ quan tâm đến người cháu thích thôi.
Ngụm nước trong miệng tôi bỗng dưng suýt phụt ra ngoài, trẻ con bây giờ ghê gớm thật, ngày xưa, ở cái tuổi nó, thế hệ bọn tôi đâu có ăn nói mạnh dạn như vậy. Tôi và nó. Đúng là một phát ngôn gây sốc. Tôi vẫn im lặng và mỉm cười.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu

4.Một ngày đến Nâu, tôi không thấy con nhóc đâu cả. Bình thường, nó đã mang cho tôi một tách đen đá và vài cái bánh cookies do nó tự làm. Quán vẫn vậy, đường phố vẫn vậy, nhưng hình như không có nó thì không gian hơi khác.
Chầu café một mình tiếp theo của tôi không phải đen đá như thường lệ mà là một capuchino thơm mùi kem sữa. Tôi ngạc nhiên nhìn nó như một kẻ từ ngoài hành tinh vừa rớt xuống trước mặt. Nó cũng lặng im ngồi xuống đối diện tôi, không phải cái mép dảo hoạt như những lần trước. Nó chìa ra trước mặt tôi một tấm hình, tấm hình tôi làm rơi từ quyển If you are here của mình.
-Hình như đây là người chú đuổi theo lần trước!
-Uhm.
-Người yêu chú đúng không? Trông chị ấy xinh quá !
-Uhm, người yêu cũ thôi cô bé ạ.
-Vậy , bây giờ thì sao?
-Bây giờ à? Như nhóc thấy đó, chú tuần nào chú cũng đi café một mình . Tôi cười
-Vì sao ?
-Vì chú không có ai yêu ! Tôi lại cười.
-Vậy, cháu được không ?
-Cháu à ? Ngụm capuchino trong miệng tôi lần thứ hai suýt bị ra ngoài trước mặt nó.
-Cháu nói nghiêm túc đấy, cháu thích chú từ lần đầu gặp chú cơ !
Tôi sốc. Hóa ra tôi bị cho vào tầm ngắm từ cái lần tôi ngật ngưỡng nơi bãi Giữa.
-Nhưng…
-Cho cháu cơ hội đi ! Cháu sẽ không làm phiền đến chú nhiều đâu !
Tôi không trả lời con bé. Nó hỏi mượn điện thoại của tôi, nó hí hoáy lưu số của nó lại và cười toe toét.
-Chú im lặng nghĩa là chú đồng ý !
Từ đó, tôi có người yêu, một cô người yêu khá dễ chịu, luôn biết khi nào tôi cần yên tĩnh để không làm phiền. Thực sự , tôi cũng phần nhiều bị thu hút bởi tính cách của cô nhóc, vừa tinh tế nhẹ nhàng nhưng cũng rất đỗi tinh nghịch đáng yêu. Chúng tôi sẽ cứ như thế, nếu như không có một ngày. Trời Hà Nội lại âm u, mưa lại giăng kín lối về. Liên xuất hiện trước mắt tôi với gương mặt nhòe nước. Tối đó, tôi có hẹn với con nhóc, tôi đã không nghe điện thoại, cũng quên mất rằng nó đang đợi tôi.
Gặp lại Liên khiến cho cảm giác của tôi bị xáo trộn hoàn toàn. Dù giờ đây giữa tôi và Liên chỉ còn lại tình bạn, nhưng thực sự tôi vẫn chơi vơi , tôi không biết mình làm vậy có xứng đáng với em hay không, khi em đã dành cho tôi rất nhiều quan tâm và tình cảm. Tôi cứ bị dày vò trong mớ hỗn độn ấy, khi là Liên, khi là em. Và tôi quyết định cho mình một chút thời gian.
Tôi tắt máy, chỉ để lại cho nó một tin nhắn duy nhất: “Chú xin lỗi, nhưng chú cần thời gian để xác định lại tình cảm của mình” và nhóc cũng chỉ nhắn lại cho tôi một tin duy nhất “ Cháu sẽ đợi”. Tôi hình dung được vẻ mặt của nó lúc này, tôi biết nó sẽ buồn lắm hoặc khóc hết nước mắt, nhưng tôi không cho phép bản thân mình lợi dụng nó. Những ngày qua tôi đã dằn vặt chính mình rất nhiều. Hình ảnh Liên vẫn còn trong tâm trí tôi, mặc dù, đôi lúc, trong tôi, nhóc hiện lên với gương mặt tinh nghịch và đáng yêu. Đôi khi tôi hình dung được cái nhếch môi của nó, cái nhếch môi ý chừng không thèm nói thêm với tôi bất kì điều gì.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu

5.Tôi ra đi, bay đến một phương trời mới, chị hai và anh rể đón tôi bằng nét hồ hởi hân hoan, biển Nha Trang về đêm thật bình lặng, tôi thường thả bộ lang thang từ lúc hoàng hôn, đứng trước biển, tôi thấy lòng mình thật nhỏ bé, đã đôi lúc tôi ước những con sóng kia có thể đánh trôi đi kí ức của tôi, hay ít nhất, để tôi chỉ nhớ về một người con gái, Liên hay nhóc. Tôi hay ngồi uống với một vài anh bạn đồng nghiệp trên bãi cát, và điều duy nhất là càng say tôi lại càng thấy đau khổ thật nhiều.
Một hình bóng nào đó quen thuộc, giày thể thao, váy xòe, một sự kết hợp vừa nữ tính lại vừa khỏe khoắn khiến tôi bất chợt chạy theo, không lẽ nào…Tôi đã nhầm, đó không phải là nhóc, chỉ là một sự tình cờ nhẫm lẫn, tôi mỉm cười, sao mình lại mong gặp lại nhỉ? Hơn một năm, tôi vẫn âm thầm vào blog của cô nhóc, tôi vẫn âm thầm vào face. Những entry của nhóc khiến tôi thấy mình thật không xứng đáng với tình cảm đó, nên tôi vẫn quyết định không comment. Tôi mong nhóc sẽ tìm thấy một tình yêu khác xứng đáng hơn tôi.
Tôi lại thả bộ với những ý nghĩ không tên, ngoài giờ làm việc, tôi không còn việc gì khác là đi dọc bờ biển. Tôi nhớ Hà Nội da diết, nhưng tôi không giám trở về, tôi sợ đi qua những con đường quen, khi xưa tôi và Liên cùng đi, đã lâu rồi, có lẽ như cảm xúc trong tôi đã chai lì, cho đến ngày tôi gặp cô nhóc. Càng ở bên, tôi lại càng nhớ đến Liên, tôi cũng không hiểu nổi sao nội tâm mình lại phức tạp đến thế. Chị ba đi cạnh lúc nào mà tôi không biết…
-Út à, chị biết Liên đã làm em tổn thương, nhưng em nên mở lòng mình ra đi, thấy em cứ thế này, tội nghiệp lắm.
Tôi mỉm cười, tôi vẫn đang chờ đợi. Nếu không phải là nhóc, tôi không biết mình sẽ mở lòng ra với ai được không nữa, tôi muốn thời gian trả lời cho mình câu hỏi bây giờ trong tôi là Liên hay nhóc ngự trị. Nhưng dường như, thời gian đã làm cho mọi sự thay đổi đi rất nhiều, và ta không thể kiểm soát được nó, con nhóc đặt trạng thái in relationship với một người khác, ngay khi tôi quyết định sẽ tìm lại, ngay khi tôi quyết định chọn cho mình một lối đi có tên nhóc, Nâu và những chiếc bánh cookies. Tôi buông xuôi ý định trở về Hà Nội. Có lẽ, con nhóc không còn mong mỏi sự hiện diện của tôi nữa. Vé máy bay đã đặt tôi quyết định hủy.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu

6.Chiều chủ nhật, bờ biển đông đúc, gió biển thổi vào mang theo cả hơi muối mặn chát . Tôi lại thả bộ với dòng suy nghĩ đắm chìm. Nhìn ra phía biển xa, tôi tự hỏi trong những con thuyền thấp thoáng, có con thuyền nào dành cho tôi.
- Này chú, có ai nói với chú là trốn chạy không bao giờ chữa lành vết thương không?
- Này cháu, cháu có nghĩ là mình nói chuyện nhầm người không?
- Chú có nghĩ là không quay đầu lại mà nói chuyện với người khác là bất lịch sự lắm không?
- Cháu có thể chạy ra trước này mà !
Đó là những câu chào hỏi cho hơn 300 ngày không gặp , chúng tôi vẫn thế, vẫn đối đáp với nhau bằng cái giọng ngang ngang như thế. Trước mặt tôi vẫn là váy xòe và giày thể thao.
- Chú đen đi nhiều lắm , nhưng đẹp hơn !
- Có ai không sạm đi vì gió biển đâu, còn cháu, xinh hơn nhiều !
-Sao chú không trở lại, chú có biết cháu đã đợi rất lâu rồi không?
-Chú xin lỗi, tôi chỉ biết lặng im.
-Chú có biết, cháu đã can đảm đến thế nào mới đến được đây không?
-Sao cháu tìm được chú? Tôi lảng đi và nói chuyện khác.
-Cháu đưa một đoàn khách đến đây. Ngày mai, cháu về Hà Nội rồi !
Chúng tôi cùng cười ngượng nghịu, cả hai đều chẳng biết nói gì, hoặc bởi vì không biết bắt đầu từ đâu, vì có quá nhiều điều cần nói. Vậy là chúng tôi cứ ngồi im lặng bên nhau cho đến khi sương ướt tóc. Con nhóc đứng lên, nó khẽ cất tiếng:
- Cháu đi đây, mai cháu về Hà Nội, chào chú .
Mặc cho tôi chưa kịp phản ứng, con nhóc quay lưng bước đi, nó bước đi nhanh quá, một lần nữa tôi lại như hình dung được những giọt nước mắt của con bé, và bất chợt, tôi như cảm thấy mình vừa đánh mất một cái gì đó lớn lao, y hệt như cái cảm giác lần trước tôi chia tay Liên. Tôi hiểu, tôi không thể buông tay, không thể để nó đi mất.
Tôi chạy theo…

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Ghi tên anh vào trái tim

12:09 AM |

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) - Ghi tên anh vào trái tim. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!

-----------------------------------------------------------------


“Em mới đọc một câu chuyện anh ạ, nó khá giống với chúng ta ngày xưa.”

Em nắm lấy bàn tay anh thật nhẹ, em khẽ mỉm cười trong niềm yêu thương thật dịu dàng, em truyền cho anh hơi ấm từ bàn tay mình với niềm hi vọng. Anh đang chìm trong giấc ngủ và dường như cũng sẽ lắng nghe được em.
“Anh có muốn biết nó nói về điều gì không?”

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim

Anh không đáp lại, thật là, anh đang ngủ cơ mà, em thật ngốc, lại thế rồi. Em vẫn nắm lấy bàn tay anh, gió đông nhiều quá như làm bàn tay anh lạnh dần đi vậy. Anh mà lạnh là em cũng lạnh lắm đấy biết không?
“Nó nói về biển anh ạ, anh rất thích biển phải không, khi nào anh dậy chúng ta sẽ ra biển anh nhé, chúng ta sẽ giống như hai nhân vật trong câu chuyện đó, vẽ trên cát, chúng ta sẽ thật là hạnh phúc phải không anh?”
Em mỉm cười thật rạng rỡ, em sẽ mãi vui tươi như thế, để khi anh tỉnh giấc điều đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là vẻ mặt vui cười của em.
“Cơ mà không được anh à, em không thích vẽ trên cát đâu, sóng biển sẽ rửa trôi mất thôi, như thế sẽ rất là buồn, không được rồi.”
Em không mỉm cười nữa, nét mặt âu tư nghĩ ngợi, em phải làm gì bây giờ, một mình em chẳng thể lo nổi điều gì, em vụng về lắm mà, anh cũng biết đấy.
“Anh rất thích biển, phải làm chứ? Em muốn chúng ta như hai nhân vật kia, nhưng em lại cũng không muốn làm những điều họ đã làm. Ngớ ngẩn quá đi, em phải làm sao anh nhỉ?”
Có tiếng cửa phòng mờ làm em giật mình. Người ta đã đến rồi đấy anh ạ, anh yên tâm nha, mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi mà.
“Đến giờ tiêm thuốc cho bệnh nhân rồi.”
“Vâng.”
(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim
(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim
Em đặt tay anh xuống hết sức nhẹ nhàng để không làm anh tỉnh giấc rồi đứng lên và nhìn chị y tá với ánh mắt như mong cô ấy sẽ không làm anh của em bị đau.
Em kĩ càng nhìn từng cử chỉ của chị y tá, cẩn thận nhìn cả nét mặt anh khi đang ngủ, trên gương mặt đẹp diệu kì kia không có chút gì của sắc thái đau đớn, và vì thế chợt em thấy lòng mình bớt lo lắng đi phần nào.
Hoàn thành xong công việc của mình, chị y tá nhìn em cười nhí nhảnh.
“Em thật là một người bạn gái chân thành, chị ghen tỵ với em đấy.”
Em cười ngượng ngùng, anh nghe thấy không, chị ấy khen em đấy, ngoài anh ra, ai cũng nói em ngốc nghếch khờ khạo cả, toàn để người ta bắt nạt, giờ thì có chị ấy khen em nữa, em mừng và hạnh phúc lắm anh ạ, anh dậy mau chia sẻ niềm vui với em anh nha!
“Em nên ra ngoài đi dạo chút cho thoải mái tinh thần để bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Em định nói tinh thần em rất tốt và ở cạnh an hem cảm thấy thoải mái nhất nhưng em chợt nghĩ đến những lời anh nói, nếu là anh ở đây thể nào anh cũng xoa đầu em và cười bảo em đừng có cứng đầu như thế, phải biết nghe lời người lớn chứ, em rất biết nghe lời anh đấy.
Theo lời chị y tá, em ra ngoài và hít thở không khí của những ngày đông. Trước khi đi không quên kéo rèm để ánh sáng thiên nhiên chiếu vào giúp tinh thần anh cũng thoải mái.
Em mới nghĩ ra một ý tưởng này rất hay anh ạ! Đông đang về rồi, cái lạnh ngoài Bắc này sẽ làm anh khổ lắm đây, người con trai đến từ phương Nam như anh làm sao chịu nổi cái lạnh cóng đáng sợ ở ngoài này. Em thì em chẳng tự tin có thể làm cho anh ấm áp bằng tình cảm của mình đâu, vì thế em đang đan khăn cho anh nè. Em đã phải đi khắp các cửa tiệm để tìm len hợp với anh, màu mà em thích thì lại toàn là màu mà người ta bảo trẻ con thôi à, còn màu mà anh thích thì…em không biết, sao lại thế nhỉ, sao em lại không biết anh thích màu gì nhỉ? Em thật là tệ.

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim

“Màu lam này anh sẽ thích chứ, em sợ anh không thích thì thật là buồn.”
Gương mặt anh đang ngủ thật đẹp, nhìn vào đó em nhớ anh lắm đấy anh biết không, sao anh ở ngay trước mặt mà em lại nhớ anh như vậy nhỉ. Không được, anh nói là phải đợi anh, đừng nóng vội, phải bình tĩnh chờ anh. Em của anh rất biết vâng lời mà.
Từng mũi đan, đưa dây lên lại đưa xuống, đều đều nhịp nhàng giống như là nhịp tim của anh vậy. Đan thế này sẽ lâu lắm đây, nhưng liệu khi em đan xong chiếc khăn cho anh rồi, và cho cả em nữa anh có dậy không nhỉ? Lâu như thế anh có dậy không nhỉ? Anh ngủ đã gần hai năm rồi đấy, con trai gì mà xấu ghê á.
Vừa cẩn trọng đan em vừa ngân nga hát cho anh nghe, không phải là hát ru đâu, là hát gọi anh dậy đấy, em tuy ngốc nhưng cũng biết chờ đợi là mệt mỏi, là đau lòng lắm đấy, em tuy ngốc nhưng trái tim em cũng như của người ta thôi.
Đôi mắt em lờ đờ, dạo này em ít ngủ lắm, vì toàn mơ thấy ác mộng thôi. Em từ từ gục xuống bên cạnh anh, một tay đặt phần khăn đang đan dở xuống, một tay lại nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, tay anh lạnh quá!
Như có tiếng hát ru êm êm của mẹ, em chìm dần vào giấc ngủ, chỉ mong cho những cơn ác mộng không quấy rầy, cũng mong cho những giấc mơ đẹp sẽ tìm đến anh.
Tiếng gió rít ngoài trời, đập vào cửa kính nghe thật hãi, nhưng âm thanh đó cứ nhỏ dần đi như thể vừa bị ai xua đuổi. Nhịp thở em đều đều, và em như cũng cảm nhận thấy nhịp thở của anh đều đều theo.
Giấc mơ ơi, đưa anh đến với em…
Có tiếng gì đó du dương vang lên nhè nhẹ, em thấy lòng mình bình yên lắm, mái tóc em như có bàn tay nào đó khẽ xoa xoa, em nhớ đến anh, bàn tay anh cứ giơ lên đưa về phía em là sẽ luôn đặt lên mái tóc em.
Em có cảm giác hạnh phúc như thể anh sắp trở về.
Vừa tan học là em chạy đến ngay bệnh viện, chắc anh cũng đang nhớ em phải không?
Hôm nay mọi người cười rất tươi và hầu như ai cũng đều cười cả, gương mặt ai cũng đều hạnh phúc hết ấy, tự nhiên họ làm em cũng thấy hạnh phúc theo. Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày vui vẻ.
Em nhìn thấy chị y tá hay tiêm thuốc cho anh, chị ấy nhìn thấy em thì mỉm cười rạng rỡ và chạy vội lại chỗ em.
“Em gái à, người yêu em vừa tỉnh rồi đấy, cậu ấy nói muốn gặp em liền nhưng chị biết em đang học nên…”
Em chẳng nghe hết câu nữa mà vội chạy ngay đến phòng của anh, anh bảo em không được hành xử thiếu tôn trọng người khác nhưng mà vì em vui quá, em nhớ anh quá, em chỉ muốn được nhìn thấy anh ngay thôi, em…em nhớ anh lắm.
Trái tim em đang rạo rực nhiều lắm đấy anh có nghe thấy không, nó đang đập liên hồi như thể trái tim đập loạn lên của một vận động viên điền kinh vừa chạy 100m, hoặc cũng giống như trái tim của một cô gái mới lần đầu biết yêu vậy, nhưng mà cái ngày đầu tiên anh nói yêu em em cũng đâu có bất bình tĩnh như bây giờ.
Dừng lại trước cửa phòng, em bối rối không sao đẩy cánh cửa ra bước vào trong được, em sợ nữa anh à, hôm nay không phải cá tháng tư nhưng em vẫn sợ chị ấy dối em, nhưng chắc không phải đâu anh nhỉ, chị ấy thương em mà, chị ấy không nhẫn tâm gạt em đâu phải không? Nhưng em vẫn sợ lắm, lỡ khi em vào mà anh vẫn còn đang ngủ thì sao, lỡ khi em vào mà anh…. Em lạ lắm anh ạ, cảm giác của em lúc này cứ rối tung lên sao ấy, rõ ràng là em thấy mình đang rất hạnh phúc, rõ ràng là em thấy mình đang tràn đầy hi vọng, nhưng sao cứ có cái gì đó cản trở em đến gần cái hạnh phúc và hi vọng đó, em cứ sợ một điều gì đó rất khó hiểu.
Nhưng rồi cuối cùng em vẫn mở cửa, rất khẽ như mọi khi dù lúc này tim em vẫn còn đang loạn nhịp.
Khi cánh cửa mở ra, em như nín thở chờ đợi điều sẽ đến với mình. Anh, sẽ là anh, sẽ là anh, sẽ là anh được không?
“Nhi à, sao em đến muộn quá vậy?”
Em chựng lại, mọi giác quan như sẵn sàng làm sai nhiệm vụ nếu như bị ai đó điều khiển lúc này.
Chỉ là giọng nói của anh thôi, chỉ là chất giọng ấm áp dịu dàng đầy yêu thương đó thôi em đã như thế rồi, em đứng giữa ranh giới của ngoài và trong, đã mở cửa nhưng lại không nhìn thấy anh, vẫn cứ đứng trong cái tư thế đó hồi lâu.
Anh đã trở về thật rồi.

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim

Sao em không chạy ngay lại ôm lấy anh, sao em không bật khóc òa lên, sao em không đánh anh vì đã bỏ rơi em suốt thời gian qua, sao em chỉ đứng như thế trong một tư thế bất lợi cho bản thân, sao em lại như thế hả, sao em lại thế??? Vì em ngốc quá ư? Đâu phải thế hả anh? Nếu là em ngốc, nếu là em khù khờ thì em đã làm tất cả những điều đó rồi. Chỉ là…em quá hạnh phúc thôi anh ơi, em quá hạnh phúc.
Anh có biết được cảm giác lúc này của em nó đơn giản thế nào? Không phức tạp như hồi nãy đứng trước cửa phòng, nó chỉ cần được diễn tả bằng một từ duy nhất thôi là hạnh phúc. Là hạnh phúc đó anh. Em đang thực sự, thực sự, thực sự rất hạnh phúc.
Hồi lâu như thế sao anh không nói gì nữa? Một thoáng sợ hãi em liền mở ngay cửa ra để nhìn vào trong.
“Nguyên…”
Anh đang nhìn em, anh mỉm cười.
Không như là một người đã ngủ lâu ngày trở dậy, gương mặt anh vẫn hồng hào và đầy sức sống, cùng với nụ cười làm bừng sáng cả cuộc sống, anh trở nên đẹp như một thiên thần.
Em cứ ngỡ đây là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp tuyệt vời. Nhưng em tham lam không mong muốn đây chỉ là một giấc mơ đâu.
“Anh đã về rồi!”
Câu nói của anh ngọt ngào đến nhường nào, ánh mắt anh ấm áp biết bao nhiêu, con tim em như được ánh nắng xuân dịu dàng chiếu rọi dù giờ mới là đông.
Sống mũi em bắt đầu cay cay rồi.
Em muốn trách anh xấu lắm, muốn đánh anh lắm, muốn giận dỗi anh lắm, muốn được làm những gì mà những người con gái trong hoàn cảnh em sẽ làm lắm, nhưng mà em lại sợ. Hai thứ sợ và vui cứ đan xen nhau làm em bối rối biết nhường nào, khiến em lại chỉ biết đứng yên nữa.
Anh không hỏi han em cảm thấy thế nào, đang trong tình trạng ra sao, anh chỉ cười và cũng vẫn giữ như khoảng cách của hiện tại.
“Em gặp chị y tá của anh rồi chứ?”
Tự nhiên em thấy sao sao ấy, có gì đó không được thoải mái cho lắm, chị y tá của anh, sao lại là chị ấy.
Em dồn nén tâm trạng đó và nhìn anh, em chỉ sợ anh sẽ nhìn thấy suy nghĩ em khi nhìn vào mắt em thôi.
“Chị ấy nói anh tỉnh dậy rồi, vì thế mà em vui quá chạy đến đây ngay, em còn ngắt lời chị ấy nữa, em không nghe theo lời anh mà cư xử bất lịch sự với chị ấy rồi, chỉ vì em…chỉ vì em…”
Em giật mình khi vòng tay anh nhẹ nhàng ôm lấy em. Tự nhiên trong giây phút đó nước mắt em đã chảy ra, em bật khóc thật to, em biết lúc này em thật trẻ con và anh đã bảo em cần mạnh mẽ và chín chắn hơn, nhưng cũng chỉ vì…chỉ vì em…
“Anh biết rồi, anh xin lỗi, là anh có lỗi, tất cả đều là do anh đã làm em đau khổ, anh xin lỗi…”
Câu xin lỗi cùng giọng nói nghẹn ngào của anh cứ thì thầm bên tai em như thế, bàn tay anh dịu dàng vỗ về em như để xoa dịu và dỗ dành. Lúc nào với anh em cũng giống như một đứa trẻ hư không biết nghe lời.
Ngoài trời có thể đang lạnh lắm nhưng ở đây em thấy ấm áp lắm anh ạ, ấm vô cùng, như thể sẽ chẳng một điều gì của tiết đông có thể làm em thấy rung mình vì lạnh.
Em vẫn khóc, vì em không dừng nổi, vừa khóc vì tủi thân, vừa khóc vì hờn dỗi, lại vừa khóc vì hạnh phúc. Em cứ khóc như thế thôi.
Em cũng ôm anh và ôm chặt hơn, nỗi sợ hãi làm em muốn níu kéo, muốn giữ lấy anh cho riêng mình. Chúa ơi, con mong đây không phải một giấc mơ.
“Anh xin lỗi vì đã bắt em phải chờ đợi, nhưng giờ anh đã quay trở về rồi, em hãy yên tâm, đừng khóc nữa.”
Em bướng bỉnh cứ ôm lấy anh không chịu buông, nước mắt đã vợi đi nhưng vẫn còn chảy.
“Ngốc à, trời lạnh thế này nước mắt em sẽ làm áo anh ướt và anh sẽ lạnh mất.”
Anh xoa đầu em, cử chỉ mà chỉ mình anh mới làm với em mà thôi, cử chỉ chan chứa cả ngàn yêu thương của riêng anh. Vì điều đó, em lập tức ngừng khóc và chuyển sang mỉm cười. Chúa ơi, con mong đây mãi mãi là hiện thực.
Ngày hôm nay, em đã hiểu những nụ cười của mọi người trong bệnh viện.
(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim

Mùa đông mà ra biển sẽ rất lạnh, em đã thật ngớ ngẩn khi đề nghị với anh điều đó rồi, em biết anh sẽ chẳng bao giờ từ chối đề nghị nào từ em, nhất là sau một khoảng thời gian anh cho là đã làm em đau khổ anh sẽ càng muốn bù đắp mà không khước từ em, thế mà em vẫn ngốc nghếch làm điều em muốn.
“Đã lâu rồi chúng mình không cùng nhau đi chơi mà sao em buồn hoài vậy?”
Em mếu máo như sắp khóc, nhìn thấy anh cười em càng thấy mình sao lại quá trẻ con để anh lúc nào cũng phải lo lắng và cố làm em vừa ý.
“Anh còn mệt chưa đi được xa, lại còn ngoài biển nhiều gió nữa…”
Anh lại xoa đầu em, những làn gió như đan trong từng ngón tay anh, cùng với ngón tay anh khẽ đùa làm tóc em bay.
“Ngốc ạ, em lúc nào cũng ngốc hết. Anh rất thích biển cũng như anh thích em vậy, tại sao khi đến nơi anh thích cùng với người anh yêu anh lại buồn phiền và không thoải mái được cơ chứ?”
Nụ cười của anh như có ý nói em cũng cười lên. Và em đã mỉm cười. Em đã từng nói với bản thân mình là sẽ luôn mỉm cười để anh được nhìn thấy luôn hạnh phúc phải không nhỉ? Giờ em đang thực hiện điều đó đây.
Mặt biển xanh và mênh mông, em và anh ngồi trên mặt cát đưa mắt nhìn ra xa. Sóng biển không ầm ầm, nó rất bình lặng. Liệu có phải vì có hai chúng ta ở đây mà biển mới dịu dàng như thế không anh?
Em quay sang nhìn anh, đưa tay lên sống mũi cao. Sao mà những ngày qua em không làm thế này nhỉ? Sao những lúc nhớ anh em không nhìn anh thật nhiều nhỉ? Chợt lòng em lại tự hỏi liệu anh có lại bất tỉnh và chìm sâu vào giấc ngủ một lần nữa không?
Anh nắm lấy bàn tay em thật nhẹ, rồi chẳng nói gì cũng thật nhẹ đáp lên môi em một nụ hôn. Kể từ ngày chúng ta gặp nhau, quen nhau, yêu nhau anh chưa một lần hành động kiểu này. Có lẽ lúc này anh đang thấy tiếc những tháng ngày đã qua, anh thấy tiếc vì đã không làm như thế này với em sớm hơn, anh thấy giận vì đã để em phải chịu ấm ức. Em dường như đã đọc được những cảm xúc đó qua hành động của anh. Em ngốc, nhưng khi trái tim em đã biết yêu thì nó mới là trung tâm điều khiển những suy nghĩ về tình yêu của em, khi yêu em sẽ không ngốc đâu.
Sau nụ hôn đó, em đỏ mặt cúi gằm xuống, các ngon tay nghịch nghịch tỏ vẻ bối rối vô cùng.
Anh lại xoa đầu em. Rồi sau đó anh quàng chiếc khăn mình đang đeo cho em, đó là chiếc khăn em đã đan, thật kì lạ khi em đan xong cũng là lúc anh tỉnh giấc. Anh đã rất thích nó.
“Cô gái Bắc như em tự tin là chịu được cái lạnh ở đây hơn anh hay sao? Anh là con trai đấy em biết không hả ngốc?”
“Con trai thì sao chứ?”
Em hơi vênh mặt lên hãnh diện, cảm giác bối rối cũng nhanh chóng biến mất.
Sóng hình như bắt đầu nổi lên, tiếng sóng, tiếng gió, tiếng của yêu thương hòa hợp thành một bản tình ca nhẹ nhàng, êm ái. Là anh đã tạo lên tất cả những điều trong cuộc sống khiến em hạnh phúc, em cảm thấy mình may mắn hơn là bất hạnh khi phải chờ đợi anh suốt thời gian dài đau khổ.
“Trong câu chuyện đó hai nhân vật chính làm gì trên biển?”
Anh nhẹ nhàng cất tiếng hỏi làm em giật mình thoát khỏi thế giới mình vừa tạo ra. Nhắc đến câu chuyện đó em cười tươi.
“Ah! Hai người họ vẽ trên cát, vẽ nhiều lắm, thích thật anh nhỉ?”
“Em bị lừa rồi ngốc ơi!”
“Sao?”
Em tròn to đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh không chớp mắt luôn.
“Sẽ như thế này này.”
Nói rồi anh đứng bật dậy, lấy một cành cây nhỏ và ra gần bờ biển vẽ một cái gì đó lên mặt cát. Em tò mò lại gần và nhìn thấy dòng chữ “Nhi, anh yêu em!” được vẽ trong một hình trái tim. Nhưng em vừa nhìn thấy hình ảnh đó thì một làn sóng đã trào tới và cuốn trôi mất tất cả, chỉ để lại một mặt cát nhẵn trơn chẳng có gì.
Em hụt hẫng nhìn anh như đứa trẻ vừa bị giựt mất kẹo, thì đúng là em vừa bị tạo hóa trớ trêu giựt mất hi vọng.
Anh quay sang nhìn em, ánh mắt chan chứa rất nhiều cảm xúc lẫn lộn mà em không thể đọc được, và giọng nói của anh cũng làm cảm giác em trở nên mơ hồ khó hiểu.
“Nếu cũng như thế em viết tên anh trên mặt cát này, sóng biển sẽ cuốn trôi mất không bao giờ mang trả lại và vô tình em đã buông anh ra đấy em biết không ngốc của anh?”
“Em xin lỗi…”
Đôi mắt em rơm rớm, em thật ngốc mà, một câu chuyện thì sao có thể là cả cuộc đời và cả chuyện tình của chúng ta, nó chỉ khắc họa một phần rất nhỏ mà thôi và em đừng vì nó mà mong chờ điều gì cả.
Anh lại dịu dàng ôm lấy em vào lòng và thì thầm bên tai em.
“Cảm ơn em đã chờ đợi anh đến tận ngày hôm nay, cảm ơn em rất nhiều, nếu anh phải ra đi thì chỉ xin em hãy ghi tên anh vào trái tim mình, ở nơi đó hãy yên tâm là sóng biển cũng như không một điều gì có thể xóa nhòa mất.”
Những lời anh nói thật lạ. Sao cứ giống như những lời nói cuối cùng trước khi đi xa mãi mãi.
Em còn chưa kịp nói gì cả.
“Anh yêu em.”
Và anh đi thật.
Anh biến mất như một thứ ánh sáng vụt tắt rất nhanh, biến mất như dòng chữ trên cát bị sóng cuốn trôi, biến mất như một giấc mơ mà em không thể níu kéo.
Anh đã nói con người ta chỉ tính táo nhất khi mà con người ta cận kề nỗi sợ hãi lớn lao nhất. Là thế thật sao anh? Sự thật phũ phàng đến thế sao anh? Em phải làm sao để tin? Thậm chí anh còn chưa dạy em cách làm thế nào để có thể ghi tên anh vào trái tim mình.
“Đến giờ tiêm thuốc cho bệnh nhân rồi.”
Là một giọng nói quen thuộc làm em chợt bừng tỉnh giấc. Em vừa mơ, là một giấc mơ, không biết là ác mộng hay là gì nữa, sao nó cứ vừa vui vừa buồn vậy?
Em nhìn lại chiếc khăn trong tay mình, vẫn chỉ được vài phân, và anh thì vẫn nằm đây, bàn tay em vẫn nắm lấy tay anh. Là một giấc mơ thật rồi.
Trong giấc mơ kì lạ đó, em đã hạnh phúc, cũng đã đau khổ, và sau giấc mơ đó em cũng hạnh phúc cũng có phần đau khổ. Anh xấu thật đấy, lúc nào cũng làm em khó nghĩ cả.
“Tình trạng của bệnh nhân có phần tiến triển hơn rồi đấy, đúng là một tin tốt cho em rồi.”
Chị y tá cười. Thông tin mà chị ấy mang đến thật là tốt.
Trước khi đi chị ấy còn không quên dặn em.
“Cố gắng chăm sóc tốt, cậu ấy sẽ sớm tỉnh dậy thôi.”
Không như những câu động viên mọi ngày, em cảm thấy đây sẽ là một lời tiên đoán chính xác anh ạ. Và em mong anh cũng sẽ tỉnh lại như trong giấc mơ đó, chỉ là cuối cùng anh sẽ mãi mãi bên em.

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim

Ngồi xuống bên cạnh anh, em lại nắm lấy bàn tay anh. Bàn tay anh ấm quá, tình trạng của anh mỗi lúc một tốt hơn, em mừng lắm. Giấc mơ kia có lẽ chỉ là một điềm báo cho những điều tốt lành sẽ xảy ra. Em sẽ nghe lời anh, sẽ tiếp tục chờ đợi, sẽ không gấp rút nóng vội nữa. Anh cứ ngủ như thế lâu thêm chút nữa cũng được miễn là anh nhất định phải tỉnh dậy nha anh.
Em biết em không nên tin vào câu chuyện kia rằng chúng ta sẽ cùng nhau ra biển nơi anh thích để viết những điều mình mong muốn lên cát nữa, nhưng em biết có một điều trong câu chuyện đó mà nữ chính mong muốn và em cũng muốn thế là:
“Em mong muốn chúng mình sẽ có một ngôi nhà bên bờ biển, trong ngôi nhà đó không cần nhiều thứ đầy đủ tiện nghi chỉ cần trong đó có anh, có em, có nụ cười hạnh phúc và hơn cả trong ngôi nhà đó có tiếng cười của những đứa con chúng ta.”
Em lặng ngồi nhìn anh, cả hai bàn tay của em nắm lấy bàn tay anh.
Nếu ghi tên anh vào trái tim mình rồi em nhất định sẽ không ngừng chờ đợi.
“Cảm ơn em, ngốc của anh…” 

-----------------------------------------------------------------
Read more…

QC trai

Bài Ngẫu Nhiên

POPUP