Hoàng Tư bản

8:58 AM |

(Truyện tiểu thuyết) - Hoàng Tư bản. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!


"- Đánh cho chết cái con đĩ chó giựt chồng người ta đi. Mới nứt mắt ra đã đi làm đĩ. Rạch nát mặt nó cho tao, tội đâu tao chịu!"
Từ Đà nẵng, ba má tôi dắt díu cả gia đình về Saigon năm tôi tròn 5 tuổi.

(Truyện tiểu thuyết) : Hoàng Tư bản

Năm tôi lên 10, nhà tôi đã trở thành khá giả nhất trong hẻm cây điệp nằm sâu sau lưng ngã tư Bảy hiền, ngoằn ngèo bên trong nữa là khu chuồng Bò, nơi cư ngụ của khu gia binh cũ và những gia đình tản cư lang bạt sau này. Ba má tôi mua 1 mảnh đất khoảng 500m2 ngay đầu hẻm, sau nhà có vườn cây ăn trái 4 mùa , trước nhà là 1 vườn hoa , và khoảnh sân cỏ rộng xanh mướt. Gian trước nhà khá rộng, ba tôi để 2 bàn bóng bàn cho con nít thuê đánh theo giờ.
Thường buổi chiều sau giờ tan học là khi bàn bóng bàn của nhà tôi rộn rã nhất. Lũ con nít trong hẻm chạy túa ra tranh nhau tập đánh, bọn con trai choai choai và mấy anh vừa mới lớn cũng tụ tập lại đánh chơi cho vui hoặc hăng máu lên thì có cá độ ăn thua hẳn hoi.
Tôi được giao nhiệm vụ ngồi canh giờ thu tiền kiêm cả lượm banh, cứ sau 1 giờ là tôi lại lấy phấn trắng vạch 1 vạch lên bảng đen cho dể nhớ.
(Truyện tiểu thuyết) : Hoàng Tư bản
(Truyện tiểu thuyết) : Hoàng Tư bản

Ngồi bên cạnh tôi luôn luôn là Hoàng, nhà Hoàng ở trong xóm chuồng Bò, tuy trạc tuổi tôi nhưng Hoàng trông già trước tuổi và lúc nào cũng phảng phất vẻ u buồn cam chịu. Hoàng khác hẳn mấy đứa con nít trong xóm, luôn ăn mặc chỉnh tề dù trời mưa hay nắng, áo chemise ngắn tay kẻ ca rô ủi thẳng nếp hẳn hoi, quần Tây popelin màu xanh dương, chân đi dép da sạch sẽ.Trong khi lũ con nít bằng tuổi tôi thì luôn ở trần, mặc độc chiếc quần xà lỏn, đi chân đất hoặc tươm tất lắm cũng lẹp kẹp đôi dép nhựa mòn quai. Mặt Hoàng sáng sủa, hiền lành, với những đường nét thanh tú rõ rệt không giống mấy đứa con trai trạc tuổi phơi nắng đen nhẻm hay lau chau lanh chanh hoặc du côn thích gây sự.
Có phải vì thế mà tôi hay nghe tụi con nít trong xóm cười hinh hích gọi Hoàng là Hoàng Tư bản, hoặc ngắn gọn là Tư bản. Chẳng đứa nào muốn chơi với Hoàng, tụi con nít thường là cô lập, hoặc tránh né Hoàng từ xa hoặc là châm chọc khiêu khích, tệ nhất có khi còn kiếm chuyện bắt nạt, dụ dổ để bắt Hoàng trả tiền bóng bàn, mà Hoàng thì lúc nào cũng rung rĩnh tiền trong túi và lúc nào cũng nhẫn nhục lặng lẻ đưa tiền ra ngay khi có ai vừa có ý hỏi I như bổn phận của Hoàng là trả tiền để được mọi người chấp nhận và hòa mình được với đám trẻ.
Tôi ức thay cho Hoàng, tính tôi vốn ngang tàng và lì lợm, tôi khó chịu ra mặt mỗi khi Hoàng bị ăn hiếp hay khi Hoàng nhẫn nhục nghe theo lời đám trẻ hay kiếm chuyện gây sự. Có lần, tôi vứt tiền trả lại cho Hoàng khi tụi con trai chơi xong 2 ván, hất hàm kêu Hoàng trả tiền như mọi khi:
- Gì kỳ dzậy? ai chơi thì người đó trả tiền , bắt người ta trả hoài là sao?
- Nó không trả tiền ai cho nó ngồi đây. Ai cho nó chơi với tụi này - Đức tồ to lớn nhất bọn trợn mắt nạt lại tôi - Bây giờ mày có trả hay không hả Tư bản? Mai không cho mày đi chơi với tụi tao nữa à nghe!

(Truyện tiểu thuyết) : Hoàng Tư bản

Hoàng lẳng lặng móc tiền xếp thẳng thớm từ trong túi áo chemise đưa cho tôi, đôi mắt to đen buồn bã. Tụi nhóc cười hinh hích với nhau:
- Thôi đi về, chơi nhiu đây đủ rồi. Mai chơi tiếp.
Hoàng chưa về nhà theo tụi bạn, nó luôn ngồi ở nhà tôi mãi đến khi hết giờ cùng với tôi gập bàn lại xếp vào 1 góc thì mới lủi thủi đi về. Tôi rủ rê Hoàng:
- Chơi với tui không? Giờ không có ai mướn nữa thì 2 đứa mình tập đi.
Mắt Hoàng sáng lên nhìn tôi đầy cảm kích. Tôi vừa giao banh cho Hoàng vừa hỏi chuyện:
- Bộ nhà Hoàng khá lắm hả? sao lúc nào thấy cũng có tiền xài.
- Nhà tui có 4 người, chị Hai tui lớn nhất rồi đến tui và mấy đứa em gái. Ba má tui già rồi, bị bệnh nặng, có mình chị Hai mới có 19 tuổi mà làm nuôi cả nhà.
Tôi chợt tò mò:
- Dzậy sao tụi nó kêu Hoàng là Hoàng tư bản? Tư bản là sao?
Hoàng chợt dừng tay tiêu banh giữa chừng, quả bóng tròn hụt hẫng rớt xuống chân , mắt Hoàng tối sầm lại, và Hoàng quầy quả bỏ về , đầu cúi thấp, không nói với tôi 1 lời nào. Tôi bối rối đứng nhìn theo, tự nhiên thấy buồn buồn mà không hiểu lý do.
Cách mấy ngày sau, Hoàng mới trở lại nhà tôi chơi, nhưng chỉ ngồi 1 góc nhìn mọi người cười nói vui vẻ, và cố tránh mặt tôi, dù tôi đã cố gắng làm lành bắt chuyện mấy lần. Từ đó tôi cố ý nghe ngóng chuyện về nhà của Hoàng, chỉ biết là chị gái duy nhất của Hoàng rất đẹp, con gái người Bắc xóm đạo thường rất đẹp và ngoan, hay để tóc thề đen rưng rức thả kín lưng áo dài trắng mỗi lần đi lễ nhà thờ. Tôi nghe đồn chị Hoàng đẹp nhất xóm, ba Hoàng bị nghiện thuốc phiện nặng, quanh năm nằm mẹp góc nhà, mẹ Hoàng sinh con nhiều nên mất sức lao động, chỉ quanh quẩn chăm sóc đàn con nhỏ nhất mới 2 tuổi. Chị Hoàng bỏ học ngang năm lớp 10 và đi làm nuôi cả nhà. Chỉ có Hoàng, là con trai duy nhất trong nhà là được chăm sóc và học hành tới nơi tới chốn.
Mấy hôm liên tục Hoàng không đến nhà tôi chơi nữa, tôi bức rức đúng ngồi không yên. Nhìn thấy tôi nhấp nhổm, Đức tồ bô bô la to:
- Nhớ Hoàng tư bản rồi phải không? Thằng đó hết tiền đi chơi rồi. CHị gái nó nghĩ việc mấy bữa nay không đi bán nữa, lấy tiền đâu mà cho nó xài.
- Chị nó bán cái gì? - Tôi lật đật hỏi.
Đức tồ toét miệng cười khùng khục, khả ố :
- Bán cái ..tư bản đó...biết rồi mà còn làm bộ hỏi nữa...
Tôi chưa kịp giằng tay Đức tồ hỏi tới thì đã nghe có tiếng người xôn xao, tụi con nít chạy rầm rập trước ngõ:
- Nhà thằng Hoàng có chuyện lớn rồi!
Tự nhiên lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi lật đật chạy theo mọi người về xóm dưới mà quên mất lời mẹ tôi dặn là không bao giờ được bén mảng vào khu chuồng Bò.
Trước rào hoa dâm bụt nhà Hoàng đã có hơn chục người đứng vây quanh, trong nhà có tiếng đàn bà la hét và có tiếng khóc lóc van xin.
Tôi lật đật chen vào giữa đám đông và giật mình kinh hãi trước cảnh tượng đang diễn ra trên sân xi măng, chị gái Hoàng rũ rượi tóc tai che kín mặt nằm ngay giữa sân, đè bên trên là 2 người đàn bà to lớn hung dữ đang lăm lăm lưỡi dao lam và kéo trên tay, sau lưng là 1 người đàn bà sồ sề khác vừa quấn lại búi tóc vừa gào thét lạc giọng:
- Đánh cho chết cái con đỉ chó giựt chồng người ta đi. Mới nứt mắt ra đã đi làm đĩ. Rạch nát mặt nó cho tao, tội đâu tao chịu!
Đám đông có tiếng cười khúc khích, có tiếng la theo phụ họa:
- Đáng đời con nhà hư đốn, mới nhỏ đã mất nết.
- Đúng rồi, lột đồ nó ra, cạo đầu thả rong khắp xóm cho nó nhục nhã, chừa cái thói cướp chồng người ta.

(Truyện tiểu thuyết) : Hoàng Tư bản

Chị Hoàng nằm lăn lộn dưới đất chấp tay khóc lóc van xin, áo quần rách tả tơi. Lũ em gái của Hoàng ngồi chết lặng trong góc nhà nhìn ra, trong khi 2 ông bà già khóc tỉ ti lạy sống lạy chết đám người đàn bà tha cho con gái. Xoẹt 1 tiếng sắt nhọn, mái tóc đen nhức của chị Hoàng đã bay lã tã khắp mặt sân, chị của Hoàng năm ôm kín mặt lăn lộn đau đớn. Từ phía sau tôi nghe tiếng Hoàng thét lên lanh lảnh:
- Mấy người làm gì vậy, bỏ chị Hai ra!
Hoàng nhào lăn xả vào 2 người đàn bà đang giơ cao lưởi dao lam sáng lóa. Có tiếng rú lên kinh hoàng trong đám đông, lưởi dao lam đã rach sắt ngọt lên mặt Hoàng, máu đỏ tuôn ra nhòe nhoẹt trên khuôn mặt khôi ngô trắng bợt. Tôi không biết bằng cách nào đã gào lên bằng tất cả sức của mình:
- Công an tới kìa! Mấy người giết chết người ta rồi!
Đám đông nháo nhào bỏ chạy, quả thật công an đã tới và bố mẹ tôi cũng nhào vào vất vả lôi tôi đang đứng chết trân nhìn Hoàng quằn quại trên sân.
Về đến nhà, thấy thằng em út ngồi vắt vẻo trên nhánh mận, tôi không đét vào mông nó như mọi lần mà tự nhiên ôm em chặt cứng vào lòng khóc nức nở. Đêm đó tôi sốt mê man đến mấy tuần lễ mới khỏi bệnh.
Tôi không gặp lại Hoàng nữa. Nghe nói cả nhà đã dọn đi rất xa, vết sẹo trên mặt Hoàng sâu và chằng chịt đã làm biến dạng khuôn mặt tuấn tú của bạn tôi. Về sau nghe nói Hoàng cũng thành dân anh chị và vào tù nhiều lần.
Và từ đó tôi không còn thiết chơi bóng bàn nữa.

Read more…

Đồ mặt đểu

8:57 AM |

(Truyện tiểu thuyết) - Đồ mặt đểu. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!

Tôi mở tin nhắn, những con chữ cứ nhấp nhô như sóng trước mắt làm tôi lại... say: "Vừa rồi anh đi với... vợ sắp cưới nên không bắt máy, em có chuyện gì không, nếu không có chuyện gì đừng gọi điện cho anh nữa nhé!...".

(Truyện tiểu thuyết) : Đồ mặt đểu

Tôi nằm trùm chăn kín mặt, hơi thở khò khè chưa đủ sức át được chiếc loa rè cassette cũ kỹ xổ ra những bài hát cũ kỹ Thiên từng hát cho tôi nghe. Mỗi lần dứt những bài hát quen ấy tôi lại thò tay "tua" lại theo một phản xạ để nghe đến nhàu.
Thiên đã đi, về lại Đà Nẵng nơi anh sinh ra, nơi có công ty ba mẹ anh đã lập sẵn chờ anh về làm ông chủ, nơi có người con gái "may mắn" hay là "bất hạnh" nào đó được ba mẹ anh lập trình sẵn luôn cho anh. Tình yêu của tôi không đủ sức níu Thiên, nhưng lại thừa kiêu hãnh để buông Thiên.
(Truyện tiểu thuyết) : Đồ mặt đểu
(Truyện tiểu thuyết) : Đồ mặt đểu

Mùa đã qua, người đã đi, sao tôi cứ mãi nhay đi nhay lại những kỷ niệm? Thật ngốc! Nghĩ vậy, tôi bật dậy vươn vai và bắt đầu cho một ngày mới khác trước. Tôi dọn dẹp lại căn phòng vốn dĩ quá ư bề bộn. Và, mắt tôi dừng lại ở một cuốn tạp chí Thiên tặng tôi, trong đó giới thiệu một công trình kiến trúc với cái tên rất đặc biệt "Trăng nước".
Thiên không ít lần kể với tôi về công trình này, giọng đầy ngưỡng mộ. Tôi lần giở tạp chí, đúng trang có công trình kiến trúc kia, ừ nhỉ, sao tôi không tự đến đó một mình...
Tôi nhảy chân sáo trên các vệt nước chìm đá đen, cảm giác thật dễ chịu. Lúc sau tìm một góc quán ngồi quan sát toàn bộ khung cảnh.
Tôi tỏ ra hài lòng với chỗ ngồi này. Bỗng tôi nghe tiếng "xoảng" phía sau, quay lại, chiếc ly nước ép bưởi vỡ vụn dưới nền, cô phục vụ đang í ới xin lỗi gã khách. Gã khoảng 30 tuổi, mặt lạnh, ánh mắt lạnh, cái nhếch môi lạnh, cái phủi tay cũng lạnh:
- Chút nữa cô tự trả tiền ly này...
- Chính anh gạt tay làm rơi mà... - cô phục vụ lí nhí.
- Cô không có mắt sao, cô là phục vụ mà không biết cách phục vụ!
- Nghĩa là sao ạ? - cô phục vụ lại lí nhí.
- Ly nước bưng ra cho khách phải để trước mặt khách, đằng này cô để nấp phía sau laptop của tôi làm sao tôi thấy được - giọng gã gay gắt.
- Nhưng tôi... - cô phục vụ yếm thế.
Gã không nói gì thêm nữa, lạnh lùng xách laptop quay đi, cô phục vụ thì thút thít khóc, có lẽ tiền đi làm thêm chẳng được bao nhiêu mà tiền đền ly vỡ thì nhiều hơn. Tôi cảm thấy bất bình trước chuyện ấy, máu nóng trong người tôi sôi lên. Tôi hét lên:
- Nè e...e...è anh kia...
Gã nghe tiếng hét quá to của tôi, như một phản xạ tự nhiên, gã dừng lại nhưng không quay lại. Tôi tuôn ra một lèo.
- Anh là đàn ông đàn anh kiểu gì thế?
Gã quay lại thả một cái nhếch cười cực đểu rồi đi thẳng vào quán bar. Tôi chẳng thể làm gì được, quay lại chỗ cô gái.
- Tôi xin trả tiền ly nước ấy thay chị!

Tôi trở lại chỗ ngồi, lòng đầy buồn bực. Từ quán bar như cái nơm cá phát ra thứ âm nhạc mang phong cách Nam Mỹ, nhiều người kéo vào trong bar nghe nhạc.
Bản tính tò mò tôi cũng vào nghe. Trên sân khấu là cô ca sĩ trông giống như một cô gái digan, tóc uốn lọn rối một cách hoang dã, vừa ôm đàn guitar vừa say sưa hát đến cháy mình, giọng gằn gằn rực lửa. Ở dưới khán giả say sưa gõ nhịp tay, nhịp chân... Tôi đứng xem một lúc cảm giác lồng ngực mình cứ bị nổ bung ra...

(Truyện tiểu thuyết) : Đồ mặt đểu

Tôi lủi ra ngoài. Ngồi thêm một lúc ở không gian ngoài, nhìn nước, nhìn trăng, nhìn từng đôi tình tứ, trên khuôn mặt họ rạng ngời hạnh phúc mà tôi chạnh lòng. Tự dưng tôi nhớ đến Thiên, tôi rất muốn cầm máy lên để gọi cho anh nhưng lòng kiêu hãnh đẩy đưa, tôi cứ mãi chần chừ. Nhưng rồi tôi lại tự an ủi "mình thích gì làm đó, đừng lý trí quá".
Tôi gọi. Những hồi chuông kéo dài rồi rơi vào im lặng. Thất vọng. Buồn. Tôi ngồi như một pho tượng chăm chăm nhìn mặt nước. Lúc sau có âm báo tin nhắn. Là tin nhắn của Thiên. Anh đã khác trước thật rồi. Ngày xưa mỗi lần thấy cuộc gọi nhỡ của tôi, anh luôn gọi lại, vì anh biết tôi chưa đi làm. Chính vì điểm đó mà tôi thêm yêu Thiên. Vậy mà...
Tôi mở tin nhắn, những con chữ cứ nhấp nhô như sóng trước mắt làm tôi lại... say: "Vừa rồi anh đi với... vợ sắp cưới nên không bốc máy, em có chuyện gì không, nếu không có chuyện gì đừng gọi điện cho anh nữa nhé!...".
Tôi vào lại bar, gọi một ly rượu, uống, nhảy, lắc lư theo giai điệu, chả mấy chốc những khuôn mặt người trong quán nhập nhòa, tôi lờ mờ thấy khuôn mặt lạnh, ánh mắt lạnh, nụ cười lạnh mà tôi gặp lúc nãy... rồi khuôn mặt ấy cũng nhạt dần, mờ dần...
Tôi tỉnh dậy nắng đã hắt đầy phòng, ô cửa lạ, khung rèm lạ, căn phòng lạ, và cái khuôn mặt đang đứng bên cửa sổ rít thuốc nhìn xuống vườn quen quen, khuôn mặt lạnh, ánh mắt lạnh ấy...
Tôi giận dữ:
- Đồ đểu, ngươi đã làm gì ta?
- Xe của cô dưới vườn, cô có thể đi!
"Hu.. hu... hu... hu" - tôi chợt khóc ngon lành.
- Ai làm gì mà cô khóc?
- Ta đâu có khóc vì ngươi... Này... Tôi gí mẩu tin nhắn mà Thiên gửi trước mặt gã.
"Hu...hu...hu...hu". Tôi lại khóc to hơn.
Gã đọc xong tin nhắn nhếch cười.
- Ngươi cười gì?
- Chuyện bé bằng cái tăm, người yêu đi lấy vợ có gì phải khóc?
- Mắc mớ gì tới ngươi? Đồ mặt đểu. Hu hu hu hu. Ngươi thì biết quái gì về tình yêu mà nói?
Tôi nói rồi vùng vằng đi về phía góc vườn nơi dựng chiếc xe máy của tôi rồi nổ máy lên xe đi.
Mấy ngày sau đó, tôi cứ ngồi đần trong góc phòng ấp ủ giấc mơ viết gì đó, đại loại một cuốn tiểu thuyết mà nhân vật nam chính là Thiên và nhân vật nữ chính là tôi để Thiên đọc, để biết đâu Thiên lại ân hận vì đã rời bỏ tôi, để biết đâu...
Tôi thả sức tưởng tượng và thấy vui vì điều đó. Bỗng chuông điện thoại làm gián đoạn sự tưởng tượng của tôi. Một số máy lạ. Tôi bốc máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng con trai.
- Cô tên gì?
- Anh gọi cho tôi mà không biết tôi tên gì? Đồ vớ vẩn, muốn tán tỉnh chứ gì, nhầm máy rồi nhá!
Tôi nói xong cúp máy cái rụp. Nhưng chợt ngờ ngợ khi nhớ ra giọng nói.

(Truyện tiểu thuyết) : Đồ mặt đểu

Số máy lạ vẫn gọi tiếp. Tôi bực mình bốc máy tiếp.
- Vẫn là tôi đây. Tôi là...
- Khỏi cần nói, ta nhận ra giọng nhà ngươi rồi, có chuyện gì mà ngươi a lô cho ta?
- Đòi tiền cô!
- Tiền gì? Ta nợ ngươi khi nào? Tôi cao giọng.
- Tiền ly rượu cô uống đến say chưa trả tiền. Tôi phải trả giúp. Hóa đơn tôi đang giữ đây! Còn tiền thuê taxi chở cô và chiếc xe của cô, tiền cô ngủ nhờ nhà tôi, tôi biếu không!
Tôi giận tái lên, hét toáng trong điện thoại.
- Ngươi là đồ keo kiệt!
- Khi nào cô định thanh toán cho tôi. Nhớ thanh toán luôn tiền điện thoại nãy giờ tôi gọi nữa đấy!
- Đồ... đồ... Ta sẽ trả cho ngươi ngay bây giờ!
Tôi phóng thẳng đến nhà gã. Gã đang thư thái quần ống thấp ống cao tưới cây. Tôi hộc tốc dựng xe đến trước mặt gã, định tuôn ra một tràng những lời bực tức, nhưng tôi đã kịp ghìm để rồi "són" ra đúng một chữ:
- Nhiêu?
Gã rút trong túi ra hóa đơn. Tôi liếc nhìn.
- 40 nghìn à, đơn giản.
Tôi nói rồi lấy trong ba lô ra túi đựng đồng xu, đổ ào xuống chiếc bàn đá góc vườn. Gã tròn mắt lên nhìn, lấp loáng trên mặt bàn làm bằng đá đen ấy là một đống toàn đồng xu năm trăm lẻ và hai trăm lẻ. Tôi nghênh mặt.
- Trả cho ngươi đấy, tự đếm lấy!
Gã gẩy gẩy mấy ngón tay lên mớ đồng xu rồi nói mặt vẫn lạnh tanh.
- Toàn bộ chỗ này mới có 37 nghìn hai trăm lẻ.
Tôi biết là gã lừa mình, gã chưa hề đếm. Tôi gom toàn bộ đồng xu bỏ lại vào túi đựng. Nhìn gã.
- Vậy là xong. Ta đã trả cho ngươi mà ngươi không lấy. Ta về để ngươi còn tưới cây. Nhưng còn một việc nữa, ta sẽ... tính sổ ngươi sau.
Tôi đeo ba lô ngúng nguẩy đi. Gã kéo vai tôi lại, bàn tay kéo mạnh làm vai tôi đau nhói. Theo phản xạ, tôi quay lại. Tự dưng bắt gặp ánh nhìn thật lạ. Tôi hơi chút bối rối, không biết lúc đó mặt tôi có đỏ dựng lên không nữa? Bốn con mắt cứ nhìn nhau. Im lặng. Bỗng gã buông tay ra khỏi vai tôi. Khuôn mặt trở về lạnh tanh.
- Cô đi đi!
Tôi cảm thấy hụt hẫng và một chút tự ái con gái nổi lên. Tôi lẩm bẩm trong miệng "đúng là đồ mặt đểu, cũng may...".
Tối đó Thiên gọi điện cho tôi, giọng đầy bực tức. Anh trách tôi đã có người khác nhanh đến thế. Vậy mà tôi từng thề suốt cuộc đời này tôi chỉ yêu mình anh... Thì ra là gã mặt đểu, nhân lúc tôi đưa cho gã đọc cái tin nhắn mà Thiên nhắn cho tôi, gã đã nhớ ngay số và gọi cho Thiên để từ đó biết số điện thoại của tôi chứ không phải như tôi nghĩ oan cho gã.
Tôi miên man chìm vào giấc ngủ với chút niềm vui rằng nhờ gã mặt đểu mà tôi biết được thực ra Thiên vẫn còn nhớ đến tôi. Và tôi nảy ra chút hy vọng mong manh, biết đâu cái tin nhắn kia là Thiên muốn thử thách tình yêu của tôi đối với Thiên trước khi Thiên có quyết định cuối cùng. Biết đâu! Biết đâu! Tôi bừng dậy. Tôi quyết định bay ra Đà Nẵng gặp Thiên, giành lại Thiên...
Mua vé máy bay xong, tự dưng tôi muốn gặp gã mặt... đểu ấy để muốn biết gã đã nói gì với Thiên để Thiên phải nổi cơn tam bành mà tôi cho là ghen ấy. Tôi đến nhà gã.
- Ai cho phép ngươi gọi điện nhiếc mắng... người yêu ta.
Tôi nói "người yêu ta" thì hơi ngập ngừng nhìn gã.
Gã cười khẩy, cái nhếch cười vẫn cực... đểu.
- Một người cô yêu là như vậy ư? Một gã trai đến sự nghiệp của mình cũng để cho bố mẹ vẽ sẵn, hôn nhân của mình cũng để cho bố mẹ lập trình sẵn. Tầm thường!
- Thì sao? Liên quan gì đến ngươi...
Tôi tức đến nghẹn ngực, nước mắt trào ra và bỏ chạy, không quên để lại câu nói: "Chiều nay ta sẽ bay ra Đà Nẵng đấy, đồ mặt đểu!"...
Đà Nẵng, đông, lạnh. Gió về tối càng rít rịt đẫm lạnh, đẫm buồn hơn. Trước khi đi tôi có nhắn tin cho Thiên bảo anh đón tôi ở sân bay. Tôi đứng co ro chờ Thiên. Một tiếng, hai tiếng, vậy mà... Chân tôi như đông cứng vì lạnh, hai hàm răng tím tái đập vào nhau.
Tôi cảm giác như mình sắp khụy. Bỗng một bàn tay kéo vai tôi lại, cái kéo vai mạnh mẽ và quen thuộc. Gã xuất hiện. Choàng lên người tôi chiếc áo khoác. Tôi đứng trơ như pho tượng và khóc hu hu ngon lành mà chẳng biết vì sao mình lại khóc. Khi tôi hết khóc, gã lên tiếng:
- Tôi chúa ghét loại con gái...
- Chuyện nhỏ như cái tăm cũng khóc hu hu chứ gì? Tôi đế vào.

(Truyện tiểu thuyết) : Đồ mặt đểu

Giữa lem nhem nước mắt, tôi nhìn gã
- Vì sao ngươi lại có mặt ở đây?
- Vì tôi biết chắc sẽ chả có ai đón cô hết!
- Ngươi đã bay cùng chuyến với ta?
- Và tôi còn đứng ở góc kia chờ cho đến khi cô tin rằng sẽ chả có ai đón cô hết.
Tôi lại bật khóc hu hu. Và lần này tôi biết rất rõ cái lý do vì sao mình lại khóc.
Bỗng tay gã đập đập vào vai tôi:
- Nín đi! Tôi cho cô cái này!
Nói xong gã móc túi đưa tôi tờ 20.000 đồng. Tôi tròn vo mắt nhìn.
- Thật ra không phải là cho cô mà là tôi trả cô.
- Tiền gì? Tôi quên mình đang khóc, hỏi gã.
- Tiền cô trả giúp ly nước của tôi, cô nhân viên đã đưa lại cho tôi.
- Vì sao cô nhân viên lại đưa lại cho ngươi? Tôi thực quên mình đang khóc, rối rít hỏi.
Gã bỗng phá lên cười. Lần đầu tiên tôi thấy gã cười. Cái khuôn mặt lạnh cố hữu biến đâu mất. Tôi nhìn gã rồi lí nhí.
- Nhưng vì sao ngươi lại đi theo ta và xuất hiện đúng lúc ta... ta... cần? Tôi ấp úng.
- Đừng hỏi gì cả. Khi người ta... yêu người ta cần phải biết mình phải ở đâu? Làm gì? Vào lúc nào?
Gã nói có chút ngập ngừng. Tôi chợt nhận ra sự ấm áp kỳ lạ, không phải là nhờ chiếc áo khoác đàn ông kia gã khoác lên người tôi mà vì tôi chợt hiểu, gã đã trả tiền ly nước trước khi tôi đưa tiền trả cô phục vụ...
Tự dưng tôi sung sướng véo vào tay gã và hét toáng lên: Đồ mặt đểu!


Read more: http://santruyen.com/do-mat-deu-p.html#ixzz2iHJIhf4S
Read more…

Hoa hồng đỏ

8:54 AM |

(Truyện tiểu thuyết) -Hoa hồng đỏ. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!


"- Chị em thích anh lắm! Em nghe chị ấy nói thế. Chị ấy muốn anh mua hoa hồng tặng chị ấy!"
- Chào Erin - Shawn Hayden đứng ở bậc cửa tiệm hoa "Vẻ đẹp", nơi tôi vừa xin được một chân làm việc vào cuối tuần - Mua hoa giờ này có muộn quá không?
Bà Becker, chủ cửa hàng, vừa mới bảo tôi chuyển tấm bảng ghi "mở cửa" thành "đóng cửa", nhưng tôi vẫn để Shawn vào, ước ao là giá như tôi nhìn thấy cậu ta từ xa để có thể có thì giờ chải đầu và chỉnh lại quần áo.

(Truyện tiểu thuyết) : Hoa hồng đỏ

"Ôi, đừng lo", tôi tự nhủ - "vẫn là Shawn mà mình hay đùa từ hồi lớp 3 đó mà!". Chỉ có điều bây giờ Shawn đã cao hơn tới 20 cm so với vài năm trước, và trông nghiêm nghị tới mức chẳng bao giờ tôi dám đùa.
- Bạn muốn mua hoa gì? - Tôi cố dùng giọng "chuyên nghiệp", dù hơi run một chút.
- Hoa hồng ấy, sáu bông.
- Hoa đỏ được không? Chỉ còn mỗi hoa đỏ thôi.
- Được, màu gì cũng được - cậu ta cười.
- Để mình gói và buộc lại, trông sẽ đẹp hơn - Cái câu tôi vừa nói còn nhiều hơn cả số từ mà tôi nói với Shawn trong suốt năm vừa rồi.
(Truyện tiểu thuyết) : Hoa hồng đỏ
(Truyện tiểu thuyết) : Hoa hồng đỏ
Khi tôi bọc bó hoa bằng giấy bóng và thắt nơ bằng những dải lụa mà chúng tôi chỉ dùng cho những bó hoa đắt tiền thì Shawn cẩn thận đi chầm chậm trong cửa hàng, ngắm từng loại hoa.
Chỉ hai, ba năm trước, tôi lớn vụt lên và rất hiếu động, chân tay không lúc nào yên. Và tôi cao vượt cả bọn con trai. Nhưng cuối cùng thì tôi ngừng cao lên và bọn con trai bắt kịp. Shawn là một trong những cậu bạn "nhổ giò" cuối cùng, nhưng bây giờ thì tôi có kiễng lên cũng không bằng cậu ta.
- Mọi việc hôm nay thế nào? - Tôi hỏi nhưng mắt vẫn nhìn vào cái nơ đang buộc. Shawn làm thêm ở cửa hàng tạp hóa cách cửa hàng hoa "Vẻ đẹp" một dãy phố.
- Như mọi khi thôi - Cậu ta đáp - Chỉ gói đồ cho khách. May là không làm vỡ cái gì. Mình là một kẻ tầm thường thôi...
Nhưng lại không tầm thường ở trường. Cứ hỏi những cô gái có cảm tình với cậu ta mà xem. Hay là hỏi tôi cũng dc. Tôi cứ luôn đi qua trước mặt cậu ta, dù tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là gật đầu chào và đi tiếp.
- Bạn làm thêm ở cửa hàng tạp hóa Renfrow à? - Tôi hỏi, ra vẻ mình chưa hề biết.
- Đúng, nhưng làm việc ở đây thích hơn nhiều, bạn được ngửi những bông hoa thơm thay vì những loại mùi hỗn hợp.
Shawn cầm lấy bó hoa , trả tiền rồi đi ra.
Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Shawn thì bà Becker chạy vụt ra từ nhà sau, thậm chí chẳng thèm giả vờ là mình không nghe trộm. Những người chủ cửa hàng hoa luôn biết mọi điều xảy ra với mọi người trong thành phố, bà ấy nói thế, chẳng hạn như là ai vừa đánh nhau hay là quên một ngày kỉ niệm, ai không thèm gửi hoa cho người yêu, hay thậm chí cả những cô gái tự mua hoa cho mình để làm cho bạn trai của mình phải ghen tức. Những gì bà ấy không biết, bà ấy phải tìm cách biết bằng được.
- Hẳn cậu Shawn có bạn gái mới vì cậu ấy nói là hoa màu gì cũng được - bà Becker lẩm bẩm - chứ nếu một cô bạn gái quen thân từ lâu rồi thì cậu ta phải biết cô ta thích màu gì chứ. Để chờ xem cậu ta có quay lại không...
Shawn có quay lại. Hai tuần sau đó, cứ vào 6 giờ tối thứ bảy, Shawn lại đến mua 6 bông hồng đỏ.
- Hay chúng ta bảo cậu ta là chúng ta sẽ gởi hoa miễn phí đến cho bạn gái cậu ta để xem cô ta là ai? - Bà Becker nói - Cháu có tò mò không?
- Không ạ - tôi đáp nhanh - Cháu không quan tâm.

(Truyện tiểu thuyết) : Hoa hồng đỏ
Thật chẳng đúng thế! Cô bạn thân Julie và tôi ngồi hàng tiếng đồng hồ để băn khoăn về điều đó khi chúng tôi cùng ngồi làm bỏng ngô.
- Hẳn cô gái đó học ở trường khác - Julie khẳng định. Nếu cậu ta hẹn hò ai đó học cùng trường Franklin với bọn mình thì bọn mình đã biết rồi!
- Nếu ai hẹn hò ai đó cơ? - Bé Alex 8 tuổi bỗng xuất hiện ở cửa bếp. Hừ, tôi đã nghĩ thằng em trai của tôi là dễ thương cơ đấy. Nhưng đó là trước khi nó bẻ khóa quyển nhật ký của tôi và đọc hết, lại còn "trích dẫn" từ quyển nhật ký ra vài câu mỗi khi cả nhà ngồi ăn cơm.
- Gián điệp thường không sống lâu đâu, Alex - Tôi bảo nó.
- Nhưng họ lại rất vui vẻ khi họ sống - Nó cười láu cá.
- Gần đến giờ đi ngủ rồi, Alex - Tiếng mẹ tôi gọi. thằng bé vừa chạy đi vừa cười.
- Thế là tất cả những gì chúng ta biết chỉ là Shawn mua hoa hồng vào mỗi thứ bảy - Julie thở dài.
- Giá như Shawn mua hoa hồng tặng tớ - Tôi cũng thở dài.
- Shawn, Shawn, chị Erin thích Shawn - Alex nhảy vào bếp và chạy vòng quanh, nói ngọng cả chữ "Shawn" - Nhưng Shawn sẽ không mua hoa hồng cho chị đâu. Ha ha ha!
- Thôi đi nào, Alex! - Tiếng bố tôi quát.
- Shaw-awm, Shaw-awm - Thằng bé hát líu lo cho đến khi mẹ tôi chạy xuống bếp và bắt nó đi ngủ.
- Thế mà tớ đã nghĩ có anh trai còn tệ hơn là em trai - Julie kết luận.
***
Tối thứ ba, bố mẹ tôi đi có việc và tôi phải trông Alex. Bố mẹ vừa đi khỏi, Alex đã đòi ăn mì ống và pho mát.
- Em sẽ không ăn cái gì khác. Chị không bắt em ăn được đâu! - Nó bảo.
Chọn lựa giữa sự nhõng nhẽo của Alex và đi ra cửa hàng quả là dở. Nhưng điều mà tôi làm sau đó lại làm tôi nghĩ là liệu tôi có điên không: Tôi đi đến cửa hàng Renfrow.
Đó là cửa hàng gần nhất, tôi viện cớ khi thay quần áo và xỏ dép xăng đan. Tôi thực sự nghĩ là Shawn chỉ làm vào cuối tuần nên dắt cả Alex đi cùng. Nhưng hóa ra Shawn lại đang ở đó, bận rộn gói đồ và tính tiền cho khách. Tôi định quay đi, nhưng Shawn đã nhìn thấy khi Alex chạy vụt vào chỗ những giá để mì ống.
- Cấm ăn pho mát đấy - Tôi gọi với theo Alex. Đã hơn một lần, tôi bắt gặp nó mở hộp pho mát ngay trong cửa hàng và chén lấy chén để. Tôi chọn ít sữa và sôcôla trong khi Alex đã lấy được 3 hộp mì ống và một ít pho mát.
- Em ra ngoài đợi đi, để chị trả tiền - Tôi bảo Alex. Không đời nào tôi lại để nó biết đây là Shawn.
- Nhưng em muốn mua kẹo nữa - Alex tức đỏ mặt.
Tôi đành mua cho nó hai thanh kẹo, hy vọng "bịt miệng" nó được. Tôi thấy nhẹ cả người khi Alex bận rộn bóc vỏ kẹo và không để ý đến việc tôi chào Shawn khi trả tiền.
Bỗng có tiếng ông chủ của hàng gọi to:
- Shawn ơi, ra dãy số 6. Mỳ ống bị rơi hết xuống sàn đấy!
Tôi vội đẩy Alex ra cửa, nói là tôi sẽ gửi tiền sau vậy. Nhưng Alex giật tay tôi ra, kiễng chân lên hỏi Shawn với vẻ khoái chí:
- Anh là Shawn à?
Shawn vừa gật đầu vừa chạy ra dãy hàng số 6, nhưng Alex lại gào tướng lên:
- Chị em thích anh lắm! Em nghe chị ấy nói thế. Chị ấy muốn anh mua hoa hồng tặng chị ấy!
Ôi, tôi chỉ muốn đất nứt ra cho mình chui xuống. Ông chủ cửa hàng Renfrow nhìn Shawn và cười. Alex thì thè lưỡi còn Shawn thì nhìn tôi chằm chằm. Tôi vẫn không nhớ ra làm cách nào mà tôi đi ra khỏi cửa hàng được.
- Chị có mách bố mẹ không? - Alex hỏi khi tôi giận dữ dắt nó về.
- Mách là em làm hỏng hết mọi việc của chị à? Thế thì có ích gì? Em đã hư quá rồi! Đi nhanh lên!
- Thế chị có nấu mì ống với pho mát cho em nữa không?
- Alex, im miệng một lúc đi!

(Truyện tiểu thuyết) : Hoa hồng đỏ
Sau lần đó, tôi luôn tránh gặp Shawn ở trường. Tối thứ sáu, Julie và tôi cùng đi ăn kem, bàn nhau xem có sửa chữa được vấn đề chút nào không.
- Cậu ta sẽ quên ngay thôi - Julie an ủi - Có nhớ vũ hội năm ngoái của trường mình không? Tớ vào nhà vệ sinh và lúc đi ra, giày còn dính cả giấy vệ sinh. Tớ tưởng mọi người sẽ trêu tớ suốt đời, nhưng đâu phải thế.
- Thôi, ít nhất thì cũng sắp hết năm học rồi - Tôi tự trấn an - với lại mỗi khi nhìn thấy cậu ta, tớ sẽ chạy tránh đi, chạy nhiều càng khỏe mạnh!
***
Vào ngày thứ bảy ấy, hình như cả thành phố đi mua hoa. Cho nên lúc 6 giờ kém 15, khi một bé khoảng bằng tuổi Alex chạy vào cửa hàng hoa "Vẻ đẹp" và hỏi mua 6 bông hồng đỏ thì trong cửa hàng chỉ còn hoa màu hồng.
- Cũng được. Gì cũng được! - Cô bé quẳng tiền lên mặt quầy tính tiền kèm theo một tiếng thở dài.
- Hẳn chị là Erin? - Cô bé nói khi tôi gói hoa bằng giấy bóng màu xanh - Chị rõ là đã gây bao nhiêu rắc rối!
- Gì cơ? - Tôi hỏi. Bà Becker hạ cái kéo đang dùng để cắt hoa xuống, nghe ngóng.
- Anh em đến mua hoa ở đây chỉ để nói chuyện với chị. Rồi anh ấy đem bó hoa về cho mẹ. Mẹ em lại trách bố em vì bố chẳng bao giờ mua hoa cho mẹ. Thế là bố em bắt em đến đây mua hoa.
- Anh trai cháu tên gì? - Bà Becker hỏi xen vào.
- Shawn Hayden. Anh ấy làm thêm ở cửa hàng Renfrow. Mọi cô gái đều thích anh ấy - Cô bé giật lấy bó hoa, chạy ra cửa và nói với lại phía tôi - Em thật không biết là anh ấy thích gì ở chị đấy!
***
- Mua hoa cho mẹ cậu ta à? - Julie hỏi.
- Thực sự thì không. Em gái cậu ta nói cậu ta mua hoa để nói chuyện với tớ. Rồi đưa hoa cho mẹ.
- Cậu ta có vẻ hay ngượng thật.
- Sao lại ngượng với tớ kia chứ? Bọn tớ đã biết nhau từ hồi bé mà!
- Nhưng có mấy khi cậu nói chuyện với Shawn đâu.
- Đúng hơn là tớ không dám. Cậu ta lớn hẳn lên và có vẻ như là một con người khác.
- Cũng có thể không khác lắm đâu. Thế bây giờ cậu định làm gì?
- Thứ sáu, khi cậu đến trường học bơi - Tôi đưa cho Julie một mảnh giấy - Hãy đưa cái này cho Shawn.
***
- Nhiệm vụ đã hoàn thành - Julie thông báo vào buổi trưa thứ sáu.
Tôi có cảm giác nín thở suốt cả ngày thứ bảy. Đến 6 giờ tối, vẫn chẳng thấy đâu. Khi tôi giúp bà Becker bê những bó hoa cuối cùng lên chiếc xe chuyển hoa, tôi cố không nhìn về phía cửa hàng Renfrow, cảm thấy như là một cái liếc nhìn thôi sẽ làm mọi chuyện trở nên xui xẻo.
Rồi tôi quay trở vào trong cửa hàng, chuẩn bị túi xách để đi về - một cách rất chậm chạp. Đến 6 giờ 15 phút thì tôi bỏ cuộc. Thôi, ít nhất thì mình cũng biết là cậu ta có cảm tình với mình, tôi nghĩ.
Đúng lúc đó thì tôi nghe tiếng Shawn ngay sau lưng:
- Có người làm vỡ một vài thứ và mình phải dọn dẹp, nếu không mình đã đến đây từ 6 giờ. Thế bây giờ còn dùng được cái này nữa không? - Shawn vẫy vẫy mảnh giấy Julie đã đưa cho cậu ta, một mảnh giấy có ghi: "6 bông hồng đỏ miễn phí vào lúc 6 giờ tối thứ bảy - gặp Erin".
- Có chứ! - Tôi cầm 6 bông hồng đã được bó cẩn thận và đưa cho Shawn - Mình sẽ trả tiền cho bà Becker.
- Không, mình sẽ trả - Shawn nói.
Cùng với 6 bông hồng, tôi và Shawn đi ra cửa hàng bánh gần đó, rồi đi bộ về nhà. Tôi nói với Shawn là tôi đã ngại không dám nói chuyện với cậu ta. Cậu ta cười to:
- Mình cũng thế. Cho đến khi mình cao vượt được bạn.
Còn một chuyện vui nữa là Alex và Sara - Sara là cô em gái của Shawn đã đến mua hoa hồng - Shawn luôn rên rỉ mỗi khi nhắc đến tên cô em gái, giống y như tôi lúc nhắc đến Alex. Shawn dẫn Sara đến nhà tôi ăn tối và gặp Alex, những bữa ăn cuối cùng kết thúc bằng một cuộc thi nhõng nhẽo giữa hai đứa trẻ. Tuy nhiên, có lẽ đến một ngày nào đó chúng nó sẽ có cảm tình với nhau. Cũng như Shawn và tôi, trông chúng có vẻ hợp nhau lắm!

Read more…

Màu nắng của mưa

9:56 PM |

(Truyện tiểu thuyết) - Màu nắng của mưa. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!


Em thật ngốc khi nằng nặc bắt anh kể về chị ấy dù cho anh nói tất cả đã là quá khứ. Có lẽ với bất cứ ai, mối tình đầu bao giờ cũng thật sâu đậm và khó quên trong cuộc đời.

(Truyện tiểu thuyết) : Màu nắng của mưa

Đúng là những cơn mưa rào mùa hạ, những hạt mưa như mang trong mình bao cát bụi, bao cái nóng bỏng, oi bức của mặt trời... quất vào mặt... bỏng rát...
Em ghét mưa! Em ghét mưa! Em phải nói với anh bao nhiêu lần nữa để anh biết em ghét mưa như thế nào...
Khi cả thành phố tắm mình trong màu trắng xóa của một cơn mưa rào mùa hạ, em và anh – yên bình ngồi trên chiếc xe bus trở về nhà. Dường như khi bên anh, những câu chuyện cứ nối tiếp nhau không thể dứt. Em tưởng như có thể bên anh cả ngày, cả tuần, cả tháng để kể cho anh nghe mọi thứ xung quanh em, và lắng nghe anh kể những câu chuyện của anh.
Anh chỉ cho em biết những bộ phim boom tấn đang trình chiếu trên rạp, những tin tức thời sự đang nóng hổi trên báo chí. Còn em thì toàn nói những chuyện vớ vẩn, chẳng liên quan đến anh như: chị hàng xóm nhà em vừa đi lấy chồng, con bạn em mới đi học một lớp khiêu vũ, thầy giáo dạy Toán ở lớp em rất khó tính... vân vân và vân vân...
Và dường như, khi bên anh, em chẳng còn nghe tiếng mưa đang đập vào ô cửa kính, chẳng còn nghe tiếng ồn ào trên xe bus... chỉ còn nghe giọng nói ngọt ngào của anh... và...
Em bất chợt bắt gặp đôi mắt của anh, đôi mắt ấy đang nhìn xa xăm qua ô cửa kính... như đang kiếm tìm một thứ gì đó...
- Em biết anh đang tìm kiếm thứ gì ngoài màn mưa kia.
Anh giật mình như bị đánh thức khỏi cơn mộng:
- Anh... anh có tìm kiếm gì đâu! Em nghĩ...
- Không. Em chẳng nghĩ gì cả. Em có thể nghĩ gì được? Anh ngắm mưa! Chỉ thế thôi! Đúng không?
Và rồi em đứng dậy và rời khỏi ghế, bấm đèn và lao thẳng vào màn đêm đặc kín mưa.
Đúng là những cơn mưa rào mùa hạ, những hạt mưa như mang trong mình bao cát bụi, bao cái nóng bỏng, oi bức của mặt trời... quất vào mặt... bỏng rát!

(Truyện tiểu thuyết) : Màu nắng của mưa

Em cứ thế bước đi, bước đi trong cơn mưa trắng xóa quyện với thứ ánh sáng vàng vọt từ những cột đèn cao áp, trong thứ thanh âm rào rào như xé toạc bầu không gian như đang căng tràn của một quả bóng bay sắp vỡ tung. Và em cứ thế bước đi trong dòng người đang hối hả trở về nhà, đang hối hả trú mưa...
Vâng, có lẽ họ sẽ liếc nhìn em – đi 1 mình dưới mưa, không áo mưa, không ô, và cũng chẳng vội vã... Họ sẽ nghĩ em là một con khùng!
Cũng chẳng sai đâu! Em đang muốn phát điên và nổ tung đầu với chồng chất những suy nghĩ... về anh.
Em thật ngốc khi nằng nặc bắt anh kể về chị ấy dù cho anh nói tất cả đã là quá khứ. Có lẽ với bất cứ ai, mối tình đầu bao giờ cũng thật sâu đậm và khó quên trong cuộc đời. Em đã tự nhủ với lòng mình rằng: với anh, chị ấy là của quá khứ, còn em mới là hiện tại, nhưng chẳng hiểu sao, em vẫn không thể không nhớ tới chị ấy mỗi lần trời đổ mưa.
Anh nói tình yêu đầu của anh bắt đầu vào một ngày mưa và cũng ra đi trong một ngày mưa tầm tã. Anh chỉ nói có thế, nhưng trong đầu em đã hiện lên hàng vạn thứ về tình yêu ấy – một tình yêu đẹp như một khúc nhạc trong mưa.
Chị ấy là người hiền dịu... hơn em, chín chắn... hơn em, biết quan tâm đến anh... nhiều hơn em...
(Truyện tiểu thuyết) : Màu nắng của mưa
(Truyện tiểu thuyết) : Màu nắng của mưa

Không... Anh chỉ nói chị ấy là người hiền dịu, chín chắn và quan tâm đến anh rất nhiều. Còn "hơn em" là cái cách ngúng nguẩy mà em tự thêm vào mỗi khi nghĩ đến chị ấy. Em chỉ là một hình ảnh đối nghịch – một con bé trẻ con và vô tâm!
Em ghen tị với cái cách ngọt ngào, âu yếm khi anh kể về mối tình đầu ấy, ghen tị với tiếng thở dài của anh mỗi khi nhắc về nó, em ghen tị với kỉ niệm của hai người. Trong mưa, không có hình ảnh của em phải không anh?
Những ngày mưa vẫn là một khoảng trời mà anh cất giữ. Em đã từng có những suy nghĩ rất trẻ con rằng: Có phải anh chỉ yêu em vào những ngày nắng, và tìm kiếm chị ấy trong ký ức vào những ngày mưa? Em thật buồn cười phải không? Nhưng anh ơi! Thật đấy! Vì mỗi lần mưa, nhìn vào trong mắt anh, trái tim của em đủ nhạy cảm để thấy anh đang nghĩ gì.
Người ta bảo, nếu yêu nhau mà đi dưới mưa nhiều thì tình cảm bền chặt lắm! Em biết đó chỉ là một trong những câu chuyện lãng mạn về tình yêu, nhưng em vẫn tin, tin ngay cả khi anh đang ngồi sát bên em, cười với em và nói yêu em. Không phải em không tin vào tình yêu của chúng ta, mà em sợ... sợ bất chợt một ngày, cơn mưa kia đến sẽ mang anh đi khỏi ngày nắng của em... mãi mãi...
Vì thế, em ghét mưa! Ghét mưa nhiều lắm!
Em phải làm sao để anh yêu em cả những ngày nắng, và cả những ngày mưa? Có khi nào...em phải sống với cả hai con người đối lập? Không... em không làm được.
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, những bước chân của em cũng thêm nặng trĩu, tưởng như không thể bước nổi nữa khi nghĩ về anh. Tại sao lần này anh không chạy đuổi theo em như những lần mưa trước? Tại sao anh không tới với một chiếc ô và dỗ dành em nín khóc? Mà cũng chẳng biết là mưa hay nước mắt... chúng đều có vị mặn đắng...
Em trở về nhà trong tình trạng người ướt sũng nước mưa, đầu như muốn nổ tung và chẳng còn chút sức lực nào nữa. Em chỉ muốn vùi mình vào trong chăn để quên đi hết những suy nghĩ ấy và quên cả anh...

(Truyện tiểu thuyết) : Màu nắng của mưa

Đâu đó, em nghe thấy âm thanh từ một bài hát mà em đã từng nghe rất lâu rồi: "Let the rain fall down from heaven. Let it washes away every memory of you and I..."
Tỉnh dậy, đầu em vẫn còn nặng trĩu, người em nóng ran như phát sốt, chẳng cần biết hiện tại là sáng hay chiều, thứ em nghĩ đến đầu tiên là chiếc điện thoại. Em mở ra trong mong đợi, và rồi... thất vọng. Em cứ tưởng rằng sẽ có hàng chục cuộc gọi nhỡ của anh, hàng chục tin nhắn từ anh: "Em đã ở đâu thế?", "Em ổn chứ?", "Em đã về đến nhà chưa?"
Nhưng không! Chẳng có gì ngoài cột sóng điện thoại căng đét, một vạch pin yếu ớt và một nụ cười của anh trên màn hình nền điện thoại.
Đồ xấu xa! Sao anh có thể để mặc em đi về dưới mưa mà không thèm gọi điện hay nhắn tin cho em chứ?!
Em chỉ biết mở lap, cố gắng tìm một ai đó để trút hết những bực dọc trong lòng.
"You have 1 new e-mail..." Em nhấn chuột vào... Là của anh!
***
"Em à! Xin lỗi em vì anh đã không chạy đuổi theo em, giữ em lại như mọi lần. Vì anh biết anh không thể dỗ dành em mỗi khi cơn mưa rào ập đến. Em phải tự mình vượt qua cơn mưa ấy để tìm đến hạnh phúc của mình.
Em biết đấy, nắng – mưa là sự thật bất biến của tự nhiên. Em không thể chỉ sống trong những ngày nắng tươi đẹp mà quên đi những ngày mưa u ám. Hãy chấp nhận mưa như một phần không thể thiếu của tự nhiên, và chấp nhận cô ấy như một phần ký ức trong anh. Anh không phủ nhận rằng, anh đến với em là để quên đi người ấy và cho đến giờ, hình ảnh của người ấy vẫn còn trong anh, sẽ mãi là như thế... bởi càng cố quên đi thì sẽ càng nhớ đến.
Nhưng em biết không? Trước đây hình ảnh của người ấy là một cơn mưa phủ kín tâm hồn của anh, nhưng từ khi gặp và yêu em... anh đã quyết định sẽ không xóa bỏ hình ảnh của người ấy, mà sẽ nén nó thật chặt, thật chặt, chỉ nhỏ như một giọt mưa thôi, và cất thật sâu trong trái tim của mình. Để nhường chỗ trái tim anh cho những giọt nắng ngọt ngào – là em đấy!
Anh sẽ cùng em đi qua những ngày nắng, và cả những ngày mưa nữa. Anh sẽ vẫn ngắm mưa, nhưng không phải với một màu buồn... vì anh đã tìm thấy trong những giọt mưa ấy... màu của nắng.
Còn bây giờ, em hãy nhìn ra cửa sổ xem, trời đã tạnh mưa rồi đấy. Và có điều gì đó đặc biệt... ở ngoài ô cửa kia"
Em chạy ra cửa sổ, kéo tấm rèm ra, nhìn lên bầu trời... "Anh nói đúng, tạnh mưa rồi!"
Bầu không khí như ngây ngất trong cái rung rinh của lá, sảng khoái trong cái mát mẻ của những hạt mưa còn đọng lại.
Nhưng..."điều gì đó đặc biệt" mà anh nhắc tới là gì?
Và rồi, em nhìn thấy bóng dáng của ai đó, rất gần gũi, thân quen, đang đứng trước cổng nhà...phải... là anh! Em chạy vụt ra. Ôm chầm lấy anh. Thật chặt. Em không muốn nói gì lúc này cả. Và em biết anh cũng thế.
"Anh à! Em sẽ không còn là con bé nhút nhát sợ những ngày mưa cướp đi anh của em nữa... Em đủ tự tin để thắp nắng lên trong những ngày mưa, đủ tự tin để giữ anh lại bên em...
... Để ngay cả trong những ngày mưa, anh sẽ luôn nhìn thấy...
... Màu của nắng".

(Truyện tiểu thuyết) : Màu nắng của mưa

Read more…

Nợ nhau lời xin lỗi

9:47 PM |

(Truyện tiểu thuyết) - Nợ nhau lời xin lỗi. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!


Mối tình đầu đã khiến trái tim cô băng lạnh đi. Cô thấy hận người cô đã yêu say đắm...

(Truyện tiểu thuyết) : Nợ nhau lời xin lỗi

Người ta hỏi cô: "Em còn nhớ anh không?"
Cô trả lời: "Em đã quên anh, tình yêu trong em đã chết, mọi nỗi đau đã qua đi, giận hờn không còn nữa. Chỉ còn lại khoảng trống thôi anh à."
Người ta bảo: "Nếu vậy thì anh sẽ buồn lắm".
Cô không nói gì, lặng lẽ nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Cô ngồi bất thần tự hỏi, tại sao thời gian đã lâu vậy rồi mà cô không thể nào quên được người đó. Cô đau đớn khi nhận ra lúc này, trên môi cô còn vương lại chút gì mặn chát...
Một mình trong phòng vắng, cô nhớ lại tình yêu xưa, tình yêu đầu tiên với bao dư vị của niềm vui, hạnh phúc và cả nỗi đau ngọt ngào. Cô chợt liên tưởng đến những cái nắm tay thật chặt, những nụ hôn cháy bỏng, những ước mơ về tương lai mà cô từng xây đắp. Để rồi, cùng song hành với nỗi nhớ hôm nay đang dày xéo là những giọt nước mắt chực tuôn trào trên gương mặt.
Ký ức vẫn cứ thế ùa về. Cô nhớ về ngày hôm đó...
Vì là ngày đầu tuần nên cô quyết định đi làm sớm hơn một chút. Gần tới công ty thì một cơn mưa bất chợt đến, cũng như bao người khác, vội vàng tìm cho mình một chỗ tránh mưa. Và ghé quán cà phê bên đường là lựa chọn thú vị nhất. Cô vào quán, chọn một góc đủ để thả hồn mình theo giai điệu du dương của những bản nhạc.
(Truyện tiểu thuyết) : Nợ nhau lời xin lỗi
(Truyện tiểu thuyết) : Nợ nhau lời xin lỗi

Đang nhâm nhi cốc sữa nóng thì anh đột nhiên xuất hiện trước mặt với câu nói: "Lớn thế này rồi, em vẫn còn uống sữa? Như vậy, bao giờ mới lấy được chồng? Quán đông người quá, em cho anh ngồi chung bàn với nhé!".
Cô bất ngờ trước những lời nói của người đàn ông lạ mặt. Chưa kịp phản ứng gì thì cô bắt gặp ánh mắt sâu hút của anh. Cô cứ thế im lặng, suy tưởng.
Sau phút giây xao động đó, cô trở về với thực tại. Cô thấy ghét gã trai này, vì chỉ mới đây thôi gã dám buông lời trêu chọc cô.
Buông thõng ánh mắt ra xa và lạnh lùng đáp: "Cứ tự nhiên, quán này đâu phải của tôi".
Anh ngồi xuống, không nói gì thêm nữa và gọi cho mình một tách cafe. Chợt điện thoại anh reo vang, rồi anh đứng dậy chào cô và mất hút trong cơn mưa đang nặng hạt.
Cuộc gặp gỡ bất chợt đem lại những cảm xúc mong manh cho riêng mình cô cuối cùng cũng qua đi. Những cảm xúc cứ nhạt dần, trôi vào quên lãng...
Theo từng nhịp chảy của thời gian cô vẫn vô tư, hồn nhiên và cũng không còn nhớ gì tới anh nữa. Thế nhưng, cuộc đời hình như là sự trùng hợp không ai có thể cưỡng lại được. Với cô sự trùng hợp đó, đã cho cô bắt đầu một tình yêu đẹp, nhưng cũng đầy nước mắt.
Khi đó, công ty cô có một hợp đồng quan trọng trong lĩnh vực du lịch. Cô được giao toàn bộ trách nhiệm trong việc gặp gỡ đối tác cũng như lên kế hoạch công việc. Cô hào hứng với công việc này. Cô nhấc máy:
- Alô, xin hỏi đây có phải số máy của công ty X không ạ?
- Vâng! Xin lỗi, cô là ai?
- Tôi là Thiên Kim, nhân viên tư vấn dịch vụ du lịch. Công ty anh có đặt một tour du lịch ở chỗ tôi. Tôi muốn hẹn gặp anh để trao đổi.
- À, vậy chiều nay khoảng 4h chúng ta gặp nhau ở quán cafe đối diện công ty tôi nhé.
- Vâng, chào anh.
Chiều hôm đó, cô đến sớm hơn giờ hẹn và đợi. Điện thoại của cô chợt reo vang.
- Alô.
- Chào cô, cô đã đến chưa?
- Tôi đang ở chỗ hẹn.
- Tôi thấy cô rồi.
Trong phút chốc, hình như hai người nhận ra nhau. Họ nhận thấy có cái gì đó vừa lạ, vừa quen, vừa rất thân thiết ở người đối diện. Nhưng không ai dám nói.
Cô chủ động lên tiếng:
- Chào anh, mời anh ngồi. Anh gọi đồ uống đi, và chúng ta cùng trao đổi công việc nhé.
Cuộc trao đổi diễn ra tốt đẹp hơn những gì cô nghĩ. Và như vậy, có nghĩa là cô đã thành công trong hợp đồng lần này. Nhưng điều làm cô vui hơn, đó là cô đã tìm được cho mình một người bạn.

(Truyện tiểu thuyết) : Nợ nhau lời xin lỗi

Những ngày sau đó, anh luôn gọi điện, nhắn tin cho cô. Rồi họ hẹn hò. Họ hứa hẹn cho một tình yêu đẹp mãi. Cả hai người luôn cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Cô nhớ, có lần anh nói với cô: "Dù thế giới này có thay đổi như thế nào, vạn vật có thay đổi ra sao thì anh vẫn luôn yêu em. Cô bé của anh ạ!" Cô hạnh phúc vì điều đó. Tựa đầu vào vai anh, cô khẽ nói "Em cũng thế, em sẽ mãi yêu anh..."
***
Giọt nước mắt bỗng rớt xuống tay nóng hổi. Cô giật mình trở về thực tại. Cô cười nhẹ nhàng trong nước mắt. Cô xót xa khi ý thức được rằng, tất cả những thứ đó giờ chỉ còn trong hồi ức. Còn giờ đây, anh của cô, tình yêu của cô đã đi xa rồi. Tại sao ư? Cô không hiểu.
Cô chỉ nhớ rằng, mùa thu năm đó, buổi tối hôm đó – ngày sinh nhật cô.
- Em à. Chúc mừng sinh nhật em - Anh đưa cho cô bó hoa hồng rực rỡ.
Cô cười hạnh phúc nói: "Chúng mình đi đâu chơi anh nhé".
- Ừ. Anh sẽ đưa em đi.
Cô gái đang yêu hạnh phúc đến tột độ, khi được cùng người mình yêu tay trong tay dạo phố. Đây là, sinh nhật đầu tiên cô đi cùng một người con trai, mà người đó chính là người mà cô nguyện sẽ cùng đi hết con đường tương lai còn lại. Cô thấy yêu cái ngày ý nghĩa đó. Yêu cái mùa thu dịu nhẹ đó.
Những cơn gió vẫn thổi nhẹ nhàng làm mơn man da thịt. Đang ngập chìm trong hạnh phúc, cô bỗng giật mình với cái nắm tay thật chặt của người con trai ngồi bên cạnh. Anh nói:
- Em, anh xin lỗi em vì tất cả. Anh xin lỗi, anh không thể bên em như lời anh đã hứa.
Cô im lặng. Cô bất ngờ. Cô đau đớn. Cô không tin vào những gì tai mình nghe thấy.
- Anh, anh đang nói điều gì vậy? Chẳng phải hôm nay là sinh nhật em sao anh?
- Thiên Kim à, anh chỉ muốn nói với em một điều. Đó là hãy tha lỗi cho anh. Những gì ngày qua anh đã dành cho em là sự thật, nhưng bây giờ... Em, em hãy tha lỗi cho anh. Anh đưa em về nhé!
Cô òa khóc nức nở như một đứa trẻ lên ba. Những gì mà cô tận hưởng ngày qua chỉ còn lại ở hai từ xin lỗi thôi sao?
- Anh cho em lý do đi. Tại sao lại vậy anh? Em đã làm gì sai?
- Không, em không làm gì sai hết. Là do anh đã không giữ lời hứa. Anh đã sai.
- Có ai đó đã thay thế vị trí của em rồi sao anh?
- Anh đã quá nhẫn tâm phải không em? Anh xin lỗi.
Cô không muốn nghe thêm lời nào từ anh nữa, cô bỏ chạy. Chạy trốn tất cả. Trong đầu cô lúc này đang vang lên những dư âm ngọt ngào của lời yêu và tất nhiên là cả những xót xa cho một tình yêu đã tan vỡ.
Cô lang thang trên những con phố lâu thật lâu, nước mắt đã chảy không biết bao nhiêu cho thỏa nỗi lòng. Người đó đã đến và đi qua cuộc đời cô tựa như một cơn gió thoảng. Nhẹ nhàng đấy, nhưng cũng lạnh buốt đến tận con tim.
Cô mở cửa phòng, nhìn vào màn hình điện thoại, nhấn vào mục danh bạ tìm đến số có lưu tên là honey, cô khẽ nhấn nút delete. Xóa hết những gì không còn thuộc về cô nữa. Đã 12h đêm, đêm nay không một cuộc gọi, không một tin nhắn chúc ngủ ngon. Vậy là, người đó đã đi qua cuộc đời cô như thế.
Mối tình đầu đã khiến trái tim cô băng lạnh đi. Cô thấy hận người cô đã yêu say đắm. Kể từ sau ngày chia tay, cô luôn đặt ra cho mình những nguyên tắc thép kể cả trong công việc và tình cảm để nhắc nhở mình không tái phạm một sai lầm nào nữa.

(Truyện tiểu thuyết) : Nợ nhau lời xin lỗi
Còn anh, sau cái đêm hôm đó, anh nhập viện. Anh mắc bệnh ung thư. Căn bệnh mà anh biết không thể nào chữa khỏi được. Anh đau khổ khi biết rằng, mình sẽ không thể đi chung đường với người con gái ấy, không thể bảo vệ người con gái ấy và đau khổ hơn là không thể cho người con gái ấy một gia đình trọn vẹn như cô từng mơ ước. Anh lặng lẽ dằn vặt mình trong đau đớn.
Thiên Kim cũng chính là mối tình đầu của anh. Anh yêu sự trong sáng, thuần khiết pha chút tinh nghịch nơi cô. Quyết định chia tay, anh mong cô có thể tìm được một hạnh phúc thực sự.
Ngày nào anh cũng viết nhật ký cho cô. Cái tên Thiên Kim luôn hiện hữu trong trái tim người con trai ấy. Vẫn là nét bút thân thuộc.
"Công chúa của anh. Em biết không, với anh, em là tất cả. Anh xin lỗi vì đã không thể làm em hạnh phúc. Nhưng em à, em hãy tin anh, hãy tin tình yêu hôm qua anh dành cho em là sự thật và tình yêu đó sẽ còn mãi ở trong anh. Nếu em đọc được những dòng chữ này, thì hãy tha thứ cho anh, em nhé! Nếu có kiếp sau, anh xin được yêu em mãi mãi".
Thời gian trôi đi, thể xác người con trai ấy ngày càng trở nên héo mòn. Biết mình không thể kéo dài thời gian thêm nữa, anh nhấc điện thoại lên. Tìm đến tên Thiên Kim và anh gọi.
- Em đấy à, em còn nhớ anh không?
- Em đã quên anh, tình yêu trong em đã chết, mọi nỗi đau đã qua đi, giận hờn không còn nữa. Chỉ còn lại khoảng trống thôi anh à.
- Nếu vậy thì anh sẽ buồn lắm.
Tút, tút, tút... Những âm thanh vang lên kéo dài buồn bã.
Cô đã tắt máy, cô khóc và anh cũng khóc.
Chiếc điện thoại rời khỏi bàn tay của anh. Anh từ giã cõi đời về với cõi vĩnh hằng khi chưa thể nói với cô thêm một lời xin lỗi.
***
Một tuần sau ngày anh mất, một người bạn của anh đưa cho cô cuốn nhật ký của anh. Cô cầm và đọc. Một cảm giác tội lỗi dâng tràn tâm hồn cô. Trong lúc anh cần cô nhất thì cô lại vô tâm bỏ mặc. Cô đã giận anh, không nói đúng hơn là cô đã hận anh. Hận anh chỉ vì ngày hôm đó, đã nói với cô lời chia tay để đi yêu thương một người con gái khác. Cô giận chính bản thân mình đã không tìm hiểu mọi việc thật kỹ càng, để rồi đánh mất đi tình yêu. Nước mắt cô cứ thế lăn dài trên má.
Lặng lẽ đến bên mộ anh với một bó hồng, cô đặt nó xuống, lần này cô không khóc. Chỉ đứng ngắm nhìn di ảnh của anh, một gương mặt hiền hậu, thông minh – người cô đã yêu và rất yêu. Cô nói với anh. "Anh, em yêu anh. Em mãi yêu anh. Chúng ta đã nợ nhau một lời xin lỗi".


Read more: http://santruyen.com/no-nhau-loi-xin-loi-p.html#ixzz2hx3LJ5cM
Read more…

QC trai

Bài Ngẫu Nhiên

POPUP