Cô bạn có đôi mắt tím

9:45 PM |

(Truyện tiểu thuyết) - Cô bạn có đôi mắt tím. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!


- Vì khi cậu khóc trông thật xinh. Và vì chúng mình là bạn!...
Tàu điện ngầm – Đi học muộn... Một ngày như mọi ngày!
Buổi sáng đến muộn, như mọi khi. Những ngày đầu ở 4000 cây số tính từ Việt Nam, Minh không thực sự hiểu điều ấy, rồi nó biết được lí do của những chiều nắng tắt chậm, nơi Singapore người ta không lấy múi giờ theo địa lí, mà chọn giờ cùng giờ Hồng Kông vì lí do kinh tế. Nó chưa thực sự quen với việc 8h sáng mà trời vẫn mịt mù...

(Truyện tiểu thuyết) : Cô bạn có đôi mắt tím

Tàu điện ngầm vắng vẻ. Minh nhìn đồng hồ, hẳn là nó sẽ muộn học, nhưng ở đây người ta ít quan tâm tới điều đó. Chiếc MP3 thổi vào tai nó giọng hát của Hà Trần, bằng thứ ngôn ngữ mà nó vẫn hằng mong nhớ...
Cô gái có đôi kính áp tròng ánh tím.
Minh khẽ mở cửa lớp, chui tọt vào chỗ, vứt ra cái đĩa TS online cho thằng Jimmy. Cherry vứt cho nó hộp kẹo Mentos, có vẻ đã được share cho đến nửa lớp, trong khi thằng Jimmy hôn chùn chụt cái đĩa, vừa lảm nhảm rằng không có Minh thì nó đã phải load cái này chắc đến 7 tiếng từ cái mạng Wireless chậm rì của trường.
Canteen đông nghịch và nhộn nhạo. Như mọi khi, Minh ngồi lại trông đồ trong lúc lũ bạn, vốn nhiều kinh nghiệm "bon chen" hơn, lãnh trách nhiệm đi mua đồ ăn. Một giọng con gái từ phía sau nó, bằng tiếng Anh: "Xin lỗi, còn chỗ trống ở đây không?"
Hầu như ngay lập tức, Minh đáp ngắn gọn: "No", rồi nó giật mình quay lại. Người Việt có thể nhận ra nhau qua cách phát âm nhiều bằng môi.
Trước mặt nó là một cô gái tóc nâu, áo khoác hồng Das xắn tay, đôi mắt ánh tím... gương mặt rất Sing ấy làm nó lưỡng lự, đành hỏi bằng tiếng Anh: "Bạn là người Việt Nam?". Vẻ mặt cô gái thoáng ngạc nhiên: "Yup." Minh nở nụ cười, trước hết khen tặng sự nhạy cảm của mình...
Điều thú vị nhất – Một ngày không như mọi ngày.
(Truyện tiểu thuyết) : Cô bạn có đôi mắt tím
(Truyện tiểu thuyết) : Cô bạn có đôi mắt tím
***
Cầu thang dẫn lên giảng đường 73 vắng tanh, đang là tiết 1 buổi chiều. Minh ngồi bệt xuống bên Nguyên trên cầu thang, nhấc headphone khỏi tai cô nhỏ:
- Bắt quả tang bùng học nhé! Để tớ đoán xem nào, giờ Toán hả?
Nguyên cười phá lên:
- Chính xác! Cậu giỏi thì đoán nốt khoa của tớ đi!
Một phút im lặng rồi Minh đưa cho Nguyên lon nước mát lạnh:
- Đằng nào cậu cũng nói cho tớ mà, phải không?
Nguyên cười vang, áp lon nước vào má:
- Tớ sẽ học câu này để dùng khi bó tay với một câu đố nào đấy. Mà đúng là cậu không đoán được đâu. Tớ học ME – mechanic... Hôm nay nóng quá nhỉ!
Minh bật cười:
- Hôm nào chả nóng! Con gái mà học ME, lạ thật!
- Thì đã thấy rồi đấy thôi! Của hiếm là của quý đấy, nhớ mà bảo vệ kẻo nó tuyệt chủng!...
- Cậu sang đây chắc cũng cùng đợt với tớ nhỉ. Tớ sang từ cuối tháng 4.
- Thế thì sớm hơn tớ. Tớ mới sang được khoảng 3 tuần.
Minh xoay xoay cái bật lửa:
- Mọi thứ ổn chứ?
Nguyên nháy mắt:
- Chắc là ổn! Nhiều chuyện lạ lẫm, một số phiền toái nhỏ... Nhưng như thế tớ thấy vẫn còn hên chán!

(Truyện tiểu thuyết) : Cô bạn có đôi mắt tím

Minh mỉm cười:
- Rồi cậu sẽ quen. Mọi thứ thú vị, bắt đầu đều phức tạp. Hoặc người lại.
Nguyên nhấp nhấp lon nước:
- Điều gì cậu cảm thấy thú vị nhất ở đây?
- Mọi thứ, những máy bán nước tự động, những tờ báo free, những góc nhìn từ tầng 20, nhưng quyển sách đọc không gập, những buổi sáng đến muộn...
- Và điều gì là thú vị hơn cả?!
Minh ngừng lại một chút, nó nhìn vào đôi mắt tím của Nguyên:
- Khó nói lắm. Những sáng tỉnh giấc không thấy căn phòng quen thuộc, những đêm phân vân kinh khủng giữa việc bật online lên tán gẫu với bạn bè hay tắt đi để dồn sức cho ngày hôm sau sẽ cày hết tốc lực với tàu điện ngầm, xe bus, học tiếng, kết bạn, thích nghi với cuộc sống mới... Những sự mới mẻ ấy vừa thú vị vừa thú vị, vừa trống trải...
Nguyên ngồi bó gối, rồi chợt ngẩng gương mặt mịn màng lên, mỉm cười:
- Còn với tớ, mọi việc đều tốt. Và việc tốt nhất cho đến giờ là tớ gặp được ấy.
... Chiều đột nhiên mát rượi với những cơn gió hiếm hoi tháng sáu. Chân trời đỏ quạch. "Có lẽ đêm nay mưa đấy, rút quần áo sớm đi nhé!" Tiếng cười khanh khách của Nguyên vẳng bên tai... Những ngày xa lạ thoáng chốc vụt tắt như kết thúc bộ phim dở dang.
***
Thư viện – Cơn mưa – Cầu vượt – Sự lựa chọn.
Minh lang thang trên thư viện, vừa nhấm nháp chacolate, vừa mở bài tập vẽ và làm nốt. Vẽ được hết hình đầu tiên ở góc nhìn thứ 3, Minh đã cảm thấy ặc ặc lắm rồi. Học thêm này đọ 3 tiết liền chắc là nó tàn một đời hoa úa một đời lúa mất. Nằm gác chân ra sàn, cái cách nằm thượt ra thư viện thế này nó học được của Melvin, ban đầu thấy choáng (thư viện mà nó coi như thể nhà trẻ vậy). Nhưng rồi nhìn quanh Minh bắt gặp hơn một đứa dáng nằm chiến y hệt thế, mới thấy đấy là cái chuyện thường ở trên phường...
Chợt cái headphone từ cái tai nó bị giật ra, Minh mở mắt, đôi mắt tím nhìn nó chăm chú. Nguyên gật gù:
- À há, "Romeo" của Tiến Đạt! Được được! Nhưng mà chưa ăn thua, mai tớ vứt link vào nghe trực tuyến Addy Việt mới khiếp đảm!
Nguyên đưa tay kéo Minh ngồi dậy, xếp gọn đống giấy vẽ bừa bộn xung quanh.
- Chiều nay mấy giờ hết tiết?
Minh rút phone ra, đút vào balô bừa bộn:
- 5h. Hôm nay học 8 tiết, thấy đầu lùng bà lùng bùng kiểu như ngủ ngáp bị ruồi bay vào ý. À, uống gì không?
Nguyên giơ hai tay lên:
- Ủng hộ nhiệt tình! Trà sữa trân châu không đá!
Minh bật cười lắc đầu:
- Như ở nhà!
Nguyên nhấc máy:
- Mua đi, tối nay đừng về kí túc xá nữa, tớ bù Mac Donald cho! Nhưng dưới 6$!
- Thế thì tối nay mưa mất!

(Truyện tiểu thuyết) : Cô bạn có đôi mắt tím

Và mưa thật. Mưa như để bù lại những ngày nắng cháy, cây cối ngập trong màn mưa trong suốt sảng khoái và đắm đuối. Minh và Nguyên ngồi dưới mái hiên chiếc cầu vượt băng ngang đường cao tốc. Mái hiên ngắn xanh lơ không đủ che những giọt nước lạnh cóng. Những chiếc xe chạy dọc ngang tít tắp, vùn vụt trong không gian nhiều nhịp thở. Hai đứa vẫn ngồi yên, mặc cho dòng người bước vội vã ngay sau lưng. Mùi không khí, mùi mưa, mùi đất lẫn với nhau tạo thành một cảm giác hiếm có. Nguyên lên tiếng:
- Cậu biết không, khi còn bé tớ luôn thèm cảm giác trời mưa mà được trùm chăn thật ấm rồi vừa ăn cái gì đó vừa đọc truyện thì thật thích. Sau này, tớ rất hay lên Align Café ngồi những ngày mưa thế này, ngắm từng mảng cây đẫm nước, ngắm mọi người dưới phố... Rồi thấy mình hạnh phúc nhất quả đất...
Nguyên quay sang Minh:
- Chẳng hiểu tại sao tớ lại kể cho cậu nghe những chuyện ấy. Sang đây thấy cuộc sống thực tế quá...
Minh thấy trái đất lại trở về nhỏ bé và yếu ớt, như vốn phải thế:
- Tất cả do mình chọn mà. Hồi bé, đọc Nghìn lẻ một đêm, tớ vẫn nhớ một câu: Trong cuộc sống, trừ cái tên của mình ra, những thứ còn lại bạn đều nên tự chọn. Điều ấy đúng phải không? Hồi mới sang, tớ cũng hoang mang ghê gớm, không biết mình chọn đúng hay sai. Tại sao giữa một môi trường vừa mới mẻ vừa thú vị, mình bối rối và cô độc thế. – Minh cười nhẹ – Thế là tớ mua một con mèo con, và dồn tình yêu thương vào cho nó. Nhưng tớ thấy điều đó chẳng khác gì một kiểu chạy trốn. Tớ ngừng lại, bắt đầu sống cuộc sống như mình mong muốn. Tớ vẫn nuôi con mèo và yêu thương nó, nhưng đó là tình yêu cho con mèo, và dành riêng cho nó. Chứ không phải là sự chắp vá từ một tình yêu nào khác!
Chiếc bật lửa Zippo trong tay Minh xoay xoay, bật tách một cái, đốm lửa nhỏ lấp lánh ánh tím sẫm. Nó chậm rãi:
- Cũng như tớ yêu quý cậu thật sự. Nếu chúng ta đang ở Việt Nam và gặp nhau ở một nơi nào đó, tớ vẫn sẽ yêu quý cậu như thế này. Chứ không phải tình cảm của tớ dành cho cậu bây giờ là do nhu cầu muốn có một ai đó để làm bạn, để yêu quý, để thể hiện... Không đâu....
Đột ngột, Minh đứng dậy, đưa tay ra:
- Nào, để tớ giúp một tay. Không còn hàng Mac Donald nào mở cửa giờ này, nhưng nếu muốn ăn spaghetti thì tớ sẽ làm!
Nguyên thì thào:
- Thật ư? Sao cậu chiều tớ vậy, Minh?
Minh cười, cầm lấy tay Nguyên:
- Vì khi cậu khóc trông thật xinh. Và vì chúng mình là bạn!...

(Truyện tiểu thuyết) : Cô bạn có đôi mắt tím

Read more…

Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu

9:43 PM |

(Truyện tiểu thuyết) - Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!


Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.

(Truyện tiểu thuyết) : Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu

Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:
- Hút thuốc lá ngon không? - Cô nhíu mày hỏi.
- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.
- Em và thuốc lá, anh chọn ai?
- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.
Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.
Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.
Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.
(Truyện tiểu thuyết) : Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu
(Truyện tiểu thuyết) : Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu

 Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... im bặt.
Anh cúi đầu xuống hỏi:
- Sao em tự dưng im ắng thế?
- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?
- Anh... à ừ... - Anh ấp úng.
Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.
- Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.
- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.
- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?
- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?
Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.
Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.
- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!
Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.
Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.
Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.
- Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?
- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!
- Biết đâu sẽ có tác dụng?
- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?
- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.
- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!
Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:
- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!

(Truyện tiểu thuyết) : Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu

Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!
Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.
Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.
Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.
Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.
Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.
Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.
Cô châm lên một điếu thuốc.
- Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.
- Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.
- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!
- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.
- Nửa năm trước, vì một người anh yêu.
Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.
Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.
Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.
- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?
- Từ một năm trước, vì một người em yêu.
- Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.
Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.
- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!
Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.
- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?
(Truyện tiểu thuyết) : Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu
Read more…

Ngủ đi cô bé

9:38 PM |

(Truyện tiểu thuyết) - Ngủ đi cô bé. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!


Mỗi khi em thức quá khuya, anh lại nhắc em như thế. Em bông đùa với anh, khổ lắm nói mãi...

1.
Mỗi khi em thức quá khuya, anh lại nhắc em như thế. Em bông đùa với anh, khổ lắm nói mãi, em biết là da chỉ hấp thụ được dưỡng chất từ 11h đêm đến 1h sáng thôi, nhưng em lại còn nhiều việc quá anh ạ. Anh chỉ còn biết cười trừ, em bướng quá đấy, nghe lời anh nói, ngủ đi rồi mai làm tiếp. Em chẳng biết làm thế nào đành phải đặt “invi”. Năm phút sau lại thấy tin nhắn mới, anh biết em vẫn chưa ngủ, lừa người lớn là không tốt đâu. Cuối cùng em đành đi ngủ, lòng tức anh ách.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé

Em bé hơn anh, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc nhuộm nâu hạt dẻ. Mỗi lần gặp, anh lại cứ ra rả điệp khúc, không chịu ăn người gầy như que củi thế này lại còn ham công tiếc việc làm sao đủ sức. Không những thế lại còn nói tóc em giờ vừa khô vừa gãy, em xem có ai tóc nhuộm mà suốt ngày dang đầu trần ngoài nắng như em không? Thấy em nhăn mặt, anh nói, nếu là người yêu của em thì ngày nào anh cũng sẽ bắt em ăn cho thật nhiều, lúc nào cũng phải nhắc em mang mũ với dù theo, kể cả em có là hay quên. Em le lưỡi, mới chỉ thân thân mà anh suốt ngày cằn nhằn thế này, làm bồ em thì chắc em thành một con bé béo múp míp, lúc nào người yêu cũng kè kè đi theo như bố trẻ mất. Anh cười khì, làm người yêu thì phải trông em 24/7 mệt bở hơi tai mất.
Em gặp anh ở Yên café, nhỉ? Em muốn có một cuộc sống tự lập không phụ thuộc vào gia đình, không muốn trói buộc bản thân phải lệ thuộc vào người khác. Ấn tượng ban đầu của em là Yên trầm quá, không như ở hồi em làm ở Lotte lúc nào cũng tất bật. Những ngày đầu em không quen lắm, có lẽ em thích sự náo nhiệt luôn khiến mình bận luôn chân luôn tay, nhưng dần dần em bị không khí yên bình nơi này mê hoặc lúc nào không hay. Có lẽ là do con ngõ quanh co vào quán, hay những đoá hoa khô nằm yên trong lọ, cũng có thể là những bức tranh sơn dầu bàng bạc, thậm chí cả những người khách quen thường ngồi yên vị tại chỗ dành cho mình… Sự bình yên đong đầy trong những sự vật rất đỗi bình dị nếu không dừng chân lại ta sẽ không thể nhận ra.
2.
Anh vốn là khách quen của quán. Cứ chừng 2 giờ trưa là anh lại đến và ngồi trong góc khuất bên kệ sách. Như thường lệ, anh sẽ gọi một café đen và một sandwich mứt cam. Dần dần thành thói quen, cứ 2 giờ kém em lại nướng bánh. Anh sẽ không phải đợi lâu thứ bánh sandwich giòn tan ăn với mứt cam màu vàng rơm mà mình ưa thích. Khi đến Yên, anh thường ngồi trầm tư hàng giờ bên chiếc lap trắng, thỉnh thoảng em lại đến châm nước thêm cho anh - là thứ nước lạnh có vừa đủ mùi lá dứa thoang thoảng dễ chịu. Lúc đó, anh thường sẽ ngẩng đầu lên mỉm cười, cảm ơn cô bé.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé

Ban đầu em thấy hơi phật ý, em đâu phải trẻ con. Em đã có thể đi bầu cử, có thể tự quyết định cuộc sống của mình, tại sao một người xa lạ như anh lại cứ hết lần này đến lần khác lại gọi em như thế. Anh không có ý trêu đùa, anh gọi em như thế như một thói quen vậy. Sau này anh nói với em, hồi đó gặp em thấy em nhỏ xíu, tự dưng gọi là cô bé rồi quen miệng luôn. Em có giận thì anh chịu vậy, không bỏ được đâu.
Ừ thì em nhỏ thật đấy, nhỏ hơn anh những hơn một giáp. Đến giờ em mới biết, chứ lúc ấy thì em chỉ nghĩ anh chừng hăm mấy thôi, không ngờ đã băm rồi cơ. Nhiều lúc quán vắng, chỉ có mình em với anh trong căn phòng trống êm ả tiếng nhạc không lời, em lại để mình trôi đi như thế. Mấy cuốn Nước Mỹ Nước Mỹ hay Đẹp và Buồn trên kệ sách em đều đã đọc qua, đành thừ người ra nhìn anh làm việc. Dần dần nhận ra anh có những nét điển trai, sống mũi thẳng, ánh mắt trầm và ấm. Em chợt nhận ra mình thích nhìn anh ngồi suy tư, khi đó anh thường sẽ hút một hai điếu thuốc. Là loại Dunhill, cũng ít người nam hút, em thích cái vị gắt gỏng buồn buồn của nó. Không quá nhiều nicotin để nghiện, nhưng khi không thấy những vòng khói mỏng tang lãng đãng bỗng dưng em thấy trông trống, chỉ là trông trống thế thôi.
(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé
(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé

3.
Anh làm thiết kế, anh nói mình tìm được cảm hứng tại quán này giống như một nhà văn hay viết sách trong một góc quán café quen vậy. Có nhiều thứ trong quán này khiến anh tò mò về xuất xứ của chúng mà không thể lí giải, những chiếc lọ cắm hoa khô, cây piano nằm yên nơi góc phòng, bức hoạ màu lam huyền ảo hoà sắc, và cả em – người hay nhìn trộm anh hàng giờ, cô bé ạ. Lúc ấy mặt em ửng đỏ lên và những ngón tay đan vào rồi lại rút ra vì bối rối. Em cố phân bua còn anh thì chỉ cười mà không nói gì thêm.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé

Có lúc quán đông khách, em không kịp nhận ra anh đã đến hay chưa. Đi lên đi xuống, đã thấy anh ngồi ở góc sofa ấy từ bao giờ mà em vẫn chưa rót nước. Liệu có phải là anh đã quá quen mà em đã không còn nghĩ anh là khách nữa? Anh không hề phật ý, cũng chẳng hối thúc em, chỉ đơn giản là ngồi ở đấy để chờ em nhận ra, chờ em đến. Em quệt mồ hôi trên trán rồi hỏi anh, một phần như cũ phải không anh. Ừ, vẫn như cũ cô bé ạ.
Từ những lần nhìn trộm ấy mà anh và em đã bắt chuyện với nhau. Khoảng cách giữa chúng ta dần xích lại. Những chuyện lúc ấy cũng chỉ là những mẩu chuyện con con không đầu không cuối, là tiết trời hôm nay đẹp hay dạo này thành phố kẹt xe quá. Em nhận ra cách anh trò chuyện không lãng mạn và ngọt ngào như vẻ ngoài của mình. Nhưng mấy câu chuyện vu vơ ấy làm em thấy dễ gần, em sẽ thu mình lại trước lời đường mật tán tỉnh. Có lẽ em ít nói, có lẽ em nói chuyện không hay, nhưng anh vẫn hay trò chuyện với em từ dạo đó. Anh nói rằng anh thích sự ít nói của em, thích nhìn em cười ngượng nghịu mỗi khi bối rối không biết đáp trả, anh không cần em phải nói những lời hoa mỹ sáo rỗng nếu em không thích.
4.
Em và anh trở thành bạn của nhau từ lúc nào, em cũng không còn nhớ rõ nữa. Từ lúc ấy, thỉnh thoảng điện thoại em lại khẽ rung lên, là những tin nhắn của anh. Thường chỉ là vài lời thăm hỏi bình thường như những người bạn với nhau. Anh cho em nick yahoo và facebook, chúng khiến em nhận ra một con người khác: hài hước và gần gũi hơn con người mà em vẫn gặp ngoài đời. Có lẽ trên mạng ngoài những người tự tạo ra một vỏ bọc cho mình, lại có những người tự cởi bỏ đi lớp vỏ bọc của mình. Em thích những lời nói đùa dí dỏm của anh, thích trang facebook với những dòng ghi chú tưng tửng, những tấm hình anh vẽ ngồ ngộ. Em và nhau khá hợp nhau trên nhiều phương diện như việc em và và anh đều thích tranh Monet hay đọc Murakami. Có người nói em cố già dặn so với cái tuổi đôi mươi của mình, em chỉ cười thôi. Anh có thể hiểu, có đủ kiên nhẫn để nghe những lời tâm sự mà em không thể nói với bất kì ai. Em như có một người bạn đặc biệt để chia sẻ, để trò chuyện, để cười đùa. Với anh, em không phải lo ngại, phải đắn đo mình cần phải nói gì, có gây phật ý người ta không. Đối với em, bạn tốt thì chỉ cần như thế là đủ.
Một ngày, anh hẹn em đi coi phim. Em hỏi đùa anh sao không mời bạn gái đi coi Valentine’s day, như thế không phải lãng mạn hơn sao. Anh gãi đầu nói không có bạn gái, rủ em gái đi cũng không được sao, buồn thật đấy. Em mỉm cười gật đầu. Hôm ấy, rạp chiếu phim rất vắng, cả rạp A của Diamond mà chỉ có 3 đôi đang coi nếu tính cả em và anh. Phim chiếu được nửa tiếng thì em đã bị hoa mắt lên hết vì gần mười đôi cứ liên tục xuất hiện trên màn ảnh, cuối cùng đành đầu hàng, gục đầu lên vai anh mà ngủ ngon lành. Đến khi anh lay lay vai em mãi, em mới chịu dậy. Không như người ta hỏi bạn gái phim cảm động không mà anh lại hỏi em ngủ ngon không, ngủ mà ôm anh chặt cứng làm anh chẳng thể cục cựa tê cứng cả người. Nghĩ lại đến chuyện này mà em cứ ngượng mãi.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé
5.
Hôm nay quán lại chỉ có mình em và anh. Em dùng mấy mẩu màu sáp hí hoáy vẽ con mèo tím ngồi dưới cơn mưa xanh. Anh chọc.
- Mèo gì mà lại ốm nhom thế này?
- Thì là con mimi nhà em, nó thích nhìn mưa như thế mà.
- Tại sao mèo mà lại màu tím?
- Ừ thì mèo đen nhưng mà còn sáp màu tím thôi.
Anh chỉ vào bên cạnh con mèo.
- Em vẽ thiếu rồi!
- Thiếu gì vậy anh? Em quay sang nhìn anh
Anh nhặt cây sáp màu cam dưới đất lên vẽ thêm một con mèo béo ú cạnh bên con mèo ốm nhom của em.
- Ngắm mưa một mình không phải rất buồn sao, phải một đôi mới lãng mạn chứ.
Em liền với tay lấy cây sáp màu hồng vẽ thêm vào một cái dù để che hai con mèo.
- Thế này thì hai đứa thoải mái ngắm mưa mà không sợ ướt.
Em và anh nhìn nhau rồi bật cười như hai đứa nhóc mới làm xong bài vẽ. Bức tranh cặp mèo ngắm mưa này là tác phẩm nghệ thuật chứ chả chơi. Nhìn sang mấy cây guitar ở góc phòng, em buột miệng hỏi.
- Anh biết chơi guitar không?
- Anh chỉ biết sơ sơ thôi.
- Thế sao anh không lần nào đàn thử đi?
- À thì biết sơ sơ, quán đông khách người ta cười mình thì sao?
- Giờ thì có em với anh thôi, anh đàn em nghe đi. Anh thích bài nào thì đàn bài nấy.
- Được rồi, không được chê dở nhá.
Anh ngồi trên bục, ngón tay lướt trên dây đàn. Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, em nhận ra ngay là bài Niệm khúc cuối mà mình vẫn thích. Và rồi anh cất tiếng hát, giọng trầm và man mác chất buồn của nhạc Ngô Thuỵ Miên.
“…Dựa vai nhau, cho nhau yên vui, ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đày,
Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
Nhìn em, nhìn em giây phút, muốn nói yêu em…” ~ ♫
Mãi một lúc sau, em mới nhận ra anh đã hát trọn bài. Mỗi khi nghe một người vừa hát vừa chơi nhạc cụ thì em sẽ có cảm giác nửa say mê nửa ngưỡng mộ, dường như tâm hồn mình cũng cuốn vào bài hát đó vậy.
- Anh hát hay quá.
- Bài này anh tập để tỏ tình với một người. Mà mãi chưa dám hát cho người ấy nghe.
Em vỗ nhẹ lên vai anh.
- Anh phải có can đảm để tỏ tình đi chứ. Nếu không nói ra làm sao người ấy biết được. Anh hát hay thế mà. Người ấy thế nào cũng thích thôi.
- Người ấy vừa nghe rồi. Có vẻ cũng thích như em vậy.
Em bối rối, ngoài em với anh ở đây thì còn ai nữa. Anh run run giọng, nói…Em nhất thời ngây ra vì bất ngờ. Trái tim chợt đập loạn nhịp, mặt cũng đỏ bừng lên. Không biết phải làm sao thì anh đã nói.
- Nếu em không đồng ý cũng không sao đâu. Anh…
- Em đã nói là từ chối đâu.
Khi chưa kịp nhận ra điều gì tiếp theo thì em đã thấy mình đã nằm gọn trong vòng tay anh rồi. Áp đầu vào khuôn ngực mạnh mẽ của anh, em có thể nghe rõ tiếng tim anh đập mạnh. Từng nhịp, từng nhịp một truyền vào tim em cảm giác, anh ấy yêu chân thành. Và em thì thầm vào tai anh, em cũng yêu anh. Đêm hôm ấy, điện thoại em lại rung lên khe khẽ, chỉ đơn giản một dòng chữ ấm áp “Ngủ đi cô bé”.
P/S:
Anh: Làm người yêu anh phải biết nấu ăn đấy không chỉ café với sandwich mứt cam thôi đâu. Anh thích ăn bánh tiramisu nhất, vừa mềm vừa béo.
Em: Nhưng anh phải đợi một tháng đấy nhé.
Anh: Anh đã đợi cả năm mới quen được em rồi, giờ lại thêm một tháng sao?
Em: Thì phải cho người ta một tháng để học làm bánh chứ. Hôm nay nghe lời anh ngủ sớm đi 

(Truyện tiểu thuyết) : Ngủ đi cô bé
Read more…

12:09 AM |

Vì sao hơn 1.200 tỷ đồng “đắp chiếu”?

Sau gần 6 năm kể từ khi UBND TP Hà Nội ra quyết định thu hồi đất để giao cho chủ đầu tư xây dựng khu đô thị trung tâm Tây Hồ Tây đến nay, khu vực này vẫn là bãi đất hoang đan xen với những ruộng rau muống và cỏ dại. Nhiều người dân chưa nhận được tiền đền bù, chủ đầu tư đỏ mắt chờ đất sạch...


Còn 26 ha đất xen kẹt



Chúng tôi trở lại khu đất mà TP Hà Nội giao cho chủ đầu tư là Cty TNHH T.H.T từ năm 2007. Sau gần 6 năm triển khai, ngoài một con đường mới xây dựng và tấm biển phối cảnh dự án trơ trọi thì tại đây chỉ một màu cỏ dại. Lác đác trên những khu ruộng bỏ hoang, một số người dân thấy tiếc của nên đã mang rau màu ra trồng cấy.



Lễ động thổ dự án vào tháng 11/2012 khá hoành tráng nay chỉ còn lại dấu ấn là một bãi đất san phẳng và một tấm biển giới thiệu phối cảnh dự án.



Cty TNHH T.H.T cho biết, tính đến nay đã chuyển cho Trung tâm Phát triển quỹ đất TP Hà Nội (thuộc Ban Chỉ đạo GPMB thành phố Hà Nội) số tiền lên tới 1.258,5 tỷ đồng (tương đương 65 triệu USD).



Trong đó, 1.234 tỷ đồng để chi trả tiền bồi thường hỗ trợ cho 1.096 hộ gia đình, cá nhân và 24,5 tỷ đồng tiền kinh phí phục vụ giải phóng mặt bằng (GPMB) của dự án.



Mặc dù Cty T.H.T đã hoàn tất nghĩa vụ tài chính theo hợp đồng nhưng đến nay vẫn chưa nhận được một lô đất sạch nào để thi công do vẫn tồn tại tới 26,1ha diện tích đất xen kẹt, “xôi đỗ” rải rác trong 91,2 ha đã hoàn thành GPMB...



Hậu quả từ việc quản lý đất đai yếu kém



Đại diện Trung tâm Phát triển quỹ đất cho biết, việc GPMB kéo quá dài do gặp phải quá nhiều vướng mắc từ sự điều chỉnh chính sách, hậu quả từ việc quản lý đất đai yếu kém cả chục năm trước.



Ngay sau khi TP ra quyết định thu hồi đất vào tháng 12/2007, Trung tâm đã phối hợp với UBND huyện Từ Liêm, quận Tây Hồ, Cầu Giấy, Sở Tài nguyên Môi trường triển khai đồng loạt công tác GPMB.



Tuy nhiên ngay sau đó chính sách đền bù hỗ trợ khi thu hồi đất có nhiều thay đổi lớn, mức hỗ trợ cho người dân bị thu hồi đất nông nghiệp tại Hà Nội được nâng lên gấp 5 lần so với quy định cũ, dẫn đến mức đầu tư vào dự án cũng bị thay đổi lớn.



Cũng theo Trung tâm Phát triển quỹ đất, từ phía chủ đầu tư cũng có sự thay đổi trong cơ cấu nội bộ, từ 5 tập đoàn của Hàn Quốc góp vốn thực hiện dự án nay 4 nhà đầu tư đã chuyển nhượng lại vốn và quyền lợi cho Tập đoàn Daewoo.



Riêng trong năm 2010 và 2011, Trung tâm Phát triển quỹ đất đã phối hợp UBND huyện Từ Liêm và các xã có liên quan thực hiện được phần lớn khối lượng GPMB cho giai đoạn 1 của dự án. Đã bàn giao đất 5 lần cho nhà đầu tư.



Tiến độ GPMB ngày càng vướng mắc khi phát sinh các vấn đề liên quan đến đền bù đất được giao theo Nghị định 64 nên phải chờ TP Hà Nội có sự thống nhất với Bộ TNMT phương án xử lý. Với 14 trường hợp đã phê duyệt phương án GPMB nhưng chưa chấp thuận, Trung tâm Phát triển quỹ đất cho biết, chính quyền sẽ áp dụng các biện pháp hành chính sau ngày 10/10 tới.



“Trung tâm là đơn vị thực hiện các quy định của cơ quan chức năng và chỉ là một thành viên trong Hội đồng GPMB. Nhưng về chủ quan, chúng tôi thừa nhận do phức tạp về chính sách đất đai nên đã có lúc Trung tâm tham mưu chưa kịp thời để xử lý các vướng mắc”, đại diện lãnh đạo Trung

tâm nói.
Read more…

1:20 AM |

Vụ "Đại gia biến mất" tại Hà Nội: Chủ "sổ đỏ" gửi đơn tố cáo đến công an

Cho rằng việc bị Công ty Đại gia lừa "sổ đỏ" vào gán nợ thay tại Ngân hàng LienVietPostBank có sự câu kết của một số cán bộ ngân hàng chi nhánh Thăng Long, gia đình bà Hoàng Thị Sau đã gửi đơn tố cáo sự việc đến Công an TP Hà Nội.


Read more…

Số phận

12:38 AM |

(Truyện tiểu thuyết) - 18+ : Số phận. Trọn bộ truyện tiểu thuyết, truyện sex 18+ cực dâm.

-----------------------------------------------------------------



Trần đang học Đại học Xây dựng Hà nội năm cuối thì anh nhận được điện gởi từ quê ra. Bức diện khẩn chỉ có vẻn vẹn mấy chữ:"Bố ốm nặng, con về gấp". Thế là ngay chiều hôm đó, Trần vội vã sắp xếp va-li và chào tạm biệt người bạn gái, ra tàu về quê. Lòng Trần nóng như lửa, mà chiếc tàu hỏa thì vẫn chậm rì rì như thường lệ.

Truyện tiểu thuyết - 18+ : Số phận

Suốt mấy năm anh xa nhà, đâ là lần đầu tiên anh nhận được bức điện "nghiêm trọng" như vậy. Cuối cùng thì sau một ngày, con tàu cũng tới được cái ga tàu thân thuộc nơi quê anh, một cái ga tàu lạc lõng, chơ vơ giữa nơi vắng vẻ, buồn tẻ của quê anh. Quang, anh trai của Trần đã đứng đợi anh ở sân ga, nét mặt anh chẵng buồn, cũng chẳng vui làm cho Trần có một cảm giác càng sốt ruột.

Trần vừa bước vào cửa, không khí trong gia đình ông Đại lập tức trở nên nhộn nhịp như một ngày hội: mẹ anh vội vàng đi bắt gà, thổi cơm; Thái Bình, chị dâu anh cũng tíu tít đi lấy nước cho em chồng rửa mặt. Ông Đại đang hương khói khấn vái cũng gọi với ra ngoài sân:
- Thằng Trần về rồi hả con.
- Vâng, con chào bố.

Chẳng để cho Trần kịp hỏi han gì thêm, chuyện trò giữa hai bố con ông Đại cứ như ngô rang cho tới khi mâm cơm được dọn lên. Trong suốt bữa cơm, mọi người cứ rối tít bắt Trần kể những gì anh thấy ở Hà nội, về bạn bè và trường học của anh. Nhiều điều anh kể đi, kể lại tới hai, ba lần mà mọi người vẫn thích nghe nữa. Đối với mẹ anh và chị Thái Bình, Hà nội giống y như một giấc mơ vậy. Quang vẫn ngồi lặng lẽ lắng nghe. Quang chỉ hơn Trần có năm tuổi, nhưng trông anh đã như một người bốn mươi tuổi, đôi mắt anh hơi thâm và mệt mỏi.
Truyện tiểu thuyết - 18+ : Số phận
Truyện tiểu thuyết - 18+ : Số phận

Bữa cơm tàn thì trời cũng đã tối mịt. Ông Đại với tay châm cái đèn dầu Hoa kỳ khói mù gia ông được chia cho từ hồi Cách mạng Cải cách ruộng đất, ông đưa cái đèn cho Trần và giục anh:
- Đi tắm rồi còn đi nghỉ con, chị Thái Bình đã chuẩn bị nước tắm cho con rồi đó.

Nước nóng quyện mùi cỏ làm Trần trở nên tỉnh táo và cảm thấy dễ chịu hơn sau gần hai tư giờ ngồi trên con tàu cọt kẹt rệu rã đến điếc tai. Anh và dội nước ào ào và chà xát cái bện rơm vào cổ, vào tấm lưng trần. Trần là con út trong gia đình nên được bố mẹ anh cưng chiều cho anh ăn học chứ không phải lao động đồng áng như anh Quang, do vậy anh cũng trắng trẻo hơn Quang và cũng ít cơ bắp hơn Quang.

Đang mơ màng, bỗng Trần nghe một tiếng kẹt cửa rất khẽ. "Không lẽ lại có trộm ở cái xứ hẻo lánh này?" ý nghĩ đó làm Trần buốt lạnh sống lưng. Trần căng mắt nhìn vào bóng đêm hun hút cố tìm ra bóng kẻ đang đột nhập vào phòng anh. Có tiếng vải mềm cọ vào nhau sột xoạt, tiếng bước chân khe khẽ bước lại gần giường Trần và mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong phòng làm anh trấn tĩnh lại.
- Ai đó?
- Tôi đây, giọng nói đàn bà run run trong bóng đêm.
- Tôi là ai? Trần sờ soạng tìm kính.

Giọng đàn bà thút thít:
- Sao cậu quên nhanh thế?

Truyện tiểu thuyết - 18+ : Số phận

Trần đeo được cặp kính cận vào thì hơi thở của người đàn bà đó cũng phả vào mặt anh, tay anh chạm phải một làn da mềm mại. Thái Bình đứng ngây ra nhìn Trần rồi nhìn xuống chiếc quần lót cộm lên hứa hẹn. Thái Bình có một vẻ đẹp thôn dã mà Trần ít có dịp để ý tới, cô mặc một chiếc váy trắng mỏng rộng cổ, mái tóc dài óng ả phủ lên bờ vai tròn, khoảng ngực nâu trần lấp ló bầu vú tròn trĩnh phồng cao, đôi núm vú xinh xinh đội lớp vải mỏng chồi lên. Trần giật mình thấy Thái Bình đang nhìn chàng chờ đợi bắng ánh mắt cầu khẩn.

- Đêm khuya rồi, sao chị còn chưa đi ngủ? Trần cất tiếng hỏi khẽ nhưng mắt anh vẫn rà xét từng mi-li-mét cơ thể nàng làm nàng hơi bối rối.
- Cậu Trần, chị muốn ngủ với cậu đêm nay.
- Chị, chị, chị điên rồi à? Trần thảng thốt? chị là chị dâu của em?

Trần còn định tuôn ra bao nhiêu lời lẽ ghê gớm hơn với bà chị dâu mất nết, nhưng anh chỉ còn ú ớ không thành tiếng, Thái Bình ôm ghì lấy đầu anh, ghì chặt nó lên ngực nàng đến ngạt thở. Bỗng nàng buông anh ra, bật lên thành tiếng thổn thức:
- Tôi khổ lắm? huhu.

Chàng chưa kịp định thần thì Thái Bình đã buông chàng, lao thẳng vào chiếc cột nhà và ngã vật xuống, máu từ trán nàng rỉ ra, nhỏ giọt trên sàn đất. Trần hốt hoảng:
- Anh Quang ơi? chị Thái Bình?

Ông Đại lao vào phòng, bế vội Thái Bình lên và đặt nàng lên giường, nét mặt đầy lo âu. Ông băng bó cho nàng và bảo Quang, cũng vừa chạy tới, vẫn còn mắt nhắm mắt mở, bế nàng về phòng. Không ai nói với ai câu nào. Không khí vui vẻ ban nãy trong căn nhà biến mất, một cảm giác nặng nề và ngượng ngập bao trùm bầu không khí.

Sáng hôm sau, chờ cho mọi người ăn uống xong xuôi, ông Đại chậm rãi pha ấm nước chè và gọi Trần:
- Trần con, bố có điều muốn nói chuyện với con.

Anh lập tức được linh tính báo rằng đây là một chuyện hệ trọng mà vì nó gia đình anh đã gởi điện gọi anh về. Chớ cho anh yên vị, ông Đại mới nhấp một ngụm trà:
- Con thấy chị Thái Bình thế nào?
- Dạ?
- Chị có tốt với con không?
- Dạ, tốt ạ. Trần lí nhí.
- Chị ấy có xinh đẹp không?
- Dạ.

Ông Đại dồn dập hỏi Trần như chỉ sợ anh trả lời "không":
- Chuyện là thế này, chị con lấy anh Quang đã hai năm rồi mà không có con. Cả nhà ta, ai cũng mong anh chị có cháu?

Ông Đại nuốt khan nước bọt:
- Chị Thanh Bình muốn ly dị?
- Ly dị thì ly dị chứ sao? Trần vớt vát yếu ớt vì anh biết chị Thanh Bình xinh đẹp nhất làng này, ngày chị về làm dâu nhà này, tụi trai làng tiếc ngẩn ngơ; bây giờ chị ly dị thì còn ai muốn lấy Quang nữa.

Ông Đại như đoán được suy nghĩ của anh:

- Bây giờ bố xin con, con hãy giúp anh chị
- Không được. làm như thế là loạn luân - Trần nói không ra hơi.
- Thằng này quên ơn cả Tổ tiên, mày dám chỉ trích cả Tổ tiên sao? Ngày xưa, mấy anh em người ta còn lấy chung vợ thì sao? Ông Đại nổi cáu: Mày đừng lấy chữ nghĩa ở trường ra để dạy tao.

Trần nhìn mẹ cầu cứu, bà vẫn im lặng, nhưng qua ánh mắt của bà, anh biết rằng bà đồng tình với bố anh và đây là việc cả gia đình anh đã bàn bạc kỹ.

- Bố mẹ à, con cũng có bạn gái ở trường. Chúng con sẽ cướl nhau và sẽ đẻ cho bố mẹ thật nhiều con.

Ông bà Đại lộ vẻ vui mừng, nhưng ông Đại vẫn cương quyết:
- Nhưng đó là chuyện trong tương lai, còn bây giờ, chị Thanh Bình đang cần con giúp đỡ, bố lạy xin con. Ông Đại hơi ấp úng, bố cũng đã cố hết sức để giúp chị ấy rồi nhưng không có kết quả, có lẽ vì bố già rồi.

Trần sửng sốt không tin vào chính tai anh nữa, nhưng Quang còn ngồi đó và anh đưa ánh mắt về phía Trần tỏ ý xác nhận điều bố anh nói. Trần thở dài không nói gì và đi vào buồng anh. Quang lúc này mới tỏ ý vui, gật đầu với bố anh.

Sau bữa cơm trưa, ông Đại giục Thái Bình đi tắm rửa sạch sẽ cho tinh thần sảng khoái, còn ông lôi ra chai rượu rắn ông ngâm cả chục năm nay, rót ra ba chén đầy cho ba bố con ông. trần tuy không thích nhưng cũng không dám trái lời bố, đỡ lấy chén rượu, hớp một hơi hết nhẵn. Chờ Thái Bình tắm rửa xong thì ba bố con kéo nhau vào trong phòng vợ chồng Quang. Thái Bình mặc một chiếc váy hoa nhạt đang đứng soi gương, thân hình nàng cân đối, nở nang và tràn đầy nhựa sống. Trần liếc nhìn nàng" người đàn bà nào đôi mông tròn trịa, chắc nịch này sẽ có con cái đầy đàn" anh thầm nghĩ. Thái Bình nghe tiếng ba người đàn ông bước vào thì quay lại, nàng không mặc đồ lót, chiếc váy mỏng dính không che hết chùm dày lông chứa đựng cả một huyền thoại, hai núm vú hằn trên nếp váy. Nàng để cái váy từ từ rơi xuống, một cơ thể hoàn hảo hiện ra, lồ lộ trước mắt ba bố con ông Đại. Ông Đại giục Trần cởi quần áo

Truyện tiểu thuyết - 18+ : Số phận

Cảm giác loạn luân vẫn xâm chiếm trong suy nghĩ của Trần, Thái Bình đang ôm chặt lấy anh và cọ cọ cặp vú của nàng lên ngực, lên cổ anh, lông trên mu âm hộ nàng xát lên bụng và cặc anh, toàn thân nàng như một lò than hồng. Hơn nữa giờ đã trôi qua mà con cặc tội nghiệp của Trần vẫn ỉu xìu, Thái Bình thì nước mắt lưng tròng. Ông Đại và Quang nhìn nhau buồn bã lắc đầu ngán ngẩm, họ biết mặc cảm tội lỗi làm Trần không hoàn thành nhiệm vụ, chứ từ thời Tổ tiên nhà họ, có ai chê đàn bà đâu. Ông Đại đứng lên, phá tan bầu không khí khó chịu:
- Bố và anh Quang sẽ giúp con có được hứng thú. ông Đại nóivới vẻ hiểu biết và bao dung. Đàn ông lần đầu ra trận là vậy thôi mà.

Ông Đại cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi Thái Bình, nàng cuộn chặt lấy lưỡi ông trong miệng mà mút, trong khi tay ông từ từ khám phá cơ thể nàng làm nàng rên lên sung sướng. Thái Bình nhìn ông với con mắt thành kính và đưa tay vuốt ve cái vật đang cộm cứng của ông qua lớp vải quần. Ông Đại chuyển xuống ngực nàng, dùng lưỡi đánh lên núm vú đã cương cứng, nàng rên lên to hơn, tiếng rên đứt quãng, ngực nàng căng lên.

Quang đã trần truồng đứng cạnh vợ anh từ lúc nào, cặc anh chỉ mới cứng lên có một nửa nhưng đã làm Trần hết sức kinh ngạc. Cặc Quang không thẳng như những con cặc anh thường thấy, mà nó hơi díc-dắc, nó hơi ngắn hơn cặc anh chút ít, nhưng to như một củ sắn. Toàn cơ thể Quang gồ lên những bắp thịt cuồn cuộn. Thái Bình âu yếm xoa bóp hai hòn dái Quang, nàng liếm từ hòn dái ra đường cong con cu, trở lại quy đầu, nàng ngoạm con cặc Quang, chỉ nháy mắt củ sắn của Quang bị nàng ngoạm lút, nàng mút con cặc anh chùn chụt.

Trần theo dõi bố anh bạnh to chân Thái Bình và dùng lưỡi liếm dọc theo hai mép âm hộ nàng, rồi khéo léo tách nó ra, luồn sâu lưỡi vào làm từ con lạch nước dâm thủy trào ra. Thái Bình oằn người run bắn, hai tay nàng xiết mạnh lên cặp vú tròn trịa, mắt nàng liếc nhìn Trần như thách thức, mời gọi anh. Ông Đại sục lưỡi khắp các ngóc ngách trong người Thái Bình làm nàng không kìm nổi:
- Bố mút âm hạch, con chết mất uuuu

Ông Đại cẩn thận liếm sạch sẽ từng giọt khí của nàng chảy ra. Dường như không chịu nổi thêm nữa, nàng thọc tay vào quần lót ông lôi tuột con cặc ra. Trần giật mình, nó to như con cặc Quang, nhưng dài gần gấp rưỡi đang ngóc thẳng lên trên. Thái Bình xoa khắp mình dương vật ông bằng dâm dịch của nàng. Nàng ngước mắt nhìn chồng, miệng vẫn không ngừng mút cặc anh. Quang vẫn theo dõi tay nàng đang từ từ chà đầu cặc ông Đại lên mép âm hộ và cái đầu bóng nhẫy, to quá khổ lút dần vào cái lỗ hồn hồng bé xíu. Âm dịch của nàng lại được dịp trào ra ướt đẫm tấm lót giường đã hơi ố màu. Thái Bình nấc lên thổn thức:
- Sâu hơn nữa đi!
- Này thì sâu, cho mày nếm mùi con cặc của Tổ tiên nhà ông để lại..hự..hự - Ông Đại sụt con cặc tới lút cán làm Thái Bình giật nảy người lên, rồi rút hết ra gây tiếng "ọc.. ọc".

Quang nhìn cảnh vợ anh quằn quại trong đê mê thì không còn nhịn được nữa, anh con người lên:
- Ối.. em ăn con cặc anh mau lên, ối..ối..anh đang ra đây!

Từng đợt inh trùng từ trong miệng Thái Bình trào ra hai bên mép. Ông Đại vẫn nhịp nhàng xọc cặc xuyên vào tử cung nàng. Nàng lăn lộn, gầm gào như chưa bao giờ nhận được khoái cảm đến thế, mặt nàng dính đầy tinh tùng của Quang, con cặc anh đã oặt sang một bên, trượt ra khỏi miệng nàng. Ông Đại dập mỗi lúc một mạnh hơn rồi hai tay ông bấu chặt vú nàng, ông nằm đè lên nàng mà cắn xé trong cơn điên loạn. Âm hộ nàng nhào nặn đến tơi bời con cặc ông. Cơn khoái cảm phụt ra thành từng luồng, bắn thẳng vào tử cung Thái Bình hết đợt này đến đợt khác. Nàng lịm đi.

Nhưng Thái Bình chưa kịp hoàn hồn thì âm hộ nàng lại bị bạnh ra. Nước tinh trùng của ông Đại và âm dịch của nàng còn sót lại trong âm hộ nàng bị con cặc Trần thụt gây tiếng kêu nhóp nhép. Nàng lại nẩy người lên vì sướng. Trần thúc từ phía sau nàng mỗi lúc một mạnh. Hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, lăn qua lăn lại, tiếng hơi thở hổn hển của Trần cùng với tiếng rên ngày càng to của nàng làm Quang và ông Đại mỉm cười.

Truyện tiểu thuyết - 18+ : Số phận

Ít lâu sau, Trần nhận được giấy đuổi học vì anh vắng mặt qua nhiều. Nhưng anh cũng chẳng quan tâm đến tờ thông báo đó nữa. Bụng Thanh Bình đã ngày một to hơn và ba bố con Trần vẫn ngày ngày thay nhau phục vụ tình dục cho nàng.

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Sao băng

12:36 AM |

(Truyện tiểu thuyết) - 18+ : Sao băng. Trọn bộ truyện tiểu thuyết, truyện sex 18+ cực dâm.

-----------------------------------------------------------------

Phi cơ đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất khoảng 4 giờ chiều, cái hơi nóng hắt vào mặt làm chàng hơi khó chịu tuy nhiên trong lòng cảm thấy háo hức vì đã xa Sài - Gòn hơn mười năm không biết phố xá thay đổi ra sao và nhất là Thành con nuôi của chàng năm nay 22 tuổi - hiện đang học đại học kinh tế mới - viết thư nói muốn Trường về xem mặt bạn gái mà có thể sẽ là con dâu của Trường


Cái thằng khỉ này bao giờ cũng ra vẻ bí mật không gởi hình bạn gái nó mà bắt chàng phải lặn lội đường xa. nói thì nói vậy thôi chứ trong lòng Trường cũng nhớ nó.  Việc làm tương đối ổn định, cũng đã đến lúc phải nghỉ ngơi vài tháng cho đầu óc thân xác thoải mái, Trường nghĩ.  Ngồi trên xe Taxi Trường ngắm những cô gái ăn mặc chưng diện không thua gì ở Mỹ, có phần hơn là khác, cô nào cũng xinh đẹp mơn mởn khiến Trường không khỏi chạnh lòng nghĩ đến việc chàng đã lâu không gần đàn bà.  Hồi đó người Trường yêu thương vì ham mê danh lợi bỏ theo người đàn ông giàu có làm chàng đau khổ đành vượt biên để khỏi nhìn cảnh nhớ người, mong quên đi ký ức đau buồn. 

Truyện tiểu thuyết - 18+ : Sao băng

Mở cửa vô không thấy Thành có nhà cái thằng không biết đi đâu, đã biết mình về mà nó đi đâu mất tiêu, thiệt tình! Trường thấy mệt mỏi nên đi vô phòng ngủ, căn phòng của chàng đồ đạc kê vẫn như cũ chỉ có thêm bình hoa Hồng nhung mới cắm tươi rói trên bàn, cái này chắc của Hà - con dâu tương lai..  Trường cởi hết áo quần leo lên giường chưa tới 15 phút chàng đã chìm vào giấc ngủ. 

Hôm qua Thành cho biết ba chàng về nhờ nàng tiếp đãi vì Thành có việc cần phải đi vắng mấy ngày, Hà đưa mắt nhìn quanh tự hỏi : Sao giờ này chưa có ai tới không lẽ chuyến bay bị trễ, thôi cứ đi tắm một cái trước rồi tính sau. Ngủ một giấc khoẻ hẳn Trường vẫn theo thói quen lối sống độc thân ở Mỹ trần truồng đi xuống bếp mở tủ lạnh khui lon nước ngọt uống một hơi dài, chàng mắc tiểu nên dương vật cương cứng gây khó chịu, nhà chỉ có 1 phòng vệ sinh cửa khép hờ.  Nghe tiếng nước chảy nghĩ là Thành đang tắm nên chẳng ngần ngại đẩy cửa bước vào hai mắt còn ngái ngủ thản nhiên đứng trút bầu tâm sự. 
Truyện tiểu thuyết - 18+ : Sao băng
Truyện tiểu thuyết - 18+ : Sao băng

Hà tắt nước gạt màn sang một bên bước hẳn ra định lấy khăn tắm, nàng sững người đứng chết trân giây lát, gương mặt thẹn thùng mắc cỡ đỏ ửng khi thấy không phải Thành, qua những tấm hình nàng nhận ra là Trường cũng đang trần truồng như nhộng, Hà luống cuống cầm cái khăn che tấm thân ngà ngọc và quay người đi.  Trường bị bất ngờ cũng không ngoại lệ chỉ biết ngẩn người đứng nhìn, dù muốn hay không Trường cũng nhìn thấy hết thân hình tuyệt mỹ của nàng.  Làn da trắng bóc bộ ngực căng phồng nhựa sống hai núm vú hồng hồng chỉa thẳng như muốn chọc thủng mắt người nhìn, cái bụng phẳng lì, bắt đầu từ dưới rún một chút thảm cỏ đen mượt còn lấm tấm đọng vài giọt nước long lanh như hạt sương trải dài xuống che phủ gò vệ nữ, cặp đùi săn chắc thật thể thao. 

Khi Hà quay lưng Trường như người thức giấc sau cơn mộng du lật đật bước ra ngoài phòng tắm, khép lại cánh cửa từ ngoài chàng nói vọng vào :
- Xin lỗi, tôi tưởng thằng Thành!
Vừa dứt câu chàng vội vã đi về phòng mặc lại áo quần xong trở ra phòng khách.  Hà suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa dám đi ra, biết nói gì bây giờ khi nãy nàng nhìn thấy cái vật lủng lẳng giửa háng Trường. eo ơi to và dài quá chừng.  Hà lắc lắc mạnh đầu như muốn xua đi hình ảnh đó, hít một hơi dài cho trấn tĩnh lại rồi làm ra vẻ tự nhiên bước ra.  Hà vừa tới gần thì Trường đã lên tiếng :
- Hà phải không ? xin lỗi nhe hồi nãy tôi thật tình không biết là Hà đang tắm thành thật xin lỗi. 
Giọng nói của Trường nghe ấm và dáng điệu thành khẩn khiến Hà cảm thấy đỡ thẹn thuồng trả lời :
- Dạ, cũng tại em ý, tại cháu quên không cài cửa. 

Truyện tiểu thuyết - 18+ : Sao băng

Chỉ trong giây lát Hà như quên hẳn những ngượng ngùng không ngừng miệng hỏi về cuộc sống bên Mỹ, khi nghe trả lời nàng thầm nhận xét con người Trường thật thà không giống như phần đông Việt kiều khác nói xạo nổ văng miểng, khi nói chuyện không chêm những câu tiếng Mỹ v. v làm nàng cảm thấy mến. Hà cho Trường biết là chưa dự định kết hôn với Thành liền, nàng tính đợi sau khi cả hai ra trường đã. 
- Chú đói chưa cháu đưa chú đi ăn, chú thích ăn đồ ăn Tàu hay đồ ăn Việt Nam? Cháu biết những chỗ ăn ngon lắm, hay chú muốn đi một vòng coi sự thay đổi của nước mình?
Trường nghe Hà nhắc tới mới cảm thấy đói nhưng không khỏi phì cười khi nghe nàng hỏi một tràng :
- Đi ăn ở đâu cũng được tùy Hà chọn, mà Hà không phải về nhà à?
- Cháu đã xin phép với mẹ rồi chỉ cần về trước 12 giờ đêm là được, bây giờ mình đi ăn sau đó đi một vòng cho tiêu cơm rồi đi kiếm chỗ nghe nhạc. 
Liếc kiếng chiếu hậu Hà khúc khích cười tinh nghịch hỏi :
- Chú sợ hay sao vậy hay cháu chạy chậm lại?
Trường ngồi gồng người hai đùi kẹp chặt vào cái yên xe gắn máy hai tay hai tay bấu ở đầu gối vì e ngại đụng vảo người Hà dễ gây nên sự hiểu lầm, Trường đỏ mặt khi nghe hỏi đành thật thà trả lời :
- Chú sợ đụng vào Hà nãy giờ tê chân quá trời, còn chọc chú nữa!
- Trời ơi! sao chú quê một cục vậy, sao không vịn eo cháu ngồi cho thoải mái. 
Hà lại thấy có cảm tình hơn với Trường và khi chàng rụt rè đưa hai tay vịn nơi eo nàng cái va chạm tiếp xúc của người khác phái tuy cách lớp vải áo nhưng vẫn làm Hà xao xuyến.  Sau khi ăn Hà nhìn đồng hồ gần 8:30 liền nói :
- Ở vũ trường Tự - Do tối nay có ca sĩ hay trình diễn mình lại đó nhe chú ?
Trường dựa lưng băng ghế mồi điếu thuốc chậm rãi kéo một hơi mắt nhìn trên sân khấu cô ca sỹ nhún nhẩy hát bản nhạc Mỹ.  Hà quan sát Trường khi hút thuốc đôi môi chàng từ từ nhả khói như có kèm theo trong khói thuốc điều gì bí ẩn chất chứa trong lòng Trường.  Từng cặp trai gái kéo nhau ra sàn nhảy Hà lên tiếng
- Mình cũng ra nhe chú?
Vòng tay Trường dìu Hà trong điệu Rumba một cảm giác khác lạ đến với nàng, cái cảm giác an toàn của Trường phát ra mà khi với Thành không có.  Ban nhạc chuyển sang điệu Slow sau mấy lần xoay chuyển Hà đã nép sát người Trường từ lúc nào, cái hơi đàn ông toát ra từ người Trường và sự va chạm cơ thể giữa hai phái khác nhau làm Hà bị ảo giác khiến nàng mơ màng tưởng như đang trong vòng tay người tình, mất tự chủ Hà ngửa mặt hai mắt nhắm nghiền thì thầm :
- Hôn em đi anh?

Trường cũng chung ảo giác mùi thơm từ mái tóc dài xõa ngang vai và mùi da thịt con gái khiến chàng đê mê quên hẳn thế giới xung quanh tiếng Hà lôi kéo chàng về hiện thực nhìn cặp môi ướt mọng xinh tươi tựa đóa hoa như mời gọi ong bướm đến hút mật, không thể dằn lòng Trường trân trọng đặt lên nụ hôn đầu tiên giữa hai người, nước miếng Hà thơm ngát làm Trường thêm háo hức liền lần lưỡi tìm lưỡi nàng xoắn lấy nó.  Như người mất hồn Hà đáp ứng lại cuồng nhiệt, nụ hôn kéo dài đến hết bản nhạc cặp môi họ mới ngỡ ngàng rời nhau trong sự luyến tiếc. 
Trong suốt thời gian đi về nhà cả hai im lặng trong lòng rối loạn giữa tình yêu và tội lỗi, vừa bước vô nhà như cùng một lượt hai người thốt lên :
- Chú!
- Cháu!
Ánh mắt giao nhau không biết làm sao để bầy tỏ nỗi lòng họ biết cứ tiếp tục như vậy thì có lỗi với Thành nhưng thật khó mà kềm chế được tận đáy tâm hồn họ cần nhau.  Cái mù quáng của tình cảm đã chiến thắng, hai người ôm chầm lấy nhau, đôi môi cuống quýt tìm nhau quyện linh hồn và thể xác như hoà thành một thể.  Run rẩy hấp tấp cởi cho nhau tất cả áo quần, phá bỏ bức tường ngăn cách da thịt hai bên. 

Truyện tiểu thuyết - 18+ : Sao băng

Hà hai tay ôm cổ Trường ưỡn ngực đón nhận đôi môi háo hức của chàng mút trên núm vú đang nở to vì kích thích, hai tay bợ mông nhấc bổng Hà lên, hai chân nàng quặp chặt bên hông, chàng chậm rãi bồng nàng đi vào phòng ngủ mặt vẫn dúi vào bộ ngực thanh xuân đang phập phồng theo hơi thở hổn hển. 

Đặt nàng nằm ngửa sát cạnh giường hai chân thòng dưới đất, Trường quỳ gối liếm nhẹ nhàng từ đầu gối Hà chuyển dần lên, hai tay vươn lên trên mân mê bóp cặp vú săn chắc nhưng êm ái vô cùng, cặp mắt Hà đang khép kín hưởng thụ cái nhột nhạt tê mê thích thú lan dần tới đùi chợt bật mở to kèm theo tiếng rên dài thoát ra khi Trường dùng miệng tách hai mép âm hộ của nàng, liếm ngay âm hạch trong tích tắc rồi ngoáy sâu chui vào âm đạo.  Theo phản ứng tự nhiên Hà hẩy người tay ghị đầu Trường lại như sợ xút ra cái sướng khoái bị mất đi :
- Ahhh. Ôiiii Chú ơi! sướng! Anh ơi em sướng quá anh... Ahhhh.. 
Dâm thủy từ lồn Hà ứa ra đầy miệng Trường nuốt sạch, môi lưỡi chàng lúc này tập trung ở hột le làm Hà sướng muốn chết đi được, nàng oằn oại xuýt xoa hít ha rên càng lúc càng lớn cho tới khi cơn sướng bốc cùng cực.  Nếu còn tiếp tục nàng sẽ xuất khí liền, điều này Hà chưa muốn nên nàng kéo Trường lên dằn ngửa chàng ra, tay Hà cầm dương vật cương của chàng cứng ngắc có lẽ dài khoảng 18 hay 20 phân to ngang ngửa cổ tay nàng, cánh hoa hàm tiếu hé mở mút từ từ nuốt dần cái đầu khấc đỏ tía nở phình lớn hơn thân cặc trông giống cái nấm rơm, hai phần ba chiều dài cặc Trường hút trong miệng Hà, đầu cặc chạm nhẹ cuống họng nàng mới từ từ nhả ra rồi lại nút vào, bàn tay còn lại Hà mân mê vuốt ve hai hòn dái như hai cái trứng gà chứa đầy ắp tinh khí bị tích tụ lại của người đàn ông trung niên đã lâu không giao hợp, tiếng rên chuyển qua phía Trường :
- Hà ơi sướng quá, bú mạnh chút nữa đi...  Ôhhh. cháu sục chậm lại một chút, anh chịu không nổi bắn ra bây giờ.. 

Nhấn sâu cặc vào miệng Hà rồi Trường quả quyết rút phắt ra, chàng quay người nằm ngược đầu đuôi banh hai đùi nàng hai bên vục mặt bú lồn nàng.  Hà cũng nhanh chóng ngậm cặc Trường vào miệng tìm lại cái khoái lạc của đầu khấc lấp đầy trong miệng và cái mùi vị mằn mặn thật kích thích của tinh dịch ri rỉ tiết ra ở cái lỗ nho nhỏ đầu ống dẫn tinh.  Như con cá bị mắc cạn Hà há miệng hớp một hơi không khí hổn hển nói :
- Yêu em đi anh, cho vào đi, em muốn anh đi sâu vào thân thể em.. 

Truyện tiểu thuyết - 18+ : Sao băng

Môi Trường rời bộ phận sinh dục của Hà lướt dần lên bụng, làn da mịn màng nổi gai ốc trở thành nham nhám khi bị cái lưỡi và hàng ria mép quét lên.  Hai mắt Hà mở to như muốn ghi nhận sâu trong tâm khảm gương mặt người đàn ông sắp đi vào đời nàng, cặp môi xinh tươi đỏ mọng run rẩy đón nhận nụ hôn thương yêu.  Khi cái lưỡi Trường len lỏi tìm lưỡi Hà thì phía dưới dương vật chàng cũng bắt đầu lách hai mép lồn chui vào..... Trường nhẹ nhàng đẩy sâu cặc từ từ vào lồn, từng chút một đến gần hết chiều dài.... dừng lại giây lát rồi nhấn lút cán..... Hà trân người đón nhận khoái lạc và tiếng rên của nàng lớn dần kéo dài thêm theo độ đi sâu vào của Trường
- Ahhhh.... chú ơììi..... anh ơìììi...... anh ơìììi..... 

Toàn thân Hà run bần bật khi đầu cặc chạm vào tận cùng âm đạo, hai tay nàng bấu mạnh mông Trường hằn thành mười vệt đỏ.  Lồn Hà thật khít kháo ôm chặt vuột lớp da cu kéo căng xuống gốc cặc khiến đầu khấc phình to hết cỡ.  Trường gồng mình chịu đựng kềm hãm để khí khỏi bắn ra.... Bất động giây lát cho cái sướng giảm bớt chàng mới bắt đầu rút cặc ra mấp mé cử mình rồi đâm vào, động tác nhấp nhanh dần.... Tiếng rên sung sướng của hai người hòa với tiếng bộ phận sinh dục va chạm vang dội.... Mới chừng 10 phút Trường thúc thủ đầu hàng bắn mạnh tia khí nóng hổi trong người Hà, tuy đụ không lâu nhưng cặc Trường dài bự, cộng thêm tình cảm Hà dành cho chàng đủ bổ xung cho sự khiếm khuyết nên Hà cũng oằn oại tuôn khí theo.  Đẩy Trường nằm ngửa Hà chồm dậy thích thú hưng phấn khi thấy dương vật Trường còn sừng sững cương cứng ngắc dính chèm nhẹp khí trắng đặc kẹo, đưa tay vuốt ve mân mê cặc hầu để thăm dò phản ứng.  Hà so sánh không giống như cặc Thành mỗi khi xuất tinh xong là xìu xuống và phải chờ chừng 15 - 20 phút nàng mới có thể sờ mó để không bị Thành đẩy ra vì nhột nhạt khó chịu, trái lại cặc Trường lại bật dậy ngúc ngoắc như đón chào mời mọc.... dâm thủy trong ngưòi Hà lại ứa ra chảy dọc theo bẹn xuống đùi pha trộn dương khí trắng đùng đục hơi lợn cợn..... Hà ngồi xổm cầm cặc Trường đút vào...  âm hộ nàng ướt nhẹp trơn lùi nhưng kích thước to lớn của con cặc cũng khá chật vật mới chui vô.... Thả người cho cặc đâm lút cán Hà nhấp nhổm nhấp... Trường nằm dưới phối hợp hảy lên mắt ngắm thưởng hai trái tuyết lê nảy tưng tưng....  Trong chủ động Hà tùy theo sự khoái lạc của mình mà nắc khi nhanh khi chậm, lúc mạnh lúc nhẹ... sâu lút cán hay chờn vờn mấp mé ở cửa hang.... Hà thở hổn hển rên từng tràng dài, những lời lẽ khi cùngThành ái ân nàng không dám thốt ra ấp ủ trong lòng nay mới có cơ hội bộc lộ :
- Trời ơi cặc anh bự làm em sướng chết đi được, Ôììi... anh ơi.... sướng... Ahhhh... Bóp vú em đi anh....  Ưưư....  Hờ...  hờ.... Bú vú đi anh... Em sắp ra nữa rồi... Ôìì... 
Trường ngồi dậy miệng nút núm vú, tay day chỗ hột le làm Hà sướng như điên nhấp không nổi nữa chỉ uốn éo thân hình cho cặc ngoáy tứ tung trong lồn rồi hét lớn :
- AAAhhhhhhhhh...... 
Khí tuôn ra từng đợt như những đợt sóng vỗ vào bờ theo sự co thắt liên tục của lồn, Hà quíu người ôm chặt lấy Trường..... Hà nói trong tiếng thở hổn hển khi Trường lại bắt đầu nhúc nhích để lấy trớn thụt con cặc nãy gìờ vẫn còn nằm nguyên trong âm đạo, đang cương cứng ngắc đến độ muốn nổ tung :
- Đừng.... anh... đừng...... anh nằm xuống đi, để em bú cho anh ra nhe.... Anh đụ nữa em chịu hết không nổi.... 
Liếm sạch hết khí của mình dính ở cặc Trường, rồi ngậm đầu cặc lõ vào miệng bú... lưỡi miết lên lớp da non ở cái nấm... hai tay Hà nắm vừa đủ chặt dọc theo chiều dài dương vật vừa sục nhè nhẹ vừa xoắn hai tay theo kiểu vắt quần áo.... Trường gồng mình hẩy người tọng cặc vô sâu trong miệng Hà khí bắn ra như vòi phun nước..... 
- Ahhhh.... anh ra.... em ơi...... 

Truyện tiểu thuyết - 18+ : Sao băng

Trường xuất tinh lần thứ nhì mà tinh khí vẫn còn đặc kẹo như chè táo-xọn, Hà nuốt ừng ực... hai tay nàng vuốt từ gốc cặc vuốt lên, vuốt ra hết những giọt còn xót lại trong đường ống dẫn tinh.... 

Những ngày kế tiếp phần lớn thời gian hai người ngụp lặn trong lạc thú ân ân ái ái... cho đến khi Đức về, thấy Hà và cha nuôi nét mặt bối rối sượng sùng... Đức linh cảm có điều gì đó đã xảy ra, Đức cố giữ trầm tĩnh không hỏi.... chỉ ngồi đối diện chờ họ tự nói ra.  Hà ấp úng mới nói được một chút đã bật lên khóc :
- Em có lỗi với anh... Đức ơi... em.... Hu.. hu.. hu.... 
Trường hít một hơi dài thu hết can đảm ngượng ngập kể cho đứa con nuôi nghe hết chuyện giữa Hà và mình.... Trường nhận tất cả những tội lỗi là do mình gây ra.  Đức tái mặt choáng váng không ngờ câu chuyện lại ngoài sức tưởng tượng của mình, hai tai Đức ù đi.... lòng chàng đau khổ ruột gan quặn thắt... hàng trăm ý tưởng chạy lộn xộn rối như tơ vò trong óc.  Hai mắt Đức đỏ ngầu như muốn khóc, chàng thừ người suy ngẫm, đánh giá cân nhắc tình yêu của mình với Hà, tình thân của cha nuôi và tội lỗi họ đã làm ra.  Mắt chàng nhìn đăm chiêu gương mặt xinh đẹp của Hà ràn rụa nước mắt chân thành hối lỗi sự ngoại tình.  Gần nửa tiếng đồng hồ lặng người Đức mới hỏi Hà giọng Đức ôn tồn nhỏ nhẹ không chút trách móc :
-Em hãy tự chọn đi.... chỉ cần em thấy hạnh phúc là được. 
Hà lại càng ân hận trong lòng khóc lớn hơn mếu máo nói :
- Em không biết nữa hu... hu... em yêu cả hai anh... hu.. hu... em không thể thiếu ai. hu... hu... Em muốn chết.... hu.... hu... Đức ơi tha lỗi cho em..... hu.. hu.. em không muốn mất ai hết... Đức ơi.... 

Tiếng nức nở của Hà khiến lòng Đức chùng đi, tình yêu và sự độ lượng tăng mãnh liệt trong tâm khảm, bước qua ngồi cạnh Hà ôm nàng vào lòng hôn lên những giọt nước mắt trên má.  Tâm hồn Đức đã bình thản....  yêu thương lại tràn ngập trở lại, Đức nói :
- Thôi được để anh quyết định dùm em nhe....  Em không mất ai hết, nếu ba... không ngại.... mình sẽ cùng nhau chung sống.... 
Trường và Hà nhìn Đức bằng cặp mắt cảm kích, Trường thở dài không biết do trút bỏ được dằn vặt trong lòng hay ái ngại cho thiệt thòi của Đức, chàng thay đổi cách xưng hô :
- Đức đã tha thứ mà quyết định như vậy thì không có lý do gì mà anh từ chối. 

Phần Hà thì đỏ mặt có thể vì mắc cỡ với tình yêu vàsự khoan dung của Đức, hoặc có thể vì rạo rực khi nghĩ tới những tháng ngày sắp tới sẽ chung đụng xác thịt với hai người đàn ông mà nàng ưa thích.  Ba người đồng ý 2-4-6 là ngày của Đức 3-5-7 là của Trường, chủ nhật thì tùy Hà chọn bạn tình.... Dĩ nhiên người sung sướng nhất vẫn thuộc về đàn bà. 

Hà một nửa không muốn làm phật ý cả hai nên quyết định là ngày của nàng sẽ chỉ ăn chay... ? một nửa muốn dành thêm thời gian để hai con trống dưỡng sức... Ngày ngày trôi qua nhưng chỉ kéo dài được vài tuần... Hai người đàn ông ngủ sao được, nỗi cô đơn lẻ loi trằn trọc thao thức, khi phòng kế bên vọng sang âm thanh rên rỉ, tiết tấu thay đổi lớn nhỏ dài ngắn.... bài ca giao cấu của Hà và đối phương.... thường thường là khéo dài tới gần sáng... Còn chưa hết, nhiều lúc về nhà lúc thì Đức thấy Hà rên ư ử cưỡi trên Trường xàng ngoáy... lúc thì Trường thấy Hà không ngớt hít hà bò chổng khu cho Đức đụ phầm phập....  Nhẫn nhịn hoài chịu gì nổi khi phải giả đui, giả điếc lủi thủi đi vào phòng chờ tới ngày của mình.  Mức chịu đựng cũng chỉ có giới hạn hai người đàn ông phải đối diện với thực tế tìm giải pháp mới.... Trường mở lời trước :
- Đức nghĩ lại coi, mình có nên sắp xếp lại cuộc sống tay ba này không ? Phần tôi thì chịu đựng hết nổi rồi!
- Em cũng vậy.... Anh quyết định đi. 
- Như vậy ba người ngủ chung giường chịu không... hai đứa mình làm tình một lượt với Hà nhen... 

Những câu trao đổi cụt ngủn nhanh chóng giải toả những ấm ức, hai người đàn ông cùng khoan khoái thở phào.  Muốn dành cho Hà sự bất ngờ Trường và Đức đợi nàng không có nhà, hì hụi khiêng cái giường mới đặt làm rộng rãi thừa sức cho 4-5 người nằm kê trong phòng Hà thay chỗ cho cái giường nhỏ. 
Hà tròn xoe mắt ngạc nhiên khi thấy Trường và Đức mồ hôi nhễ nhại vẻ mặt tươi cười bước tới, từng người một ôm xiết đắm đuối hôn nàng.  Bình thường họ chỉ tỏ hành động âu yếm khi không có mặt đối phương : -Không biết hai ông tướng dở trò gì đây.....  Không một lời giải thích cho dù Hà hỏi nhiều lần.... câu trả lời vẫn chỉ là mỉm cười trêu chọc. 
Trường âu yếm nói :
- Em nhắm mắt lại đi, 
- Để làm gì... ?
- Tụi anh cho em coi cái này. 
Đức và Trường đi hai bên dìu Hà vào phòng ngủ... 
- Em mở mắt ra đi... 
Nhìn cái giường to lớn kê giữa phòng Hà hiểu ngay....  rưng rưng nước mắt...  đang cùng Trường ân ái bức xúc vụt hiện... đè nặng trong lòng nghĩ tới Đức đang cô độc lẻ loi ở nơi nào đó trong nhà và ngược lại... làm cái sướng của Hà giảm đi ít nhiều.... Nước mắt đoanh tròng nhưng sáng ngời hạnh phúc, đôi môi Hà lại nở nụ cười rạng rỡ....  Bốn cánh tay khoẻ mạnh nhấc bổng Hà đặt nằm ngửa trên mặt đệm dày cộm, phủ bằng tấm khăn màu hồng nhạt.... Hà mặt đỏ bừng toàn thân rạo rực.... Trường một bên Đức một bên hôn hai bên má Hà lần xuống bộ ngực căng phồng đã được bốn bàn tay nhanh như chớp cởi hết cúc áo.... Hai núm vú được hai cái miệng bú mút nở to cương lên... trong lúc toàn bộ áo quần của Hà được gỡ bỏ.... 

Truyện tiểu thuyết - 18+ : Sao băng

Trường lần tìm xoắn lấy lưỡi Hà, còn Đức vục mặt giữa háng Hà le dài cái lưỡi ngoáy tứ tung sâu trong lồn nàng, bốn bàn tay tung hoành mân mê vuốt ve, xoa, bóp, day..... Miệng trên, miệng dưới, nhũ hoa, bụng, đùi, âm hạch bị kích thích cùng một lượt... Hà sướng cùng cực, chơi vơi trên tuyệt đỉnh Vu-Sơn, bay bổng lên chín tầng mây...  Hà nằm trân mình hưởng thụ khoái lạc, dâm thủy trong lồn tuôn trào ướt nhẹp dính đầy mặt Đức.... Hà xoay nghiêng người đẩy Trường nằm ngửa móc con cặc cương cứng ngắc của Trường ở cái lỗ nhỏ ngay đỉnh đầu cặc nước nhờn đang ri rỉ... nàng liếm vòng quanh đầu khấc dọc theo chiều dài thân cặc rồi mút dương vật sâu tối đa mà cái miệng xinh xắn có thể chịu đựng nổi.  Trường bật tiếng rên dài :
- Ahhhhhh... Ahhhhhhh.... 
Dùng miệng dùng tay Hà sục cặc Trường lia lịa.... trong khi miệng Đức như con đỉa bám chặt lấy lồn mút chùn chụt nơi hột le, còn hai ngón tay Đức chụm thụt móc trong lồn làm người Hà lắc lư ngoáy đít, người run bần bật từng đợt.... 
- Đức ơi... cho em bú cặc anh luôn đi.... 

Hà thay đổi liên tục bú mút hai con cặc của hai người tình..... nàng ngồi chồm hổm nhét cặc Đức vô lồn nhấp nhổm thụt trong cùng một lúc cúi người miệng và tay nàng không ngừng bú con cặc to dài của Trường.  Cả ba rên rỉ lớn dần theo tốc độ nhấp và bú của Hà.... 

Đức hẩy mạnh tọng cặc sâu lút cán trong lồn Hà rồi rùng mình xuất tinh... ngâm cặc trong lồn giây lát cho sướng khoái giảm dần Đức mới chịu rút cặc ra.... Ngay lập tức con cặc to hơn dài hơn của Trường thế chỗ.  Lật Hà nằm ngửa lại, hai khủy tay Trường banh càng nàng ra tống cặc phầm phập cái lồn bị ướt nhẹp tinh dịch của Đức tạo thành tiếng nhóp nhép... ót...  ót.... Đức ngồi nhìn Hà rên rỉ uốn éo thân hình hẩy người tiếp sức những cú thụt để được sướng hơn nữa... dương vật Đức ngóc đầu trở lại làm chàng không ngờ vì bình thường sau khi xuất tinh nhanh lắm cũng phải 15 tới 20 phút cặc mới cương lại được, còn bây giờ chưa dầy 5 phút nó đã cứng ngắc gân nổi sần xùi như khúc củi. 

Trường đụ như máy giả gạo, cái chày thịt giã trong cối thịt những cú nảy lửa... Hự... hự.... Ahhhh... ahhhh... dương vật Trường phình to hết cỡ bắn khí trong lồn Hà.... Con cặc Trường ướt nhẹp khí đéo ngúc ngoắc gật gù ra chiều khoan khoái.  Đức vần Hà bò chồm hổm đụ nàng theo kiểu chó... chỉ với kiểu này con cặc chàng mới chạm được đáy cái lỗ sâu hun hút của Hà.... phạch....  phạch.... bạch bạch.... khi người Hà chúi nhũi tới trước là lại được kéo giật lui lại khi Đức thụt cặc tới đê căc xuyên lút cán... Cặp vú thây lẩy tưng tưng theo nhịp nắc được Trrường nằm kế bên mân mê ve vuốt nơi núm vú.... Hà sướng tột đỉnh rũ người nằm phục xuống, lồn nàng khí lại tuôn lênh láng... Dương vật Đức giựt giựt xịt khí văng tùm lum trên người Hà và Trường..... Hà được ngụp lặn trong ái ân với sinh lực tuổi trẻ dồi dào của Đức, dương vật to dài và kỹ thuật điêu luyện của Trường. 

Ngày tháng trôi qua...  không thể đếm nổi có bao nhiêu cuộc giao hoan hành lạc tay ba, bất cứ chỗ nào trong nhà... từ phòng tắm... trên bàn ăn... thậm chí trong xe... cũng vương vãi tinh dịch dấu tích của ái ân.  Hai cánh bướm một cành hoa, lạ thường thay, kỳ diệu biết bao.... đoá hoa bị hai cái vòi châm chích không héo tàn chút nào, mà càng rực rỡ xinh tươi mơn mởn, phải chăng khi bướm đút vòi vô tuy có hút đi tinh túy của nhụy, nhưng cũng phun trở lại nước Cam-Lộ bồi bổ cho đoá hoa trở nên tươi thắm hơn... 
Than ôi...!!! Hạnh phúc quá ngắn ngủi. Đời người biến chuyển khó lường...  Chín tháng mười ngày cưu mang song thai, cái đêm Hà lâm bồn sanh cho hai người tình một trai một gái bụ bẫm kháu khỉnh.... Trời xanh ghen ghét má hồng... Hà bị băng huyết lìa đời gương mặt nàng sáng ngời biểu lộ hạnh phúc tràn ngập, đôi môi hình như còn mỉm cười mãn nguyện, hạnh phúc.... 

Truyện tiểu thuyết - 18+ : Sao băng

Trên bầu trời một ngôi sao loé sáng lần cuối rồi rơi vun vút thăm thẳm trong không gian tăm tối, theo như truyền thuyết nhân gian đó chính là tướng tinh của Hà. 

Sao-Băng tượng trưng cho sự ra đi vĩnh viễn của một đời người.... 

Hà ra đi để lại xót xa thương nhớ khôn nguôi... những đau khổ của Trường, Đức tích tụ kết thành những giọt lệ chiếu long lanh rơi xuống và nước mắt hai đứa bé khóc đòi mẹ, không khỏi làm người ta liên tưởng đến ngôi Sao-Băng. 

-----------------------------------------------------------------
Read more…

QC trai

Bài Ngẫu Nhiên

POPUP