Ngọt ngào và Nâu

12:31 AM |

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) - Ngọt ngào và Nâu. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!

-----------------------------------------------------------------


1. Đêm. Cho nỗi buồn rớt xuống vực sâu. Tôi đang nhớ Liên cồn cào, tôi play duy nhất bài Song from a secret garden, bởi đơn giản, đó là bài mà Liên hay nghe, nó gợi cho tôi một ít cảm giác Liên vẫn còn đâu đó quanh đây. Dẫu cho lòng tôi còn đau khổ đến mấy thì tôi vẫn không phủ nhận được một điều rằng tôi vẫn còn dành cho Liên rất nhiều tình cảm, nhiều, nhiều vô cùng. Ngày đó, tôi đã không đủ vị tha và dũng cảm để kéo Liên lại, xét cho cùng, nếu đó là sự lựa chọn của Liên thì chắc hẳn người đó xứng đáng.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu

Năm năm trước. Tôi và Liên từng là một đôi bạn thanh mai trúc mã. Chúng tôi học cùng từ cấp ba, nhà cách nhau một con đường, tôi thường đi qua con đường ấy chở Liên đến trường. Tình bạn trong sáng ấy đã lớn dần thành tình yêu khi chúng tôi học năm ba đại học. Sau này, chiếc xe đạp hồi cấp ba đã được thay thế bằng chiếc xe có gắn máy chạy bằng xăng. Liên trong sáng và dịu dàng,nàng thường cười khúc khích khi ngồi sau xe tôi. Thế nhưng, những ngày tháng hạnh phúc đó không nhiều. Khi chúng tôi tốt nghiệp đại học, tôi và Liên đã chọn hai ngả đường khác nhau, và cho đến mãi bây giờ, tôi cũng không dám chắc tôi đã chọn sai hay đúng. Sau nửa năm ra trường, Liên chia tay tôi và kết hôn với sếp mình. Tôi như kẻ mất hồn, tôi biến thành một kẻ mất hết niềm tin vào tình yêu và cuộc sống.
2.Sau một năm không còn là chính mình, tôi đã dần trở lại, tôi đã chín chắn hơn rất nhiều. Hôm đó, của một năm về trước, Liên mãi mãi không còn là của tôi. Nhớ những kỉ niệm cũ, lòng tôi lại bồi hồi da diết. Chưa đến 5h chiều, tôi quyết định thu dọn đồ đạc và rời văn phòng sớm, bỏ hết mấy cái dự án dở dang, tôi khoác ba lô đi lang thang dọc bãi nổi sông Hồng, nơi ngày xưa tôi hay đưa Liên đến. Hai đứa thường tháo giày đi chân trần để cho những dấu chân in hằn trên cát. Liên thích những điều lãng mạn nên máu lãng tử cũng ngấm vào trong tôi. Tôi lôi mấy lon bia ra và ngồi xuống nhâm nhi.
(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu
(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu
- Này chú, chú có thể không ngồi ở đây được không? Một giọng nói cất lên.
- Đây là đất của nhà cháu à?
Tôi đáp lại bằng giọng ngang phè của một kẻ ngà ngà say.
- Tất nhiên là không, nhưng chú đang làm ảnh hưởng đến bức tranh của cháu đấy ! Mà cháu là người ở đây trước !
Giọng nói lại cất lên, một gương mặt non choẹt nhìn tôi đầy thách thức. Hình như nó vừa gọi tôi là “chú”. Tôi đâu có quá già, mới chỉ hai ngày chưa cạo râu thôi.
-Vậy à? Vậy “chú” đi vậy. Nhưng mà này cháu, chú mới có hai nhăm tuổi thôi đấy!
Đó là lần đầu tiên, tôi và con nhóc gặp nhau.
Một khoảng thời gian sau, tôi đến Nâu và gặp lại con nhóc lần trước. Nâu là một quán café gần đối diện công ty tôi đang làm bây giờ. Tôi chọn Nâu bởi vẻ mộc mạc trầm buồn, và bởi ở Nâu hay phát những bản nhạc tôi ưa thích. Tôi không nhận ra nhóc, nhưng nó là người bắt chuyện với tôi trước.
-Xin chào, ông chú say rượu hôm nay muốn uống gì ?
-Ơ…sao cô lại gọi tôi vậy?
-Vậy, chắc chú không phải người phá hỏng khung cảnh bức tranh của cháu hôm trước đâu nhỉ ?
(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu

Con nhóc cười tươi để lộ chiếc răng khểnh bên phải trông thật duyên.
-Àh, tôi nhớ rồi, hóa ra là cô bé. Tôi cười đáp lại.
Giữa khoảng trống lờ mờ, tranh tối tranh sáng của quán café, tôi gọi cho mình một đen đá, con nhóc phục vụ bưng ra cho tôi một vài chiếc cookies, tôi nhíu mày không hiểu, nó mỉm cười :
-Cho lần gặp lại thứ hai.
-Cảm ơn, nhưng tôi không thích đồ ngọt lắm.
-Thử một chiếc đi chú, công thức mới nhất của cháu đấy !
Con nhóc quay lưng đi và tôi thì nhún vai. Cũng được, nhưng chưa thể nói là ngon.
3. Tôi đến Nâu đều đặn mỗi tuần. Ba tháng nữa trôi qua, lần nào tôi cũng gọi cho mình một ly đen đá, nên cứ thành lệ, con nhóc bưng cho tôi mà không hỏi tôi nữa. Đôi lúc nó nán lại nói với tôi một vài câu bâng quơ, rồi lại chạy biến đi. Thường thì tôi im lặng còn nó huyên thuyên. Tôi có thói quen hay mang theo một quyển sách đến quán, khi thì tôi ngắm phố phường từ trên cao. Lại một ngày Hà Nội rét , ngồi trong Nâu nhâm nhi gần xong tách café, bất chợt nhìn xuống dưới đường, tôi như nhìn thấy bóng ai đó đi ngang. Đúng là Liên, tôi tính tiền café mà không kịp chờ lấy tiền thừa, tôi chạy như bay xuống đường và đuổi theo bóng hình ấy. Gần hai năm không gặp lại Liên, nhưng tôi có thể khẳng định không nhầm được, bởi trong tim tôi lúc nào cũng có bóng hình ấy. Tôi đuổi theo Liên sang bên kia đường, vào trung tâm thương mại. Cũng vừa hay, tôi nhìn thấy một bóng dáng khác đi bên cạnh, họ cùng nhau bước vào chiếc taxi, mất hút trong chiều mưa Hà Nội âm u ẩm ướt.
Tôi chán nản và buồn bã, bước chân vô định kéo tôi lên khu thương mại. Bỗng một ai đó phía sau giật áo tôi lại.
-Tiền thừa của chú !
Ơ, tôi ngoảnh đầu lại, thì ra là cô nhóc. Cô vừa nói vừa thở hổn hển, dường như cô đã chạy đuổi theo tôi, chỉ để đưa nắm tiền thừa chưa đến 50k. Thấy cô bé thở dốc, trong tôi chợt xuất hiện một cảm giác áy náy, tôi mua cho cô một lon coke.
-Chú vừa chạy theo ai đó đúng không?
Tôi nhìn con bé với ánh mắt dò xét, hình như nó đang quan tâm thái quá đến cuộc sống riêng tư của người khác thì phải.
Nó cười hì lảng chuyện khác.
-Nếu chú không nói thì thôi, nhưng không phải ai cháu cũng vậy đâu, cháu chỉ quan tâm đến người cháu thích thôi.
Ngụm nước trong miệng tôi bỗng dưng suýt phụt ra ngoài, trẻ con bây giờ ghê gớm thật, ngày xưa, ở cái tuổi nó, thế hệ bọn tôi đâu có ăn nói mạnh dạn như vậy. Tôi và nó. Đúng là một phát ngôn gây sốc. Tôi vẫn im lặng và mỉm cười.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu

4.Một ngày đến Nâu, tôi không thấy con nhóc đâu cả. Bình thường, nó đã mang cho tôi một tách đen đá và vài cái bánh cookies do nó tự làm. Quán vẫn vậy, đường phố vẫn vậy, nhưng hình như không có nó thì không gian hơi khác.
Chầu café một mình tiếp theo của tôi không phải đen đá như thường lệ mà là một capuchino thơm mùi kem sữa. Tôi ngạc nhiên nhìn nó như một kẻ từ ngoài hành tinh vừa rớt xuống trước mặt. Nó cũng lặng im ngồi xuống đối diện tôi, không phải cái mép dảo hoạt như những lần trước. Nó chìa ra trước mặt tôi một tấm hình, tấm hình tôi làm rơi từ quyển If you are here của mình.
-Hình như đây là người chú đuổi theo lần trước!
-Uhm.
-Người yêu chú đúng không? Trông chị ấy xinh quá !
-Uhm, người yêu cũ thôi cô bé ạ.
-Vậy , bây giờ thì sao?
-Bây giờ à? Như nhóc thấy đó, chú tuần nào chú cũng đi café một mình . Tôi cười
-Vì sao ?
-Vì chú không có ai yêu ! Tôi lại cười.
-Vậy, cháu được không ?
-Cháu à ? Ngụm capuchino trong miệng tôi lần thứ hai suýt bị ra ngoài trước mặt nó.
-Cháu nói nghiêm túc đấy, cháu thích chú từ lần đầu gặp chú cơ !
Tôi sốc. Hóa ra tôi bị cho vào tầm ngắm từ cái lần tôi ngật ngưỡng nơi bãi Giữa.
-Nhưng…
-Cho cháu cơ hội đi ! Cháu sẽ không làm phiền đến chú nhiều đâu !
Tôi không trả lời con bé. Nó hỏi mượn điện thoại của tôi, nó hí hoáy lưu số của nó lại và cười toe toét.
-Chú im lặng nghĩa là chú đồng ý !
Từ đó, tôi có người yêu, một cô người yêu khá dễ chịu, luôn biết khi nào tôi cần yên tĩnh để không làm phiền. Thực sự , tôi cũng phần nhiều bị thu hút bởi tính cách của cô nhóc, vừa tinh tế nhẹ nhàng nhưng cũng rất đỗi tinh nghịch đáng yêu. Chúng tôi sẽ cứ như thế, nếu như không có một ngày. Trời Hà Nội lại âm u, mưa lại giăng kín lối về. Liên xuất hiện trước mắt tôi với gương mặt nhòe nước. Tối đó, tôi có hẹn với con nhóc, tôi đã không nghe điện thoại, cũng quên mất rằng nó đang đợi tôi.
Gặp lại Liên khiến cho cảm giác của tôi bị xáo trộn hoàn toàn. Dù giờ đây giữa tôi và Liên chỉ còn lại tình bạn, nhưng thực sự tôi vẫn chơi vơi , tôi không biết mình làm vậy có xứng đáng với em hay không, khi em đã dành cho tôi rất nhiều quan tâm và tình cảm. Tôi cứ bị dày vò trong mớ hỗn độn ấy, khi là Liên, khi là em. Và tôi quyết định cho mình một chút thời gian.
Tôi tắt máy, chỉ để lại cho nó một tin nhắn duy nhất: “Chú xin lỗi, nhưng chú cần thời gian để xác định lại tình cảm của mình” và nhóc cũng chỉ nhắn lại cho tôi một tin duy nhất “ Cháu sẽ đợi”. Tôi hình dung được vẻ mặt của nó lúc này, tôi biết nó sẽ buồn lắm hoặc khóc hết nước mắt, nhưng tôi không cho phép bản thân mình lợi dụng nó. Những ngày qua tôi đã dằn vặt chính mình rất nhiều. Hình ảnh Liên vẫn còn trong tâm trí tôi, mặc dù, đôi lúc, trong tôi, nhóc hiện lên với gương mặt tinh nghịch và đáng yêu. Đôi khi tôi hình dung được cái nhếch môi của nó, cái nhếch môi ý chừng không thèm nói thêm với tôi bất kì điều gì.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu

5.Tôi ra đi, bay đến một phương trời mới, chị hai và anh rể đón tôi bằng nét hồ hởi hân hoan, biển Nha Trang về đêm thật bình lặng, tôi thường thả bộ lang thang từ lúc hoàng hôn, đứng trước biển, tôi thấy lòng mình thật nhỏ bé, đã đôi lúc tôi ước những con sóng kia có thể đánh trôi đi kí ức của tôi, hay ít nhất, để tôi chỉ nhớ về một người con gái, Liên hay nhóc. Tôi hay ngồi uống với một vài anh bạn đồng nghiệp trên bãi cát, và điều duy nhất là càng say tôi lại càng thấy đau khổ thật nhiều.
Một hình bóng nào đó quen thuộc, giày thể thao, váy xòe, một sự kết hợp vừa nữ tính lại vừa khỏe khoắn khiến tôi bất chợt chạy theo, không lẽ nào…Tôi đã nhầm, đó không phải là nhóc, chỉ là một sự tình cờ nhẫm lẫn, tôi mỉm cười, sao mình lại mong gặp lại nhỉ? Hơn một năm, tôi vẫn âm thầm vào blog của cô nhóc, tôi vẫn âm thầm vào face. Những entry của nhóc khiến tôi thấy mình thật không xứng đáng với tình cảm đó, nên tôi vẫn quyết định không comment. Tôi mong nhóc sẽ tìm thấy một tình yêu khác xứng đáng hơn tôi.
Tôi lại thả bộ với những ý nghĩ không tên, ngoài giờ làm việc, tôi không còn việc gì khác là đi dọc bờ biển. Tôi nhớ Hà Nội da diết, nhưng tôi không giám trở về, tôi sợ đi qua những con đường quen, khi xưa tôi và Liên cùng đi, đã lâu rồi, có lẽ như cảm xúc trong tôi đã chai lì, cho đến ngày tôi gặp cô nhóc. Càng ở bên, tôi lại càng nhớ đến Liên, tôi cũng không hiểu nổi sao nội tâm mình lại phức tạp đến thế. Chị ba đi cạnh lúc nào mà tôi không biết…
-Út à, chị biết Liên đã làm em tổn thương, nhưng em nên mở lòng mình ra đi, thấy em cứ thế này, tội nghiệp lắm.
Tôi mỉm cười, tôi vẫn đang chờ đợi. Nếu không phải là nhóc, tôi không biết mình sẽ mở lòng ra với ai được không nữa, tôi muốn thời gian trả lời cho mình câu hỏi bây giờ trong tôi là Liên hay nhóc ngự trị. Nhưng dường như, thời gian đã làm cho mọi sự thay đổi đi rất nhiều, và ta không thể kiểm soát được nó, con nhóc đặt trạng thái in relationship với một người khác, ngay khi tôi quyết định sẽ tìm lại, ngay khi tôi quyết định chọn cho mình một lối đi có tên nhóc, Nâu và những chiếc bánh cookies. Tôi buông xuôi ý định trở về Hà Nội. Có lẽ, con nhóc không còn mong mỏi sự hiện diện của tôi nữa. Vé máy bay đã đặt tôi quyết định hủy.

(Truyện tiểu thuyết) : Ngọt ngào và Nâu

6.Chiều chủ nhật, bờ biển đông đúc, gió biển thổi vào mang theo cả hơi muối mặn chát . Tôi lại thả bộ với dòng suy nghĩ đắm chìm. Nhìn ra phía biển xa, tôi tự hỏi trong những con thuyền thấp thoáng, có con thuyền nào dành cho tôi.
- Này chú, có ai nói với chú là trốn chạy không bao giờ chữa lành vết thương không?
- Này cháu, cháu có nghĩ là mình nói chuyện nhầm người không?
- Chú có nghĩ là không quay đầu lại mà nói chuyện với người khác là bất lịch sự lắm không?
- Cháu có thể chạy ra trước này mà !
Đó là những câu chào hỏi cho hơn 300 ngày không gặp , chúng tôi vẫn thế, vẫn đối đáp với nhau bằng cái giọng ngang ngang như thế. Trước mặt tôi vẫn là váy xòe và giày thể thao.
- Chú đen đi nhiều lắm , nhưng đẹp hơn !
- Có ai không sạm đi vì gió biển đâu, còn cháu, xinh hơn nhiều !
-Sao chú không trở lại, chú có biết cháu đã đợi rất lâu rồi không?
-Chú xin lỗi, tôi chỉ biết lặng im.
-Chú có biết, cháu đã can đảm đến thế nào mới đến được đây không?
-Sao cháu tìm được chú? Tôi lảng đi và nói chuyện khác.
-Cháu đưa một đoàn khách đến đây. Ngày mai, cháu về Hà Nội rồi !
Chúng tôi cùng cười ngượng nghịu, cả hai đều chẳng biết nói gì, hoặc bởi vì không biết bắt đầu từ đâu, vì có quá nhiều điều cần nói. Vậy là chúng tôi cứ ngồi im lặng bên nhau cho đến khi sương ướt tóc. Con nhóc đứng lên, nó khẽ cất tiếng:
- Cháu đi đây, mai cháu về Hà Nội, chào chú .
Mặc cho tôi chưa kịp phản ứng, con nhóc quay lưng bước đi, nó bước đi nhanh quá, một lần nữa tôi lại như hình dung được những giọt nước mắt của con bé, và bất chợt, tôi như cảm thấy mình vừa đánh mất một cái gì đó lớn lao, y hệt như cái cảm giác lần trước tôi chia tay Liên. Tôi hiểu, tôi không thể buông tay, không thể để nó đi mất.
Tôi chạy theo…

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Ghi tên anh vào trái tim

12:09 AM |

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) - Ghi tên anh vào trái tim. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!

-----------------------------------------------------------------


“Em mới đọc một câu chuyện anh ạ, nó khá giống với chúng ta ngày xưa.”

Em nắm lấy bàn tay anh thật nhẹ, em khẽ mỉm cười trong niềm yêu thương thật dịu dàng, em truyền cho anh hơi ấm từ bàn tay mình với niềm hi vọng. Anh đang chìm trong giấc ngủ và dường như cũng sẽ lắng nghe được em.
“Anh có muốn biết nó nói về điều gì không?”

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim

Anh không đáp lại, thật là, anh đang ngủ cơ mà, em thật ngốc, lại thế rồi. Em vẫn nắm lấy bàn tay anh, gió đông nhiều quá như làm bàn tay anh lạnh dần đi vậy. Anh mà lạnh là em cũng lạnh lắm đấy biết không?
“Nó nói về biển anh ạ, anh rất thích biển phải không, khi nào anh dậy chúng ta sẽ ra biển anh nhé, chúng ta sẽ giống như hai nhân vật trong câu chuyện đó, vẽ trên cát, chúng ta sẽ thật là hạnh phúc phải không anh?”
Em mỉm cười thật rạng rỡ, em sẽ mãi vui tươi như thế, để khi anh tỉnh giấc điều đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là vẻ mặt vui cười của em.
“Cơ mà không được anh à, em không thích vẽ trên cát đâu, sóng biển sẽ rửa trôi mất thôi, như thế sẽ rất là buồn, không được rồi.”
Em không mỉm cười nữa, nét mặt âu tư nghĩ ngợi, em phải làm gì bây giờ, một mình em chẳng thể lo nổi điều gì, em vụng về lắm mà, anh cũng biết đấy.
“Anh rất thích biển, phải làm chứ? Em muốn chúng ta như hai nhân vật kia, nhưng em lại cũng không muốn làm những điều họ đã làm. Ngớ ngẩn quá đi, em phải làm sao anh nhỉ?”
Có tiếng cửa phòng mờ làm em giật mình. Người ta đã đến rồi đấy anh ạ, anh yên tâm nha, mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi mà.
“Đến giờ tiêm thuốc cho bệnh nhân rồi.”
“Vâng.”
(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim
(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim
Em đặt tay anh xuống hết sức nhẹ nhàng để không làm anh tỉnh giấc rồi đứng lên và nhìn chị y tá với ánh mắt như mong cô ấy sẽ không làm anh của em bị đau.
Em kĩ càng nhìn từng cử chỉ của chị y tá, cẩn thận nhìn cả nét mặt anh khi đang ngủ, trên gương mặt đẹp diệu kì kia không có chút gì của sắc thái đau đớn, và vì thế chợt em thấy lòng mình bớt lo lắng đi phần nào.
Hoàn thành xong công việc của mình, chị y tá nhìn em cười nhí nhảnh.
“Em thật là một người bạn gái chân thành, chị ghen tỵ với em đấy.”
Em cười ngượng ngùng, anh nghe thấy không, chị ấy khen em đấy, ngoài anh ra, ai cũng nói em ngốc nghếch khờ khạo cả, toàn để người ta bắt nạt, giờ thì có chị ấy khen em nữa, em mừng và hạnh phúc lắm anh ạ, anh dậy mau chia sẻ niềm vui với em anh nha!
“Em nên ra ngoài đi dạo chút cho thoải mái tinh thần để bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Em định nói tinh thần em rất tốt và ở cạnh an hem cảm thấy thoải mái nhất nhưng em chợt nghĩ đến những lời anh nói, nếu là anh ở đây thể nào anh cũng xoa đầu em và cười bảo em đừng có cứng đầu như thế, phải biết nghe lời người lớn chứ, em rất biết nghe lời anh đấy.
Theo lời chị y tá, em ra ngoài và hít thở không khí của những ngày đông. Trước khi đi không quên kéo rèm để ánh sáng thiên nhiên chiếu vào giúp tinh thần anh cũng thoải mái.
Em mới nghĩ ra một ý tưởng này rất hay anh ạ! Đông đang về rồi, cái lạnh ngoài Bắc này sẽ làm anh khổ lắm đây, người con trai đến từ phương Nam như anh làm sao chịu nổi cái lạnh cóng đáng sợ ở ngoài này. Em thì em chẳng tự tin có thể làm cho anh ấm áp bằng tình cảm của mình đâu, vì thế em đang đan khăn cho anh nè. Em đã phải đi khắp các cửa tiệm để tìm len hợp với anh, màu mà em thích thì lại toàn là màu mà người ta bảo trẻ con thôi à, còn màu mà anh thích thì…em không biết, sao lại thế nhỉ, sao em lại không biết anh thích màu gì nhỉ? Em thật là tệ.

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim

“Màu lam này anh sẽ thích chứ, em sợ anh không thích thì thật là buồn.”
Gương mặt anh đang ngủ thật đẹp, nhìn vào đó em nhớ anh lắm đấy anh biết không, sao anh ở ngay trước mặt mà em lại nhớ anh như vậy nhỉ. Không được, anh nói là phải đợi anh, đừng nóng vội, phải bình tĩnh chờ anh. Em của anh rất biết vâng lời mà.
Từng mũi đan, đưa dây lên lại đưa xuống, đều đều nhịp nhàng giống như là nhịp tim của anh vậy. Đan thế này sẽ lâu lắm đây, nhưng liệu khi em đan xong chiếc khăn cho anh rồi, và cho cả em nữa anh có dậy không nhỉ? Lâu như thế anh có dậy không nhỉ? Anh ngủ đã gần hai năm rồi đấy, con trai gì mà xấu ghê á.
Vừa cẩn trọng đan em vừa ngân nga hát cho anh nghe, không phải là hát ru đâu, là hát gọi anh dậy đấy, em tuy ngốc nhưng cũng biết chờ đợi là mệt mỏi, là đau lòng lắm đấy, em tuy ngốc nhưng trái tim em cũng như của người ta thôi.
Đôi mắt em lờ đờ, dạo này em ít ngủ lắm, vì toàn mơ thấy ác mộng thôi. Em từ từ gục xuống bên cạnh anh, một tay đặt phần khăn đang đan dở xuống, một tay lại nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, tay anh lạnh quá!
Như có tiếng hát ru êm êm của mẹ, em chìm dần vào giấc ngủ, chỉ mong cho những cơn ác mộng không quấy rầy, cũng mong cho những giấc mơ đẹp sẽ tìm đến anh.
Tiếng gió rít ngoài trời, đập vào cửa kính nghe thật hãi, nhưng âm thanh đó cứ nhỏ dần đi như thể vừa bị ai xua đuổi. Nhịp thở em đều đều, và em như cũng cảm nhận thấy nhịp thở của anh đều đều theo.
Giấc mơ ơi, đưa anh đến với em…
Có tiếng gì đó du dương vang lên nhè nhẹ, em thấy lòng mình bình yên lắm, mái tóc em như có bàn tay nào đó khẽ xoa xoa, em nhớ đến anh, bàn tay anh cứ giơ lên đưa về phía em là sẽ luôn đặt lên mái tóc em.
Em có cảm giác hạnh phúc như thể anh sắp trở về.
Vừa tan học là em chạy đến ngay bệnh viện, chắc anh cũng đang nhớ em phải không?
Hôm nay mọi người cười rất tươi và hầu như ai cũng đều cười cả, gương mặt ai cũng đều hạnh phúc hết ấy, tự nhiên họ làm em cũng thấy hạnh phúc theo. Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày vui vẻ.
Em nhìn thấy chị y tá hay tiêm thuốc cho anh, chị ấy nhìn thấy em thì mỉm cười rạng rỡ và chạy vội lại chỗ em.
“Em gái à, người yêu em vừa tỉnh rồi đấy, cậu ấy nói muốn gặp em liền nhưng chị biết em đang học nên…”
Em chẳng nghe hết câu nữa mà vội chạy ngay đến phòng của anh, anh bảo em không được hành xử thiếu tôn trọng người khác nhưng mà vì em vui quá, em nhớ anh quá, em chỉ muốn được nhìn thấy anh ngay thôi, em…em nhớ anh lắm.
Trái tim em đang rạo rực nhiều lắm đấy anh có nghe thấy không, nó đang đập liên hồi như thể trái tim đập loạn lên của một vận động viên điền kinh vừa chạy 100m, hoặc cũng giống như trái tim của một cô gái mới lần đầu biết yêu vậy, nhưng mà cái ngày đầu tiên anh nói yêu em em cũng đâu có bất bình tĩnh như bây giờ.
Dừng lại trước cửa phòng, em bối rối không sao đẩy cánh cửa ra bước vào trong được, em sợ nữa anh à, hôm nay không phải cá tháng tư nhưng em vẫn sợ chị ấy dối em, nhưng chắc không phải đâu anh nhỉ, chị ấy thương em mà, chị ấy không nhẫn tâm gạt em đâu phải không? Nhưng em vẫn sợ lắm, lỡ khi em vào mà anh vẫn còn đang ngủ thì sao, lỡ khi em vào mà anh…. Em lạ lắm anh ạ, cảm giác của em lúc này cứ rối tung lên sao ấy, rõ ràng là em thấy mình đang rất hạnh phúc, rõ ràng là em thấy mình đang tràn đầy hi vọng, nhưng sao cứ có cái gì đó cản trở em đến gần cái hạnh phúc và hi vọng đó, em cứ sợ một điều gì đó rất khó hiểu.
Nhưng rồi cuối cùng em vẫn mở cửa, rất khẽ như mọi khi dù lúc này tim em vẫn còn đang loạn nhịp.
Khi cánh cửa mở ra, em như nín thở chờ đợi điều sẽ đến với mình. Anh, sẽ là anh, sẽ là anh, sẽ là anh được không?
“Nhi à, sao em đến muộn quá vậy?”
Em chựng lại, mọi giác quan như sẵn sàng làm sai nhiệm vụ nếu như bị ai đó điều khiển lúc này.
Chỉ là giọng nói của anh thôi, chỉ là chất giọng ấm áp dịu dàng đầy yêu thương đó thôi em đã như thế rồi, em đứng giữa ranh giới của ngoài và trong, đã mở cửa nhưng lại không nhìn thấy anh, vẫn cứ đứng trong cái tư thế đó hồi lâu.
Anh đã trở về thật rồi.

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim

Sao em không chạy ngay lại ôm lấy anh, sao em không bật khóc òa lên, sao em không đánh anh vì đã bỏ rơi em suốt thời gian qua, sao em chỉ đứng như thế trong một tư thế bất lợi cho bản thân, sao em lại như thế hả, sao em lại thế??? Vì em ngốc quá ư? Đâu phải thế hả anh? Nếu là em ngốc, nếu là em khù khờ thì em đã làm tất cả những điều đó rồi. Chỉ là…em quá hạnh phúc thôi anh ơi, em quá hạnh phúc.
Anh có biết được cảm giác lúc này của em nó đơn giản thế nào? Không phức tạp như hồi nãy đứng trước cửa phòng, nó chỉ cần được diễn tả bằng một từ duy nhất thôi là hạnh phúc. Là hạnh phúc đó anh. Em đang thực sự, thực sự, thực sự rất hạnh phúc.
Hồi lâu như thế sao anh không nói gì nữa? Một thoáng sợ hãi em liền mở ngay cửa ra để nhìn vào trong.
“Nguyên…”
Anh đang nhìn em, anh mỉm cười.
Không như là một người đã ngủ lâu ngày trở dậy, gương mặt anh vẫn hồng hào và đầy sức sống, cùng với nụ cười làm bừng sáng cả cuộc sống, anh trở nên đẹp như một thiên thần.
Em cứ ngỡ đây là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp tuyệt vời. Nhưng em tham lam không mong muốn đây chỉ là một giấc mơ đâu.
“Anh đã về rồi!”
Câu nói của anh ngọt ngào đến nhường nào, ánh mắt anh ấm áp biết bao nhiêu, con tim em như được ánh nắng xuân dịu dàng chiếu rọi dù giờ mới là đông.
Sống mũi em bắt đầu cay cay rồi.
Em muốn trách anh xấu lắm, muốn đánh anh lắm, muốn giận dỗi anh lắm, muốn được làm những gì mà những người con gái trong hoàn cảnh em sẽ làm lắm, nhưng mà em lại sợ. Hai thứ sợ và vui cứ đan xen nhau làm em bối rối biết nhường nào, khiến em lại chỉ biết đứng yên nữa.
Anh không hỏi han em cảm thấy thế nào, đang trong tình trạng ra sao, anh chỉ cười và cũng vẫn giữ như khoảng cách của hiện tại.
“Em gặp chị y tá của anh rồi chứ?”
Tự nhiên em thấy sao sao ấy, có gì đó không được thoải mái cho lắm, chị y tá của anh, sao lại là chị ấy.
Em dồn nén tâm trạng đó và nhìn anh, em chỉ sợ anh sẽ nhìn thấy suy nghĩ em khi nhìn vào mắt em thôi.
“Chị ấy nói anh tỉnh dậy rồi, vì thế mà em vui quá chạy đến đây ngay, em còn ngắt lời chị ấy nữa, em không nghe theo lời anh mà cư xử bất lịch sự với chị ấy rồi, chỉ vì em…chỉ vì em…”
Em giật mình khi vòng tay anh nhẹ nhàng ôm lấy em. Tự nhiên trong giây phút đó nước mắt em đã chảy ra, em bật khóc thật to, em biết lúc này em thật trẻ con và anh đã bảo em cần mạnh mẽ và chín chắn hơn, nhưng cũng chỉ vì…chỉ vì em…
“Anh biết rồi, anh xin lỗi, là anh có lỗi, tất cả đều là do anh đã làm em đau khổ, anh xin lỗi…”
Câu xin lỗi cùng giọng nói nghẹn ngào của anh cứ thì thầm bên tai em như thế, bàn tay anh dịu dàng vỗ về em như để xoa dịu và dỗ dành. Lúc nào với anh em cũng giống như một đứa trẻ hư không biết nghe lời.
Ngoài trời có thể đang lạnh lắm nhưng ở đây em thấy ấm áp lắm anh ạ, ấm vô cùng, như thể sẽ chẳng một điều gì của tiết đông có thể làm em thấy rung mình vì lạnh.
Em vẫn khóc, vì em không dừng nổi, vừa khóc vì tủi thân, vừa khóc vì hờn dỗi, lại vừa khóc vì hạnh phúc. Em cứ khóc như thế thôi.
Em cũng ôm anh và ôm chặt hơn, nỗi sợ hãi làm em muốn níu kéo, muốn giữ lấy anh cho riêng mình. Chúa ơi, con mong đây không phải một giấc mơ.
“Anh xin lỗi vì đã bắt em phải chờ đợi, nhưng giờ anh đã quay trở về rồi, em hãy yên tâm, đừng khóc nữa.”
Em bướng bỉnh cứ ôm lấy anh không chịu buông, nước mắt đã vợi đi nhưng vẫn còn chảy.
“Ngốc à, trời lạnh thế này nước mắt em sẽ làm áo anh ướt và anh sẽ lạnh mất.”
Anh xoa đầu em, cử chỉ mà chỉ mình anh mới làm với em mà thôi, cử chỉ chan chứa cả ngàn yêu thương của riêng anh. Vì điều đó, em lập tức ngừng khóc và chuyển sang mỉm cười. Chúa ơi, con mong đây mãi mãi là hiện thực.
Ngày hôm nay, em đã hiểu những nụ cười của mọi người trong bệnh viện.
(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim

Mùa đông mà ra biển sẽ rất lạnh, em đã thật ngớ ngẩn khi đề nghị với anh điều đó rồi, em biết anh sẽ chẳng bao giờ từ chối đề nghị nào từ em, nhất là sau một khoảng thời gian anh cho là đã làm em đau khổ anh sẽ càng muốn bù đắp mà không khước từ em, thế mà em vẫn ngốc nghếch làm điều em muốn.
“Đã lâu rồi chúng mình không cùng nhau đi chơi mà sao em buồn hoài vậy?”
Em mếu máo như sắp khóc, nhìn thấy anh cười em càng thấy mình sao lại quá trẻ con để anh lúc nào cũng phải lo lắng và cố làm em vừa ý.
“Anh còn mệt chưa đi được xa, lại còn ngoài biển nhiều gió nữa…”
Anh lại xoa đầu em, những làn gió như đan trong từng ngón tay anh, cùng với ngón tay anh khẽ đùa làm tóc em bay.
“Ngốc ạ, em lúc nào cũng ngốc hết. Anh rất thích biển cũng như anh thích em vậy, tại sao khi đến nơi anh thích cùng với người anh yêu anh lại buồn phiền và không thoải mái được cơ chứ?”
Nụ cười của anh như có ý nói em cũng cười lên. Và em đã mỉm cười. Em đã từng nói với bản thân mình là sẽ luôn mỉm cười để anh được nhìn thấy luôn hạnh phúc phải không nhỉ? Giờ em đang thực hiện điều đó đây.
Mặt biển xanh và mênh mông, em và anh ngồi trên mặt cát đưa mắt nhìn ra xa. Sóng biển không ầm ầm, nó rất bình lặng. Liệu có phải vì có hai chúng ta ở đây mà biển mới dịu dàng như thế không anh?
Em quay sang nhìn anh, đưa tay lên sống mũi cao. Sao mà những ngày qua em không làm thế này nhỉ? Sao những lúc nhớ anh em không nhìn anh thật nhiều nhỉ? Chợt lòng em lại tự hỏi liệu anh có lại bất tỉnh và chìm sâu vào giấc ngủ một lần nữa không?
Anh nắm lấy bàn tay em thật nhẹ, rồi chẳng nói gì cũng thật nhẹ đáp lên môi em một nụ hôn. Kể từ ngày chúng ta gặp nhau, quen nhau, yêu nhau anh chưa một lần hành động kiểu này. Có lẽ lúc này anh đang thấy tiếc những tháng ngày đã qua, anh thấy tiếc vì đã không làm như thế này với em sớm hơn, anh thấy giận vì đã để em phải chịu ấm ức. Em dường như đã đọc được những cảm xúc đó qua hành động của anh. Em ngốc, nhưng khi trái tim em đã biết yêu thì nó mới là trung tâm điều khiển những suy nghĩ về tình yêu của em, khi yêu em sẽ không ngốc đâu.
Sau nụ hôn đó, em đỏ mặt cúi gằm xuống, các ngon tay nghịch nghịch tỏ vẻ bối rối vô cùng.
Anh lại xoa đầu em. Rồi sau đó anh quàng chiếc khăn mình đang đeo cho em, đó là chiếc khăn em đã đan, thật kì lạ khi em đan xong cũng là lúc anh tỉnh giấc. Anh đã rất thích nó.
“Cô gái Bắc như em tự tin là chịu được cái lạnh ở đây hơn anh hay sao? Anh là con trai đấy em biết không hả ngốc?”
“Con trai thì sao chứ?”
Em hơi vênh mặt lên hãnh diện, cảm giác bối rối cũng nhanh chóng biến mất.
Sóng hình như bắt đầu nổi lên, tiếng sóng, tiếng gió, tiếng của yêu thương hòa hợp thành một bản tình ca nhẹ nhàng, êm ái. Là anh đã tạo lên tất cả những điều trong cuộc sống khiến em hạnh phúc, em cảm thấy mình may mắn hơn là bất hạnh khi phải chờ đợi anh suốt thời gian dài đau khổ.
“Trong câu chuyện đó hai nhân vật chính làm gì trên biển?”
Anh nhẹ nhàng cất tiếng hỏi làm em giật mình thoát khỏi thế giới mình vừa tạo ra. Nhắc đến câu chuyện đó em cười tươi.
“Ah! Hai người họ vẽ trên cát, vẽ nhiều lắm, thích thật anh nhỉ?”
“Em bị lừa rồi ngốc ơi!”
“Sao?”
Em tròn to đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh không chớp mắt luôn.
“Sẽ như thế này này.”
Nói rồi anh đứng bật dậy, lấy một cành cây nhỏ và ra gần bờ biển vẽ một cái gì đó lên mặt cát. Em tò mò lại gần và nhìn thấy dòng chữ “Nhi, anh yêu em!” được vẽ trong một hình trái tim. Nhưng em vừa nhìn thấy hình ảnh đó thì một làn sóng đã trào tới và cuốn trôi mất tất cả, chỉ để lại một mặt cát nhẵn trơn chẳng có gì.
Em hụt hẫng nhìn anh như đứa trẻ vừa bị giựt mất kẹo, thì đúng là em vừa bị tạo hóa trớ trêu giựt mất hi vọng.
Anh quay sang nhìn em, ánh mắt chan chứa rất nhiều cảm xúc lẫn lộn mà em không thể đọc được, và giọng nói của anh cũng làm cảm giác em trở nên mơ hồ khó hiểu.
“Nếu cũng như thế em viết tên anh trên mặt cát này, sóng biển sẽ cuốn trôi mất không bao giờ mang trả lại và vô tình em đã buông anh ra đấy em biết không ngốc của anh?”
“Em xin lỗi…”
Đôi mắt em rơm rớm, em thật ngốc mà, một câu chuyện thì sao có thể là cả cuộc đời và cả chuyện tình của chúng ta, nó chỉ khắc họa một phần rất nhỏ mà thôi và em đừng vì nó mà mong chờ điều gì cả.
Anh lại dịu dàng ôm lấy em vào lòng và thì thầm bên tai em.
“Cảm ơn em đã chờ đợi anh đến tận ngày hôm nay, cảm ơn em rất nhiều, nếu anh phải ra đi thì chỉ xin em hãy ghi tên anh vào trái tim mình, ở nơi đó hãy yên tâm là sóng biển cũng như không một điều gì có thể xóa nhòa mất.”
Những lời anh nói thật lạ. Sao cứ giống như những lời nói cuối cùng trước khi đi xa mãi mãi.
Em còn chưa kịp nói gì cả.
“Anh yêu em.”
Và anh đi thật.
Anh biến mất như một thứ ánh sáng vụt tắt rất nhanh, biến mất như dòng chữ trên cát bị sóng cuốn trôi, biến mất như một giấc mơ mà em không thể níu kéo.
Anh đã nói con người ta chỉ tính táo nhất khi mà con người ta cận kề nỗi sợ hãi lớn lao nhất. Là thế thật sao anh? Sự thật phũ phàng đến thế sao anh? Em phải làm sao để tin? Thậm chí anh còn chưa dạy em cách làm thế nào để có thể ghi tên anh vào trái tim mình.
“Đến giờ tiêm thuốc cho bệnh nhân rồi.”
Là một giọng nói quen thuộc làm em chợt bừng tỉnh giấc. Em vừa mơ, là một giấc mơ, không biết là ác mộng hay là gì nữa, sao nó cứ vừa vui vừa buồn vậy?
Em nhìn lại chiếc khăn trong tay mình, vẫn chỉ được vài phân, và anh thì vẫn nằm đây, bàn tay em vẫn nắm lấy tay anh. Là một giấc mơ thật rồi.
Trong giấc mơ kì lạ đó, em đã hạnh phúc, cũng đã đau khổ, và sau giấc mơ đó em cũng hạnh phúc cũng có phần đau khổ. Anh xấu thật đấy, lúc nào cũng làm em khó nghĩ cả.
“Tình trạng của bệnh nhân có phần tiến triển hơn rồi đấy, đúng là một tin tốt cho em rồi.”
Chị y tá cười. Thông tin mà chị ấy mang đến thật là tốt.
Trước khi đi chị ấy còn không quên dặn em.
“Cố gắng chăm sóc tốt, cậu ấy sẽ sớm tỉnh dậy thôi.”
Không như những câu động viên mọi ngày, em cảm thấy đây sẽ là một lời tiên đoán chính xác anh ạ. Và em mong anh cũng sẽ tỉnh lại như trong giấc mơ đó, chỉ là cuối cùng anh sẽ mãi mãi bên em.

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Ghi tên anh vào trái tim

Ngồi xuống bên cạnh anh, em lại nắm lấy bàn tay anh. Bàn tay anh ấm quá, tình trạng của anh mỗi lúc một tốt hơn, em mừng lắm. Giấc mơ kia có lẽ chỉ là một điềm báo cho những điều tốt lành sẽ xảy ra. Em sẽ nghe lời anh, sẽ tiếp tục chờ đợi, sẽ không gấp rút nóng vội nữa. Anh cứ ngủ như thế lâu thêm chút nữa cũng được miễn là anh nhất định phải tỉnh dậy nha anh.
Em biết em không nên tin vào câu chuyện kia rằng chúng ta sẽ cùng nhau ra biển nơi anh thích để viết những điều mình mong muốn lên cát nữa, nhưng em biết có một điều trong câu chuyện đó mà nữ chính mong muốn và em cũng muốn thế là:
“Em mong muốn chúng mình sẽ có một ngôi nhà bên bờ biển, trong ngôi nhà đó không cần nhiều thứ đầy đủ tiện nghi chỉ cần trong đó có anh, có em, có nụ cười hạnh phúc và hơn cả trong ngôi nhà đó có tiếng cười của những đứa con chúng ta.”
Em lặng ngồi nhìn anh, cả hai bàn tay của em nắm lấy bàn tay anh.
Nếu ghi tên anh vào trái tim mình rồi em nhất định sẽ không ngừng chờ đợi.
“Cảm ơn em, ngốc của anh…” 

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Chia tay

12:05 AM |

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) - Chia tay. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!

-----------------------------------------------------------------


Rào! Rào! Rào….!
Một cơn mưa to vội vàng chợt đến. Mưa như trút, chớp sáng loáng chỉ đủ làm ta vội ngước lên và càng rảo chân tìm chỗ trú. 21h30, cái giờ mà thời điểm với tiết trời mưa nắng thất thường thế này thì ở nhà vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Tuy chưa phaỉ là muộn nhưng hai bên đường người ta đã tắt điện tối om, chỉ còn vài ba người có việc mới đang rảo bước về nhà. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng gió rít trên những hẻm ngõ sâu hút, tiếng lá cây ào ào, mọi thứ đều vội vàng.

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Chia tay

Nhi vẫn đứng đó, nhỏ nhắn trong bộ quần áo xanh rộng thùng thình, đầu đội chiếc mũ len tím nhạt ản khuất sau chiếc ô nhỏ. Gió muốn giật lấy chiếc ô đó từ tay Nhi, mưa làm nhàu nát chiếc ô bé nhỏ, còn Nhi, Nhi vẫn giữ chắc chiếc ô như một báu vật, điều đó thuộc về tiềm thức của Nhi mất rồi. Vì sao ư? Vì đó là món quà cuôí cùng, sự quan tâm cuối cùng mà Vinh dành cho cô. 1tiếng trước Vinh nói lời chia tay với Nhi. Sẽ cảm thấy thế nào khi một tình yêu 6 năm sụp đổ trong chốc lát? người ta có thể đau, có thể khóc hay la hét. Nhi chỉ mỉm cười và im lặng.
Mỉm cười có thể coi là một lời đồng ý chia tay không? giá mà lúc đó Nhi nói được thì câu trả lời của Nhi là không. Còn sự im lặng cũng vậy chứ? đều là sự đồng ý?
Nói chung là người ta có thể trả lời bằng sự im lặng hay là mỉm cười khi không muốn trả lời bằng từ ngữ, và tất nhiên cũng có thể hiểu những câu trả lời này theo nhiều cách khác nhau, và điều đặc biệt ở cách trả lời này là hiểu theo nghĩa nào cũng được!
-“ Như đã nói từ tháng trước chúng ta chia tay em nhé ! ”
….
-“Em mỉm cười là đồng ý?”
….
(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Chia tay
(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Chia tay

-“Anh xin lỗi, em hãy tìm người phù hợp với em … ý anh là còn rất nhiều người tốt hơn anh…- ngập ngừng- Sắp mưa rồi, em cầm ô về nhà sớm nhé ”
.…
- “ Anh về trước…”
Tiếng bước chân xa dần và mất hẳn. Nhi vẫn đứng đó, Nhi không khóc, là vì cô không hề đau khổ? Không, tận cùng của nỗi đau không phải là những giọt nước mắt mà là không thể khóc thành tiếng. Không đau sao được khi trái tim chảy máu, chia tay đâu phải là sự giải thoát? Giải thoát ư? Có lẽ điều đó đã thuộc về Vinh mất rồi. Vinh đi mà không ngoảnh mặt. Mà cũng tốt,nếu lúc đó dù chỉ là một chút lưỡng lự của Vinh thôi có lẽ đôi bàn chân nhỏ bé này sẽ không giữ nổi Nhi mất. Đúng, Nhi vẫn còn yêu Vinh, rất nhiều. 6 năm không phải là quãng thời gian quá dài nhưng đâu phải quá ngắn, đủ cho Nhi biết thế nào là tình yêu. Tình yêu là gì? Là gì mà khiến tim Nhi đau buốt đến thế?
Nhi chìm trong những suy nghĩ mơ hồ. Nhi không sai, không hề sai. Vinh cũng vậy. vây sao phải chia tay?
Mưa, vẫn mưa, rất to. Tiếng mưa ào ào, xối xả, ông trời hình như đang phiền muộn điều gì và đang trút nó xuống nhân gian thì phải. Giá như con người ta ai cũng có thể trút nỗi phiền muộn một cách dễ dàng như thế, giá như lúc mới sinh thành thượng đế ban phát sẵn cho chúng ta điều đó. Đâu phải ai cũng có thể trút nỗi muộn phiền ra ngoài? Con người ta mấy ai có thể thắng thắn chia sẻ nỗi đau cho người khác?
Vậy sao Nhi không nói gì khi chia tay? Vì sao Nhi không níu giữ? Sao chỉ im lặng và mỉm cười?

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Chia tay

Có thể nói được gì khi người khác không còn yêu mình nữa, níu giữ một tình yêu không trọn vẹn ư? Sẽ còn gọi là hạnh phúc không khi sống với một người mà mình không yêu? Vậy thì Vinh ra đi cũng là tìm sự giải thoát cho cả hai thôi. Sau khi chia tay Vinh sẽ sống tốt chứ? Tốt, tốt lắm. Vinh sẽ lấy một cô gái giàu có vào tháng sau. Mấy ngày trước đó Vinh đã nói hết yêu Nhi, trái tim đã có hình bóng người con gái khác, bên Nhi chỉ là nghĩa vụ bởi những gì mà Nhi đã làm cho Vinh mà thôi. Nhi không tin. Làm sao con người ta lại có thể dễ dàng vứt bỏ tình yêu 6 năm với bao sóng gió và hi sinh đến vậy? Tình yêu 6 năm chẳng lẽ lại không bằng cái thứ tình cảm mà Vinh cũng gọi là tình yêu kia dù nó chỉ mới bắt đầu trong 2 tháng? Nghĩa vụ ư? À, đúng rồi. Nhi đã luôn bên Vinh những ngày Vinh học lên thạc sĩ, đã quan tâm Vinh bằng tất cả tình yêu của mình. Những ngày tháng khó khăn đã qua, tưởng rằng tình yêu sẽ có kết thúc có hậu. Nhưng sự thật là như thế đó, cái mà Nhi nhận được chỉ là nghĩa vụ. Vinh đã có một tình yêu mới và một cuộc sống tốt đẹp phía trước. Chỉ cần Vinh hạnh phúc thì cô cũng hạnh phúc. Người ta có thể hạnh phúc được không khi người khác quay lưng lại với tình yêu của mình? Làm gì có ai cao thượng đến vậy? Vinh ra đi để lại cho Nhi nỗi đau cào xé trái tim cô, Vinh hạnh phúc khi rời xa cô đến thế ư? không thế thì sao đã cưới ngay một người con gái khác?
...
Nhi cười, cười to, tiếng cười kéo dài và cuối cùng thì không thành tiếng. Nhi ném mạnh chiếc ô sang phía bên đường. Nước mưa xối xả, Nhi ướt sũng, chiếc mũ len theo gió vụt bay để lộ ra khuôn mặt tái xanh trong ánh sáng mập mờ của đèn điện đường. Anh nói tôi già hơn cô ấy? tôi già ư? tuổi thanh xuân của tôi ở bên anh và giờ nó đã qua rồi, vì tôi đứng với một thạc sĩ như anh trông kệch cỡm quá nhỉ? Tôi nhà quê khi nên thành phố đã lâu ư? Có ai đổi được tiếng địa phương, tiếng mẹ đẻ, tiếng quê hương mình hoàn toàn không anh? Hay là chỉ có những kẻ như anh đang muốn gột rửa quá khứ của mình ngay cả nơi mà anh đã sống suốt những ngày tháng ấu thơ để hợp với chốn thị thành? Tôi chỉ như một gia vị trong cuộc sống của anh? Như là một lọ gia vị anh đã dùng cho bữa ăn thêm mặn mà và giờ thì anh muốn ăn ngọt? Anh đã tìm thấy cái mà anh gọi là hanh phúc, thế còn tôi? Đã bao giờ anh tự hỏi xem tôi sẽ sống ra sao chưa? Tôi sẽ gượng dậy thế nào? Anh quay lưng lại với tôi với lí do không còn yêu tôi nữa. Anh nói anh chia tay không phải vì sự giàu có cuả cô gái ấy, rằng anh không phải kẻ bội bạc! Anh à! Một người đàn ông chân chính không dùng lời nói để thanh minh,không dùng lời nói để biện hộ với cả ngàn lí do và anh biết không, họ sẽ không bao giờ so sánh sự thua thiệt giữa hai người con gái. Nhìn anh kể lể và thanh minh rằng anh không phải là kẻ bội bạc trông anh mới tệ hại và đáng thương làm sao.
…Tiếng cười của Nhi tắt dần. Nhi khóc, khóc nức nở. Nước mắt lẫn trong nước mưa mà sao vẫn thấy mặn chát trong khoé môi. Nhi ngã khuỵ, đôi vai nhỏ bé run cầm cập, toàn thân Nhi lạnh cóng như trái tim cô vậy. Cô nằm trên vệ đường, mắt vẫn dõi theo hướng Vinh rời xa cô vĩnh viễn, miệng lẩm nhẩm lời bài hát quen thuộc:
“Khi nói yêu anh, vườn cây đầy hoa trái.
Khi anh nắm tay em, mây giăng giăng bay chỉ còn ánh trăng mờ
Và khi chúng yêu nhau, chẳng kẻ thù nào làm con tim ta yếu mềm…”
...
Ánh đèn pha sáng chói cùng với tiếng phanh xe gấp không khỏi làm Nhi thoảng thốt. Một chiếc tắc xi tấp vội vào lề đường, giọng người con trai bước xuống xe đầy lo lắng :
-“ Nhi, về thôi “
Nhi ngước đôi mắt đờ đẫn nhìn người vừa bước xuống, miệng vẫn lẩm nhẩm. Người đó xốc Nhi lên và cố dìu cô tới chiếc tắc xi đang đợi sẵn. Nhi cố né tránh với chút sức lực cuối cùng, hai tay cô bấu chặt vào cột đèn bên lề đường, miệng mếu máo.
- “ Muộn rồi về thôi em” - Giọng người con trai rất to như cố lấn đi tiếng mưa đang ào ạt.
Nhi lắc đầu, miệng ú ớ những từ rời rạc như muốn thanh minh một điều gì đó.
-“ Vinh….Vinh…đợ…đợ…đợi…đến…đến…”

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Chia tay

Người con trai nói như quát:
-“ Không đợi chờ gì hết, thằng đểu cáng đó không đến đâu. về nhà mau”
Khuôn mặt Nhi nhăn lại,Nhi cau mày, bặm chặt môi, cô khóc và la hét. Hết khóc lại cười sặc sụa. Người con trai nét mặt khổ sở hơn.
-“ Anh xin lỗi. Về cùng anh nào em gái. Về không ốm, nếu ốm làm sao mai em đợi Vinh tiếp được. Ngoan,về nào em”.
Có vẻ như lời khuyên của anh trai Nhi đã có hiệu lực. Nhi ngừng khóc, khuôn mặt đẫm nước mưa, ngây dại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hai anh em ướt nhèm, người anh gỡ nhẹ tay em gái khỏi cây cột đèn bên vệ đường, Cô em gái ủ rũ, tóc dính đầy những lá me dại, cô cố lê người đứng dậy. Mệt quá, đau quá, cả cơ thể nhỏ bé của cô đã mất hết sức lực. Đôi chân đã mất hết cảm giác, tê cứng, Đúng thôi, cô đứng đó rất lâu, rất lâu rồi. Cô muốn ngủ.
Trong đêm mưa đó, người ta thấy một người con trai cõng trên lưng một cô gái nhỏ, cả hai đều ướt sũng, đang vội chạy tới chiếc xe còi inh ỏi bên vệ đường, hình như họ tới bệnh viện.
……
Từng cơn gió khẽ thoảng qua khung cửa sổ có hàng rào thép giăng kín, hất nhẹ tấm rèm cửa trắng muốt. Trong căn phòng nhỏ, người anh trai với đôi mắt thâm quầng –sau một đêm thức trắng- nắm nhẹ tay em gái:
-“Em thấy trong người thế nào rồi ?”
Nhi im lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm người đối diện một cách ngây ngô.
-“Em muốn uống nước không?”
Im lặng.
- “Vậy em muốn đi đâu anh đưa em đi.”
-“ Vinh…..em….đi….”
Như không chịu được, anh trai Nhi bật dậy, đôi bàn tay anh giữ chặt vai em gái:
-“ Nhi, nghe anh nói này,Vinh đã lấy vợ, đã hơn 2 tháng nay rồi. sao mãi em không chịu hiểu ra vậy, em định sống như này mãi bao giờ nữa, em định ở đây đến hết đời sao Nhi, tỉnh lại đi
em.Nhi, Nhi”
Anh vừa nói vừa lay, Nhi mếu máo.
-“ Không…không…anh…dối…”
-“ Không gì nữa, hai tháng nay ngày nào em cũng trốn ra chỗ đó đợi cái thằng vô ơn đó, em thấy ai đến chưa? Hay là lần nào cũng ngất xỉu rồi anh lại phải đưa em về ?”
Nhi thẫn thờ.
-“ Vinh đã có gia đình, đã có cuộc sống mới, còn em, em phải gượng dậy chứ, em còn bố mẹ, còn anh, còn bạn bè, em hãy quên Vinh, em…”
Anh trai chưa nói hết câu, Nhi bỗng nhiên la hét và cào cấu anh, người anh chẳng biết làm gì ngoài đứng yên nhìn em gái, bất lực.
Cánh cửa phòng hé mở, có tiếng bước chân đi về phía hai anh em.
-“ Tiêm cho cô ấy liều an thần, y tá Linh”.
-“Vâng, thưa bác sĩ”
Chờ cho Nhi chìm vào trong giấc ngủ, anh khẽ hỏi ông bác sĩ đứng bên, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú em gái.
-“ Bệnh tình của em cháu hôm nay có tiến triển gì không bác sĩ ?”
Ông bác sĩ già đưa đôi mắt hiền từ nhìn người thanh niên đứng cạnh mình, dường như có chút lưỡng lự, ông bác sĩ từ tốn:
-“ Anh biết đấy, nếu như không tính từ tháng trước thì tháng này em gái anh đã trốn viện 7 lần rồi. Tôi nghĩ chứng bệnh hoang tưởng mà em gái anh mới mắc phải có thể sẽ khiến chúng tôi gặp khó khăn trong việc điều trị bệnh cũ của cô ấy”
Người thanh niên có khuôn mặt với những vết cào xước cũ và mới,quay người sang nắm lấy tay ông bác sĩ:
-“Xin bác hãy gắng hết sức giúp em gái cháu, thú thực gia đình cháu không biết nên làm gì để giúp nó nữa.”- đôi vai anh run lên bần bật.
………………………………..
Nắng chiều chiếu xiên qua ô cửa sổ nhỏ, nơi đó một cô gái trong bộ quần áo xanh bệnh nhân đang nằm bất động trên chiếc giường ga trắng muốt, ô cửa sổ nhỏ đó thuộc khu nhà B bênh viện TâmThần Trung Ương.
………………………………..
Tình yêu là gì mà khiến con người ta đau lòng đến vậy khi chia tay? 

(Truyện tiểu thuyết tình yêu hay) : Chia tay
-----------------------------------------------------------------
Read more…

24h yêu

12:03 AM |

(Truyện tiểu thuyết) - 24h yêu. Truyện tiểu thuyết tình yêu, trọn bộ tiểu thuyết tình cảm hay có tại website!

-----------------------------------------------------------------

Số điện thoại quý khách liên lạc hiện không nhấc máy….” và sau đó là tiếng tút…tút…tút… một người nào đó đút vội dế noki vào túi quần và chạy vào lớp học thim.

(Truyện tiểu thuyết) : 24h yêu

Cách chổ đó khoảng mấy căn nhà, trong căn phòng riêng rất cá tính được nền với màu hồng của con gái, trên tường có mấy tấm hình diễn viên Hàn quốc ( Lee Min Hoo ý !!!) đẹp zai kinh!. Từ phòng tắm, nó, tay cầm khăn tấm bước ra. Phát hiện dế cưng có tin nhắn và 1 cuộc gọi nhỡ. Nó đọc tin nhắn: “ A chờ em 8h tối ở công viên…em ra nhé !”

Nó biết nó sẽ làm gì…và nó sẽ ra đó….nó đang mỉm cười ?
8h tối , tại công viên
Một boy đang đứng dưới gốc cây ăn mặc lịch sự, tay cầm bó hoa và 1 món quà…Chờ…Gió buổi tối se lạnh làm anh chàng cũng run rẩy khắp mình.
8h5’
Nhox vẫn đứng đó, cậu con trai vẫn đứng dưới gốc cây…thở dài….hơi thở lạnh buốc…
(Truyện tiểu thuyết) : 24h yêu
(Truyện tiểu thuyết) : 24h yêu
8h15’
Một cái bóng mờ trong đêm dần hiện rõ ra, đang tiến về phía nhox. Hình như là 1 cô gái, có lẽ vậy, nhox cũng không nhìn rõ, hơi tối. Tiến lại gần hơn, là 1 đứa con gái. Đúng rồi, là nó, nhox đang đợi nó. Và bây h nó đã đến. Trễ 15’, nhưng nhox thấy vui hẳn vì nó đã đến.
Nó khoát 1 cái áo len bông bên ngoài, bên trong là 1 cái áo thun Gucci màu hồng thời trang. Tiến lại gần nhox, khuôn mặt nó đôi chút nhăn nhó vì lạnh, thực chất là nó đang zận nhox vì đã hẹn nó ra ngoài buổi tối lạnh đến thế. Haha, đến muộn nhưng người zận k phải là nhox mà là nó, nó rất sợ lạnh, vì thế nó càng nhăn nhó hơn. Khi nhăn nhó, khuôn mặt nó bé bỏng làm sao , hồn nhiên và xinh đẹp.
- A hẹn em ra đây có gì không.
Nó mở lời trước phá tan không khí im lặng của cỏ cây. Tiếng hi hút xào xạt do gió thổi vào từng tán cây nhỏ.
- À, a có chiện wan trọng mún nói với em.
Bên này, nó đưa ánh mắt soi mói, mún khám phá vào sâu tận trong suy nghĩ của nhox. Không đợi nó nói gì nhox tiếp lời:
- A tặng em…
Nói xong, nhox chìa món quà ra. Món quà này do chính tay nhox gói nên nhox nâng nịu cẩn thận lắm. Một chiếc hộp màu hồng tươi được nhox nâng trọn trên bàn tay phải…
- Ngày gì hở a? – Nó ngơ ngác.
- Ngày hẹn hò đầu tiên. - Nhox mỉm cười, nụ cười thiên thần ẩn chứa cảm xúc tuổi teen sắp được nhox bộc lộ.
- Ừ.

(Truyện tiểu thuyết) : 24h yêu

Cái câu trả lời cộc lốc đó, đối với nhiều, sẽ giận, giận đó. Nhưng nhox thì không, hình như là qua giai đoạn tìm hiểu bằng tin nhắn thì nhox đã quen với cách nói chiện đó. Nhox hiểu mà, một tiểu thư, đôi chút có ngang ngạnh, nhưng tính tình thì cực dễ thương, lại hiền nữa chứ !.
Nó nhận món quà như ai đó gượng ép nó bắt nó phải nhận vậy. Người khác thì nghĩ nó đang không vui, còn nhox thì sao nhĩ. Nhox lại biết và nhox đã biết trước thái độ bây h của nó ? Tại sao nhox lại biết nhỉ ? (bí mật) ^^!
- Em mở quà ra đi
- ….
Hộp quà được cẩn thận mở ra. Đập vào mắt nó đầu tiên là 1 bức thư, còn nhiều thứ trong đó, nhưng nó đã chọn bức thư, và nó đã mở bức thư. hox, nhox đã mỉm cười, đúng như dự tính của nhox.
- !!!
- Chẳng có gì trong thư cả. – Nó ngỡ ngàng. 1 lá thư trắng tinh. K có 1 chữ !
- À, bức thư này được viết bằng tấm lòng của anh, chỉ có tấm lòng của người nhận mới có thể đọc được.
- ….
- Anh tặng em một bài hát nhé !
- Vâng
Không khí yên tỉnh trong 5s và sau đó….bản nhạc nó thích được chính Nhox hát. Tuy không hay bằng ca sĩ nhưng đó là do nhox hát, hát trước một người con gái, trong cuộc gặp đầu tiền, hẳn Nhox phải can đảm lắm. Còn nó, nó đang nghĩ gì nhỉ. Nó đang quay mặt về phía khác, không dám nhìn đối diện vào 1 ca sĩ nghiệp dư. “Hjhj, đồ ngox hát cũng hay đấy”, nó đang nghĩ vậy. Nhưng trên khuôn mặt nó, chẳng có tí cảm xúc gì cả. À, cũng phải, nó là một người rất giỏi kiềm nén cảm xúc, Nhox cũng biết điều đó.
1 phút…..2 phút….Nhox vẫn hát, tiếng hát của cậu cũng đủ làm chinh phục “bà chúa im lặng” đang ngự trị công viên này. Và điều quan trọng là đã chinh phục được nó, tiếng hát làm nó cảm thấy ấm áp hơn, khi trời đang 1 lúc lạnh hơn. ^^
- ……I love u, I love u, 4ever…
Câu cuối của bài hát 4ever with u. Và….
- Đó cũng chính là điều anh muốn nói với em…A yêu em….A….
- Không
Đùng, đùng. Như sét đánh qua tai, nhox không tin nữa, bất ngờ quá, chỉ 1 từ duy nhất, 1 từ chưa đầy 1 giây được thốt lên từ đôi môi hồng nhẹ nhỏ nhắn của nó. Nhox nhìn thẳng vào mắt nó…. Nó không dùng đôi mắt long lanh để đáp trả. Nó đang ngượng chăng…Có lẽ là ngượng. Không, không phải ngượng. Nếu ngượng, thì nó đã không thẳng thắn trả lời. Có lẽ nó đã chuẩn bị câu trả lời từ trước, trước khi có cuộc hẹn hò đầu tiên này.
]Nhox đang run, run rẩy đôi chân, sắp không đứng vững nữa rồi. Nhox đứng sững, lặng người đi. Trong đầu cậu h chỉ là một mớ hổn độn của cảm xúc. Cứ ngỡ như không khí lãng mạn như thế này sẽ duy trì đến khi 2 đứa tạm biệt nhưng…“không”- câu trả lời của nó…đã phá tan giấc mơ của nhox. Điều tồi tệ đã đến, điều cậu dự đoán cuối cùng đã xảy ra.
- Anh thất vọng lắm phải không…
- Ừ…
- A đã nhận được câu trả lời, và sẽ mún….từ bỏ….và làm 1 người xa lạ…
- Có lẽ vậy…a….
- ….
- A luôn tôn trọng quyết định của em, em đã nói thế….đành vậy…]
Im lặng. Nhox không tin là mình có thể đứng vững trong những giây sắp tới….Nhox không tin rằng mình đang đứng đối diện người yêu. Khoảng cách như là 2 cực cùng dấu của nam châm, sẽ chẳng khi nào xích lại gần nhau được. Thực tế chỉ khoảng 1 bước rưỡi …!
- A vẫn mún là pạn em chứ.
- Ừ thì….
- A vẫn sẽ nhắn tin với em chứ
- ….
- Không có anh chắc em pùn lắm…
- ???

(Truyện tiểu thuyết) : 24h yêu

Nó đang nói gì vậy nhỉ? Sao lại nói nhưng câu ngớ ngẩn như thế khi mình đã quyết định là “không”. Thật hài hước, người ngớ ngẩn gặp phải đồ ngốc như nhox. Nhox vẫn ấp úng trả lời như gà mắc tóc….^^
Nhox, cậu mún khóc lắm, nhưng sao không khóc được. Mà….tại sao phải khóc nhĩ…Hết hy vọng đâu có nghĩ là sẽ khóc đâu…Q tự chấn an mình…
- Thôi, trễ rồi, em phải về, chào anh.]
Câu nói đầy dứt khoát của nó, chẳng cần đợi gì, nó quay lưng bước đi. Bước đi không quay đầu
Đối với nhox, nó bước đi, cứ bước đi như không cần nhox nữa. Thực chất, đối với nó, nhox chẳng là gì cả, nhìn nó bước đi….đi….ẩn vào màn đêm….và…..!
….
10h,
Ở đó, tại công viên, vẫn có người đứng dưới gốc cây. Cảm giác lúc này của nhox như thế nào nhỉ. Phải chăng là rất đau. Đau nhói trong tin, câu run rẫy từng cơn. Đứng đó như người mất hồn. Hồn đâu mà còn nữa chứ. Cái đầu cậu vuông góc 90° với chiều dài từ ngực xuống chân.
- !!!
Bật chợt trong đầu nó bây h lóe lên 1 ý tưởng….mỉm cười…nhưng lòng đau thắt lại…nhox lũi thủi đi về…nhưng lòng vẫn còn quyến luyến….
11h, tại nhà riêng của nhox
Nhox đang online. Lúc pùn, nhox vẫn thường onl, chat với pạn pè, dạo quanh diễn đàn cư dân mạng hay nghe nhạc mp3.
[Yahoo Messenger của nhox]
Nhox đang off với tất cả mọi người, nhox đang có tâm trạng không vui nên không mún ai quấy rầy.
- [nhoxlovely_love_dt is now online] !!!
Sao nó onl khuya vậy ta. Mà thôi, mai hãy tính típ. Ta vẫn còn 1 cơ hội cuối cùng. Cuối cùng….hoặc là tiếp tục…..hoặc là….chấm dứt….
11h15’
Nhox ngủ lúc nào không hay….
11h, phòng nó
Nó, nó vừa mới tắm xong, tối rồi, nó định quậy chút rồi đi ngủ, thế là nó online.
[Đang đăng nhập bằng nick nhoxlovely_love_dt…]
Danh sách Y!h hiện ra, trống trơn, chẳng có ai online cả, thực ra là chỉ có nhox online( nhox để off mà ) nó không biết rằng nhox đang online. Nhân cảm xúc lúc này nó đang uẩn khuất…thế là nó viết vài dòng trên status
[Tối nay, không biết diễn tả như thế nào nhỉ.hjx. Qua đêm nay có lẽ sẽ có 2 người với 2 tâm trạng khác nhau. 1 người rất rất pùn (nhox đó). 1 người cảm thấy mình thật nhẫn tâm !!! (nó ó) ]
Ông Trời thích trêu người. Nhox đã ngủ rồi, làm sao thấy những gì nó viết trên yh!.....nó đang nghe bản nhạc Tại Anh Không Dũng Cảm của sư huynh akira. Bản nhạc hay quá, ru nó ngủ lúc nào không hay….nhox và nó…..không biết có gặp nhau trong giấc mơ không nhỉ ….(^^)
6h, phòng nó
- Dậy, dậy mau, cái con này. Tối hôm qua thức cho zữ zô. Trễ h học rồi kìa – Tiếng anh 2 nó quác.
- Chưa trễ mà a, 5 phút nữa thôi.
- Mài còn nói nữa à, này thì 5 phút.

(Truyện tiểu thuyết) : 24h yêu

Anh 2 vừa la vừa nắm cái lỗ tai bé bỏng của nó kéo lên không thương tiếc. By h nó mới chịu dậy. Mắt nó vẫn còn nhắm, miệng thì lẩm bẩm rủa thằng anh 2 tốt bụng của nó. 2 anh em nó lúc nào cũng như con nít, cãi nhau woài….
6h15, nó ăn vội cái bánh mì mà a nó chuẩn bị trên bàn sẳn, lao vội ra trước cổng. Trên chiếc đạp điện Asama, nó phóng vút đi. Trong nhà nhìn ra, a 2 nó cười mỉm… - Cái con pé này chưa tỉnh ngủ nữa….!
7h50
Reng….reng….reng
Nó hôm nay vẫn bình thường. Chắc là nó đã quên chuyện hôm qua rồi. Nó dễ quên lắm, nhưng sao vẫn thấy nó vô tâm nhỉ,. Làm sao có thể quên nhanh như vậy…ít ra thì phải mất vài ngày chứ….vì nó và nhox đã có 1 time khá dài để tìm hiểu cơ mà…
Nụ cười vẫn hằng trên má nó, nụ cười duyên, rất duyên. Thề !
Cười thì cười vậy thôi, chứ bạn bè nó ai không biết nó đang pùn, nó thì lúc nào chẳng pùn. Từ khi có người nhẫn tâm bỏ rơi nó, chia tay nó phủ phàng. Từ lúc đó, nó đã tự kiềm chế mình, sống khép kín, ngày càng ít pạn hơn. Từ khi thế giới của nó chào đón nhox, cuộc sống nó đã dần trở nên như trước kia, nó vui lắm, nó lại hồn nhiên, dễ thương…nhưng chỉ bằng một nữa trước kia….Thật hài hước…Nó lại nghĩ chúng ta (nhox và nó ) gặp nhau lại là duyên trời định (=.=”).
Lớp nhox hum nay kiểm tra tới tấp, cả buổi, nhox chẳng làm được gì, chỉ toàn pùn pã và thẩn thờ. Pạn pè nhox thấy vậy, nghĩ rằng nhox thất tình, vội chấn an:
- Vui lên đi, pùn làm chi, vui lên đi, ta cùng đi….căn tin. Cả lớp nhox đồng thanh (hjx).
Nhox đang suy nghĩ, có nên nói mọi sự thật cho nó nghe. Rằng mọi chuyện không như nó nghĩ. Chẳng phải duyên nào trời định cả. Tất cả đều là sự sắp đặt. Vì sao nhox gặp được nó, vì sao nhox có thể am hiểu mọi cảm xúc của nó,…, tất cả mọi chuyện. Chẳng phải ai khác. Đó chính là thằng em hàng xóm của nhox, là…..pạn trai….of nó trước đây !!!
Nhox cứ suy nghĩ, về chuyện này, về cơ hội cuối cùng của nó. Nó không biết bắt đầu từ đâu, nhox sợ làm nó hiểu lầm…hiểu lầm….
11h20, trường nó và nhox
Reng…..reng….reng…
Nó vội vã xách ba lô chạy hì hạch lên lầu. Nó đi đâu thế nhỉ, nó học lớp 10, mà lớp 10 nằm tầng trệt mà. Nó lên lầu làm gì nhỉ ? Trên lầu là khối 12 mà….???......!!!.....Là kiếm nhox sao? Đã hết rồi mà? Sao vẫn còn kím nhau? Có uẩn khúc gì đây?
11h25, phòng học nhox
Cả căn phòng chống trơn, trên bảng, bài giảng của cô vẫn còn y nguyên. Nhưng sao chỉ còn lại nhox, chỉ còn nhox ngồi đó, vẫn bàn cuối, bạn bè thầy cô về hết rồi.
“Nhox đang làm gì vậy”,”Sao nhox không về”,”…” những câu hỏi hiện lên trong đầu nó. Nó đang ở đó, đứng nép vào cánh cửa ngoài phòng học. Nó không dám vào, không dám đối diện với nhox lúc này. Làm sao để thốt lên những câu nói đang dự tính trong đầu nó lúc này nhỉ. À, hay là như thế này….
Bản nhạc “No other” vang lên, móc vội trong túi ra, nhox thấy có 1 tin nhắn. Là của nó, nó gữi tin nhắn cho mình. Nhox mún đọc nhưng lại thôi, chắc là nó mún kiếm người trút giận đây mà. Nhox cười, nụ cười hiện lên trên đôi má. Không thèm, nhox bây h không có tâm trạng, nhox không mún cãi lộn với pé ngox – cái tên nhox đặt cho nó – Dù biết cãi nhau rất vui với nhox và cả nó.

(Truyện tiểu thuyết) : 24h yêu

Bên ngoài, nó đang cau mày. Tức quá, giá như bây h giờ đi thẳng vào trong đó, xả cho nhox 1 trận đã đời (nhox làm thùng rác của nó mà). Nhưng nó không dám…
2 người ở đó rất lâu….nó thì về trước….còn nhox 1 hồi sau mới chịu về ( bảo vệ khóa cửa phòng, đuổi cổ nhox !!!)
Buổi chiều, cả 2 đều bận học thêm túi bụi nên cũng chẳng có thời gian suy nghĩ vẫn vơ.
9h tối, cả hai đã lếch về đến nhà, mệt mõi, nhừ cả người.
Nó đi tắm rồi mới xuống ăn. Còn nhox thì cứ để y nguyên, chén 1 bữa đã đời, đói như chưa từng được đói !
10h30, phòng nó
Nó đã giải quyết mớ bài học cho ngày mai, như thường lệ, nó online. Và….bất ngờ….yahoo của nhox sáng
[neverbackdown_love_dt is now online]
Ở bên này, nhox cũng giải quyết xong đóng pài tập. Nó bật com lên và yh! Mes đăng nhập tự động. Nó quên để ẩn, để ẩn vì…. Nó mún né tránh 1 người, vì cứ thường ngày, nó vẫn onl vào h này. Nhưng hôm nay nó không để ẩn. Nó đang loay hoay chuẩn bị một file word. Làm gì nhỉ? Ai mà biết!
[Màn hình của nhox]
Buzz!
- 2 nhox
- 2…
- Sao the
- Chang sao ca
- Nhox dang lam gi za ?
- Lien wan gi` toi you – một câu nói mà nhox cũng cảm thấy rất vô duyên !
- ….
- Khuya roi di ngu di
- O` o`, nhox ngu ngon. Pp
- pp g9
[nhoxlovely_love_dt is now offline]
[Màn hình com of nhox]
Nó đang chuẩn bị nhắn cho nó 1 tin nhắn. Nội dung dài quá. Nhox viết gì cho nó nhỉ?
[You now chat with nhoxlovely_love_dt ]
“Neu ai do hoi a: a se yeu em trong bao nhieu ngay. A se noi voi ho rang a se yeu em trong 4 ngay. Do la ngay xuan, ngay he, ngay thu va ngay dong. Nhung a hep hoi lam, a se rut ngan thoi gian lai, chi yeu em trong 3 ngay. Do la ngay hom qua, ngay hom nay va ngay mai. Nhung a khong cho phep minh lam the, a can phai song’ gap, a chi mun yeu em trong vong 2 ngay. Do la ngay le va` ngay chan. Thoi thi a quyet dinh nhu the nay, du em co chiu. hay khong. A se yeu em trong 1 ngay. Do la ngay a con song ..!
A mun cho em biet 1 su that, va a mun em phai chap nhan su that do. Rang a khong phai la mon qua cua thuong de phai xuong de em tim thay 1 nua trai tim cua minh. Khong co duyen phan nao ca, mak do chi la 1 su sap dat. 1 su sap xep san. Sao e khong tu. Hoi rang vi sao a lai co so dien thoai cua em. Chang co tinh co dau em ah. Boi vi` a co 1 nguoi giup do. Em biet ai khong. Pan trai cu cua em do. Nguoi lam em dau kho day.
A xl em. Nhox mak em biet khong phai la nhox, mak la 1 cai bong cua pan trai cu cua em. Boi le, a cu tuong, pan trai cu cua em da trinh phuc duoc em, thi a co the dung cach do de trinh phuc duoc em. Va a da sai lam, sai lam. A cu mai song trong cai bong cua pan trai em tao ra cho a. A khong the lam gi hon ngoai viec nghe theo su sap dat cua pan trai em. Nhung thoi gian qua, khi duoc tiep xuc voi em qua nhung dong tin nhan ngan ngui, hay la nhung cuoc noi chien 2 nguoi (thuc chat la co toi 3 nguoi !). A moi nhan ra, a da yeu em that roi. Nhung a khong the nao thoat ra duoc vo boc vo hinh duoc. Khi nao ta yeu nhau….
A truoc day va bay h, chi toan dem lai cho m nhung cuoc cai va, a rat pun, chac la em mat time vi a lam, a xl……..A toan gay phien toai cho e.
Tu cai dem hom qua, a da lam mot viec rat y nghia, y nghia doi voi a. A da la chinh anh, chinh con nguoi anh. A da tu minh noi ra nhung suy nghi cua anh. Co le a that ngo ngan…
A rat vui khi duoc nghe cau tra loi a da cho doi rat lau….du do la dieu toi te…a van chap nhan no.
Dieu a lam bay h la se quen di em. Nhung a biet la se rat kho….
24h….24h de a quen di tat ca ve em. A se xoa ten em trong danh ba, xoa tin nhan, giau di tat ca nhung mon gia em da tang anh. Va dieu dau tien la a phai tap song mak khong co em….Haiz
24h ke tu khi em doc duoc tin nhan nay. Buc thu nay chinh la buc thu a mun viet vao la thu anh tang cho em, du a da khong muon ghi no, a tuong ket qua se nguoc lai.
24h
Truoc khi het 24h, chung ta van la “ban”, tu “ban” nhu em muon truoc do. Va sau 24h, moi thu se cham het. A khong muon nhung lich su se lap lai voi em mot lan nua. Cau nay chac han em rat quen phai khong. A cung phai lam nhu vay de quen duoc em.”
“Neu ta khong den duoc voi nhau, thi hay xem nhu chung ta la nguoi xa la !”
[Tin nhắn cuối cùng lúc 22h45]
[neverbackdown_love_dt is now offline]
10h45,phòng nó
Bản nhạc wen thuộc vang lên “Dieu ki dieu tu anh”, nó quay người sang phải.
[You have a new messenger]
“Lên yahoo đi” – nhox gửi tin nhắn cho nó. Nó cau mày, sao tự dưng kêu người ta đi ngủ, bây h lại nói lên yahoo. Hứ, con trai thật khó hiểu (^^!)
[nhoxlovely_love_dt is now online]
Đập vào mắt nó là những dòng tin nhắn offline của neverbackdown…. (nhox).
….
--- Time left 23h:59m:59s ---
Nó đã đọc bức thư, hình như, nước mắt, nước mắt đang lăn dài trên má nó. Sao nó lại khóc nhỉ, chẳng phải nó độc ác lắm sao, tàn nhẫn lắm sao. Sao tự dưng…..lại….yếu đuối đến thế…..
[You have a new messenger]
Nó lại nhận được một tin nhắn, chắc hẳn nó biết ai nhắn cho nó. Nó run rẩy đọc tin nhắn, nó vẫn chưa hết khóc.
“Ngày mai a sang chở em đi học, giờ thì ngủ đi”
Nó không dễ khóc, nhưng mỗi lần nó khóc là dai lắm….và sau đó…nó thường….ngủ….
Nó ngủ để quen đi sự yếu đuối của mình.
Bụp, đèn phòng nó tắt. Một màu đen bao trùm, zzzZZZZ….
Ở bên phòng nhox, nhox đã ngủ từ sau tin nhắn cuối cùng đó….
--- Time left 16h:59m:59s ---
- Dậy, dậy mau. Cái đồ con gái ngủ nướng. hôm qua chưa chừa hã mài.
Nói xong, a2 nó cốc đầu nó. Bổng, a 2 nó ngạc nhiên, cái tính khi ngương ngạnh của nó đâu mất tiêu rồi, nhìn sâu vào mắt nó, như chẳng thể nào đến được bến bờ…Đôi mắt buồn…buồn hơn mọi hôm. Nó vê sinh cá nhân xong, xuống bếp đã 6h15. A 2 nó hôm nay chuẩn bị cho nó 1 cái ham pơ gơ to tổ bố. không biết nó có ăn nỗi không nữa.. nó vẫn cố gắng gặm nhắm….
Tin…Tin…
Ngoài cổng có tiếng còi xe…
- Ai thế nhỉ. A 2 nó chạy ra mở cửa.
Thì ra là nhox. Nhox đã đúng lời. Trên khuôn mặt của nó khi biết nhox đến thì mừng….mừng như cô bé được ông già noel cho quà ý !
2 chúng nó cùng đi chung trên một chiếc xe, nhưng chẳng ai nói ai câu nào. Sao thế nhỉ, ngày thường có nhiều chiện để nói lắm mà. By h sao vậy ta?
--- Time left 15h:59m:59s ---
Reng…reng….reng
Vào lớp rồi. nhox và nó chỉ mún kết thúc 5 tiết dài đăng đẳng. Thời gian bây h đối với 2 đứa quý hơn tất cả….
Tíc tắc…tíc tắc…..
--- Time left 14h:59m:59s ---
Tíc tắc…..tíc tắc….
--- Time left 13h:59m:59s ---
…..
--- Time left 11h:40m:59s ---
Reng…reng….reng.
Giờ ra về
- A đi lấy xe, em đứng đợi 1 lát nhé.
- …
--- Time left 11h:30m:59s ---
Trên đường về
- Tối nay em có làm gì không, đi chơi với a nha.
- Tại sao em lại phải đi với a
- Vì ta là pạn
- …
- 7h a qua đón em
- …Dạ !
--- Time left 10h:59m:59s ---
Nó đang ngủ say.
Phòng riêng của nhox
- “cộc cộc”, “mẹ đây”
- Dạ, mẹ. có chiện gì không mẹ.
- Con đã thu xếp hành lý chưa ?
- Chưa, con chưa sẵn sàng. Con chưa thể bỏ cuộc như vậy. Mẹ biết con là người như thế nào mà.
- Nhưng bố đã….
- Mẹ yên tâm, chẳng phải mẹ đã nói nếu con kiếm được lý do thì con vẫn tiếp tục ở lại đây đó sao.
- Nhưng
- Mẹ tính nuốt lời…
- Không, chỉ là….mẹ thấy con bé đó đã đưa ra câu trả lời….và con đã nhận được nó….
- Đó chỉ là câu trả lời của riêng con. Con muốn mẹ phải trực tiếp nghe câu trả lời từ chính cô ấy….Dù có thế nào, con cũng sẽ sang Mỹ !
- ừ, vậy con hãy chuẩn bị đi…..
- ….
- Con ngủ đi, trưa rồi
- Dạ….
Tiếng thở dài của nhox đã kết thúc cuộc nói chiện giữa nhox và mẹ nhox. Mọi thứ như đã định trước. Nhox phải sang Mỹ ! ở đây quá phức tạp, ba nhox cũng muốn qua bên đó, hy vọng công việc sẽ tốt hơn, và tốt cho đứa con của họ (nhox). Nhưng…vẫn còn 1 lý do….lý do để nó được ở lại VN. Đó chính là tìm 1 đứa pạn gái có thể chấp nhận nó, chấp nhận 1 thg con trai bướng bỉnh như nó !
--- Time left 5h:30m:59s ---
5h chiều
“a định dẫn em đi đâu z”, “bí mật”, “bật mí đi”,”tới đó rùi biết”, “nhox ngox”, “uhm, chuan bi di”, “Da ^^”
--- Time left 3h:30m:59s ---
7h tối
Chẳng còn nhận ra nhox nữa. Nhox ăn mặc rất lịch sự, khác với cách ăn mặc lượm thượm ngày thường. Chọn đồ thật đơn gian. Áo sơ mi trắng đi kèm với quần bò Levi’s. Đôi converse mới tinh ( hàng hiệu đó nha !). Nhox lao vút vào dòng người đi đường với đủ thứ phương tiện.
--- Time left 3h:15m:59s ---
7h15, nhà nó
Woa, nó ăn mặc cứ như nàng công chúa cổ tích tham dự bữa tiệc của chàng bạch mã hoàng tử !!! Nhìn từ trên xuống. Mái tóc đen óng mượt, Khuôn mặt baby face cực xịn, một bộ váy màu kem sang trọng, nó đi đội giày pha lê cao phải 1 tấc. Nhox không thể tưởng tưởng nỗi, nó ngày thường đã xinh. Nhox như đang gặp phải 1 nàng tiên. Đẹp quá ! (Thề đấy)
Trước mặt nhox, nụ cười hồn nhiên trong sáng, đội mắt hiền từ ẩn chưa sức lôi cuốn kì diệu. Nhox không thể làm chủ được cảm xúc của mình. Vui ư, chắc là vui rồi. Pùn ư, có một chút (…).
- Đi thôi.
- Vâng.
Chạy qua các dãy phố nhộn nhịp về đêm, cuối cùng cũng đến nơi nhox cần đến. Đó là một Tiệm ăn sang trọng, lịch sự nữa chứ. Bước vào quán ăn, cô nhân viên phục vụ đã dẫn 2 đứa nó đến bàn đã đặt sẳn từ trước. Có hơi bất ngờ, nhưng nó vẫn để cảm xúc mình bên trong. Chưa phải lúc đâu !
Ăn xong, nhox còn dẫn nó đi ăn kem, chơi boling, gấp thú bông. Chúng nó tấp vào rạp galaxi xem bộ phim Titanic. Những thời gian vui vẻ bên nhau. Nó đã cười…không chỉ một lần….nó cười nhiều lắm….Nhox ở đó…chứng kiến mọi cảm xúc của nó…Đây là điểm yếu của nó…Và nhox đã tận dụng được điểm yếu này…!
--- Time left 0h:59m:59s ---
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Nhanh chóng. Đến chúng nó cũng không thể ngờ lại nhanh đến thế. Chỉ còn 1 tiếng đồng hồ nữa thôi mọi thứ sẽ được định đoạt.
10h, công viên
- Đây là nơi ta hẹn hò lần đầu tiên
- Phải
- Và chính nơi này đây
- ừ, gốc cây này, nơi a đã đứng cách đây 2 ngày
- …
- Hihi
- Lạnh quá nhĩ…
- ….
(Truyện tiểu thuyết) : 24h yêu

Nhox đã chu đáo choàng lớp áo khoác lên vai nó, nó cảm thấy như được che chở. Không gian yên tỉnh, chúng nó đứng đã thật lâu….Chúng nó đang làm gì vậy nhỉ? Nhớ về hồi ức xưa chăng? Không phải đâu, làm gì có hồi ức mà nhớ….vì đây là lần thứ 2 chúng nó đi cùng với nhau !
Nhox đang nhớ những lần lén nhìn nó vào những buổi chiều nó hox thể dục. Còn nó, chẳng có lần nào nhìn trộm nhox cả, nó ung dung nhìn thẳng đối phương, nó là tiểu thư mà, có gì mà không dám chứ. Nó vẫn giữ vững lập trường đó !
--- Time left 0h:30m:00s ---
Lác đác chỉ còn vài người tập thể dục, nhưng xa chổ nó đứng, chỉ là những cái bóng lướt trong sương đêm. Yên tĩnh, bây h thật yên tĩnh. Chúng nó đều thích sự yên tĩnh…Nhưng sự yên tĩnh sẽ không được duy trì lâu đâu… bởi chúng biết….time….sắp hết
--- Time left 0h:15m:00s ---
--- Time left 0h:10m:59s ---
Dừng lại được rồi, “bà chúa im lặng”. Nhox sẽ nói…
- A sẽ sang Mỹ….và ở đó mãi mãi…cùng với gia đình
- !!!
“Gì thế này”, lần này là tới lượt nó. Nó bất ngờ, trước h có bao h nghe nhox nói về chiện này đâu, sao h lại….
- Thật vậy à ?
- Ừm, A đã cố gắng hết sức để làm em có thể quên được Kut (pạn trai cũ của nó) để có thể chấp nhận được tình cảm của anh. Nhưng anh đã thất bại, thất bại thật rồi
- … - Nó im lặng.
Đứng phía sau cái cây gần đó. Mẹ nhox đang quan sát và nghe tất cả…
- Qua đêm nay, mọi thứ sẽ chấm dứt. A sẽ bắt đầu cuộc sống mới, tại 1 nơi mới. Còn em, em cứ tiếp tục cuộc sống của em.
Từng câu nói của nhox như là từng lát dao cắt ngang qua phổi nó. Nó cảm thấy khó thở…Nó không còn giữ được nữa….Nó…khóc….bắt đầu khóc rồi !
- Không có a, đầu biết chừng cuộc sống của e sẽ tốt đẹp hơn. Haha
Nhox còn cười được nữa à, nó đang khóc đấy, nhox có biết không. Gần đó, mẹ nó vẫn im lặng lắng nghe. Bà sẽ không xuất hiện đâu. Chỉ ở đó lắng nghe thôi….
- A muốn được nghe em nói lần cuối….E…
- …. – Nó không nói được một lời nào, cổ họng nó đang ứa nghẹn, nghẹn vì đau, nghẹn vì chẳng biết nói gì với nhox…
Im lặng, chỉ mất có 1 phút để im lặng. Nhox không muốn im lặng lâu được hơn
- Ừ a hiểu rồi, a về đây….
- …. – Nó ….
Bây h là tới lượt nhox quay đầu, bước đi….Chưa kịp bước thì…!
- Hãy ở lại đây với em. Một chút nữa thôi….em xin anh….
Bàn tay nó choàng lấy nhox từ sau. Siết…ngày một siết chặt…Nó như hút hồn nhox…nhox đơ như 1 cây cơ…. Nhox, chấm hết rồi kéo tay nó ra đi…..
- Không, em yêu anh…
- Muộn rồi em à, chỉ là một sự thương hại, em đang thương hại anh đó. A biết điều đó….
“Buông tay ra”, nhox kéo vội bàn tay mềm mại của nó, dù biết khó đến nhường nào, nhưng nhox đã làm được. Nước mắt của nó đang lăng dài trên gò má mộ cách đau khổ.
!!!
Nó ôm nhox 1 lần nữa. Còn níu kéo….chắc nó yêu nhox thật rồi….Nhox thế nào nhĩ, có thể làm điều ban nãy một lần nữa không….Không, nhox đã buông xuôi một giác quan….nhox đang chết lặng đi…2 đứa nó ôm nhau lâu….Lâu….
Cảnh vật mờ dần…..tối dần….chỉ còn là 1 màu đen….ảo giác….
--- Time left 0h:0:00s ---
10h30,
Bí…bo….bí…bo, chiếc xe cấp cứu đưa vội nhox lên xe….
Bí….bo….bí….bo…
- Tỉnh rồi – Tiếng nho nhỏ của chị y tá
Mọi người vây quanh lấy nhox. Nhox đã tỉnh rồi, mắt nhox đang mờ mờ mở. Đầu nó nhức như búa bổ….Đã có chiện gì vậy nhĩ….
- Em tỉnh rồi hã
- …tại sao e lại bị như thế này
- À, em bị ngất trong công viên, mọi người gọi xe cấp cứu cho em
- E bị ngất lúc nào vậy chị
- Hình như là 10h15
- ….
(Truyện tiểu thuyết) : 24h yêu

Trong suy nghĩ nhox lúc này. Nó còn nhớ nhox đã thất bại trong lần hẹn hò đầu tiên, tại công viên, dưới cái cây to. Lúc đó là 10h. Và sau đó nhox chẳng nhớ gì nữa. !!! 10h15 ! tại sao lại là 10h15. Nhox đã bị ngất được 15’ sau khi nhox nghe câu trả lời từ nó. Nhox như vỡ òa nghẹn ngào trong nước mắt. Mọi người chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết im lặng nhìn nhox khóc nức nỡ như đứa con nít.
Chẳng lẽ khóc quoài vậy sao. Nhox lau nước mắt…Lấy vội điện thoại bấm số ai đó…
- Mẹ à, con sẽ sang Mĩ. Ngay bây giờ – Nó trả lời dứt khoát
….Xe vẫn chạy, liên tiep61 là những âm thanh do xe phát ra “bí bo bí bo”. Bên trong, nhox đang nằm yên trên cán. Trong khoảng khắc….Nó đã suy nghĩ
“Chẳng có câu em yêu anh nào cả”, “chẳng có lần hẹn hò thứ 2 nào cả”, “chẳng có bức thư 24h nào cả”……tất cả chỉ là một giấc mơ…..giấc mơ do mình tưởng tượng ra…giấc mơ mang tên 24h Yêu !
….2h sáng
Nhox đang ngồi trên máy bay. Nhìn ra cửa sổ…nhox nhớ những ngày tháng nhox có nó…Chiếc máy bay cất cánh….mang theo nhox và kí ức về nó …..

-----------------------------------------------------------------
Read more…

QC trai

Bài Ngẫu Nhiên

POPUP