Nhạc có tác dụng giảm đau

3:20 AM |
Âm nhạc không chỉ nuôi dưỡng tâm hồn mà trong nhiều trường hợp nó còn là phương thuốc chữa bệnh thực sự.

Một số nhà thuốc lớn ở Anh đang khuyên khách hàng nghe nhạc thay vì dùng thuốc giảm đau sau khi nghiên cứu cho thấy âm nhạc có thể làm dịu triệu chứng đau.

Cứ mười người bị đau mạn tính thì có 4 người (41%) cho biết bài hát yêu thích giúp họ thư giãn và cảm thấy khá hơn.

Nhạc pop được thấy là hiệu quả nhất đối với 21% số bệnh nhân, tiếp đến là nhạc cổ điển (17%) và nhạc rốc hoặc nhạc thị trường (16%) Photo: ALAMY

Những bài hát "công hiệu" nhất là "Bridge Over Troubled Water" của Simon và Garfunkel, "Angels" của Robbie Williams, và "Albatross" by Fleetwood Mac, tiếp đến là "Candle in the Wind" của Elton John, và "Easy" của nhóm "The Commodores".

Khoảng 10 triệu người Anh bị đau trường diễn, bao gồm đau lưng và đau vai gáy, viêm khớp, đau khớp và đau đầu hoặc đau nửa đầu.

Âm nhạc có tác dụng mạnh nhất đối với người trẻ, với 66% số người từ 16 đến 24 tuổi cho biết nó giúp họ giảm đau.

Dươc sỹ Andrew Mawhinney, từ hệ thống cửa hàng LloydsPharmacy, cho biết: "Có nhiều cách khác nhau để đối phó với cơn đau, không chỉ bằng thuốc mà còn bằng những thay đổi lối sống như tập luyện vừa phải và thư giãn".

David Bradshaw, Phó giáo sư nghiên cứu tại Trung tâm Quản lý Đau Trường Đại học Utah thi cho rằng: "Người bị đau nên tìm một hoạt động nào đó có thể lôi cuốn hết mình vào đó. Nghe loại nhạc yêu thích rất tốt vì nó cuốn hút cả tư duy và cảm giác. Cho dù bạn có đang lo lắng đến mức nào đi nữa, nếu bạn có thể cảm thụ được âm nhạc thì nó sẽ giúp ích cho bạn trong cơn đau. Hãy chọn bài hát hoặc bản nhạc mà bạn yêu thích và thầm thì hát theo sẽ giúp bạn tập trung lắng nghe và xao lãng khỏi cơn đau"

Trong số những người nghe nhạc để giảm đau, một phần ba (33%) làm điều đó "thường xuyên hết mức có thể" và 40% chọn cách nghe nhạc vào buổi tối.
Read more…

Để chuyện ấy tuyệt hơn ngay đêm nay

1:43 AM |
Dưới đây là những lời khuyên đơn giản và hiệu quả giúp bạn làm tươi mới không khí trong phòng ngủ ngay đêm nay.
Sẵn sàng: Nếu bạn định làm "chuyện ấy" vào tối nay, hãy chuẩn bị từ sáng sớm. Hãy xịt chút nước hoa của anh ấy - loại mà bạn thích - lên áo bạn, và gửi cho nhau những tin nhắn với những lời ong bướm. Việc này chắc chắn sẽ giúp cả cơ thể và tâm trí của bạn thay đổi để sẵn sàng cho một cuộc yêu nồng nhiệt.

Chọn một vị trí thật thoải mái: một chiếc ghế sofa có chỗ tựa lưng sẽ giúp bạn và đối tác "gần gũi" hơn trong nhiều hoạt động và thuận tiện cho nhiều tư thế.

Thay đổi y phục: không cần tới y phục rườm rà bắt mắt, bạn chỉ cần thay một bộ đồ mới khác với thường ngày, có thể là một chiếc áo choàng ngủ, hay một bộ pijama mới, cũng đủ làm nóng bầu không khí của hai người.

Rũ bỏ mọi điều làm phiền bạn: Hãy cất hết điện thoại hay các thiết bị điện tử có thể làm phiền bầu không khi lãng mạn của bạn. Giữ không gian chỉ có riêng 2 người và hãy dồn toàn bộ sự chú ý của bạn vào bạn tình. Hãy trò chuyện, cười nói, nhìn sâu vào mắt nhau, cùng âu yếm và bạn sẽ có một màn dạo đầu tự nhiên và hoàn hảo.

Cùng nhau lên kế hoạch: Nếu chuyện "chăn gối" hiện giờ của bạn đã không còn mới lạ, đây là cơ hội tuyệt vời để hai bạn thảo luận và cùng đưa ra những ý tưởng mới. Hãy cùng nhấm nháp chút rượu trước khi bắt đầu để bầu không khí được thả lỏng và giúp hai bạn cởi mở hơn. Cùng bạn tình tự do tưởng tượng về những điều mới lạ, sau đó thu hẹp lại những điều cả hai cùng thích và có thể làm, cuối cùng hai bạn sẽ có một danh sách những việc thú vị để cùng nhau trải nghiệm vào lần sau. Đôi khi chỉ cần nói ra những ý tưởng lãng mạn mới lạ cũng đủ để làm cả hai cảm thấy phấn khích.
Read more…

Thủ dâm-lợi hay hại?

8:54 PM |
Bác sĩ Trương Ngọc Hơn đã viết một quyển sách về "Giáo dục giới tính" từng kết luận: "Thủ dâm cũng như ăn uống, có hại khi nào nó đi quá mức"...


Chưa có báo cáo khoa học nào đưa ra được một chứng cớ rằng thủ dâm là có hại. Ảnh minh họa.

Từ trước đến nay, trong suy nghĩ của nhiều người, thủ dâm vẫn bị coi là hành vi tình dục lệch lạc. Nhưng trong y học, sự thật có phải như vậy?

Theo ngôn ngữ y học, thủ dâm là một phần hoàn toàn bình thường trong quá trình phát triển ý thức và hành vi tình dục ở con người. Cả hai giới đều trải nghiệm hành động này. Thủ dâm thực sự có thể giúp xả stress và giải phóng các endorphin (hormone tạo khoái cảm) trong cơ thể bạn, khiến bạn có cảm giác thư thái hơn.

Một số thăm dò đứng đắn về lĩnh vực tình dục cho thấy gần 100% đàn ông đã từng thủ dâm, người ta nói một cách hài hước rằng 70% nhân loại đã từng thủ dâm, 20% vào giai đoạn nào đó trong cuộc đời cũng làm chuyện đó và 10% còn lại là những người nói dối.

Theo các nghiên cứu khoa học, khi xuất tinh, trung bình người đàn ông sản sinh ra một lượng tinh dịch chứa khoảng 300 triệu tinh trùng. Trong khi đó, trong mỗi giây, tinh hoàn sản sinh được khoảng 2000 tinh trùng, tức là mỗi ngày là 200 triệu tinh trùng. Vì vậy, thủ dâm không ảnh hưởng tới lượng tinh trùng xuất ra.

Cho đến nay, chưa có báo cáo khoa học nào đưa ra được một chứng cớ rằng thủ dâm là có hại trên bất cứ phương diện nào. Vấn đề chỉ là người ta thực hiện như thế nào thôi. Khi thủ dâm, nếu làm quá bạo liệt thì sẽ làm da tổn thương.

Tuy nhiên, cũng giống như vết xước trên chân hoặc tay, vết xước trên dương vật cũng có thể bị nhiễm trùng. Vì vậy, tay hay bất kì thứ gì cũng phải được rửa sạch sẽ và mịn trước khi... thủ dâm.

Thủ dâm là vô hại, tuy nhiên, nên thực hiện điều độ, đừng quá lạm dụng. Nếu quá lạm dụng việc này sẽ gây nên một số rắc rối với sức khỏe. Thủ dâm vô độ có thể khiến bạn mệt mỏi, nhiễm trùng...

Hãy dành thời gian để tập thể thao hay tham gia các hoạt động công ích thì sẽ bớt suy nghĩ nhiều về chuyện đó và đương nhiên, sẽ giảm được thói quen thủ dâm.

Thủ dâm không làm xuất tinh sớm, liệt dương, bất lực, rối loạn cương dương. Vì những bệnh này là một vấn đề thuộc giao hợp, mà giao hợp là chuyện của cảm xúc và lý trí.

Nguyên nhân của bệnh liệt dương ngoài yếu tố tâm lý con các yếu tố thực thể khác như bệnh tiểu đường bệnh tim mạch, bệnh nội tiết... Người bình thường nếu không hiểu biết hoặc bị ám ảnh bởi một lời đe dọa làm anh ta mất tự tin trong vấn đề giao hợp có thể đẩy đến tình trạng liệt dương. Ðối với đàn ông thì giao hợp là một trò chơi của sự tự tin.

Những người đàn ông thích thủ dâm từ sớm cũng hình thành sự cố định trong việc kích thích nhân tạo đối với dương vật. Những người này chỉ đạt được sự cương cứng khi phải kích thích thêm dương vật bằng tay. Việc đó có thể do người đàn bà hoặc anh ta tự làm.

Chỉ khi đó mới xuất hiện sự cương cứng cần thiết để tiến hành giao hợp trọn vẹn được. Người vợ cần phải thông cảm rằng người chồng cần có sự kích thích thêm dương vật bằng tay.

Tóm lại, đối với đàn bà cũng như đàn ông, sự kích thích các vùng tình dục là bình thường và cần thiết.

Bác sĩ Trương Ngọc Hơn đã viết một quyển sách về "Giáo dục giới tính" cũng đi đến kết luận: "Thủ dâm cũng như ăn uống, có hại khi nào nó đi quá mức". Do đó thủ dâm cũng như đối với các loại hình sinh hoạt tình dục khác chỉ là chuyện điều độ và chừng mực mà thôi. Nếu vượt qua giới hạn đó thì ta gọi là mắc tật thủ dâm và đã là tật thì không lấy gì làm đẹp lắm.
Read more…

Xin chúc mừng, Anh đã được tuyển!

4:23 AM |
Một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp Đại học loại xuất sắc nộp đơn dự tuyển vào vị trí quản lý tại một Tập đoàn lớn. Người CEO rất ấn tượng với CV của chàng trai trẻ khi trong suốt các năm học, anh ta luôn đạt thành tích học tập một cách xuất sắc.

- Anh có bao giờ nhận được học bổng từ trường không? - Vị CEO hỏi.
- Không bao giờ. chàng trai trả lời.

Vị CEO bèn hỏi tiếp:

- Vậy là cha anh đã trả toàn bộ học phí cho anh phải không?.
- Cha tôi đã mất từ hồi tôi được một tuổi, toàn bộ số tiền học phí là do mẹ tôi gánh vác - Chàng trai trẻ trả lời.

- Vậy mẹ anh làm việc ở công ty nào? Chàng trai trẻ trả lời: “Mẹ tôi làm công việc giặt quần áo”.

Người CEO im lặng một lúc. Sau đó, ông đề nghị chàng trai trẻ đưa hai bàn tay ra cho ông xem. Hai bàn tay chàng trai khá đẹp và mềm mại.

- Trước đây, có bao giờ anh giúp đỡ mẹ anh trong việc giặt quần áo chưa?.
- Thưa ngài, xin thú thực là tôi chưa bao giờ. Mẹ tôi lúc nào cũng chỉ muốn tôi học và đọc thật nhiều sách.
Hơn nữa, mẹ bảo mẹ có thể giặt quần áo nhanh hơn tôi. Tôi động vào chỉ khiến công việc của bà chậm lại - chàng trai trả lời.

Vị CEO nghe xong liền nói: “Tôi có một yêu cầu. Hôm nay lúc anh về nhà, hãy đi và rửa hai bàn tay của mẹ anh. Rồi hãy đến gặp tôi vào sáng ngày hôm sau”.

Qua ánh mắt và giọng nói của người CEO, chàng trai trẻ cảm giác rằng cơ hội trúng tuyển của mình chắc rất cao. Anh vui vẻ về nhà gặp mẹ và nói với bà hãy để anh ra rửa hai bàn tay của bà ngày hôm nay. Bà mẹ nghe vậy cảm thấy rất lạ, trong lòng bà khi ấy dấy lên những cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Bà đưa hai bàn tay mình ra cho con trai mình.

Chàng trai trẻ chầm chậm rửa sạch bàn tay của mẹ mình. Từng giọt nước mắt của chàng trai rơi xuống khi anh ta thực hiện công việc của mình. Lần đầu tiên chàng trai nhận ra rằng đôi bàn tay của mẹ mình thật là nhăn nheo, hơn nữa hai bàn tay còn chằng chịt những vết sẹo và chai sạn. Những vết sẹo này hẳn là rất đau đớn vì chàng trai cảm nhận được mẹ khẽ rùng mình mỗi khi anh rửa chúng trong nước.

Đây cũng là lần đầu tiên chàng trai trẻ nhận ra rằng chính đôi bàn tay này hàng ngày làm công việc giặt quần áo để có thể trang trải đủ tiền học phí của anh ta ở trường học. Những vết sẹo trên đôi bàn tay của bà mẹ cũng là cái giá cho kết quả đậu tốt nghiệp, cho những bảng điểm xuất sắc và cho cả tương lai của anh. Sau khi rửa sạch đôi bàn tay của mẹ, chàng trai trẻ lặng lẽ giặt nốt luôn chỗ quần áo còn lại trong ngày. Tối hôm đó, bà mẹ và chàng trai đã nói chuyện với nhau rất lâu. Sáng ngày hôm sau, chàng trai trẻ quay lại nơi phỏng vấn.

- Anh có thể cho tôi biết anh đã làm gì và học được những gì ở nhà của anh ngày hôm qua không? - Vị CEO nhận thấy một đêm dài không ngủ trên đôi mắt của chàng trai.

- Tôi đã rửa đôi bàn tay của mẹ tôi, và tôi cũng đã giặt nốt chỗ quần áo còn lại. Chàng trai trả lời.
- Vậy hãy cho tôi biết cảm giác của anh như thế nào? - Vị CEO nhíu mày.

Chàng trai trẻ bèn trả lời trong nước mắt:

- Thứ nhất: Tôi thấu hiểu thêm những gì tôi đã có được nhờ có mẹ ngày hôm nay. Thứ hai, tôi hiểu được kiếm tiền vất vả đến như thế nào. Thứ ba, tôi đã nhận thức được sự quan trọng và giá trị của tình cảm gia đình.
- Đó chính xác là những gì tôi cần tìm ở một nhà quản lý, hoặc một người trong tương lai sẽ ở cấp quản lý cao hơn của Tập đoàn này. Vị CEO nói.

Tôi muốn tìm những ứng viên có thể nhận thức được sự giúp đỡ của những người khác; Người có thể hiểu được sự khó nhọc của người khác khi hoàn thành một công việc nào đó; Và là người không đặt tiền bạc là mục đích sống duy nhất của mình...
Và còn nữa, xin chúc mừng anh. Anh đã được tuyển.
Read more…

Chồng ơi, em sắp ngoại tình!

1:55 AM |
Anh ấy chính là chàng trai em thầm thương trộm nhớ suốt những năm tháng học trò.

Chồng ạ! Đã biết bao ngày em vật lộn với nỗi dau bị anh phản bội, bị anh coi thường và ngậm ngùi nuôi con gần như một mình. Em thật sự rất mệt mỏi!

Đúng như lời anh nói: "Em hãy ngoại tình đi, em đừng chạy theo anh nữa!". Em đã khóc ròng rã, stress và suy sụp hoàn toàn. Em tưởng chừng không thể vượt qua được.

Ngày này qua ngày khác em cứ thấp thỏm mỗi lúc anh ra ngoài, anh về muộn, mỗi lúc điện thoại của anh đổ chuông và những lần anh ôm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh dù chỉ 30 giây. Em tủi thân mỗi khi bị anh mắng chửi, chê trách dù lỗi không phải do em gây ra.

Đã có với nhau hai đứa con nhỏ nhưng anh vẫn ham chơi, cờ bạc, gái gú... Anh sống như một gã trai chưa vợ, chưa vướng bận chuyện gia đình. Em đã đi tới tận cùng của nỗi đau. Em những tưởng mình sẽ héo mòn rồi kiệt sức, tưởng như em sẽ mãi mãi không bao giờ thoát ra được...

Rồi một ngày đẹp trời, em tự bật dậy, em yêu đời lạ. Em trang điểm, em gặp gỡ bạn bè và em tự cho mình những phút giây thư giãn ở spa thay vì ngồi nghĩ về anh. Em đã tưởng tình yêu dành cho anh quá lớn khiến em phải chấp nhận sống trong bóng tối đợi anh trở về. Vậy mà hôm nay, em đang thấy mình rạng ngời. Mở toang cửa sổ ra, em mới thấy mặt trời đang ngắm nhìn em rạng rỡ. Em xinh tươi trong ánh nắng sớm mai, em tình tứ với mỗi ánh nhìn hướng về mình. Và em đã yêu... người đó không phải anh.


Em không biết mình sẽ giữ được bản thân tới khi nào vì em biết, mình đã có tình cảm với anh ấy (Ảnh minh họa)

Anh ấy chính là người em thầm thương trộm nhớ suốt những năm tháng học trò. Nếu không vì sự hiểu nhầm, có lẽ em và anh ấy đã đến được với nhau. Sau 10 năm cách biệt, em tình cờ gặp lại anh ấy. Đó là một ngày lang thang trên facebook, thấy anh ấy add nick em trong nhóm học cùng trường. Em chấp nhận. Anh ấy hỏi thăm, em vui vẻ trả lời. Những lời đùa nhau rất tự nhiên. Em bỗng thấy lòng mình xao xuyến.

Bọn em chia sẻ với nhau những album ảnh, những tâm sự chân thành. Như một thói quen, ngày nào cũng vậy, cứ tới giờ đó là cả hai vào mạng, cuốn vào những dòng tin nhắn, những câu chuyện nói mãi không có hồi kết. Thế rồi anh ấy nói có tình cảm với em. Em cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng điều đó không quan trọng mà quan trọng nhất là ở chính em, em đã nhớ, đã mong anh ấy mất rồi.

Tự khi nào anh bỏ ra ngoài, em không còn cồn cào mong ngóng, lo sợ. Tự khi nào anh không điện thoại, nhắn tin, em không thấy buồn nữa. Tự khi nào em bỗng trở nên vui vẻ mỗi khi anh về nhà. Tự khi nào em cất tiếng hát thấy lòng vui sướng. Tự khi nào em biết sắm sửa quần áo cho riêng mình mà không cần nghĩ anh có thích hay không. Những lời khó nghe của anh tự khi nào không còn trong đầu em, không còn làm em nằm khóc thầm mỗi đêm nữa...

Và thay vào đó là hình bóng anh ấy cứ lớn dần trong em. Em trở nên gần gũi, dịu dàng hơn. Em làm tốt việc nhà và chăm sóc các con tốt hơn. Thế đấy, nhưng em mới chỉ dừng lại ở những buổi cà phê và những tin nhắn ngọt ngào. Em không biết mình sẽ giữ được bản thân tới khi nào vì em biết, mình đã có tình cảm với anh ấy.

Nhưng anh ơi! Em hi vọng rằng anh vẫn còn yêu em và hãy giữ em lại trước khi quá muộn!
Read more…

Đừng gọi cho anh nữa

1:50 AM |

Trái tim Vân dường như vỡ nát khi nghe người mình yêu thương suốt 6 năm trời nói qua điện thoại, cô gác máy, trái tim vỡ vụn..


"Nếu một ngày nào đó không nghe được giọng nói của em thì anh sẽ buồn đến chết" ... Mỗi đêm Vân cứ nhớ mãi về câu nói ấy, nhưng rồi thời gian cứ trôi, cuộc sống nhạt nhoà theo nước mắt từng đêm, Vân chua chát nhận ra anh ta vẫn sống, không có nỗi buồn nào khiền người ta chết và hai kẻ một thời gắn bó hứa hẹn lâu dài vẫn sống dù không có nhau...

Vân là cô gái xinh đẹp, có học thức, khéo léo. Xung quanh cô hàng tá "vệ tinh" vây quanh mong nhận được một cái gật đầu chấp nhận làm người yêu của cô. Vậy mà cô lại yêu Long, anh chàng Hà Nội điển tranh có chiếc răng khểnh chết người, Vân ngoảnh mặt xoay lưng với Trung - chàng kĩ sư hàng xóm yêu cô tha thiết.

Tuy yêu nhau nhưng thời gian ở bên nhau không nhiều vì Long phải đi xuất khẩu lao động, nhưng cứ ba ngày một lần anh lại gọi cho cô gần 2 giờ chỉ để nói chuyện và câu nói Vân được nghe nhiều nhất là: " Nếu một ngày nào đó không nghe được giọng nói của em thì anh sẽ buồn đến chết"...

Long về nước, cả hai lao vào nhau như đồng sâu khát nước, những phút giây ấy khiến Vân đau đáu từng đêm mong một ngày mình được là vợ Long.

- Thằng ấy đểu lắm, em nên cẩn thận.

- Anh biết gì mà nói - Vân gào vào mặt Trung.

- Vì anh lo cho em, thằng đó không đáng để em yêu.

Trung đã lãnh trọn một bạt tay của Vân, anh lẳng lặng quay đi ...

Nhưng cũng có lẽ vì câu nói của Trung mà Vân bắt đầu để ý tới những hành động của Long, rồi một ngày cô chua chát nhận ra Long bước vào khách sạn với người bạn thân nhất của chính cô.


Vậy là Vân chấm dứt với Long, cô bình lặng đi qua nỗi đau trong sự an ủi của Trung, cô gật đầu chấp nhận làm vợ Trung dù sự trinh trắng của cô đã dành cho người khác ... (Ảnh minh họa)

Tối đó Vân đã uống say khướt và ngồi khóc ngay trước cổng nhà mình. Trời đổ mưa, cô vẫn ngồi đó, ngồi đến khi cơn mưa dường như gội sạch tâm hồn thì cô mới nhận ra Trung đang đứng cạnh cô, cả người sũng ướt.

Vậy là Vân chấm dứt với Long, cô bình lặng đi qua nỗi đau trong sự an ủi của Trung, cô gật đầu chấp nhận làm vợ Trung dù sự trinh trắng của cô đã dành cho người khác ...

***

Trung là người vị tha, có trách nhiệm và đặc biệt là anh yêu cô thật lòng, cuộc sống gia đình của hai người đi qua hạnh phúc và bình thản nhưng rồi 5 năm sau, tình cờ trong một chuyến công tác Vân gặp lại Long, chiếc răng khểnh chết người lại khiến cô xao xuyến, những câu giải thích về cô gái mà Vân thấy trong quá khứ, những lời ngọt ngào tuôn ra khiến Vân xao lòng, cô lại ngã vào vòng tay Long. Cô biết cô đã mang tội rất nặng: Tội phản bội, tội ngoại tình! Lòng cô thấp phỏm lo sợ, nhưng sự đam mê, những lúc cuồng nhiệt bên nhau đã khiến cô quên tất cả ...

Chúng ta sẽ mãi là người tình, dù anh có lập gia đình thì chúng ta vẫn đến với nhau, vẫn chia sẽ cho nhau mọi điều trong cuộc sống em nhé! Anh chỉ yêu mỗi mình em ...

Vân trải lòng trên một diễn đàn, ai cũng bảo cô ngốc, hắn ta chỉ muốn ăn "rau sạch", "rau miễn phi" chứ yêu thương gì cô. Nếu hắn là một người tốt thì phải vui và hạnh phúc vì người mình yêu có được gia đình hạnh phúc chứ không ai lại muốn nối lại tình xưa, phá hoại hạnh phúc mà còn đòi hỏi ABC XYZ như thế!

Vân tĩnh tâm lại, sự dằn vặt khiền cô gầy rộc người, cô đau khổ vì trái tim phân làm hai nửa. Lý trí bảo cô quay về với Trung, sống trong hạnh phúc và gia đình êm ấm, nhưng trái tim thì xúi cô sống với đam mê... Cô quyết định gọi cho Long:

- Nếu anh thực sự yêu em, muốn có em bên cạnh thì em sẽ li dị để đến với anh...

- Đừng gọi cho anh nữa, anh sắp lấy vợ ...

Thế đấy, cuối cùng Vân cũng nhận ra sự thật, nhưng khổ thay cô lại mang thai, chắc chắn là với Long. Trung vẫn âm thầm bên vợ, chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ dù anh chua xót nhận ra vợ mình đã phản bội mình. Cưới nhau đã lâu mà không có con, anh lén vợ tự đi khám và phát hiện mình bị vô sinh, cái thai kia chắc chắn không phải là con anh. Nhiều lúc công việc đang bận rộn mà Vân gọi vì thấy không khoẻ, Trung đã cáu gắt:- Đừng gọi cho anh, có phải anh làm cho em khổ đâu!



Vân hoảng sợ, lần đầu tiên cô sợ mất Trung, cô sợ cảm giác lẽ loi đơn độc trong căn nhà mà có lúc cô muốn rời bỏ... (Ảnh minh họa)

Nhưng rồi anh lại dịu giọng:

- Anh xin lỗi, công việc bận rộn quá, tí nữa anh về ...

Trong một ngày dọn dẹp nhà cửa, Vân phát hiện ra một xấp giấy mà Trung cố tình giấu kín, cô tái mặt, thì ra Trung biết rõ cái thai không phải là con anh!

Tối đó, Vân đã quỳ dưới chân xin Trung tha thứ, anh quay lưng lẳng lặng bỏ đi khỏi nhà...

Tại sao? Thà cô cứ lừa dối anh, cứ để anh nghĩ đó là con anh cũng được, nhưng tại sao cô lại nói ra sự thật phũ phàng như thế? Dù Trung thừa hiểu tất cả, nhưng anh không muốn người mình yêu thương thú nhận điều đó với anh, anh không muốn tin vợ anh ngoại tình. Suốt đêm Trung ngồi ở quán bar, Vân lo lắng gọi điện thoại liên tiếp cho chồng:

- Đừng gọi cho anh nữa ...

Vân hoảng sợ, lần đầu tiên cô sợ mất Trung, cô sợ cảm giác lẽ loi đơn độc trong căn nhà mà có lúc cô muốn rời bỏ... Cô cảm thấy dằn vặt, tại sao hai người đàn ông mà cô yêu thương đều dùng câu "đừng gọi cho anh nữa" để nói với cô?

Chiều nay đài báo có bão, Vân ngồi bó gối lặng im trong nhà nhìn từng lằn sáng loé qua bầu trời kèm theo tiếng rền vang xé óc. Cô bật khóc, nếu giờ này có Trung ở nhà thì anh đã ôm chặt vợ thì thầm: "Đừng sợ, pà xã, anh đang ở cạnh em mà!"...

Tiếng gió gào rú, màn đêm bao phủ lấy tâm hồn cô, nhánh cây ngoài hiên quất từng hồi vào bờ tường , lá rơi lả tả... Tiếng cửa sắt va đập cót két khiến cô rùng mình, cô lao đến điện thoại, gọi cho Trung.

- Đừng gọi cho anh nữa ...

- Em xin lỗi, em biết mình sai rồi, em rất cần anh, em yêu anh, hãy tha thứ cho em...

- Đừng gọi cho anh nữa, anh đang đứng trước cửa nè, mở cửa cho anh...

Vân buông rơi chiếc điện thoại, lao đến bên cửa. Trung đứng đó, run rẩy vì lạnh và sũng nước.

- Anh lo cho em ở nhà một mình...

Vân ôm chặt lấy Trung, cô cảm thấy chuỗi ngày tăm tối của mình như sáng lại, trong lòng cô bây giờ hiểu rõ tình yêu của mình dành cho ai. Giữa một người bảo cô "đừng gọi cho anh nữa" và ra đi mãi mãi khác hẳn với một người bảo cô "đừng gọi cho anh nữa" vì anh đã đến bên cô ...
Read more…

Đòn ghen hiểm độc

1:42 AM |
Đánh đập chán chê vẫn chưa hả cơn ghen bệnh hoạn, gã nghĩ ra đòn ghen độc để hành hạ vợ mình. Mạnh không những là một gã chồng đốn mạt mà lại còn rất vũ phu. Gã ngang nhiên lang chạ hết ả đàn bà này đến ả đàn bà khác ngay thanh thiên bạch nhật mà chẳng hề sợ vợ ghen bởi gã biết Yến - vợ gã vốn có tính nhu nhược không ai sánh bằng.

Khi mới lấy nhau, Mạnh còn nể vợ nên thậm thụt ở ngoài. Về sau tai tiếng của gã bay đến tai vợ gã và xóm giềng ai ai cũng nói với Yến, nhưng vẫn thấy vợ lặng lẽ chẳng nói một lời thì gã bắt đầu lấn tới.

Cái nghề lái xe đường dài của Mạnh vốn đã nức danh về nhiều tệ nạn, trong đó chuyện lang chạ giữa đường là hiển nhiên. Mạnh cặp một lúc vài em trên tuyến đường mà gã đi qua. Có cô thì chỉ ỡm ờ tình một đêm rồi lướt. Có cô thì từ ngày gã lấy vợ đến giờ vẫn dùng dằng với nhau. Thậm chí có lần gã còn dẫn về nhà bắt vợ thiết đãi như thượng khách.

Yến biết hết chuyện ngoại tình của chồng rõ như ban ngày, cô cũng tức giận lắm. Cô cũng thấy hổ thẹn lắm nhưng vì tính nhu nhược đớn hèn lấn át nên cô cứ lẳng lặng chịu đựng. Gia đình bên ngoại biết chuyện khuyên cô một là làm cho ra nhẽ, hai là bỏ gã, nhưng Yến chỉ nói: " Việc nhà con để con tự giải quyết".

Rồi không hiểu cô "giải quyết" kiểu gì mà mỗi lần cơm không lành canh không ngọt, Yến lôi chuyện ngoại tình của Mạnh ra nói thì lại bị gã đánh cho tơi bời. Riết rồi Yến đâm sợ chồng hơn sợ cọp. Thôi thì mặc hắn cặp ai thì cặp, miễn có trách nhiệm với con là được.



Những trận mưa đòn tới tấp cứ giáng xuống người Yến - cô vợ nhu nhược (Ảnh minh họa).

Tưởng xuống nước đến thế thì "đức lang quân" sẽ để cho Yến yên thân mà sống nốt phần đời còn lại, nhưng nào cô có được yên thân. Mạnh thấy vợ chẳng đoái hoài gì đến việc mình ngoại tình, đã thế khi gã đi xa lâu ngày về nhà Yến cũng chẳng thiết tha gì chuyện gần gũi chồng, gã đâm nghi ngờ cô có nhân tình nên mới hững hờ với chồng.

Gã bắt đầu để ý dò la xung quanh xem vợ mình ở nhà có biểu hiện gì lạ không, rồi rình mò xem trộm điện thoại của vợ. Mãi không bắt được quả tang, Mạnh điên tiết lắm bởi gã chắc nịch rằng kiểu gì vợ mình cũng phải có bồ. Chẳng qua là cô che giấu quá giỏi mà thôi.

Cái tin nhắn vô thưởng vô phạt từ một số máy lạ hoắc nào đó gửi đến điện thoại của Yến mà gã vô tình đọc được " Một người đang yêu thầm bạn gửi đến bạn một bài hát thay cho lời tỏ tình, hãy điện thoại đến số...", nội dung tin nhắn chỉ có vậy nhưng Mạnh lồng lộn lên. Gã như phát rồ, lôi ngay vợ ra truy xét: " Ai? Ở đâu? Bao giờ? Như thế nào? Tại sao?"... làm Yến khổ sở thanh minh.

Nhưng càng thanh minh thì Mạnh càng cho rằng cô đang lòi đuôi hồ ly tinh lẳng lơ, dâm đãng, trốn chúa lộn chồng. Thế là những trận mưa đòn cứ giáng xuống đầu cô vợ nhu nhược mỗi khi gã ngứa mắt vợ chuyện gì đó. Chưa hết, gã chồng vũ phu còn dùng đến đòn ghen quái gở là lấy lá han (một loại lá gây ngứa dữ dội) xát vào quần lót của Yến rồi bắt vợ mặc để trừng phạt tội ngoại tình.

Mặc cho vợ van xin gào khóc trước những cơn ngứa và bỏng rát khủng khiếp vì lá han ở vùng kín, Mạnh vẫn nghiến răng đe nẹt: " Mày mà cởi ra thì tao cắt..." khiến Yến hoảng hồn đành mắm môi mắm lợi mà chịu đựng. Hàng xóm láng giềng biết chuyện gã chồng bạo hành vợ như cơm bữa nhưng chả ai dám dây vì gã đe dọa " Không phải chuyện của chúng mày, vợ tao láo tao dạy, nếu đứa nào bép xép tao giết cả nhà...".

Đánh đập chán chê vẫn chưa hả cơn ghen bệnh hoạn, gã nghĩ ra đòn ghen độc để hành hạ vợ mình. Gãgọi điện cho cô bồ đến, ăn ngủ tại nhà và bắt vợ phải hầu hạ cơm bưng nước rót. Yến vì quá sức chịu đựng nên phản kháng thì bị hắn nện cho một trận ngay trước mặt bồ nhí.

Những trận mưa đòn tới tấp cứ giáng xuống người Yến - cô vợ nhu nhược. Vừa đánh đập vợ cho hả cơn giận, Mạnh vừa chửi bới chì chiết Yến là đồ đàn bà mất nết. Yến vì quá sợ hãi trước cơn ghen cuồng nộ của chồng nên chỉ biết co rúm người lại chịu trận. Đến khi máu mồm máu mũi ộc ra, nước mắt như mưa cô mới cố níu chân Mạnh thều thào: " Tại sao anh ngoại tình thì được, còn tôi thì không?".

Mạnh trợn trừng hai con mắt đầy tròng trắng, gầm lên như con thú hoang trúng đạn: " Mày lại còn thắc mắc à? Tất nhiên tao ngoại tình là quyền của tao, còn mày là vợ tao thì không bao giờ được phép trốn chúa lộn chồng, nghe chưa?". Sau mỗi câu "Nghe chưa?", Mạnh lại nện cho Yến một cú trời giáng cho đến khi thấy vợ nằm yên không động cựa. Gã và nhân tình mới bỏ đi để mặc vợ tơi tả nằm đó.

Yến nằm cúm rúm quằn quại dưới nền nhà, trong cơn mê man, cô cố với chiếc điên thoại gọi điện nhờ gia đình đưa đi cấp cứu. Bà mẹ già thấy con gái bị thương khắp người thì đau xót lắm, vừa ngồi trên xe cấp cứu vừa hỏi cô đủ điều. Thế nhưng Yến chỉ nước mắt tràn mi nói đúng một câu: " Tại con, tại con cả...".
Read more…

Yếu sinh lý thì nói với vợ, sĩ làm gì

1:39 AM |
Tôi thấy đàn ông Việt sĩ diện, hay ngại không đâu. 'Có bệnh bảo mọi người' thì mới biết mà chữa. Đằng này, cứ giấu rồi ra vẻ khỏe cơ.

Thế thì bảo sao các bà vợ hay chán nản vì mấy ông chồng cứ 'ỉu xìu', không biết làm sao để chiều lòng được.

Tôi đã đọc không biết bao nhiêu câu chuyện về việc các chị em đua nhau ngoại tình chỉ vì chồng mình yếu sinh lý. Chuyện quan hệ vợ chồng vốn là điều kiện quan trọng để quyết định hạnh phúc gia đình. Có cặp vợ chồng nào lại không có chuyện đó? Nếu chăn gối không hòa hợp thì hạnh phúc cũng không thể bền lâu, đó là điều tất yếu. Vì thế, muốn giữ hạnh phúc gia đình, trước hết phải hiểu nhau trong chuyện ân ái vợ chồng, đó mới là điều quan trọng. Sau đó mới tính đến việc tiền tài, kinh tế và chuyện cảm thông, chia sẻ cho nhau.

Thời nay, không hiểu đàn ông vì sao mà rất nhiều người yếu sinh lý. Tôi không có một kết quả cụ thể nào, chỉ là dựa vào những câu chuyện và hoàn cảnh thật của một số người bạn của tôi. Có bà chị, tới than vãn với tôi rồi ỉ ôi rằng: "Khéo chị đi ngoại tình mất em ạ. Anh chồng chị yếu sinh lý, chẳng nói với chị một câu. Nhưng ngày về, chị biết ngay là anh ta có vấn đề vì chỉ được 3 phút là đã lăn ra, mệt nhoài, không làm ăn được gì. Khi chị mới bắt đầu thì chồng đã 'xong', chị nghĩ chán lắm. Có nhiều khi chỉ muốn được chồng vuốt ve, âu yếm, vậy mà, chẳng được bao lâu anh ta đã lăn ra ngủ. Chị thật đúng là mất hết hứng, nằm trơ ra như khúc gỗ vì chẳng thấy được cảm giác vui vẻ là gì".


Có nhiều khi chỉ muốn được chồng vuốt ve, âu yếm, vậy mà, chẳng được bao lâu anh ta đã lăn ra ngủ. (ảnh minh họa)

Nghe chị kể thì có vẻ chồng chị đã bị yếu sinh lý từ trước khi lấy chị. Nhưng vì sợ vợ không hài lòng, sợ chị không ưng ý nên đã giấu giếm với lý do cố gắng giữ gìn cho chị. Chị không biết lại lấy việc đó làm mừng, làm niềm tin vào người yêu. Ai ngờ, chỉ vì anh ta yếu sinh lý nên mới kiếm cái cớ 'giữ cho người yêu' đến đêm động phòng.

Bây giờ thì hậu quả là chị chán chồng vì không được thỏa mãn nhu cầu tình dục. Chị muốn đi ngoại tình. Lại còn biết bao nhiêu bà bạn của chị tha hồ khoe chiến tích gối chăn, khiến chị chạnh lòng vô cùng. Giờ người cảm thấy xấu hổ, mất mặt là chị chứ không phải là chồng chị. Giá như anh nói cho chị từ sớm thì chị cũng không bị hụt hẫng thế này. Giờ chán chồng lại còn thấy chồng lừa dối mình, thành ra mất niềm tin hơn.

Lại có anh, dù biết rõ là mình không làm được chuyện đó quá 5 phút nhưng vẫn không dám thừa nhận với vợ. Anh ta khăng khăng rằng, mình là đàn ông đích thực, là 'chuẩn man', là chẳng có ai hơn mình. Nhưng cái sự ấy chỉ có vợ biết. 'Chưa đi đến chợ đã tiêu hết tiền', vợ nào mà chẳng phát hiện ra, cần gì các đức ông chồng phải giấu. Nhưng giá như, anh chồng có đủ can đảm để thừa nhận thì đã không tới nỗi mãi vợ chồng chẳng sinh được con và mãi người vợ không cảm thấy mình được thỏa mãn ham muốn. Chỉ vì, các đức ông chồng sĩ diện, ngại với bạn bè, với vợ... nên các ông cứ tha hồ luyên thuyên. Nếu như vợ biết, vợ có thể mua thuốc, chạy chữa, giúp chồng thoát khỏi tình trạng này, có phải hay hơn không.



Nếu như vợ biết, vợ có thể mua thuốc, chạy chữa, giúp chồng thoát khỏi tình trạng này, có phải hay hơn không. (ảnh minh họa)

Lại nói về chuyện tới thầy thuốc chữa trị. Anh người yêu của bạn tôi, sau khi họ đã quan hệ trước hôn nhân vì xác định cưới nhau, bạn tôi phát hiện ra anh bị yếu sinh lý. Vì không muốn tình trạng này kéo dài nên cô ấy đã khuyên anh đi khám bác sĩ, nhưng anh nhất định không chịu. Vì anh bảo, "bây giờ mang cái chuyện này đến gặp bác sĩ, rồi kể lể là mình làm được gì, không làm được gì thì anh thà để thế này cả đời còn hơn. Anh không thể thua kém bạn bè được, chúng nó mà biết chuyện thì sẽ cười vào mặt anh. Em định để anh sống không yên sao?".

Nói rồi, anh chàng nhất định không chữa trị gì hết, mặc kệ. Thế là cô bạn tôi, vì quá yêu và thương anh nên phải đi tìm thuốc, tự mua thuốc cho chồng uống, mong sao chồng cải thiện được tình hình.

Chồng yếu sinh lý, hạnh phúc sẽ không bao giờ bền lâu. Điều quan trọng là các chị em biết cách chăm sóc chồng, hiểu và thông cảm với chồng. Nhưng các ông chồng cũng nên dũng cảm đối diện với sự thật, phải chấp nhận chuyện này giống như một căn bệnh để chữa trị kịp thời. Đừng vì sĩ diện hão, đừng vì sợ mất mặt với bạn bè mà cả đời làm vợ mình không được sống trong niềm hạnh phúc. Đó là hại thân và hại cả vợ, cả hạnh phúc gia đình. Đúng là đàn ông Việt nên học lại cách chấp nhận và làm chủ bản thân, đối diện với sự thật. Chứ không nên học cái tính sĩ diện hão, có bệnh mà không dám thừa nhận, lại còn sĩ diện giấu đi, rồi càng ngày càng nghiêm trọng, hậu quả khôn lường...
Read more…

Phụ nữ thông minh cần gì lấy chồng sớm?

1:38 AM |
Sự thật thì... quả là phụ nữ có học hàm học vị thường kết hôn muộn. Những con số điều tra xã hội học đã chứng minh điều đó.

Nhưng không phải vì họ khó lấy chồng mà là họ không thích lấy chồng (sớm).

Thế tại sao phụ nữ thông minh lại không thích lấy chồng sớm.

Bởi vì họ thông minh nên họ có những cách suy luận theo logic của riêng mình về chuyện này.

Thứ nhất, Chồng là thứ phải nuôi dưỡng, chăm bẵm cho thật tốt mới "hái"


Các phụ nữ thông minh dù sao cũng hơn người ở chỗ chăm chỉ học hành vậy nên khó có chuyện họ yêu sớm hoặc có những mối tình kéo từ thuở thiếu thời như các bộ phim Hàn Quốc. Với một người đàn ông mới quen hoặc yêu nhau chưa lâu, chưa đủ thì họ chắc chắn sẽ không tính tới nước làm một đám cưới chớp nhoáng kiểu điện xẹt dù có yêu nhau điên cuồng đi chăng nữa.

Họ sẽ phải tìm hiểu, yêu đương, cãi cọ, thậm chí sống thử để xem người đàn ông này có xứng đáng làm chồng của mình hay không. Bởi vì họ thông minh nên họ biết một nguyên tắc rất rõ ràng trong tình yêu: "Yêu thì dễ nhưng để giữ thì khó". Một cuộc hôn nhân hạnh phúc và bền vững có thể chờ thêm ít lâu, chứ không cần phải vội.


Họ sẽ phải tìm hiểu, yêu đương, cãi cọ, thậm chí sống thử để xem người đàn ông này có xứng đáng làm chồng của mình hay không. (ảnh minh họa)

Thứ hai, một phụ nữ đang yêu lúc nào cũng hấp dẫn

Người phụ nữ đẹp nhất lúc yêu, dù tình yêu đó dành cho một người cụ thể hay dành cho một công việc yêu thích - niềm đam mê của họ. Người phụ nữ thông minh lúc nào cũng giữ cho mình một niềm đam mê say đắm riêng của họ dành cho công việc, cho sự nghiệp. Công việc chỉ khiến người ta héo mòn khi họ không yêu mà vẫn cứ phải làm. Phụ nữ yêu công việc nghĩa là họ tự tin vào khả năng, vào trí tuệ của bản thân. Điều đó khiến cho họ trở nên hấp dẫn và đẹp hơn trong mắt người xung quanh và nhất là trong mắt người đàn ông của riêng họ. Không có chuyện những tình yêu lại mâu thuẫn với nhau. Vậy nên một người phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ vì một tình yêu này lại từ bỏ một tình yêu kia. Yêu càng nhiều thì càng đẹp, tội gì phải bỏ!

Thứ ba, bộ óc và khả năng lấy chồng là hai chuyện chẳng liên quan gì tới nhau

Nếu ai đó nói rằng "phụ nữ thông minh thì khó lấy chồng" thì có nghĩa là họ tin vào chuyện "não ngắn" mới dễ lấy chồng?! Thế thì khí không phải chẳng nhẽ tất cả những người phụ nữ đã kết hôn đều... như ai đó nghĩ? Não là não mà tim là tim, hai bộ phận riêng biệt giống như việc một người phụ nữ thông minh và một người phụ nữ có khả năng lấy được chồng vậy. Làm gì có chuyện phải chọn một trong hai. Nói chung, chưa biết người lấy chồng dễ và người lấy chồng khó, ai não ngắn hơn ai, chứ chắc chắn ở đây đã có một người não ngắn với suy nghĩ ấu trĩ rồi.



Thật ra, một người phụ nữ thông minh hoàn toàn có khả năng giả vờ kém thông minh cho đỡ mang tiếng. (ảnh minh họa)

Từ ba lý do trên mới thấy, hóa ra từ trước tới nay, mọi người đã bị phụ nữ thông minh phỉnh lừa. Họ đâu có "khó lấy chồng" hơn hay kém bất kì người phụ nữ nào đâu. Chẳng qua, họ cứ thích đủng đỉnh và chờ đợi người phù hợp với mình. Trong lúc đó, chẳng tội gì phải than vãn, đau khổ, họ vẫn cứ vui vẻ làm tốt việc của mình, sống tốt đời của mình. Bởi thế nên càng khiến người xung quanh, nhất là những người thân quen càng lo sốt vó. Sau khi đã điểm danh một loạt nguyên nhân có thể giải thích vì sao cô ấy "ế": Cô ấy xinh xắn, ưa nhìn. Cô ấy gia giáo, ngoan ngoãn.

Cô ấy có công việc ổn định. Thế thì đích thị là vì cô ấy quá thông minh nên mới "muộn chồng" rồi. Rồi cô ấy sẽ bị "vu" lên là kén cá chọn canh, giữ giá làm nộm. Rồi bắt đầu từ một cô, hai cô, ba cô,... dần dần tự nhiên lại xuất hiện cái quan niệm: "phụ nữ thông minh thì khó lấy chồng". Và thế là phụ nữ thông minh bỗng dưng mang tiếng "ế". Dù họ hay bất kì người phụ nữ nào khác đều không thể là một món hàng để mà có thể "ế hàng" với "đắt hàng" được.

Thật ra, một người phụ nữ thông minh hoàn toàn có khả năng giả vờ kém thông minh cho đỡ mang tiếng. Nhưng nếu buộc phải đóng kịch, một người phụ nữ thông minh sẽ chỉ làm điều đó trước mặt một người duy nhất - chồng họ. Họ lấy được chồng và giữ được chồng, thật ra lại chính là nhờ trí thông minh của mình đấy chứ!
Read more…

Căm hận vì chồng ngủ với bạn thân

1:35 AM |
Khi tôi biết mình có thai cũng là lúc phát hiện ra chồng và bạn thân quan hệ bất chính với nhau.

Tôi đang sống trong những ngày mà mọi niềm tin trong tôi gần như đổ vỡ hoàn toàn. Tôi không biết phải tin vào ai. Những người thân yêu nhất của tôi đã lừa dối tôi. Tôi hận họ và cũng thương thay cho cuộc đời mình. Giờ tôi phải làm gì? Ly hôn để nhường chồng cho bạn thân hay chấp nhận việc mình bị chồng phản bội để giữ cho con một gia đình?

Hơn 5 năm qua, kể từ ngày cưới tôi khao khát từng ngày, mong ngóng một đứa con nhưng cuộc sống nghiệt ngã bắt tôi phải chờ đợi quá lâu. Vợ chồng tôi cưới nhau tới năm thứ 5 vẫn chưa thể có con. Tôi và chồng chạy chữa, thuốc thang mãi cũng chưa có kết quả. Trong khoảng thời gian đầy mệt mỏi đó, bên cạnh việc chồng tôi luôn ở bên giúp đỡ tôi, động viên tôi trong cuộc sống thì còn có một người bạn thân của tôi. Tôi và cô ấy đã chơi với nhau 15 năm trời. Tôi đã từng cảm thấy may mắn vì có một người chồng hết mực yêu thương mình và một người bạn luôn sẵn sàng tới khi tôi cần sự giúp đỡ. Vậy mà tôi đã bị lừa. Bị lừa một cách trắng trợn.

Giữa lúc bị gia đình nhà chồng gay gắt về chuyện con cái, chồng tôi lúc nào cũng ở bên động viên tôi, bảo vệ tôi, còn bạn thân của tôi hầu như tối nào cũng đến nhà chơi với vợ chồng tôi cho tôi khuây khỏa. Tôi vẫn thường nói rằng khi nào vợ chồng tôi sinh được coi thì bạn tôi chắc chắn cô ấy sẽ là mẹ đỡ đầu của con tôi. Chúng nhờ có hai người họ ở bên mà tôi gạt đi được những muộn phiền, có niềm tin hơn vào việc chữa trị.

Có đôi lúc tôi vẫn thường hỏi bạn tôi tại sao cô ấy chưa lập gia đình thì cô ấy chỉ cười xòa rằng còn chưa tới duyên số. Trong mắt tôi, cô ấy là một người phụ nữ đẹp, nóng bỏng, vậy mà không hiểu vì lí do gì tới giờ cô ấy vẫn chưa lấy chồng. Tôi đâu có biết, cái nguyên nhân duy nhất khiến cô ấy chưa lập gia đình đó là vì...chồng tôi. Họ có tư tình với nhau.


Tôi không ngờ rằng chồng mình và bạn thân đã lén lút quan hệ với nhau từ khi chúng tôi còn chưa cưới (Ảnh minh họa)

Tôi không biết mình sẽ bị lừa đến khi nào nếu như không có một ngày, chính tôi bắt gặp chồng tôi đưa bạn thân của mình vào phòng khám tư để khám thai. Đó là một sự thật như tiếng sét đánh ngang tai với tôi. Lần đó, tôi không cùng chồng đi khám mà lẳng lặng đi một mình. Hơn 5 năm qua, đã có quá nhiều lần tôi có dấu hiệu mang thai nhưng rồi khi hai vợ chồng đi khám lại không phải nên lần này tôi không muốn chồng đi cùng nữa. Tôi muốn đi một mình, nếu biết mình có thai thực sự thì tôi sẽ thông báo với anh. Đó sẽ là một món quà quá bất ngờ với chồng tôi.

Khi nghe bác sĩ nói tôi có thai, tôi đã bật khóc ngay tại phòng khám. Người đầu tiên mà tôi nghĩ đến là chồng mình. Tôi khóc trong sự chúc mừng của các y, bác sĩ ở đó. Tôi chỉ muốn đi thật nhanh về nhà để báo tin này cho chồng biết. Tôi nhấc điện thoại gọi cho anh để nói anh về nhà sớm. Từ cuối hành lang của phòng khám đó, tôi nghe một tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên.

Tôi đã hơi giật mình và đứng nép vào một góc để ngoái lại nhìn. Hình ảnh đập vào mắt tôi khi đó là cảnh chồng tôi một tay nghe điện thoại, một tay ôm eo người phụ nữ đứng bên. Đó là bạn thân của tôi.

Tôi đờ đẫn vội cúp điện thoại. Anh cũng nhanh chóng đút chiếc điện thoại vào áo. Họ thì thầm nói với nhau điều gì đó và rồi chồng tôi ôm chầm lấy cô ta. Anh còn hôn lên trán cô ta. Linh tính của một người phụ nữ khiến tôi hiểu ra mọi chuyện. Họ đã phản bội tôi và ở tại phòng khám này, cảnh tượng ấy có nghĩa là họ đã có con với tôi.

Suốt chặng đường về tôi đã cố tìm mọi lí do để giải thích cho sự lừa dối dơ bẩn đó. Có lẽ nào vì tôi không sinh được con nên anh mới nhờ bạn tôi "giúp đỡ"? Chuyện của họ cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi? Nhưng rồi tất cả mọi hoài nghi đó của tôi cuối cùng cũng đã bị sụp đổ. Sự thật còn đớn đau hơn thế gấp nhiều lần.



Tôi quá đớn đau khi phát hiện chồng mình và bạn thân cặp bồ với nhau (Ảnh minh họa)

Khi tôi còn chưa kịp nói điều gì thì anh đã tự thú nhận với tôi tất cả. Anh nói anh và cô ta đã có tình cảm với nhau từ khi chúng tôi chuẩn bị cưới. Ngần ấy năm cô ta đóng vai một người bạn tốt với tôi chẳng qua là để che giấu đi thân phận người tình với chồng tôi mà thôi. Anh nói vì không muốn làm tôi bị tổn thương nên anh và cô ta đã không công khai mối quan hệ. Họ cũng đã định chia tay nhau nhưng trớ trêu thay vì tôi không có con nên đã khiến họ tự xích lại gần nhau.

Thời gian qua anh ta vẫn cố ở bên tôi để hi vọng rằng tôi có con. Cô ta cũng hứa sẽ chờ đợi anh 5 năm, nếu tôi không thể sinh con thì họ sẽ chính thức công khai mối quan hệ này và có con với nhau. Giờ thì điều đó đã xảy ra, anh đang hạnh phúc vì được làm cha. Anh xin lỗi tôi vì sự lừa dối này và muốn ly hôn.

Tôi đã không khóc được khi nghe anh ta nói những lời đó. Tôi vẫn chưa cho anh ta biết tôi có thai. Tôi đang không hiểu mình phải làm gì bây giờ? Tôi có nên nói cho anh ta biết chuyện tôi có thai và giữ chồng bằng được không hay là để cho anh tad tự do đến với người bạn thân bỉ ổi của mình? Tại sao khi niềm hạnh phúc lớn nhất đời tôi đến với tôi lại cũng là lúc tôi bị đau đớn đến nhường này?
Read more…

Đi chơi bời, gặp ngay cô giáo của con

1:33 AM |
Sau khi lắng nghe câu chuyện của cô giáo, tôi thực sự thấy đáng cảm thông và thương cho hoàn cảnh của em.
Câu chuyện tôi kể ra ở đây là thật 100%, dù nghe cứ như chuyện bịa. Cuộc đời mỗi con người, nhiều số phận, tôi nghĩ lên án thì rất dễ, cảm thông chia sẻ mới là khó.

Con trai tôi năm nay 3 tuổi, cháu được gửi ở trường mẫu giáo gần nhà. Lớp con học do một cô giáo phụ trách, cô rất tận tâm, rất yêu trẻ và tôi rất yên tâm. Mấy lần đến đón con, cô bế cháu ra, tôi đón, chạm vào bàn tay cô, cô nở nụ cười tươi. Các con ở lớp rất yêu cô, các bố mẹ cũng rất quí mến cô.

Rồi một ngày, bia bọt với đối tác đến lúc bắt đầu phê phê, sự xôm tụ lên đến đỉnh điểm, cậu em bên phía đối tác bảo: "Để em gọi mấy em này đến, mấy em này chuyên nghề ngồi nhậu cùng, rồi thích thì có thể rủ đi chơi. Nói thẳng ra, cũng là hàng, nhưng không phải dạng hàng họ linh tinh vớ vẩn nhé, hàng này là dạng...hàng chơi, rất được". Trong lúc đợi các em đến, cậu em bảo mấy em này khó gọi, vì đây chỉ là công việc làm thêm ngoài giờ, bình thường các em có công việc khác, có em này hay lắm, có học thức, nói chuyện hay, em gọi nó mấy lần rồi, sau đi qua đêm, phục vụ rất tốt.

Các em đến, và tôi giật mình, khi ánh mắt chạm ánh mắt cô gái này. Trời, đó chính là cô giáo của con tôi. Thoáng phút giây sững sờ, em như muốn bỏ chạy, nhưng cậu em tôi với tay, kéo giật lại, bảo rằng: "Ô hay, sao hôm nay lại bỏ về, ngồi đây đi, hôm nay anh tiếp mấy đại ca của anh, uống nhiệt tình đi em, làm ăn thì phải chuyên nghiệp chứ, ở lại đi, anh bo gấp 3 lần mọi hôm".



Mấy cặp đôi thuê hết tầng của một nhà nghỉ, mỗi đôi 1 phòng. Tôi và cô giáo ngồi đối diện nhau, chỉ còn 2 người. Em khóc, và những dòng tâm sự thật của em bắt đầu...

(ảnh minh họa)

Cuộc nhậu cứ thế tiếp tục, tan cuộc, mỗi cậu "cắp nách" 1 em. Tôi ngoắc tay thằng em "Để anh gặp riêng cô kia, cái cô hàng ruột của chú ấy". Cậu em đồng ý ngay: "Ô hay, đại ca hôm nay chơi thế nhỉ, mọi hôm rủ đi chơi cứ toàn về. OK anh luôn, chi phí em lo toàn bộ rồi nhé, anh cứ chơi thôi, không phải cho thêm đồng nào nữa".

Mấy cặp đôi thuê hết tầng của một nhà nghỉ, mỗi đôi 1 phòng. Tôi và cô giáo ngồi đối diện nhau, chỉ còn 2 người. Em khóc, và những dòng tâm sự thật của em bắt đầu...

Em quê ở một miền quê nghèo, phải cố gắng lắm em mới có thể ăn học, rồi em thi đỗ vào trường cao đẳng sư phạm mầm non. Ra trường, em về làm tại trường mẫu giáo con tôi học, em yêu công việc của em lắm, yêu trẻ lắm. Công việc vất vả, lương được 4 triệu/tháng, tằn tiện thì em cũng đủ thuê nhà, đủ ăn, em buộc phải bám trụ ở lại được thành phố, bởi về quê, thì không có việc làm. Đi làm cả ngày, tối về mệt, em cũng chẳng thể xoay xở, làm thêm việc gì để mà ra thu nhập được.

Thế rồi, bố em bệnh nặng, tai biến mạch máu não, nằm liệt giường mấy năm rồi mất. Nhà có cái gì, bán hết để chữa trị, đến ngày bố em mất thì trong nhà trốn trơn luôn. Rồi thì mẹ em lại chơi hụi họ, vỡ nợ, em phải vay nóng bên ngoài để trả nợ cho mẹ em. Dưới em, còn 2 đứa em đang đi học, mà em không muốn chúng nó phải bỏ học giữa chừng. Em tằn tiện từng xu từng đồng gửi về nhà, buổi tối đi làm về, đói, mệt mà lắm khi chỉ dám ăn gói mì tôm, chạy đôn đáo khi đến hạn đóng tiền thuê nhà.



Em bảo, một ngày em sống 2 cuộc sống. Ban ngày, là 1 cô giáo, em rất nghiêm khắc, rất yêu trẻ, chăm sóc từng đứa, bởi đó là niềm vui sống của em. (ảnh minh họa)

Em khổ thế, rồi yêu một thằng nghề nghiệp không ổn định. Tưởng nó yêu em thật lòng, chia sẻ với em, ngờ đâu nó lừa em, đến lúc có bầu thì bỏ. Em sinh con, rồi gửi về quê cho bà trông giúp cháu, tiếp tục đi làm.

Rồi thì có bà chị, giới thiệu cho cái công việc làm thêm, ban đầu khi là ngồi nhậu cùng khách. Có con, vẻ đẹp của em càng mặn mà, thân hình vẫn chuẩn, mái tóc dài và nụ cười vẫn tươi, dù ẩn giấu đằng sau đó là những nỗi buồn, niềm đau. Rất nhiều ông khách sẵn sàng trả cho em 1 số tiền lớn cho 1 đêm vui vẻ, và rồi do quẫn bách, túng thiếu, thỉnh thoảng em cũng có nhận lời.

Em bảo, một ngày em sống 2 cuộc sống. Ban ngày, là 1 cô giáo, em rất nghiêm khắc, rất yêu trẻ, chăm sóc từng đứa, bởi đó là niềm vui sống của em. Tối đến đêm, em buộc phải làm cái công việc đó, nhưng em không để nó ảnh hưởng chút nào đến em, để sáng hôm sau, em lại trở thành một con người "sạch sẽ". Đi làm, em sợ nhất, lo nhất, một ngày sẽ bị người quen bắt gặp, và hôm nay, điều ấy đã đến, em gặp đúng tôi, phụ huynh của học sinh của em.

Tôi nghe câu chuyện cô giáo kể, thực sự thấy thương cho hoàn cảnh của cô. Ngày mai, tôi vẫn sẽ đưa con đến lớp, vẫn để con tôi học ở lớp của cô. Bí mật này, chỉ tôi và em biết. Mong một ngày nào đó, em sẽ sớm từ bỏ được công việc này....
Read more…

Chữa vết cắn lưỡi

1:28 AM |
Chúng ta dễ cắn nhầm lưỡi khi nhai thức ăn trong miệng. Nếu vết cắn ở lưỡi sâu, nó có thể gây lở loét. Một số cách có thể giúp chữa vết thương một cách tự nhiên.




Mật ong làm dịu cơn đau nếu lỡ cắn nhầm vào lưỡi - Ảnh: Shutterstock

Ngậm đá cục: Bất cứ khi nào cắn nhầm lưỡi, bạn hãy ngậm một ít đá cục. Nó không chỉ giúp giảm đau ngay lập tức mà còn giúp cầm máu.

Súc miệng bằng nước muối: Hòa nước muối, sau đó súc miệng sao cho nước muối ngấm được vào các vết cắt ở lưỡi. Muối có đặc tính kháng khuẩn, giúp làm dịu và điều trị vết cắt.

Mật ong: Có vị ngọt ngào và thoa mật ong có thể chữa trị vết cắt trên lưỡi hữu hiệu. Dùng một muỗng mật ong sau bữa ăn để giảm đau ở lưỡi.

Nước: Nên uống nhiều nước vì nước làm sạch vết thương.

Tránh thực phẩm cay: Khi bạn bị vết thương ở lưỡi, tránh thức ăn cay vì nó có thể khiến vết thương bị viêm và trở nên trầm trọng hơn. Nên chọn ăn những thực phẩm mềm.
Read more…

Vợ tôi quá tốt với mẹ chồng

1:27 AM |
Sự tốt bụng của vợ nhiều khi khiến tôi nghi ngờ, tôi tự hỏi, tại sao lại có một cô con dâu hiền thục, không bao giờ chấp nhặt bất cứ chuyện gì từ nhà chồng như vậy.

Điều đặc biệt hơn là, tôi đối với nhà em cũng bình thường, không được ưu ái cho lắm.

Ngày còn yêu nhau, em là một cô gái hiền dịu, ôn hòa, tôi thích cái tính cách ấy của em. Em thật là một con người chu đáo. Những ngày lễ tết, em đều nhớ mua quà cho gia đình tôi. 20-10 hay 8-3, chỉ cần là ngày lễ là em có quà tặng bố mẹ. Khi mang món quà của em về cho ra đình, tôi cũng được mát mặt. Nhưng nghĩ rằng, em đang yêu tôi nên muốn lấy lòng bố mẹ chồng tương lai, với lại cũng làm cho tôi nở mày nở mặt nên mới hành động như vậy. Có lẽ, tôi có nhược điểm là luôn nghi ngờ lòng tốt của người khác.

Xưa nay người ta nói, mẹ chồng con dâu khó hòa thuận. Tôi cũng sợ, khi em về nhà tôi, mối quan hệ sẽ khác. Vì mẹ tôi cũng có hơi khó tính, có cái nhìn hơi khắt khe với con dâu. Nhưng từ ngày em về, không khí trong nhà khác hẳn, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, giống như một cuộc sống hoàn toàn mới.

Tôi là con một nên gia đình cũng chiều tôi lắm. Bố mẹ dồn hết tâm sức vào tôi, tôi cũng vì thế mà không muốn phụ lòng bố mẹ. Hi vọng, em sẽ là người vợ tốt và em cũng đã khiến tôi hài lòng. Những thứ trước giờ trong nhà không có, từ đồ dùng bếp núc, tới tiện nghi trong phòng ngủ, em đi siêu thị mua hết. Em nói, cái gì cũng phải đầy đủ, khi mẹ cần tới thì dễ tìm, không phải chạy chỗ này chỗ kia. Em là người thông minh và nhanh nhẹn, nên chỗ nào có vẻ trống trải, em biết sắp xếp đồ đạc ngăn nắp.



Tôi là con một nên gia đình cũng chiều tôi lắm. Bố mẹ dồn hết tâm sức vào tôi, tôi cũng vì thế mà không muốn phụ lòng bố mẹ. (ảnh minh họa)

Mẹ tôi ban đầu không thích vì nghĩ em thể hiện hơi quá, mẹ nghĩ, em đã coi cái nhà này như nhà của em nên tha hồ sắm sửa. Em biết thái độ của mẹ nhưng cũng không phàn nàn nhiều, chỉ bảo mẹ rằng: "Mẹ yên tâm, có cái gì thiếu con mới sắm, để mẹ đỡ phải chạy vạy tìm đồ đạc thôi. Con sẽ biết cách tiết kiệm mẹ ạ". Nghe em nói chuyện với mẹ mà tôi mát cả lòng, tôi yên tâm lắm.

Bố mẹ có ý thuê người giúp việc vì nhà tôi vốn rộng, bố mẹ dù là nghỉ hưu nhưng người già không thể làm được những việc trong nhà suốt ngày. Với lại, chúng tôi cũng không muốn bố mẹ vất vả. Nhưng em bảo, em không muốn thuê người giúp việc, trong nhà tự nhiên có người lạ vào ở cùng không hay. Em nói với mẹ rằng, 'mẹ cứ yên tâm, mỗi tuần con dọn nhà cửa sạch sẽ một lần là được. Rồi có gì, việc nhà việc cửa, hôm nào tranh thủ về sớm con sẽ dọn dẹp. Bố với mẹ cứ nghỉ ngơi, có việc gì nhẹ thì làm thôi ạ'. Có vẻ như em rất thật lòng.

Em từng nói với tôi, vì bố mẹ là người gia giáo nên em cũng muốn sống một cách lễ độ. Vả lại, ông bà chỉ có mình tôi là con trai nên em không muốn có hiềm khích gì. Vì như thế, em chính là người thiệt. Bố mẹ dù gì cũng là bố mẹ, còn con cái thì không bao giờ bỏ được bố mẹ, với, anh cũng là con một nữa, nên em luôn coi bố mẹ như bố mẹ của chính mình mà đối xử. Em hi vọng, bố mẹ chồng cũng sẽ chấp nhận em, coi em như người trong nhà, chứ không phải là chuyện con dâu, mẹ chồng.

Hàng ngày, em cười nói với mẹ rất vui vẻ. Thi thoảng bố đi vắng (cơ quan cũ của bố hay tổ chức đi du lịch xa) em bảo, cho em sang ngủ với mẹ. Thế là, đêm hôm, em toàn bỏ tôi sang ngủ cùng mẹ, rồi tỉ tê. Có khi ngó vào phòng, nhìn em ôm mẹ ngủ ngon lành, tôi mới cảm nhận được, em là người vợ tốt, thực tâm yêu thương, kính trọng bố mẹ tôi như người nhà mình vậy. Cuối tuần, thay vì hai vợ chồng đi chơi, em đưa cả nhà đi ăn cùng nhau, rồi em chở mẹ đi mua quần áo mới, tặng quà cho bố. Lúc nào cũng vậy, điều em nghĩ tới phải là bố mẹ sau đó đến chồng và mình. Thật tình, tôi rất hài lòng về em.



Tôi tự hào về em, tự hào về tình cảm của hai vợ chồng và những gì em dành cho bố mẹ. (ảnh minh họa)

Mẹ có nói gì em cũng cười, rồi sai thì em sửa, không thì em phân tích cho mẹ hiểu. Em hi vọng tôi sẽ cảm nhận được sự thực tâm của em, chứ không phải là chuyện gồng mình lên giữ hạnh phúc gia đình. Vậy mà trước giờ, chứng kiến tình cảm của em với nhà chồng, tôi lại ích kỉ nghi ngờ em, tôi thật là hẹp hòi. Tại sao lại không có một nàng dâu tốt với mẹ chồng như mẹ đẻ của mình chứ? Phải chăng, chính cái tư tưởng cổ hủ về mối quan hệ này đã làm cho nó trở nên tồi tệ? Chẳng ai chịu nhường ai, rồi có khi tốt với nhau còn bị nghi ngờ. Thế nên, chuyện mẹ chồng nàng dâu mới khó nói như vậy. Nhưng nhìn em, tôi thấy những tia hi vọng sáng...

Tôi tự hào về em, tự hào về tình cảm của hai vợ chồng và những gì em dành cho bố mẹ. Tôi yêu em và lấy em, thật sự đó là một quyết định sáng suốt. Hi vọng, chúng tôi sẽ mãi như thế này, sẽ là một gia đình hạnh phúc và không bao giờ có chuyện mẹ chồng, con dâu khiến tôi phải đau đầu, mệt mỏi vì đứng giữa mẹ và vợ. Thật sự, tôi rất tự hào về em!
Read more…

Anh ơi, đừng đi với gái!

1:25 AM |
Em đã nhịn chuyện này suốt 2 năm rồi, lần này, em không thể nào chịu đựng được nữa, em phải nói ra những điều này, chỉ mong anh hiểu.

Em đang tự hỏi bản thân rằng, em đã làm gì sai, đã có lỗi lầm gì mà khiến anh lại bỏ nhà, bỏ cửa, bỏ vợ con, thờ ơ với em để đi tìm các cô gái khác? Em và con từng ngày mong mỏi anh về nhà, muốn được ở bên chồng, được ở bên cha để nghe những lời động viên, chia sẻ. Nhưng anh đã quên mất việc ấy lâu lắm rồi.

Ngày em và anh yêu nhau, anh đã hứa với em bao nhiêu điều. Anh nói, anh sẽ yêu em trọn đời, chúng mình sẽ là một gia đình hạnh phúc, không bao giờ rời xa. Vậy mà anh lại quên em, anh lại coi em không ra gì, anh đã quên lời hứa.

Em đã tin anh, tin tất cả những lời nói đó là sự thật. Em trao cho anh trọn trái tim mình, yêu anh hết lòng hết dạ. Rồi chúng mình cưới nhau. Em cứ ngỡ đó là một gia đình hạnh phúc. Khi em sinh ra cu Tý, em càng có niềm tin hơn về anh, về mái ấm này. Còn gì đâu, chỉ có em và con là niềm hành phúc duy nhất của anh, em từng nghĩ thế. Em cũng coi anh là động lực để sống, để chúng ta ở bên nhau, yêu thương nhau. Nhưng thời gian trôi đi, anh thay lòng.



Em cũng coi anh là động lực để sống, để chúng ta ở bên nhau, yêu thương nhau. Nhưng thời gian trôi đi, anh thay lòng. (ảnh minh họa)

Anh sắm xe hơi, nhà lầu, vì anh làm ăn kinh tế được. Cuộc sống sang trọng của em khiến bao nhiêu người thèm khát. Mọi người trong gia đình mừng cho em vì chồng em cứ phất lên như diều gặp gió. Nhưng anh thì lại khác, anh đã thay đổi. Những người con gái khác dù biết anh có vợ cũng nhòm ngó anh, họ cũng muốn cướp anh khỏi em, vì anh giàu có và lắm tiền. Đi đâu anh cũng thể hiện mình là người đàn ông ga lăng, có tiền anh vung tay quá trán khiến bao cô gái thèm khát. Họ ước, giá như họ có người chồng như anh thì tốt biết mấy.

Em lại càng xuống sắc, càng ngày chỉ biết chăm con, không còn giống như thời son rỗi. Và anh bắt đầu lăng nhăng. Anh mua tặng cho các cô bồ của anh nào là túi xách, nào là điện thoại xịn, trong khi những thứ đó, vợ anh chưa từng được hưởng. Anh còn hứa hẹn sẽ mua cho cô này cái này, cô nọ cái kia và không tiếc lời đường mật. Anh luôn nghĩ, em ở nhà chăm con thì không biết gì. Nhưng sự nhạy cảm của người phụ nữ lớn lắm anh ạ, nhất là những người ở nhà chăm chồng, chăm con như chúng em. Sự thay đổi của người chồng, nét mặt và cử chỉ, ngôn ngữ của anh ta nói lên tình cảm của họ, và sự ấp úng ngượng ngùng khi anh trốn đi cùng bồ, sao em không nhận ra chứ.

Em đã nhịn anh, đã cố gắng chịu đựng, cố làm người vợ đảm trong suốt thời gian ấy, chỉ với hi vọng, mong anh hiểu và quay về bên vợ con. Nhưng anh đã không làm thế, anh càng thấy em không nói gì thì anh càng lấn tới. Anh nghĩ, có vợ nhưng vẫn phải ngoại tình, vẫn phải chơi gái, như bao gã đàn ông khác đúng không anh?



Anh à, anh đừng đi với gái, họ chỉ là những mối quan hệ qua đường thôi. Hãy nghĩ tới em và con, người cùng chung tay sát cánh với an. (ảnh minh họa)

Anh à, mong anh hãy hiểu những ngày tháng trước kia, nhớ lại những kỉ niệm và những lời hứa hẹn chúng mình đã có với nhau. Mong anh hãy nghĩ cho em và con một chút. Em đã chăm sóc anh suốt mấy năm trời, đã sinh cho anh một thằng cu. Em tự thấy mình chưa làm điều gì khiến anh phật ý, cũng không có phải là người vợ xấu khiến anh cảm thấy chán nản tới mức không muốn động vào người em.

Con mình kháu khỉnh, ngoan ngoãn. Lúc nào con cũng quấn bố. Anh không còn yêu em thì cũng phải yêu con chứ, con là con của chúng ta cơ mà. Em biết, anh làm ra tiền thì anh có quyền tiêu, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn anh ạ. Bố mẹ mình còn nghèo, bố mẹ em thì còn nghèo hơn, nếu anh không biết dùng tiền làm gì, sao anh không lo cho bố me, mua sắm cho bố mẹ, hay báo hiếu cho bố mẹ mình? Sao anh không giúp những anh chị nghèo khó kia, để họ có cuộc sống tốt hơn? Anh chỉ nghĩ cưu mang những cô gái đó thôi sao?

Họ không yêu anh, họ thật sự chỉ cần cái túi tiền kia của anh. Những người đàn bà như vậy, anh chơi xong, anh chán, anh có muốn gắn bó cả đời với họ hay không? Còn vợ con anh, người luôn bên cạnh anh, hi sinh vì anh, chăm sóc cho anh, người mà con của anh gọi là mẹ như em đây, xứng đáng có được sự quan tâm, yêu thương của anh hơn bao giờ hết. Ai là người sát cánh bên anh trong suốt thời gian qua, ngay từ khi anh còn chưa giàu có. Giá như em cũng yêu anh vì tiền tài thì không nói làm gì, đằng này, em đã trao cho anh cả trái tim, yêu anh hết lòng, hết dạ ngya từ khi anh chưa có tiền. Vậy thì, lý do gì anh ruồng bỏ em?

Anh à, anh đừng đi với gái, họ chỉ là những mối quan hệ qua đường thôi. Hãy nghĩ tới em và con, người cùng chung tay sát cánh với an. Chẳng ai yêu anh được hơn gia đình này. Em đã nhịn hết nổi rồi, mong anh hiểu và quay về bên em, anh nhé!
Read more…

Bàng hoàng nghe con dâu chửi bố chồng

1:22 AM |
Nhà ông Hoàng ở ngay sát nhà tôi. Từ nhỏ, tôi đã chứng kiến cảnh ông "gà trống nuôi con" một mình nên rất thương ông. Vợ ông mất sau khi sinh cậu con trai được hai tuổi. Ông sống một mình, quyết tâm không đi bước nữa vì tình yêu với vợ quá sâu nặng. Cuộc sống không có người phụ nữ bên cạnh khiến ông ngày một già yếu. Một tay ông nuôi hai người con, làm đủ mọi nghề từ sáng sớm tới tối khuya để có tiền nuôi các con ăn học. Cô con gái lớn của ông thương bố vất vả, học hành chăm chỉ, giỏi giang kiếm được một tấm chồng tử tế nhưng cũng không dư giả nhiều. Cậu em trai hiền lành nhưng học hành lại không bằng cô chị. Cuối cùng, ông cũng cưới cho con trai mình được một người vợ khá hoạt bát.

Cuộc sống của ông tưởng chừng đã yên ả khi lo đủ cho các con trưởng thành, vậy mà con trai ông lại lấy phải một cô vợ đanh đá, ghê gớm, chỉ suốt ngày nghĩ đến tiền. Thêm vào đó, kinh tế ngày càng khó khăn,đồng lương hưu nhỏ bé của ông chỉ đủ trang trải phần nào. Con trai ông quá lành nên bị vợ bắt nạt và nắm hết kinh tế trong gia đình. Chính vì thế mà ông - một người bố chăm chỉ, cần cù cũng phải chịu sự sai khiến của con dâu. Bao năm nuôi con một mình, ông thấm thía nỗi cơ cực nhưng chẳng có nỗi nhục nhã nào bằng việc bị con dâu khinh bỉ.

Ở ngay sát vách nhà ông, chiều nào con dâu ông đi chợ về tôi cũng nghe thấy những câu nói đau lòng của cô ta dành cho bố chồng: "Sao ông không đi đổ rác?"; "Sao ông chưa nấu cơm?"; "Mấy chục bạc tiền thịt đấy? Ông ăn miếng cơm ngon lành cũng nên nghĩ tới con dâu vất vả ngoài chợ chứ? Đưa ba cái đồng lương còi này mà cũng cơm trắng cá kho như ai? Đúng là ăn bám!".



Thương ông bao nhiêu, hàng xóm lại càng lên án thái độ của cô con dâu mất nết (Ảnh minh họa)

Tôi nghe mà thấy thật chua xót cho cuộc đời của ông. Mái tóc đã pha sương, đôi bàn tay chai sạn với làn da đồi mồi bao năm vất vả nuôi các con trưởng thành. Giờ đây, khi ông đã già yếu, đã run cầm cập phải chống gậy thì cô con dâu vụ lợi, sành tiền của ông lại chẳng buồn nhớ đến công lao của người đã chăm sóc, nuôi nấng chồng cô.

Tôi đi lướt ngang qua nhà ông, thấy đôi mắt ông rưng rưng, đôi tay run rẩy chống gậy đi từng bước. Cả cuộc đời ông đã vất vả sương gió vậy mà đến cuối đời, ông lại phải chứng kiến cảnh đau lòng này. Thương ông bao nhiêu, hàng xóm lại càng lên án thái độ của cô con dâu mất nết, cậu con nhu nhược của ông.

Chiều nay, khi vừa thiu ngủ, tôi bỗng giật mình vì có tiếng cãi cọ, xô xát ở nhà bên cạnh. Tôi bật người dậy thật nhanh thì thấy cậu con trai ông đang cho cô vợ mấy cái bạt tai đau điếng. Cô ta la lối om sòm nhưng vẫn không thể bằng tiếng thét đầy uy lực của con trai ông đã bao tháng ngày câm nín, nhịn vợ: " Ai không tôn trọng bố tôi tức là không muốn sống ở cái nhà này nữa!". Lần đầu tiên, tôi thấy chị vợ anh nép sợ và lảng tránh ánh nhìn từ những người hàng xóm đang kéo đến ngày một đông. Ai cũng hả hê và mừng cho ông cụ vì cậu con trai cuối cùng đã thức tỉnh, trở về đúng với bản lĩnh của một người đàn ông thực sự.

Mặc dù rất mừng cho ông Hoàng nhưng sao tôi vẫn thấy chua xót quá. Cuối đời, người già phải được hưởng cảnh con cháu sum vầy, hiếu thảo, vậy mà ông lại bị khinh bỉ dù bao năm vất vả nuôi con cái trưởng thành. Đồng tiền có sức lay chuyển mạnh mẽ nhưng cuối cùng nó cũng không thắng nổi tình phụ tử.

Tôi thầm mong cuối đời, ông sẽ được sống an nhàn, hạnh phúc bên con cháu.
Read more…

Bố chồng thích "đụng chạm"

1:18 AM |
Tôi 29 tuổi, làm kế toán của công ty liên doanh và mới kết hôn được 4 tháng. Tôi về làm dâu trong một gia đình rất khá giả, mẹ chồng đã mất còn bố chồng xưa kia là chủ một doanh nghiệp lớn. Chồng tôi cũng có địa vị khá trong xã hội nhưng rất yêu chiều vợ.

Cuộc sống những ngày tháng đầu sau hôn nhân của tôi sẽ chẳng có gì đáng than phiền nếu như không có chuyện liên tục phải đối phó với những động chạm thân thể như vô tình nhưng thực ra là cố ý của bố chồng mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải. Ngay từ những buổi làm bếp đầu tiên của tôi ở nhà chồng, sau kỳ trăng mật dài của vợ chồng, bố chồng tôi đã chủ động xăng xái xuống bếp làm việc cùng tôi.

Ông tranh phần cắm cơm, nhặt rau và trong khi tôi thái thịt, ướp cá, ông kè kè đứng sát bên cạnh chỉ để hỏi có cần bóc hành, bóc tỏi hay không. Lúc đó, tôi vô cùng hồ hởi vì lầm tưởng rằng mình may mắn vì có được người bố chồng thân mật, hoà đồng.

Thậm chí, tôi còn sung sướng khoe với chồng rằng: " Chắc bố sợ em chưa quen với bếp của nhà mới".Những va chạm thân thể lúc đó như cái xoa vai, bóp eo hay nắm tóc của ông, tôi chẳng mảy may nghĩ xa xôi gì khác hơn là cử chỉ thân mật, xuê xoa của người bề trên.

Tôi chỉ sinh nghi khi những va chạm thân thể khi cùng làm bếp của ông cứ lặp đi lặp lại nhiều lần và ngày một suồng sã hơn. Điển hình nhất là có một buổi chiều cả nhà đi vắng, khi tôi đang đứng nhặt rau ở bàn bếp, ông từ ngoài vào và vòng tay nắm lấy hai vai, gần như ôm trọn lấy tôi từ phía sau. Tôi giật mình quay lên nhìn thì ông cười xuê xoa, ý như là chỉ muốn giúp tôi mấy việc vặt vãnh thôi.

Ngoài chủ động làm bếp cùng, ông còn luôn cố tình nhờ tôi làm những việc lặt vặt để có thể đứng gần tôi và dễ bề có những động chạm vào người tôi như nhờ xâu kim, nhờ nhổ tóc... Khi nhờ tôi đọc hộ giấy tờ gì, dù tôi đọc rất to đến mức có đứng dưới tầng 1 vẫn đủ nghe thấy, vậy mà ông vẫn cứ phải đứng sát gần, níu lấy vai tôi... để nghe cho rõ. Hôm nào, tôi có mặc bộ đồ mỏng một chút thì đến phát ngượng. Ông săm xoi nhìn không để lọt chỗ nào.



Cảm giác ghê ghê mỗi khi nhìn thấy bố chồng, tôi không biết có thể sẽ kìm chế được bao lâu nữa (Ảnh minh họa)

Khi biết bố chồng xấu tính vậy, tôi đã tìm mọi cách để bố chồng không còn cơ hội ở gần tôi nữa nhưng dường như bất lực. Tôi mua rau đã nhặt sẵn ở ngoài chợ, bóc hành tỏi sẵn ở ngoài hàng và giải quyết mọi thứ gọn ghẽ để ông không còn có thể làm giúp tôi được gì nữa. Thậm chí, để ngăn cản việc ông xuống bếp khi tôi nấu nướng, ngay từ khi chuẩn bị vào bếp là tôi đã nghiêm nghị bảo: Bố để mình con làm. Vậy mà ông vẫn cứ tìm cách loay hoay quanh đó với đủ mọi lý do để làm và để lại có những cử chỉ khiến tôi phát sợ.

Bố chồng tôi là người có học, từng bôn ba làm ăn ở nhiều nơi và có quan hệ xã hội rộng. Vậy mà không hiểu sao có những phép lịch sự tối giản trong ăn mặc ở gia đình mà ông cũng không có, hay ông cố tình không muốn có thì tôi cũng chẳng hay nữa. Ai đời, nhà có con dâu mới, phòng ông lại ở ngay dưới tầng của vợ chồng tôi ở, ngày bao lần tôi qua lại. Vậy mà ông vẫn giữ thói quen mặc nguyên quần sịp mỗi khi tắm xong hay bất cứ lúc nào ông thích. Nhiều lần chạm mặt ông trong tình trạng đó, tôi như muốn độn thổ.

Dù rất phiền lòng vì những cử chỉ khiếm nhã của bố chồng nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa dám kể hay có ý kiến gì với chồng phần vì ngại, phần vì không biết nói sao để chồng tin vì lẽ anh vốn rất tôn trọng bố. Chồng tôi thuộc tuýp đàn ông có hiếu với bố mẹ một cách cực đoan. Ngay từ ngày chuẩn bị lấy nhau anh đã bảo: Bố già rồi, không sống được lâu nữa nên nhất nhất phải làm vừa lòng bố. Tóm lại, với anh, bố luôn là đúng.

Nhà giờ chỉ còn có một bố, một con, chẳng có lẽ nào tôi lại có thể cả gan đề nghị với chồng ra ở riêng. Nhưng nếu ở chung mà cứ liên tục phải trốn tránh bố chồng. Ở nhà mình mà luôn phải cảnh giác, sống trong tâm trạng thấp thỏm, bất an và đặc biệt, là cảm giác ghê ghê mỗi khi nhìn thấy bố chồng, tôi không biết có thể sẽ kìm chế được bao lâu nữa. Và rồi đây, tôi sẽ còn phải sinh con, thời gian ở nhà sẽ nhiều hơn nữa, tôi phải đối phó sao đây. Mong các bạn sớm cho tôi lời khuyên bổ ích để giúp tôi thoát khỏi sự bế tắc này!
Read more…

2 năm không gặp, bị 1 vố lừa tình quá đau!

1:14 AM |
Trước đây 2 năm, anh là người đàn ông kiên trì theo đuổi tôi nhất trong số những anh chàng tán tỉnh tôi.

Tôi cảm nhận được sự chân thành của anh nhưng tình cảm không đi tới đâu. Vì thực sự, khi ở bên cạnh anh, tôi không có cảm xúc, không có cái gọi là tình yêu giống như bao người khác.

Rồi vì buồn và chán nản, anh vào Nam lập nghiệp. Theo lời anh nói thì hi vọng đi xa sẽ quên được tôi. Dù không biết là anh yêu tôi cỡ nào nhưng nếu nghe anh nói, tôi có thể thấy được, tình cảm anh dành cho tôi quá lớn. Tôi cũng mừng vì anh có tư tưởng tiến bộ, không lụy tình. Tôi còn lo anh sẽ vì tôi mà buồn nhiều.

Sau thời gian anh đi, tôi đã nhanh chóng gặp và yêu một người con trai khác. Tôi cũng không hiểu duyên số thế nào mà gặp anh, tôi đã có cảm tình ngay. Cứ thế, sau thời gian tìm hiểu ít ngày, chúng tôi yêu nhau say đắm. Hơn 1 năm trời như vậy, chúng tôi tính chuyện cưới xin sau khi tôi đã trao cho anh đời con gái của mình. Biết tôi còn trinh nguyên, anh càng trân trọng tôi hơn, và càng quyết tâm cưới.

Nhưng thật không ngờ, điều mà ngay cả anh cũng không nghĩ tới. Bố mẹ anh phản đối kịch liệt khi biết tuổi của tôi. Ông bà nhất định không cho anh lấy tôi vì họ sợ, con trai họ sẽ tuyệt mệnh. Anh nói yêu tôi, thương tôi, và muốn cưới tôi làm vợ, chỉ có tôi mà thôi. Nhưng trước sức ép của gia đình, mẹ anh còn dọa tự tử, anh quỳ xuống xin tôi tha thứ. Anh bảo hãy làm lại từ đầu với một tình yêu mới, hãy đón nhận một người đàn ông khác có thể lo cho tôi, còn anh không làm được điều đó nữa.



Nhục nhã quá các bạn à, tôi không ngờ cuộc đời tôi lại trớ trêu như thế này. Tôi đã làm gì sai, đã phạm tội gì, đã thất hứa với ai mà ông trời lại trừng phạt tôi như thế? (ảnh minh họa)

Chúng tôi chia tay nhau như vậy, tình yêu sau hơn 1 năm kết thúc một cách nhạt nhẽo. Anh vì nghe lời bố mẹ, và vì sợ bố mẹ phiền lòng cũng không muốn mẹ anh khổ sở, anh đành nói lời chia tay tôi. Tôi mệt mỏi, khóc lóc suốt thời gian dài, không biết rồi đây, không có anh, tôi sẽ sống ra sao.

Được khoảng 3 tháng sau, tôi cũng nghe tin anh lấy vợ. Đó là người con gái được bố mẹ anh mai mối. Trái tim tôi tan nát, tôi như bị phản bội phũ phàng. Chưa bao giờ lại có chuyện người yêu đi lấy vợ sau hơn 3 tháng chia tay vậy, mà lại còn là yêu sâu sắc.

Sau đó, tôi đã tìm quên vào công việc, hi vọng sẽ được vui hơn. Anh cũng nói lời động viên, an ủi tôi. Rồi,người cũ tìm về, đó là người đàn ông đã vì tôi mà vào Nam lập nghiệp. Thấy hoàn cảnh của tôi, anh ấy đã động viên, an ủi tôi suốt thời gian đó. Anh ấy nói, vì tôi là người anh ấy yêu nhất, nên dù đi xa, anh ấy cũng không thể nào quên được hình bóng của tôi. Những ngày tháng tôi đau khổ, luôn có anh ấy ở bên cạnh động viên, lau nước mắt cho tôi. Dần dần, tôi cũng bị rung động bởi sự chia sẻ này.

Anh nói, muốn được yêu tôi, muốn được lo cho tôi mọi thứ nếu như tôi đồng ý. Trong giây phút thất vọng tràn trề ấy, tôi đã gật đầu làm người yêu anh. Từ đó, đúng là anh lo cho tôi mọi thứ, cái gì anh cũng hỏi tôi có thích không, ăn cơm, ngủ anh cũng gọi cho tôi. Tôi lại trở lại thời mới yêu, như đứa con nít được người yêu quan tâm. Tôi đã dần quên đi người phản bội mình.

Cứ yêu nhau như vậy được gần 1 năm, khi tôi nói với anh chuyện đưa tôi về ra mắt gia đình thì anh lại lảng tránh. Nhiều lần như vậy tôi sinh nghi, tôi nói ý anh là gì. Anh lúc đó mới thừa nhận rằng anh đã có vợ con rồi. 2 năm trong Sài Gòn anh đã lập nghiệp và sinh con đẻ cái. Tôi nói, tại sao anh lừa tôi thì anh bảo, tôi chưa từng hỏi anh có gia đình chưa, chỉ là tôi tự nguyện ngã vào lòng anh mà thôi. Anh cũng đâu có hứa cưới tôi, anh chỉ nói sẽ lo lắng và quan tâm cho tôi. Anh còn bảo, nếu tôi chấp nhận làm bồ nhí của anh, anh sẽ lo cho tôi cả đời, và tôi có thể sinh con với anh.

Nhục nhã quá các bạn à, tôi không ngờ cuộc đời tôi lại trớ trêu như thế này. Tôi đã làm gì sai, đã phạm tội gì, đã thất hứa với ai mà ông trời lại trừng phạt tôi như thế? Mất hết niềm tin vào tình yêu, cũng không còn ai để tin tưởng nữa, giờ tôi biết sống ra sao? Tôi thật sự muốn chết đi, tôi chán nản cuộc sống này lắm rồi, nhưng không thể lấy một người có vợ, làm bồ nhí thì càng không... Tôi không biết nên làm thế nào bây giờ!
Read more…

Trời ơi, tôi muốn ngoại tình!

1:10 AM |
Vì tôi quá yêu chồng

5 năm chung sống, có với nhau 2 mặt con nhưng những gì mà chị Thanh Mai nhận được từ chồng là một từ: Vô tình. Hai vợ chồng chị sống chung với bố mẹ chồng, hai em chồng. Xếp theo thứ tự quan tâm của chồng chị, đứng thứ nhất là mẹ chồng, thứ hai bố chồng, thứ ba hai đứa nhỏ, thứ tư em gái chồng, thứ năm em trai chồng và chị luôn "đội sổ".

Từ hồi yêu nhau, chị Mai đã là người dành nhiều tình cảm cho anh hơn. Sống với nhau 5 năm nhưng chưa bao giờ chị hết yêu chồng, thậm chí là còn quá yêu tới mức phục tùng, phục vụ chồng hơn cả osin. Và anh thì đã quá quen với việc có một cô vợ buộc phải yêu thương, phục vụ chồng con vô điều kiện.

Mặc cho chị mới sinh con chưa đầy hai tháng, chồng vẫn để vợ đội mưa đi chợ. Mặc cho chị ốm sốt, chồng chị vẫn mặc kệ việc cơm nước, dọn dẹp cho vợ mà không hỏi một câu. Có lần sốt cao, chị Mai nấu xong bữa cơm thì lên giường nằm bẹp, gọi chồng mang cho viên thuốc hạ sốt, anh quẳng vỉ thuốc xuống giường rồi ra ăn tiếp.

Sự vô tâm, vô tình ấy làm người đàn bà trong chị tủi thân vô cùng nhưng chị không có ý định bỏ chồng, phá gia đình đầy đủ của hai đứa con.



Vì chồng tôi "cưới" game

"Chồng tôi ăn game, ngủ game, nửa đêm vợ tỉnh dậy vẫn thấy chồng chơi game. Chồng tôi là một con nghiện game nặng. Đi làm về là chồng tôi lao vào bật ngay máy tính để chơi game không kịp thay quần áo. Lúc nào ở nhà là thấy anh cắm mặt vào cái laptop, không ngẩng mặt lên nhìn vợ con. Suốt ba năm trời, tôi lấy anh thì chỉ có một tháng đầu mới cưới là anh bớt game một chút. Có khi cả tháng vợ chồng tôi không đụng tới nhau vì chồng tôi bận... chơi game tới 2-3 giờ đêm rồi lăn ra ngủ tới sáng, tỉnh giấc là vội vàng lao đi làm" - Chị Hồng Nhung than thở.

Không phải chị không biết anh nghiệm game từ hồi yêu nhau nhưng chị Nhung nghĩ lấy vợ có con rồi anh sẽ dần cai được. Không ngờ con nghiện vẫn y nguyên.

Mỗi khi nhà có việc lớn nhỏ anh đều ậm ừ cho qua chuyện vì còn mải cắm mặt vào màn hình. Lắm khi vợ có chuyện buồn vui muốn tâm sự với chồng một chút thì chồng chỉ "à thế à", "ừ" nhưng chả để lọt tai câu nào, chả hiểu vợ vừa nói gì vì còn mải tập trung vào game. 10 bữa cơm thì 9 bữa anh vác bát cơm ngồi cạnh cái laptop.

Nhiều lần bực mình, chị Hồng Nhung phải gào lên với chồng: "Anh lấy em hay là 'cưới' game? Hay chúng ta ly dị để anh chơi game cho thoải mái". Anh chồng nghe thế cũng chỉ gạt đi: "Thôi em đừng nói vớ vẩn nữa".

Chị thực sự cô đơn trong chính ngôi nhà lúc nào cũng hiện diện chồng. Chị cần được chồng để ý một chút, chia sẻ một chút chứ không phải có cũng như không thế. Nhiều lần chị Hồng Nhung tâm sự với cô bạn thân: "Mày ơi, hay là tao ngoại tình cho cuộc sống thú vị hơn. Chồng tao nhạt nhẽo, hờ hứng quá nhưng tao vẫn yêu chồng, nên không muốn ly hôn".
Read more…

"Cấm mày không được hỗn láo với người nhà tao"

1:07 AM |
Năm nay em 30 tuổi, vợ chồng em quê ở miền Trung vào Bình Dương lập nghiệp được 6 năm rồi. Chồng em là con út trong gia đình có 4 người và chỉ duy nhất có một chị gái. Mẹ chồng em cũng đã mất sớm.

Hồi mới tìm hiểu nhau, em cảm giác anh ấy ngại không muốn đưa em về nhà chơi. Sau này khi tình cảm sâu nặng rồi, em mới biết anh ngại vì gia đình anh kinh tế rất nghèo. Chị gái thì không có chồng mà có 1 đứa con trai năm nay học lớp 11 (bố của thằng bé là người gần nhà anh. Khi biết chị có thai, bố mẹ anh kia không chấp nhận mặc dù cả dòng họ anh kia họp lại khuyên can).



Chồng lao vào tát em. Anh bảo: "Cấm mày không được hỗn láo với người nhà tao, mày nói chị tao vậy là mất dạy" (Ảnh minh họa)

Nhưng đối với em không quan trọng chuyện giàu nghèo hay hoàn cảnh gia đình. Bởi em cảm nhận chồng em là người hiền lành, có trách nhiệm với gia đình. Anh đi làm đưa tiền về nuôi bố cùng 2 mẹ con chị chồng vì ở quê làm nông rất khó khăn. Anh cung cấp tiền học hành quần áo cho thằng cháu. Anh ấy bảo với em là thương nó như con vì nó không có bố.

Em thấy thanh niên mà vì gia đình như vậy nên sau này chồng sẽ nghĩ đến vợ con. Em tin chúng em sẽ vượt lên được hoàn cảnh. Nhưng cũng vì cái quá thương mẹ con chị ấy mà sau này em lâm vào cảnh khổ mọi người ạ.

Sau khi hai đứa quyết tâm đến với nhau thì có bàn sẽ tạo điều kiện cho chị chồng đi xuất khẩu lao động để chị kiếm tiền sau này có vốn nuôi con ăn học. Bởi sau này chúng em phải lo cho con cái chúng em.

Vì vậy chồng em đã bảo lãnh vay ngân hàng tiền cho chị đi mặc dù 2 anh chồng nói kiểu không trách nhiệm "bay thích làm gì tùy bay", có chuyện gì xảy ra thì chồng em phải chịu trách nhiệm (Vì đi như vậy cũng rủi ro rất nhiều như bị lừa, bị thất nghiệp, bị chấm dứt hợp đồng khi công ty phá sản...).

Nhưng cuối cùng chị đi cũng thành công. Chị trả hết nợ và gửi tiền về cho anh cả vay gần 200 triệu trong vòng 3 năm. Sau khi lo cho chị đi ổn định thì chúng em vào Bình Dương lập nghiệp. Cách đây 2 năm em sinh con. Thời điểm em sinh cũng đúng cách 1 tháng nữa thì đến giỗ bố em.

Mẹ em định vào chăm sóc em rồi về giỗ bố xong sẽ quay vào. Nhưng lúc đó chị chồng lại được về nước vì hết hạn hợp đồng và chờ đợi làm lại thủ tục đi lại. Bố chồng em lại vào nói với mẹ em là bà nội không còn nên sẽ để chị chồng thay mẹ chồng vào chăm sóc em. Ông nghĩ như vậy cũng tốt bởi để mẹ đẻ em lo giỗ bố xong thì vào ở với em chăm cháu giúp luôn. Thế nên cả 2 gia đình thống nhất như vậy.

Thật không ngờ sóng gió bắt đầu từ đó. Hai mẹ con chị chồng vào trước ngày em sinh 20 ngày. Từ ngày 2 mẹ con chị chồng vào, em phải vác cái bụng vượt mặt để phục vụ cơm nước. Nước uống hết cũng đợi em về đổi. Đồ ăn trong tủ lạnh có sẵn cũng không đưa ra làm hộ mà đợi em đi làm về nấu nướng.

Em thấy chán và nói chồng em thì chồng em bảo: "Chắc bà nghĩ do giờ em chưa sinh nên vậy. Không lẽ khi em sinh xong cũng vậy? Khi em sinh phải khác chứ?".

Nhưng đến khi em sinh cũng chả khác hơn được. Bữa sáng và bữa tối chồng em cũng phải tự nấu ăn. Mẹ con chị chỉ việc nấu cơm trưa rồi cho thằng con bê sang cho em để đó. Em có ăn được hay không cũng mặc kệ.

Vì con em hay giật mình nên phải bế thì con mới ngủ ngon được, đặt xuống giường một lúc con lại giật mình khóc tím hết mặt mày. Ngày đầu tiên ở viện về, con khóc thét lên. Chị chồng mở cửa ra hỏi "Gì đó?". Em nói cháu giật mình. Chưa kịp nhờ chị bế hộ chị đã đóng cửa đi rồi để mặc em loay hoay mãi mới ngồi dậy được bế con (vì em sinh mổ nên 6 ngày vẫn còn đau).

Thời gian này em vẫn ở trọ nên thuê 2 phòng. Mẹ con chị ăn rồi xem phim và ngủ bên phòng kia không đoái hoài gì mẹ con em hết. Có hôm chồng em đi làm 2 giờ chiều chạy về xem vợ con, thấy cơm trưa nguội lạnh vợ vẫn chưa được ăn, anh cũng bực nhưng không dám nói.

Anh bảo nói sợ chị giận rồi không khí gia đình mất vui. Sự thật là em chịu không nổi nên đã quá ức mà nói chồng để tự mình lo cho hai mẹ con. Em muốn chị ấy về vì như vậy em còn thấy khỏe hơn.

Em sinh được đúng 15 ngày thì chồng em kêu chị về. Khi về chị còn nói một câu em nhớ mãi: "Mày đẻ còn có chồng chăm thì còn đòi hỏi gì nữa? Tao đẻ cũng một mình tự bế con, tự ăn cơm thôi. Tao kêu ai?".

Em chỉ nói là: "Có chồng khác không chồng ở chỗ đó thôi chị ạ. Nếu chị so bì với em thì sao chị không lấy chồng rồi đẻ tiếp đi". Hai chị em nói qua nói lại, chồng em lao vào tát em.

Anh bảo: "Cấm mày không được hỗn với người nhà tao, mày nói chị tao vậy là mất dạy". Còn chị chồng thì nói không chị em gì với em nữa hết: "Tôi và cô coi như không liên quan". Chị cũng nói với chồng em là em mất dạy, bỏ vợ đi.

Sau khi chị chồng về thì vợ chồng em phát hiện mất 2 chỉ vàng (do em chuẩn bị làm nhà nên gom góp để dành, nhưng chỉ bị mất đi 2 chỉ). Vừa ức chế vì sinh con đầu lòng không có kinh nghiệm, lại tủi thân bị bỏ rơi nên em bảo chồng nói chị. Chồng em lại nói sợ chị giận.

Em nghĩ chồng coi em không ra gì, sức khỏe của vợ con không quan trọng bằng việc chị ấy giận. Lại thêm bị mất của nên em điên lên cãi nhau với chồng. Chồng em bênh chị gái, rồi đòi bỏ em. Em viết đơn rồi ký xong nhưng không hiểu sao chồng không giám đưa ra tòa.

Đến giờ cũng 2 năm trôi qua, vừa rồi bố chồng em mất. Con trai chị chồng đang ở với bố chồng em, giờ không ai chăm sóc bảo ban nó học hành (mẹ nó đi nước ngoài đã có bồ bên đó nên không chịu về nữa. Mặc dù cả nhà khuyên chị có vốn rồi ở nhà nuôi con).

Giờ chồng em lại đòi đưa con chị chồng vào nuôi nhưng em không đồng ý. Mặc dù từ khi yêu đến khi cãi nhau chưa xảy ra thì em luôn quan tâm nó. Mỗi năm, em đưa nó vào chơi, ủng hộ việc sau này cho thằng nhỏ vào trong này hướng chuyện học ngành nghề nào đó để nó lập nghiệp trong này luôn.

Em biết thằng nhỏ nó không có tội, nhưng giữa em và mẹ nó đã coi nhau không ra gì. Mẹ nó thì nhởn nhơ yêu đương, sao em lại phải lo cho nó?

Em đã nói với chồng là: "Em không chấp nhận chuyện cho nó vào đây ở với vợ chồng mình. Nếu anh vẫn muốn nó vào thì sẽ không sinh thêm con nữa, khỏi sau này xảy ra chuyện chia con mỗi đứa một hướng thì tội nó. Mà nuôi 2 đứa thì em không cáng nổi".



Em biết thằng nhỏ nó không có tội, nhưng giữa em và mẹ nó đã coi nhau không ra gì. Mẹ nó thì nhởn nhơ yêu đương, sao em lại phải lo cho nó? Hơn nữa, nuôi 2 đứa thì em không cáng nổi (Ảnh minh họa)

Nghe em nói vậy, chồng em chỉ im lặng không phản ứng cũng không nói gì. Mà thằng nhỏ đó ở nhà nhưng không ai quan tâm mặc dù tiền mẹ nó gửi về cho họ vay hết. Hai năm gần đây nó học hành bê tha, chơi game nhiều hơn học. Nó lớn rồi chưa biết làm việc gì, không nấu nổi nồi cơm, ai cũng ngán ngẩm.

Nó thì cứ muốn đòi vào đây với vợ chồng em. Mẹ nó cũng nói với chồng em là cho nó vào rồi giúp đỡ nó, hướng nghiệp cho nó.

Em thật sự đang rất rối và lo sợ. Em sợ vì tình cảm chị em mà chồng em sẽ quyết đưa nó vào dù em không đồng ý. Hơn nữa mẹ nó coi em không ra gì. Em còn sợ nó vào rồi mâu thuẫn vợ chồng, lúc đó gia đình em lại tan nát. Theo các chị, giờ em phải làm sao? Em thật sự muốn nhận được lời khuyên. Cảm ơn mọi người đã đọc tâm sự của em.
Read more…

Chồng xem tôi như... "gái làng chơi"!

1:05 AM |
Năm tôi 27 tuổi, tôi chia tay với mối tính kéo dài 5 năm. Chúng tôi đã có kế hoạch chuẩn bị cho đám cưới nhưng tôi phát hiện anh có người con gái khác nên tôi quyết định chia tay. Không lâu sau đó, anh và cô gái kia kết hôn. Còn tôi, sau đó là những ngày tháng sống trong đau đớn, hoang mang và tuyệt vọng. Thấy tôi như vậy, gia đình và bạn bè tôi đã mai mối cho tôi với một người đàn ông khoảng 35 tuổi, gần nhà, nghe nói rất tốt tính và chăm chỉ.

Lúc đó, nỗi đau mà người yêu cũ gây ra chưa kịp lành, tôi nghĩ mình khó chấp nhận tình cảm một người đàn ông khác. Nhưng tôi lại cay cú nghĩ, anh ta đã có một gia đình hạnh phúc, chẳng mảy may quan tâm xem mình sống thế nào, tội gì mình phải ngồi một chỗ mà đau khổ, mà nhớ thương về anh ta. Vậy là, tôi quyết định, cho anh hàng xóm một cơ hội. Mấy tháng sau đó, tôi vội vã kết hôn với anh với tâm thế không thể thua kém người yêu cũ, không có anh tôi vẫn có đầy người muốn lấy làm vợ. Còn chuyện tôi có yêu chồng hay không thì tôi cũng không chắc chắn.

Sau khi kết hôn, tôi và chồng gặp rất nhiều vấn đề, vì chưa hiểu tính cách của nhau nên cả hai rất khó hòa hợp trong cuộc sống hàng ngày cũng như quan hệ vợ chồng. Vợ chồng tôi đã có nói chuyện thắng thắn để khắc phục và cả hai cùng quyết tâm hiểu nhau hơn để xây dựng tổ ấm nhỏ. Chồng tôi rất yêu thương, trân trọng tôi nên dần dà tình cảm của tôi dành cho anh ngày càng nhiều hơn.

Thời gian qua đi, vợ chồng tôi ngày càng hòa hợp hơn. Nhưng cuộc đời đúng là không ai biết được chữ ngờ, trong một lần hai vợ chồng "yêu" nhau, khi đang lên tới cao trào, tôi đã gọi tên người yêu cũ. Chồng tôi sững sờ, thất vọng và đau khổ. Anh hỏi tôi: "Anh không quan tâm tới chuyện em còn trinh tiết hay không. Anh đã yêu thương em thật lòng, nhưng sao em lại đối xử với anh như thế? Suốt thời gian qua, khi quan hệ với anh, em toàn nghĩ tới người yêu cũ sao?"



Sau khi kết hôn, tôi và chồng gặp rất nhiều vấn đề, vì chưa hiểu tính cách của nhau nên cả hai rất khó hòa hợp trong cuộc sống hàng ngày cũng như quan hệ vợ chồng.

(Ảnh minh họa)

Dù tôi có thanh minh giải thích thế nào thì chồng tôi cũng không muốn nghe và không muốn tin. Tôi cũng không còn cách nào khác mà chỉ chờ đợi sự tha thứ từ anh. Sau đêm đó, chồng tôi bỏ đi mấy ngày, anh đi đâu, làm gì tôi cũng không biết. Chỉ biết, khi trở về, anh đã biến thành một con người khác. Anh nói: "Hai chúng ta tạm thời hãy ly thân, anh cần thêm thời gian để suy nghĩ". Thấy anh nói vậy, tôi vừa lo vừa mừng vì ít ra cuộc hôn nhân của chúng tôi vẫn còn hy vọng, dù rất mong manh. Tôi tâm niệm, dù có lâu thế nào tôi vẫn sẵn sàng chờ đến khi nào anh có thể tha thứ cho mình, dù anh có đối xử với tôi tệ bạc thế nào tôi vẫn chấp nhận, bởi tôi là người có lỗi.

Ngày trước, chồng tôi đi làm về rất đúng giờ, nhưng bây giờ anh thường xuyên đi làm sớm và về rất khuya, cũng không mấy khi ăn cơm ở nhà, lúc nào về nhà cũng trong tình trạng nồng nặc mùi rượu và cả mùi nước hoa hay son môi của người phụ nữ khác. Nhưng tôi vẫn chấp nhận, bởi trước đây khi lấy anh tôi cũng đâu trao trọn trinh tiết cho anh, đã thế còn gọi tên người yêu cũ khi ngủ với chồng, tôi có tư cách gì để phê phán, trách móc anh đây? Tôi vẫn hy vọng, một thời gian sau, khi vết thương mà tôi gây ra cho anh nguôi ngoai, anh sẽ tha thứ và chấp nhận tôi.

Nhưng không ngờ quan hệ vợ chồng tôi cứ như hai kẻ "góp gạo thổi cơm chung", thậm chí chúng tôi cả tuần chẳng nói chuyện nổi với nhau lấy một câu, mấy tháng anh cũng chẳng động chân tay, gần gũi tôi lấy một lần. Mặc dù tôi rất muốn nhưng anh không cho tôi cơ hội, anh rất hạn chế chạm mặt, tiếp xúc với tôi. Nhiều lúc tôi muốn chủ động "yêu" để hàn gắn mối quan hệ nhưng anh đều lạnh lùng và cương quyết cự tuyệt.

Tôi sợ, nếu cứ để tình trạng này diễn ra, hôn nhân của chúng tôi sẽ tan vỡ nên đã chủ động hẹn chồng nói chuyện một lần. Thậm chí, tôi còn ấu trĩ nghĩ tới cách hẹn anh trong nhà nghỉ để quyến rũ anh, nhằm cứu vãn cuộc hôn nhân của hai chúng tôi. Hôm đó, tôi trang trí phòng rất đẹp, có hoa, có nến, và chọn cho mình một chiếc áo ngủ thật sexy và hấp dẫn để anh không thể cự tuyệt. Nhưng tôi đã lầm, khi vừa mới tới, mặt anh tối sầm lại và nói với vẻ giễu cợt: "Cô đã làm thế này với bao nhiêu người đàn ông rồi? Cô đã rủ bao nhiêu người đàn ông đến đây để "mua dâm" kiểu này?"

Chưa kịp nói gì thì anh đã lao vào tôi mặc kệ tôi kêu khóc. Những kìm nén bấy lâu không nói được, anh dùng thân thể tôi mà chà đạp, mà trút cơn tức giận. Khi "xong chuyện", anh lạnh lùng nói với tôi: "Tôi đã làm điều cô muốn rồi đấy. Khi nào cô có nhu cầu thì cứ gọi, tôi sẽ tới ngay. Còn cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ ly hôn đâu, bởi tôi sẽ làm cho cô cả đời này phải sống trong giày vò từng phút, từng giờ..."

Nói rồi, anh bỏ tôi lại một mình với những vết bầm tím trên người, tôi không suy nghĩ được gì, chỉ ngồi đó và khóc. Tôi phải làm gì đây, tôi không muốn ly hôn chồng nhưng liệu anh ấy có tha thứ và chấp nhận tôi thêm một lần nữa không?
Read more…

QC trai

Bài Ngẫu Nhiên

POPUP